Chương 7: ĐÃ CÓ NGƯỜI QUÊN LỜI HỨA RỒI

An đưa tay lên xem đồng hồ, hiện tại là 5 giờ 30, trễ 30 phút so với giờ tan làm “Nhậu với ai?”

“Có tao với anh Hoàng thôi, đi chung đi cho vui, cuối tuần rồi!”

“Ừ đi, nhưng phải 15 phút hay nửa tiếng nữa mới xong. Hai người đi trước đi, có gì nhắn tao địa chỉ”

Tay An vẫn thoăn thoắt trên bàn phím.

“Vậy đợi đi luôn, ông Hoàng vẫn chưa xong”

Xong việc, An yên tâm đi. Lâu rồi chưa nhâm nhi lại.

Ba người chọn một quán cóc ven bờ sông gần công ty, lúc bọn họ đến nơi vừa vặn 6 giờ.

An nói “Chơi tới 8 giờ thôi nhen, tao phải về sớm với con”

“Ừ, ngồi tí rồi tao cũng về, ông Hoàng mới cưới cũng không để vợ ở nhà một mình được”

Gọi món xong Lão Tôn nói “Chồng em làm nghề gì?”

An cười nói “Em làm gì có chồng”

Biết bản thân vô ý nói đến chuyện không nên, Lão Tôn lãng sang chuyện khác “Uống được mấy chai?”

An thấy không khí trùng xuống, quyết định dứt khoát để mọi người khỏi tò mò, vả lại cô không hề cảm thấy khó xử hay xấu hổ chuyện quá khứ của mình “Hồi trước có cưới chồng, mà vớ phải thằng khốn nạn nên em trả về nơi sản xuất rồi”

Cùng lúc phục vụ mang bia ra, An rót đầy li của mình rồi nâng lên “Mọi người quan tâm em thì cứ hỏi, chơi với nhau thật tình thì không ngại gì hết, dô cái nè!”

Không khí vui vẻ lại trở lại.

Ba người bọn họ hợp cạ nên chưa bao giờ hết chuyện để nói, tiếng cười chưa bao giờ dứt. Gió từ sông thổi ngược lên, làm tóc An bay ngược ra sau, thổi bay hết cơn nóng của Sài Gòn, kèm theo dòng nước mát lạnh chảy xuống cổ họng, thực sự mỹ mãn.

An hỏi thăm Tú và Lão Tôn.

Và cô được biết Tú và Lão Tôn là “khai quốc công thần” của công ty, từ khi mới thành lập thì Sếp tuyển dụng họ, lúc đó ai cũng đều yếu nhưng có ý chí rất cao.

Để có được thành tựu như bây giờ thì hai người họ đã sát cánh cùng với Sếp trên thương trường cùng nhau vượt qua khó khăn thử thách, cùng chiến đấu từ những hợp đồng nhỏ cho đến những hợp đồng khổng lồ như bây giờ.

Vì vậy hai người họ rất thân thiết với Sếp, Sếp trao hẳn quyền quản lý nhân sự cũng như tin tưởng những hạng mục họ đang phụ trách, Sếp chỉ cần nhìn thấy kết quả.

Có lần một nhân viên được người quen của Sếp gửi vào làm việc ở phòng Marketing.

Người nọ lại thấy không vừa mắt Tú, sau lưng luôn chê bai nói xấu.

Tú nể mặt người quen Sếp nên mở một mắt nhắm một mắt.

Nhưng người nọ lại quá đáng, nói xấu Tú đã đành, công việc lại yếu kém, những mục Tú giao cho người nọ đều làm cho có lệ.

Tú chẳng phải là người dễ dàng chịu đựng, ngay lập tức trả về phòng nhân sự.

Phòng nhân sự cũng biết người kia là chỗ quen biết với Sếp nên đợi Sếp đi công tác về rồi báo cáo lại.

Sếp chỉ lạnh lùng nói “Tú không dùng được thì thải đi!”

Từ đó công ty đều biết, làm việc nên cố gắng hết mình. Người quản lý trực tiếp của mình không hài lòng thì Sếp cũng sẽ không hài lòng.

An trêu chọc Tú “Tình yêu của mày màu gì rồi?”

“Màu gì là màu gì?” Tú nhai miếng thịt bò xào cải chua trong miệng khó hiểu nói

“Thì trong tình yêu cũng có vài màu cơ bản. Ví dụ như màu hồng nè, màu nho nè, màu pha lê nè, màu lam nè. Mày đang ở trong màu gì?”

Lão Tôn nghe qua là biết sắp có chuyện để cười rồi, anh hỏi “Chứ màu nho là màu gì?”

Ngẫm nghĩ vài giây, Tú cười lớn “Há há, màu nho làm mò nhau, con quỷ nói chuyện thâm thuý quá à”

“Người nói không có lỗi, người nghe không có lỗi, người hiểu như mày mới có lỗi” An trợn mắt ngây thơ chối tội

“Vậy màu pha lê là màu gì?” Lão Tôn khoái chí hỏi.

Ngay lập tức Tú đáp trả, nếu theo nguyên tắc nói lái của Tiếng Việt thì anh biết.

“Là Phê la đó ba. Tối nào cũng làm mà giả điên ha ha” Tú cười đỏ hết mặt, nước mắt ướt cả khóe mắt.

Lão Tôn cũng bị giọng cười thoải mái của Tú kéo theo “Màu lam là làm mau hả?” Lão Tôn ôm bụng cười “Chắc tui chết do cười luôn đó trời”.

Chẳng mấy chốc, uống, cười, nói, An lại khơi ra vài câu chuyện tiếu lâm mà tụi thằng phò hay nói xàm với nhau, bia trong thùng chỉ còn lại vài chai.

Bia cùng với đá lạnh pha vào nhau, làm cơ thể người ta khi uống vào rất thoải mái, tâm trạng cũng thư thái hơn.

Thời tiết Sài Gòn rất nóng, cho nên dọc theo bờ sông không khó để bắt gặp những quán nhậu ven sông, vừa bụi vừa mang nét đặc trưng của đường phố Sài Gòn.

“Ê, em biết bói đó! Ai muốn bói không?” An ngưng cười nói.

Tú hào hứng, anh là người lúc nào cũng luôn hứng thú với những điều mới mẻ nói “Bói gì?”

Ngón tay An xoa xoa cằm suy tư “Thông qua vài câu hỏi tao có thể đoán được sở thích của mày”

“Xạo!” Tú không tin.

“Thử không?” An nhướng mày.

“Chơi!”

Lão Tôn cũng tò mò muốn biết, anh không tin nhưng lại rất kì vọng.

“Tao sẽ đoán xem vật yêu thích của mày là gì?”

An uống một lúc hết nửa ly bia rồi bắt đầu.

“Tao hỏi gì thì trả lời liền theo phản xạ nhe chưa. Chỉ được suy nghĩ trong một giây!”

Tú nôn nóng gật đầu.

“Từ ‘khoảng’ trong Tiếng Anh là gì?” An hỏi.

Tú tập trung “Ờ bao!” (About)

An hỏi lại ngay lập tức “Con bò?”

“Cao!” (Cow)

An mím môi nén cười “Giày dép?”

“Su!” (Shoe)

“Ghép ba từ lại, đọc nhanh ba lần” An nói nhanh.

Tú vẫn đang tập trung, nhớ lại ba từ đó là gì. Cố gắng đọc nhanh để không vấp.

“Ờ Bao Cao Su, Ờ Bao Cao Su, Bao Cao Su”

Lão Tôn bị nghẹn hạt đậu trong họng, không nuốt xuống được. Mặt anh đỏ bừng. Anh muốn phun nó ra để được cười cho thoải mái. Nghẹn chết anh rồi.

An đã đạt được mục đích, cô phá lên cười nắc nẻ.

Tú giờ mới biết mình bị mắc mưu. Anh của thấy muốn tìm một cái lỗ trốn ra khỏi hành tinh này.

“Con quỷ kia!” Tú hét lớn.

Lão Tôn liên tục vỗ ngực mình để điều tiết cảm giác đau nhói ở lồng ngực do hạt đậu chết dẫm kia lại hóc ngay lúc gay cấn.

Anh không thể ngừng cười được.

“Mày mê bao cao su dữ vậy hả? Hôm bữa lấy hộp Bao cao su của con An là anh đã nghi rồi” Lão Tôn không kiềm được trêu chọc.

“Mày hại tao!” Tú ném hạt đậu về phía An.

“Tao làm trò cười cho mày hả?”

“Giỡn mà! Thương! thương!” An cưng nựng Tú, song miệng vẫn không ngừng cười.

“Nín đi! Mặt giả tạo!” Tú vờ giận dỗi, gạt tay An ra.

Lão Tôn đứa ngón cái lên bái phục. Cũng có ngày có người chọc bọn họ cười đến điên đảo đất trời như hôm nay.

An chợt nhớ đến một chuyện “À, em hỏi hai người, ví dụ như bây giờ em phát hiện sai sót của bộ phận nào đó, thì nên báo cho Sếp hay báo cho bộ phận đó để người ta sửa lại?”

Hai người ngay lập tức đồng thanh nói “Báo Sếp!”

An nhăn mặt khó xử, vừa mới vào công ty đã gây chuyện với người khác. An không nhất thiết phải lấy lòng mọi người trong công ty nhưng cũng không thể gây hiềm khích như bây giờ.

“R&D hả?” Lão Tôn thảy hạt đậu vào trong miệng nhai nhai hỏi.

An bất đắc dĩ gật đầu.

“Ai trả lương cho em thì em làm việc cho người đó, người ta làm sai thì người ta cũng nên lường trước hậu quả, giấy làm sao gói được lửa!”

“Biết là vậy, nhưng em vừa mới vào công ty chỉ mới một tuần đã gây ra tai tiếng như vậy, cảm thấy hơi khó xử”

“Nhiều không?” Tú hỏi.

Bộ phận R&D kiêm luôn việc thu mua, những hoá đơn khống kê lên rất nhiều. Nguyên nhân chi phí ngày càng tăng cũng từ đó mà ra, Tú cũng chỉ là nghi ngờ, không phải chuyên môn nên không phân tích xác đáng được.

“Nhiều, mỗi tháng có khi gấp ba lần lương, mà tháng nào cũng đều đặn, phòng R&D có hai người thôi, nhưng chi phí lại cao gấp rưỡi phòng kế toán mười người, còn các chi phí mua hàng, đi đường có thể cắt giảm được nhưng vẫn cứ vậy mà đội lên”

“Nói Sếp đi, Sếp nhiều việc nên chưa động tới, cùng lắm là bị cắt thưởng chứ Sếp không đuổi việc người ta đâu, con số đó đối với người ta là nhiều chứ chẳng thấm với Sếp đâu.”

“Có cách nào nói với sếp mà không mích lòng đối phương không?”

Lão Tôn cười trêu chọc “Ủa, bộ dạng em đánh thằng dâm tặc đâu rồi? Sao bữa nay nhát vậy?”

“Ầy, hôm đó hăng máu quá thì đánh vậy thôi chứ mấy nay em có dám mò ra đoạn đường đó nữa đâu, em cũng biết sợ mà”

“Làm đi! Từ cũng quen thôi, làm sai thì phải chịu chứ sao giờ?” Lão Tôn trấn an.

An cắn cắn môi trầm tư.

Nhìn đồng hồ vừa vặn 7 giờ 30, An nói “Uống hết cái này mình về đi!”

Mọi người thống nhất ý kiến, An đứng lên đi vào trong tính tiền trước. Dù sao cô cũng là người mới, hơn nữa với tính cách hai người chắc họ cũng không để cô thanh toán.

Ở ngoài đường mà tranh giành trả tiền thì có hơi ngại nên dứt khoát lần này cô trả trước.

Hai người khi biết được cũng có chút oán trách cô, nhưng biết cô là người cá tính độc lập nên cũng không nói nhiều, lần sau họ cứ thay phiên nhau trả là được, chơi vậy mới bền.

An về nhà thì Ti đã ngủ, nên cô bế con về phòng cách đó không xa.

So với lực uống của cô thì bảy tám chai cũng chưa phải say hẳn, có chút choáng váng. Cô uống cốc nước, rồi dọn dẹp lặt vặt là đã tỉnh.

An tắm xong, cô vào nằm với Ti, lướt facebook trước khi ngủ.

An lướt facebook, like bài viết của Tú là hình chụp bức ảnh hướng ra dòng sông tối đen có vài chấm nhỏ li ti như sao sáng, có tag cô và Lão Tôn với caption “Cười muốn tét cái miệng, được một bữa đau bụng”

Có thông báo đến, một lời mời kết bạn. Nhìn cái tên tài khoản, An thốt ra câu chửi thề.

Không suy nghĩ nhiều, cô kéo cái tên này vào danh sách chặn, thật dự bám rất dai.

An thay đổi avatar tạm thời như thể hiện câu trả lời.

Quay trở lại bài viết phía dưới có một tài khoản LMH để logo của công ty, An đoán đó chắc là Sếp, anh chỉ bình luận một từ cụt ngủn.

LMH: Nhậu?

Hoàng tối nay đang ngồi dùng bữa với trưởng ban cảnh sát thị trường.

Nhà nội anh chính là con hổ trên thương trường còn nhà ngoại thì lại là con sư tử ở chốn quan trường. Cho nên chỉ hơn năm năm, công ty anh thuận lợi đi lên, khó khăn cũng không dồn dập đến mức nản chí như những start up khác.

Lần gặp này chính là xử lí chuyện công ty nhập hàng lậu.

Hoàng lấy danh nghĩa người quen để chỉ ra giúp cảnh sát thị trường tìm ra cơ sở nhập hàng lậu cùng với một phong bì nho nhỏ.

Vị trưởng ban kia cười tít mắt, hứa sẽ làm đến nơi đến chốn.

Món mồi béo bỡ ở phía trước không thể bỏ lỡ được. Vị ngồi trước mặt đây nguyên là Giám đốc công ty đồ uống, lại là cháu trai của tập đoàn nội thất lớn nhất nhì nước.

Đằng ngoại thì có cậu là cục trưởng cảnh sát cũng có thể nói là cấp trên của lão, cho dù không có phong bì thì lão cũng nên tranh thủ vuốt đuôi vào lúc thế lực lẫn tiền tài như mặt trời ban trưa như lúc này.

Lại nói đến công ty nhập hàng lậu kia, lão có thể kiếm ăn được số tiền kha khá.

Lúc uống ngà ngà say, Hoàng lười biến xắn tay áo sơ mi màu xám khói lên, mở hai nút áo sơ mi vì thời tiết nóng kèm với hơi bia thấm vào người.

Anh cầm điện thoại lướt xem, vừa lúc thấy Tú đăng hình cách đây năm phút.

Trên dòng trạng thái có đính kèm thêm hai người, nhìn tên thì anh cũng biết được là ai, anh chạm vào tên Nguyên An.

Anh chỉ xem được hình đại diện là nắm đấm có ngón giữa dựng đứng lên, ngón tay thanh mảnh cùng với những chiếc nhẫn đeo ở khớp này chắc chắn là của cô, anh cười.

Thật là nổi loạn mà.

Sau đó anh lướt xuống xem, nhưng chẳng có gì hết, tài khoản này không cho người lạ xem thông tin.

Hoàng quay lại dòng trạng thái của Tú, chỉ gõ một chữ như thói quen trước giờ của anh.

Gõ chữ xong rồi anh mới chợt nhớ tới, hình như là anh đã quên mất việc gì rồi.

Có người đã hứa gì đó với anh nhưng lại không thực hiện.

Anh nhớ ra rồi, chắc anh phải đích thân đi đòi thôi.

Có người bảo sẽ mời anh đi nhậu!