Chương 6: NGƯỜI CON GÁI HUNG DỮ

An cùng Lão Tôn và Tú đi ăn trưa ở một quán ăn ở con đường phía sau lưng công ty.

Đi xe thì gần nhưng đi bộ thì phải mất 10 phút mới đến nơi.

Vào quán ăn, nhìn phía đối diện An thấy hiệu thuốc liền quay sang nói với Tú và Lão Tôn.

"Hai người gọi món trước, em sang hiệu thuốc mua tí đồ"

An vừa rời chỗ được một lúc thì Sếp đến, Sếp có mối quan hệ rất thân thiết với Tú và Lão Tôn.

Hai người họ đã làm việc cho công ty từ khi mới thành lập cho đến bây giờ. Trong công việc Sếp tin tưởng tuyệt đối hai người.

Ngoài những lúc sếp đi công tác thì mọi người ăn trưa hay đi nhậu cùng với nhau.

"Chỗ ai đây?" Sếp nhìn bên cạnh chỗ trống mà chén bát đã để sẵn.

Lão Tôn hất mặt về đối diện có cửa hiệu thuốc, lúc này An vừa bước ra, ý nói chỗ của cô.

Ngay lúc mọi người nhìn qua lại bắt gặp một màn thót tim.

Có một người đàn ông chạy nhanh qua, tay chộp nhanh ở phía cổ cô rồi chạy.

Nghĩ An bị cướp giật, Tú và Lão Tôn toang đứng lên thì lại thấy An đứng đó nhìn tên vừa rồi chạy qua.

Nét mặt biến đổi trở nên gợi tình, chính xác là rất gợi tình.

Một tay đưa lên cổ kéo trễ áo blazer xuống quá vai để lộ áo ba lỗ trắng trên làn da trắng muốt mê ly dưới ánh nắng mặt trời chói chang càng làm người khác muốn cắn xé, môi hôn gió về phía người kia.

Tay còn lại làm kí hiệu điện thoại đưa lên tai như biểu đạt 'gọi điện thoại cho tôi'.

An cắn môi gợi cảm, thèm muốn. Lại lấy trong túi áo ra hộp bao cao su kèm theo cái nháy mắt.

Ma xui quỷ khiến thế nào tên kia lại quay lại, đi về phía An.

Vừa cách An một hai bước chân, An liền thay đổi sắc mặt trở nên hung ác vung tay lên cao đánh mạnh xuống mặt hắn ta.

Sức của An là của người có vận động lại dùng hết lực làm cả người tên kia lao đao suýt ngã.

Ngay lập tức An lấy chiếc giày cao gót của mình đánh túi bụi vào mặt và lưng của hắn, hắn chỉ biết đưa tay lên che chắn kèm vài câu chửi tục.

An cũng không kém, miệng liên tục chửi mắng "Tưởng tao hiền hả? Mẹ mày động tới ai? Động tới tao là tới số mày rồi!"

Đánh được chừng hơn mười cái thì có người đến can ngăn, Tú vội kéo An ra.

Lúc này mặt mày tên kia bị đánh bầm dập, thấy có người can ngăn liền nổi đóa muốn ăn miếng trả miếng lao vào đánh lại An bất chấp ai đúng ai sai.

Nhìn chiếc giày cao gót trên tay An bị gãy gót, và gương mặt người đàn ông tét chảy máu thì biết cô đã dùng sức nhiều đến mức nào.

Lão Tôn liền chắn trước mặt hắn để can ngăn.

Nhìn thấy tên kia hùng hổ đòi đánh lại, An lại hăng máu hơn, nhào ra đòi 'chiến' tiếp "Mày đòi hung hăng với ai? Mày ngon nhào dô, coi tao có nhai đầu mày không?”

Tú cũng bất ngờ với sức mạnh của An, An muốn kéo theo cả Tú nhảy vào đánh nhau.

Tú la lớn “Nó làm gì mày? Thôi bỏ đi!”

An sẵn giọng tức giận “Mẹ nó, nó bóp vú tao đó, nghĩ dễ ăn với tao sao? Đánh chết mẹ nó luôn!”

An hình như trong cơn mất lý trí cô không thấy Sếp đứng gần đó.

Trên đầu Hoàng như có một đàn quạ bay ngang qua. Không ngờ lý do mà tên kia bị đánh thừa sống thiếu chết kia lại là một lý do không ai nghĩ đến.

Biết là việc làm của tên kia là rất biến thái, nhưng là phụ nữ dám ăn miếng trả miếng ở ngoài đường, lại còn một mình ‘chiến đấu’ để xả cơn giận chắc chỉ có mình cô.

Từng hình ảnh và nụ cười xã giao vài ngày qua bây giờ đối với Hoàng có chút sợ hãi, phụ nữ thật đáng sợ.

Tú vừa nghe An nói xong thì bật cười nắc nẻ “Thằng cha này tới số luôn rồi”

Sự việc kết thúc khi dân phòng đến, An không có thời gian đến lấy lời khai ở trụ sở công an nên cô quyết định bỏ qua, thả cho tên kia.

Cơm vẫn chưa ăn nên việc tiếp theo của họ là trở về quán ăn.

Ai ăn thì ăn chứ làm sao An có thể ăn cho vào, miệng cô khô khốc như nhai rơm, rõ ràng là chưa xả giận được.

Và một phần là tay cô bị tê đến mất cảm giác, tức giận nhiều đến mức cô dùng hết tất cả sức lực của mình để đánh. Giờ thi hai bàn tay cô đỏ lên, vừa đau vừa tê.

Hoàng ngẩng lên nhìn cô không nói, chuyên tâm ăn phần của mình. Sự việc kia, thật sự là không biết mở lời từ đâu.

Lão Tôn quan tâm hỏi “Chứ sao lúc đầu không đuổi theo nó mà đứng đó uốn éo làm chi vậy?”

Đôi mắt to long lanh của cô nhướng lên “Anh nghĩ em đuổi theo được nó hả? Em phải khiêu gợi vậy nó mới vác xác tới cho em đập”

Hoàng nâng mắt lên liếc nhìn cô. Khiêu gợi? Chỗ nào?

Sau khi ẩu đả xong, chẳng hiểu vì sao Tú vẫn có thể nhặt hộp bao cao su về cho An. Anh đặt lên trên bàn.

“Nè, của mày nè. Lặn lội đi mua chi vậy?” đó thật sự chỉ là một câu hỏi thuận miệng. Vừa nói ra Tú thật sự như muốn cắn lưỡi mình.

An lườm Tú một phát, cầm hộp bao cao su cất vào trong túi áo không quên để lại câu trả lời đầy mùi khiêu chiến “Mua về đắp mặt”

Phụt……

Hoàng đang ăn canh, nghe câu trả lời không thể ngờ từ An thì phản ứng cơ thể làm anh bị sặc nước canh.

Từ nãy giờ cô thật sự cho anh rất nhiều ngạc nhiên, là con gái sao có thể tự nhiên cầm hộp bao cao su ở trước mặt ba người đàn ông mà không hề ngại ngùng, lại còn móc họng người khác như vậy?

Tú nghiến răng “Bị bóp vú là đáng đời!”

An lè lưỡi trêu tức với Tú rồi đứng dậy sang cửa hàng bên cạnh mua tạm đôi dép lê, đôi giày cô đã hỏng vì làm vũ khí đánh tên biến thái kia rồi.

Thời gian đầu, An làm việc trực tiếp với Hoàng, để tránh làm chậm trễ công việc, An ngồi trực tiếp tại phòng làm việc của Sếp để kịp thời chỉnh sửa những sai sót.

Điểm mạnh tiếp đến An tự tin ở bản thân mình đó chính là trình Excel trên máy tính.

An có thể đọc hiểu được tất cả các hàm và lồng ghép lại với nhau để đưa ra kết quả nhanh chóng, điều mà những người đi học lâu năm cũng khó có thể thành thạo được.

Nghe tiếng thở dài của sếp trước bàn máy tính ở đối diện, An ngước lên nhìn.

Hoàng thấy An nhìn anh, anh ngập ngừng một lúc rồi nói “Cô kiểm tra xem, đoạn này sai ở đâu?”

An bước qua chỗ ghế anh đang ngồi, cô đứng bên cạnh khom người, xoay màn hình nghiêng về phía mình để kiểm tra.

Kiểm tra một lúc An phát hiện có dư dấu “,” làm công thức không chạy, An chỉnh lại thì đương nhiên ra kết quả đúng.

Hoàng nhướng mày tỏ vẻ ‘cũng tạm được’

Thấy thái độ của anh như vậy, An thật sự muốn nói một câu để trêu chọc anh nhưng suy cho cùng anh là Sếp, người quyết định tiền lương của cô cho nên không nên chọc ghẹo.

An mím môi cười.

Tối đến, An quyết định phải nói chuyện với Hương, An lấy hết can đảm nói.

“Ngày mai tao nộp hồ sơ cho Ti đi nhà trẻ”

Hương ngừng ăn cơm, nhíu mày nói “Mày điên hả? Con nhỏ mới hai tuổi mày cho nó đi đâu. Nó còn chưa nói rành nữa, đem nó đi học rồi người ta bắt nạt nó, mày biết không?”

“Ti gần ba tuổi rồi, tao tìm trường có camera mà, sáng tao đưa đi làm, về trễ thì kêu ông Bình đi đón nó. Mày lo bé Mi không cũng cực lắm rồi”

“Tao không than vãn thì thôi mày than làm gì? Nó mới bé xíu mày đem ra trường, rồi nó lạ người khóc rồi ai dỗ nó. Điên vừa thôi, để nó ở nhà cho tao chăm, qua ba tuổi rồi cho đi học sau, cũng chưa có dốt được”

“Mày cực một phần thôi, tao vẫn muốn là nó dạn dĩ hơn, chứ quay qua quay lại chỉ có người nhà, nó chỉ biết người nhà. Qua ba tuổi thì nó cũng nhát như vậy, đi học cũng khó nữa. Thôi thì cứ làm quen từ giờ đi!”

“Tùy mày” Hương nói không nhìn mặt An, Hương thảy mạnh đôi đũa xuống bàn giận dỗi không ăn. Hương cực không thích việc An khách sáo, câu nệ với mình.

Đã là bạn thân hơn mười lăm năm, giờ lại là chị dâu, An còn ngại không dám nhờ vả.

Vốn Hương cũng đã coi Ti như con ruột của mình, cô thật sự sẽ chịu không nổi nếu có ai đó bắt nạt con bé.

“Cái con này, mày giận cái gì? Tao cho nó đi học thì tốt hơn cho nó thôi, chứ có phải ngại gì mày đâu. Tao đi làm rồi, ngày nào cũng một đống báo cáo để trình Sếp, Sếp tao khó lắm, đừng giận tạo nữa, áp lực tao lắm!”

Hương dùng dằng một hồi rồi cũng quay lại ngồi lại bàn, tiếp tục ăn, xem như cô thỏa hiệp với An, chỉ là cô không mở miệng nói gì cả.

Bình làm việc xong quay vào, thấy trong bếp không khí kỳ lạ.

An méc “Nó không chịu cho con Ti đi học, mặt nó một đống là đang giận em đó”

Bình vỗ vai Hương nói “Để nó đi học đi, cho nó ra ngoài làm quen, gần ba tuổi rồi mà nhát hít, khách mà vào xăm là nó không dám ló ra đằng trước luôn. Kệ đi, nó đi học khoảng hai tuần là quen bạn quen bè là khác liền à, còn chừng nào thấy không ổn thì đưa nó về”

Hương vẫn lầm lầm lì lì ăn, không trả lời.

Xem như chuyện này giải quyết xong.

Tuần đầu làm việc đối với An khá vất vả. Deadline tự toán chi phí, thiết kế mô hình, lên kịch bản của ý tưởng cô vừa nêu đầu tuần sắp tới.

An lại phải sắp xếp lại trình tự công việc, tài liệu từ trước giờ của công ty, tỉ mỉ kiểm tra lại các báo cáo năm trước để còn khoanh vùng, cảnh báo, đưa ra nhận xét.

Rất may là sếp đã đi công tác vài ngày nay rồi, nên An làm việc tại phòng mình và lê la đến phòng marketing.

Vào làm việc mới thấy, bình thường Tú là người hay giỡn hớt, nhưng lúc làm việc lại rất nghiêm túc.

Ngày nào An cũng là người về sau cùng, làm việc xong với Tú, An lại quay về làm phần việc của phòng Tài chính.

Công ty được nghỉ thứ bảy, chủ nhật nên deadline rơi vào thứ sáu.

Sau khi chốt ý tưởng, An gửi dự toán cho Tú để Tú gửi cho sếp, An lại tiếp tục tranh thủ công việc để vì mục tiêu không đem việc về nhà.

Cả ngày đã dành cho công việc rồi, An không muốn thời gian chơi với con vào cuối tuần cũng bị điện thoại réo hay đầu óc căng thẳng, lúc nào cũng nghĩ đến công việc đã hoàn thành hay chưa.

Giờ tan làm, Tú gõ cửa phòng An “Ê, nhậu không?”