Chương 5: CHÀO! CHÚNG TA GẶP LẠI NHAU RỒI

Như An đoán, Phòng Giám Đốc, phòng nhân sự, phòng kế toán, phòng Tài chính, Phòng xuất khẩu, phòng họp lớn, và khu vực vệ sinh. bên cạnh đó còn có một khu ăn uống dành cho nhân viên với thiết kế sang trọng, rất thích hợp cho Hương vợ Bình đến để sống ảo.

Phòng của Sếp rất rộng, có thiết kế cả phòng nghỉ ngơi cho sếp cho nên mỗi lần gõ cửa phòng giám đốc phải đợi anh bấm điều khiển mở cửa mới được vào.

An trầm trồ, nơi này đích thực là nơi làm việc lý tưởng dành cho con người, đầu tư vào con người chưa bao giờ là sai lầm. An thành thực ngưỡng mộ vị Sếp này

Hoàng nheo mắt đánh giá từ khi An bước vào, gu ăn mặc có cá tính, rất hợp mắt người khác, màu hồng pastel làm người khác thoải mái khi nhìn.

Thể hình cân đối, gương mặt xinh xắn, đôi mắt hai mí trong sáng lanh lợi, tạo kiểu tóc gợn sóng được cột tùy tiện ra đằng sau, không thể nói là quá xinh đẹp nhưng lại rất cuốn hút người đối diện.

Nga đưa An vào rồi cô quay ra ngoài làm việc.

Hoàng cười “Chào, chúng ta lại gặp nhau!”

An cười, nụ cười cô tự nhiên và thoải mái hơn ngày đầu phỏng vấn “Chào sếp!”

Hoàng hất cằm về phía tay cô đang ôm macbook “Đẹp đó!”

An cúi xuống, cô hơi phân vân không biết anh đang khen cái gì. Macbook? Đồng hồ? Hình xăm? Nhẫn?

An cười cảm ơn, khen thì nhận thôi, cô cũng thấy đẹp mà.

Hoàng xem sơ lược lại CV của An, anh ngước đầu lên vài lần như thể có thắc mắc nhưng lại không hỏi.

“Sở thích trong này không thấy cô điền. Không có sở thích nào sao?”

An lắc đầu “Không có!”

“Thật?”

An có cảm giác không đúng nhưng cũng xác nhận “Thật!”

Hoàng đóng lại CV của An “Được rồi, hy vọng chúng ta hợp tác lâu dài”

An cười “Đương nhiên rồi, nếu không còn gì em xin phép”

Hoàng gật đầu.

An rời đi, Hoàng lại lật CV ra xem. Trang này anh đã xem hai lần.

An có một đứa con nhỏ mang họ Phạm giống cô, nhưng không thấy thông tin của chồng.

Quy mô công ty này nếu đi làm đầy đủ tầm khoảng bốn mươi người chưa tính giao hàng và thị trường, không có nhà máy, chỉ có văn phòng và bên cạnh là kho hàng hóa.

Vừa vào phòng, Tú liền nhảy vào. An còn chưa kịp ngồi xuống ghế.

“Ê bánh bèo, tới đây coi” Tú nói chuyện rất tự nhiên, như thể hai người đã quen nhau từ lâu lắm rồi.

Tú kéo An lại, xoay người cô hai vòng, An còn đang ngơ ngác không biết anh định làm gì.

“Ê bà mặc đồ đẹp quá nè, nhìn có phong cách lắm á. Mùi nước hoa này cũng thơm nữa, bà sài loại nào vậy?”

“Từ từ đi bà ơi, ngày đầu tui đi làm, để tui làm việc nghiêm túc cái đi. Trưa đi ăn chung đi rồi nói chuyện sau”

“Bà lo gì, sếp vào phòng ban nào cũng gõ cửa….”

Lời nói Tú chưa dứt, cánh cửa đã bị một lực mạnh mở tung làm cả hai giật mình.

“Hết hồn chưa?” Người đến là Chiến, một nhân viên trong team marketing của Tú.

Anh nhìn bề ngoài còn khá trẻ, cũng là người thuộc thế giới thứ ba, tính tình cũng khá cởi mở.

“Con quỷ này, không làm việc đi, nhảy vào đây làm gì?” Tú vuốt ngực trách mắng.

“Đi tìm chị, người ta họp xong đều về phòng hết, có chị là đi lung tung thôi đó”

Nói rồi Chiến quay sang vẫy tay chào An, An cười đáp lại.

“Đây là Chiến, hai lăm tuổi, tính tình hơi kỳ cục xíu, nhưng được cái là xấu hơn tui” Tú giới thiệu.

“Hi Chú Thợ Điện” An chào.

Tú ngẫm nghĩ một lúc rồi chợt bật cười sảng khoái.

“Vừa lắm haha, vậy mà trước giờ tao nghĩ không ra cái tên cho nó” niềm vui làm Tú đổi luôn cả việc xưng hô.

Tú cảm thấy hả dạ, trước giờ cái tên của anh luôn là đề tài bị mọi người trêu chọc, ngoài Tú bê đê, Tú chàng hảng, rồi lại đến Tú Đội, Tú Đợi, Tú Giáp…. Giờ thì ai cũng có tên hết rồi, để coi ai còn chọc cho anh cứng họng nữa không.

Phần lớn người Việt Nam rất hay biến tấu tên của người khác để làm trò.

Tú nhận định, An là ánh trăng soi sáng con đường cách mạng của mình.

“Được được, trưa nay tao mời mày ăn trưa, xem như là chào hỏi” Tú nháy mắt rồi kéo Chiến về phòng làm việc.

An ở lại phòng sắp xếp lại không gian làm việc của mình. Một mình chiếm trọn một phòng thật sự rất buồn.

Buổi trưa, An, Tú và lão Tôn hẹn nhau đi ăn trưa.

Ba người chẳng mấy chốc trở thành bộ ba hợp cạ, chỉ cần nói một câu ẩn ý là cả ba điều hiểu. Ba người đều thích sử dụng cách chơi chữ như vậy để nói chuyện.

An xin số điện thoại của hai người. An lưu Hoàng là ‘lão Tôn’, lưu tên Tú là ‘Vợ Thành Cát Tư Hãn’.

Hoàng thắc mắc “Vợ Thành Cát Tư Hãn là sao?”

An cười không định trả lời.

Tú tiếp lời “Đúng vậy, ý mày là gì?”

Nhìn vẻ mặt ngu ngơ của hai người, An lại cười rộ lên nói “Vợ Thành Cát Tư Hãn xưng với ông ấy là gì?”

Tú đáp “Thiếp - Chàng”

An tiếp tục “Ổng tên gì?”

Tú mù mờ vẫn chưa hiểu “Thì tên Thành Cát Tư Hãn, tao vẫn chưa hiểu!”

Lão Tôn ngẫm nghĩ rồi cười lên như phát hiện được chân lý “Hahaaaaa, tao biết, tao biết rồi! Chàng Hãn, đi đâu cũng quay về cái tên chàng hảng của mày. Con này cũng ghê gớm thật!”

(Chàng Hãn và chàng hảng phát âm giống nhau)

“Cái đầu con này cũng quắn dữ lắm nè, nãy giờ tao nghĩ không ra luôn đó, quá đáng” Tú dí tay vào trán cô vờ trách móc.

Một ngày làm việc cũng nhanh chóng trôi qua, An trở về nhà, tắm rửa xong ở lì nhà Bình. Ngày đầu tiên đi làm cơ bản cũng chưa quen lắm, nên năng lượng bị tụt cạn kiệt.

Bé Ti ôm đầu mẹ vuốt ve rồi hôn lên má, lên miệng. An cười tươi như chưa hề có mệt mỏi.

Bé Ti lại líu lo “Mẹ đi làm về hả? Mẹ đi làm kiếm tiền mua sữa cho Ti hả? mẹ ơi….mẹ ơi...hôm nay con thấy ma sồ đó mẹ….ma sồ đi kiểu gì mà té quài luôn đó mẹ….ma sồ không chịu nhìn đường…..ma sồ hư!”

An biết Ti đang nhắc đến chính là chú chó trong phim hoạt hình có tên là Mashall.

Trong phim chú cho này luôn hậu đậu và vấp té liên tục tạo hiệu ứng vui nhộn cho các em nhỏ xem.

An ôm chầm lấy Ti, siết chặt vòng tay, những lời ngô nghê của con gái làm lòng cô cực kỳ vui sướng, tựa như có dòng suối mát chảy nhẹ nhàng trong lòng.

“Hôm nay mẹ đi làm mệt quá nè, con gái đấm lưng cho mẹ đi, mẹ ngồi gãy hết lưng rồi”

Nắm tay bé tí của Ti vỗ vỗ lên lưng cô rồi hỏi “Mẹ còn mệt nữa không?”

“Mẹ hết mệt rồi, cảm ơn con gái nhiều nha, mẹ con mình đi ăn cơm thôi nào”

Hai mẹ con ra sau bếp tự lấy cơm ăn.

Nhà Bình có thuê người giúp việc theo giờ. Hương ở nhà có bán phụ kiện xăm cùng với chăm Mi và Ti.

Cơm có người nấu sẵn, ai có việc thì cứ ăn trước không phải đợi.

Hương cho Mi ngủ rồi xuống bếp ăn cùng với hai mẹ con An.

An đưa hộp Sườn heo muối ớt mà cô mua trên đường đi làm về, món này Hương nghiện cực kì “Cho mày!”

“Ngon vậy, mới làm ngày đầu người ta trả lương cho mày rồi hả?”

An bĩu môi “Tao thiếu gì tiền, cỡ tao nuôi mày hết đời còn được, chẳng qua anh tao ham vui nhào dô thôi”

Hương không nói gì, chăm chỉ ăn món khoái khẩu của mình.

Nhìn bạn thân có đồ ăn tính tình lại như con nít, An cứ định mở miệng nói rồi lại thôi, ngập ngừng một lúc, An lại đè nén tâm sự của mình, quyết định hôm sau sẽ nói.

Ngày thứ hai đi làm, An mới biết phòng mình có một bạn nữa, đó là thư ký của Sếp.

Cô bé hai mươi lăm tuổi tên Thảo, qua cách nói chuyện và chào hỏi thì An cảm nhận cô bé rất dễ thương và thật thà.

Tạm thời cô bé ngồi ở phòng Tài chính, hôm qua cô bé nghỉ phép nên An không biết, hôm nay hai người chính thức làm quen.

Có một điều An rất nể bạn này đó là khả năng Tiếng Anh, ngồi làm việc chỉ nghe bạn dịch những hợp đồng cho Sếp cũng đủ làm An phải mê mẩn và nhìn lại cái vốn tiếng Anh như trẻ chưa biết nói của mình, rất mất mặt.

Ngược lại Thảo rất ngưỡng mộ An về vốn từ Tiếng Việt và kiến thức xã hội.

Ví như Thảo hỏi An “Chị, sao bạn em lại nói em là tấm chiếu mới? Em không hiểu mà tụi nó cứ cười em quài à!”

An mỉm cười “Tụi nó chọc em là chưa từng trải đó, tấm chiếu mới thì chưa trải chứ sao”

Thảo hiểu ra vấn đề xấu hổ cười “Mấy đứa quỷ này, toàn bắt nạt em không?”

“Vậy tụi nó hay gọi em là cô giáo là sao? Em chưa từng học sư phạm, tới ngày 20-11 lại nhắn tin chúc mừng em nữa”

An cười cô bé quá ngây thơ lại chơi chung với lũ bạn đen tối.

Người ngây thơ như Thảo đương nhiên không biết được tại sao mọi người gọi Thảo là cô giáo. Vì có một bộ truyện người lớn có tên là “Cô Giáo Thảo” nhân vật chính trong truyện tên là Thảo.

“Em hai lăm tuổi rồi mà ngây thơ quá vậy? Tụi nó ý chỉ em trùng tên với một nhân vật nổi tiếng trong truyện thôi”

“Truyện nào?”

“Em muốn biết hả?”

Thảo gật đầu chắc nịch, thật sự cô không thích cái cảm giác đi chung với đám bạn mà khi tụi nó nói chuyện chỉ mình cô là không hiểu.

“Vậy sau giờ làm em về nhà tìm đọc truyện Cô giáo Thảo đi”

Thảo ậm ừ, cô lại rất háo hức muốn tìm hiểu bộ truyện kia, rốt cuộc nó phải nổi tiếng đến mức nào mà đám bạn cô đều biết.

Tiếng tin nhắn điện thoại An vang lên.

An vô cảm nhìn dòng tin nhắn Bình gửi cho, thật sự xem cô là người trong cuộc sao? Biết là người thân nhưng cũng nên giữ mặt mũi cho cô nữa chứ. Ngay cả việc này mà cũng sai cô nữa sao?

Thật là muốn chửi thề một câu.