Ngày cuối tuần, đáng ra Hoàng được nghỉ ngơi, nhưng giờ này anh đang đi cùng với trưởng phòng kinh doanh của công ty mình, anh ta cũng tên là Hoàng.
Khi vào công ty, cách để An phân biệt hai người này rất đơn giản. Hoàng – trưởng phòng kinh doanh cô gọi là Hoàng Lan Tôn* hay gọi là lão Tôn, còn Hoàng giám Đốc An đơn giản gọi là Sếp, Sếp là người không được đắc tội nên cô không dám trêu chọc vào.
*: Giải thích cho những bạn nào không hiểu.
Tính cách của An khá là thoải mái và tùy ý. Những câu nói đều mang tính chất giải trí, thường sẽ dùng biện pháp nói lái để ẩn đi tính thô tục của câu từ và thường đánh đố người nghe. Những người hợp cạ thường nói một phát là hiểu ngay. Vả lại An là cô gái hai mươi tám tuổi thuần Việt Nam cho nên cách chơi chữ này tương đối bình thường nhé.
Hoàng Lan Tôn nói lái lại ->…
Địa điểm họ đến là một quán bar mini nhỏ, buổi sáng có thể kinh doanh café, buổi tối thì làm quán bar nằm giữa phố đi bộ Nguyễn Huệ vô cùng tiện lợi.
Hoàng ngồi nhấm nháp ly latte đợi nhân viên mình thỏa thuận việc trưng bày sản phẩm và nhập hàng.
Hôm nay vẫn là Sơ Mi dài quen thuộc nhưng đổi lại anh mặc chiếc quần jean màu xi măng làm cho anh trông trẻ hơn.
Chàng trai với tấm lưng dài lại cực kỳ hợp với áo sơ mi màu xanh nước biển dài tay. Ngón tay thon dài xoay xoay chiếc tách, sống mũi cao làm mắt anh trở nên thâm sâu khó dò. Chỉ một góc nghiêng cũng làm người khác trầm trồ ngắm nhìn không dứt.
Sự chú ý của anh dời đến đám đông ở bên cạnh, cách nhau một con đường. Một nhóm các bạn trẻ đang mở nhạc và nhảy giữa công viên.
Các bạn trẻ trên người đầy mồ hôi nhưng nụ cười tươi sáng vẫn luôn hiện hữu. Ở các bạn ấy tỏa ra một năng lượng tích cực, hăng hái và có cả niềm đam mê. Các bạn vui vì được thoải mái nhảy nhót.
Bạn nữ mặc quần jogger trắng, áo croptop cùng màu để lộ vùng eo săn chắc được chăm chút kỹ càng, mái tóc nâu gợn sóng xõa tung, nhảy nhót theo từng nhịp.
Gương mặt kia có chút quen mắt, khiến cho Hoàng phải chăm chú nhìn kỹ cô vài lần. Kèm theo nụ cười tươi sáng kia lại làm sao nhãng, nhất thời Hoàng chưa nhớ ra được đã gặp ở đâu rồi.
Hoàng đột nhiên nhớ đến, lúc còn đi học cấp ba cho đến đại học, anh đã từng tham gia rất nhiều hoạt động của trường lớp. Lúc đó bạn bè đều cổ động anh tham gia mấy chương trình tìm kiếm tài năng âm nhạc nhưng anh chỉ cười rồi bỏ qua vì đó không phải là đích anh muốn hướng tới.
Ca hát anh cũng yêu thích, trời cũng phú cho anh giọng hát cực ổn nhưng anh cần thể hiện bản thân ở thương nghiệp hơn là theo nghiệp hát bèo bọt phụ thuộc vào người khác.
Hát hò chỉ dừng lại ở sở thích, nó không phải đam mê chính, chỉ là lúc anh được hát hò anh cũng vui vẻ như các bạn trẻ này.
Sau khi thỏa thuận xong công việc, Hoàng tiến đến cạnh Sếp mình. Quán cafe đã đông khách hơn, có không ít các bạn nữ nhìn về phía Sếp. Họ còn can đảm đưa điện thoại chụp hình anh. Sếp của anh thật sự đẹp trai quá rồi. Nhìn thấy sếp đang chăm chú nhìn vào một nhóm nhảy. Hoàng cũng đưa mắt nhìn theo, quả thực là rất thu hút. Gu ăn mặc của các bạn trẻ rất cá tính, rất là hút ánh nhìn.
“Cảm giác các bạn ấy sống không uổng phí thanh xuân sếp nhỉ!”
“Cũng được, miễn sao bản thân cảm thấy vui là được”
Lúc ra về, Hoàng ngoái đầu lại đám đông nhìn một lần nữa, thấy bọn họ đã nhảy xong, trên tay mỗi người cầm một chai nước. Cô gái kia đã bế một bé gái trên tay dường như còn nhịp điệu trong người vẫn tiếp tục lắc lư, nụ cười kia không hề bớt đi mà còn tươi tắn hơn.
Cuối cùng vẫn là nhớ không ra nên Hoàng quyết định dứt khoát ném vấn đề này đi.
An dậy thật sớm, chuẩn bị cho một khởi đầu mới.
Gọi bé Ti dậy mang qua gửi cho Hương. Nhìn thấy chậu hoa gì mà An không biết tên trong sân của Bình.
An ghé lại bắt góc nắng cho thật đẹp chụp một bức ảnh, đăng lên facebook với dòng trạng thái “Dậy sớm để thành công”.
Cất điện thoại vào trong túi, An lên đường đi làm.
Trời Sài Gòn chỉ cần vắng xe thì không khí trở nên dễ hít thở hơn. Trước nửa tiếng giờ cao điểm thì Sài Gòn thật sự mát mẻ. An cực kì thích không khí này, nhưng cô không chắc mình có thể duy trì thời gian tươi đẹp này bao lâu, vì cô cũng là một con heo ham ngủ.
Đồ công sở của An cũng khá là nhiều, ngày đầu tiên đi làm nên An chọn set màu hồng pastel cho nhẹ nhàng. Áo thun trơn, khoác Blazer ở ngoài đi cùng quần ngố đồng màu, tay áo xắn lên tới khuỷu tay.
Đổi màu dây Apple watch cho đồng bộ, chọn dây chuyền đơn giản cho cổ không bị trống quá.
Chọn hai chiếc nhẫn mảnh đeo hai ngón tay và hai nhẫn size nhỏ hơn để đeo khớp ngón, trông ngón tay sẽ dài và đẹp hơn.
Không rõ mọi người nghĩ gì nhưng cơ bản An thích như vậy.
Lộ vài hình xăm nhỏ nhỏ ở cổ tay và mắt cá trông An càng cá tính hơn.
An đến công ty sớm, làm quen với mọi người. Sáng sớm đầu tuần vẫn là bộ phận nhân sự rảnh nhất vì các bộ phận khác phải chuẩn bị tài liệu cho buổi họp giao ban mỗi đầu tuần.
Chị phụ trách nhân sự tên Nga, An đã tiếp xúc khá nhiều lần, chị rất vui vẻ.
Nói chuyện một hồi, An biết được sếp Hoàng năm nay ba mươi hai tuổi, ngoài khởi nghiệp công ty riêng LMH này còn phải phụ trách một nhánh con của công ty gia đình.
Hai năm trước công ty chưa vững, anh buộc phải nhận nhân sự qua các mối quan hệ gửi gắm, hoặc đưa người từ công ty gia đình vào.
Năm nay sếp cơ bản đã vững và bắt đầu ‘cuộc thanh tẩy’, bỏ đi những người không được việc, nạp người mới vào.
Chế độ ở đây rất tốt nên ai muốn tiếp tục làm việc thì chỉ có một con đường là làm tốt việc của mình.
Cho nên chỉ trống một vị trí quản trị tài chính này và vài vị trí sales, thị trường, PG.
Sếp là người yêu cầu rất khắt khe, thường nhân viên bị sếp chửi khi sai phạm thì ngày nào cũng có.
Cũng vì vậy mọi người làm cẩn thận, tập trung hơn, không dám lơ là để khỏi bị ăn chửi.
Đa số nhân sự trong công ty đều là người trẻ, độ tuổi dưới ba mươi lăm
Thật sự thì ngành nghề này cũng không phù hợp với người lớn tuổi.
An còn biết một điều nữa là sếp là người từng du học bên Anh nên rất khó chịu những người dùng Tiếng Anh chêm vào Tiếng Việt. Mà sai nghĩa đặc biệt phát âm sai là điều rất dễ chọc giận anh.
Rất may là vốn tiếng anh của An chỉ dừng lại ở nghe, đọc, viết, còn phần nói thì tệ nên An rất ít khi nói tiếng Anh.
Chỉ những trường hợp đi ăn các nhà hàng Âu, cô phải dùng vốn tiếng Anh ít ỏi của mình đểu gọi món mà không hề có câu cú hẳn hoi.
Sau lần này chắc An phải xem xét học Tiếng Anh cho nghiêm túc vào.
Nga quay sang chuẩn bị hồ sơ giấy tờ, An không hỏi nữa, lôi điện thoại ra lướt. Bài đăng của cô mọi người bình luận khá sôi nổi, nhất là đám thằng phò, ai bảo cô lại gây sốc cho bọn họ chứ.
Khánh: Ủa ủa? đứa nào dựa con không thuộc bài của tao vậy?
Huy replied: chắc phải tìm thầy về trục vong con này ra mới được.
Nhân replied: Sài Gòn mới nắng được một bữa đó trời, làm ơn hãy trả lại đúng quỹ đạo của nó đi.
Nam replied: Vấn đề này tôi từ chối hiểu.
Có một người chỉ thả haha vào các bình luận.
Hương: Thương em tôi, bị chúng nó vùi dập quá.
An sau khi phẫn nộ tất cả các bình luận trên, trực tiếp trả lời Hương bằng một motion tủi thân.
An cười chuyển điện thoại sang chế độ im lặng rồi cất lại vào trong túi.
Nga thông báo cho An biết, An phải tham gia cuộc họp giao ban sắp tới, 9 giờ mọi người sẽ bắt đầu. Điều này hơi bất ngờ, vì thường họp giao ban thì chỉ có trưởng phòng của các phòng ban mới phải tham gia.
Nga giải thích “Phòng tài chính chỉ có mình em thôi, em không đi thì ai đi. Mà em đừng lo, buổi họp này em tham gia để nắm tình hình thôi, chứ biết được bao nhiêu đâu mà trình bày báo cáo”
An gật gù chấp nhận.
Tám giờ bắt đầu làm việc, Nga đưa An đi chính thức giới thiệu với các phòng Ban. Giám đốc hiện tại chưa đến nên để giới thiệu sau.
An biết được Hoàng là trưởng phòng kinh doanh, anh quản lý nguyên khối kinh doanh từng khu vực và các admin, thị trường, giám sát tầm khoảng hai mươi người, chiếm 50% nhân sự công ty.
Để tránh nhầm lẫn với sếp tên Hoàng, An mặc định người này tên là Hoàng Lan Tôn gọi là Lão Tôn, vừa hay anh tuổi khỉ lớn hơn An một tuổi.
Người An ấn tượng nhất là Tú - Trưởng phòng marketing, anh thuộc giới tính thứ ba theo kiểu nhìn vào là biết ngay. Anh cũng không có ý định giấu diếm giới tính của mình, có vẻ anh là người niềm nở nhất và nói nhiều nhất.
Tú bằng tuổi An. Tú tự tin thể hiện cá tính của mình lại công ty, dáng đi của anh so với các người mẫu còn muốn cong hơn, chân đi còn không có kẽ hở. Công ty gọi anh là Tú chàng hảng.
An phải che miệng mình để không cười thành tiếng. Công ty này thực sự cũng rất biết đùa.
Tú biết An đang cười gì, anh lườm nguýt cô “Đừng tưởng tui không biết cô đang nghĩ gì, tui nhìn qua là tui biết hết, con ruồi bay qua tui còn biết con nào đực con nào cái nữa mà, xí”
An biết anh đang nói đùa, và cô là một người thích đùa, cô cuời “Vậy mà tui còn tưởng bà tên Giáp* nữa đó”
(Tú Giáp, nói lái lại)
Tú cười, chính là nụ cười bắt đúng tần sóng, đúng người hợp gu “Nghĩ làm sao hả? Tui mà thèm táp mấy cái đó sao? gọi tui Tú Đội* thì được, tui thích lắm!”
(Tú Đội nói lái)
An thật sự phải bật cười thành tiếng “Nếu bạn thích như vậy thì thôi tui gọi bạn là Điệp Liên Tú* đi!”
Đảo mắt hai vòng, Tú chợt há miệng kinh ngạc rồi bật cười “Trời ơi, con này nó thành tinh rồi chứ không vừa, quá lắm rồi, mày chết với tao!”
An vui vẻ cười, lùi lại đằng sau tránh bàn tay cong cong dọa đánh kia.
Hoàng - trưởng phòng kinh doanh có vẻ có mối quan hệ thân thiết với Tú.
Anh khoác vai Tú cười nói “Được, duyệt nè, hợp đó, không phải dạng vừa đâu”
Tú quay sang nói “Không phải dạng vừa, không lẽ dạng rộng?”
Hoàng cười lớn “Dạng rộng là mày đó!”
Nói xong Hoàng lắc người tránh khỏi bàn tay chực đánh xuống của Tú. Vậy là văn phòng lại nhốn nháo bởi hai người, An cúi chào rồi đến những phòng khác.
Có một câu chuyện chỉ người có chung cá tính, sở thích mới có thể hiểu được nội dung và hàm ý, có những người nghe giống như chuyện tào lao, ví như Nga đang đi bên cạnh.
“Nãy em nói Điệp Liên Tú là sao vậy, rồi Tú Giáp gì đó, cái đó là gì mà sao thằng chàng hảng thích vậy?”
An cười “Chị không biết rồi thì đừng nên biết, toàn mấy cái chuyện xàm xàm không đó mà!” Người trong sáng thì nên để nó trong sáng đi, đừng nên vấy bẩn tâm hồn ấy.
Tiếp đến là phòng Kế toán và phòng R&D. Hiện tại phòng xuất nhập khẩu chưa tuyển được người nên tạm thời Sếp sẽ đảm nhận luôn việc xuất nhập khẩu.
An có dự cảm không tốt, trong tay không có gì mà tham gia cuộc họp thì chẳng khác nào tay không đi đánh giặc, vẫn là nên có một chút tài liệu nào đó thì hơn.
An gõ cửa các phòng ban để xin số liệu tập hợp làm tạm một cái báo cáo để tổng quát được tình hình công ty hiện giờ.
Mọi người vui vẻ gửi mail cho cô.
9 giờ bắt đầu họp, mọi người ai làm việc nấy, đúng giờ thì đứng lên đi họp, không cần quan tâm Sếp đến chưa hay là đủ người chưa.
An cũng đem đồ đạc đi theo, lựa cho mình chỗ ngồi khuất tầm nhìn nhất để không phải gây chú ý.
Vừa rồi không thấy Sếp đâu, vậy mà mọi người vào đông đủ thì Sếp đã có mặt, đây có thể gọi là kỹ năng của người làm Sếp không?
Công tác chuẩn bị trước cuộc họp mà ở đâu cũng gặp phải đó chính là.
Ghim điện vào laptop.
An vẫn đang thắc mắc tại sao laptop có Pin sẵn mà sao cứ vào phòng họp là đua nhau đi tìm ổ cắm?
Vẫn là nên chuẩn bị cho bản thân thì hơn, An lôi cái laptop của mình ra, truy cập vào mail để tải tất cả dữ liệu mà mọi người đã gửi cho cô.
Đột nhiên có một tràng tiếng cười đồng thanh phát ra làm An vội ngẩng đầu lên. Mọi người đang nhìn cô mà cười.
Nhìn lại mới biết mọi người đang cười mình, chính xác hơn là chiếc laptop của mình.
Chiếc macbook của cô dán đầy sticker của rất rất nhiều thương hiệu nổi tiếng cực kì nổi bật trên nền bạc.
Đương nhiên là cô thích thì cô dán thôi, nhưng trong trường hợp này, An có cảm giác giống như mình đang gây sự chú ý và họ nhìn như nhìn con nhóc nổi loạn.
Hoàng bị tiếng cười lôi kéo, mắt anh cũng lia về nhân vật chính.
Nhìn chiếc macbook kia, rồi đến khuôn mặt cô, anh nhận ra ngay, hóa ra người hôm qua anh trông thấy quen quen kia lại là người mới của công ty mình.
Phong cách cô nhìn có chút khác lạ nhưng lại cứ thích nhìn thêm vài lần. Nhân viên này của anh rất là mới mẻ.
Hiện tại An là nhân vật mới nên buổi họp này không có phần của cô. Trong lúc mọi người đang báo cáo số liệu của phòng ban mình thì An chăm chăm làm ‘bài tập’ của mình.
Cô đưa số liệu vào, rồi chuyển đổi thành đồ thị, đánh giá phần trăm, ghi chú lại những nguy cơ làm tăng chi phí.
Hoàng chợt có hứng thú, anh muốn biết năng lực của An, có đủ để ứng biến mọi tình huống hay không, phỏng vấn nhận vào là một chuyện, làm được việc hay không lại là chuyện khác.
Hoàng cho dừng Kế toán trưởng đang báo cáo “Nhân viên mới, cô cho chút ý kiến đi!”
Đấy, An bảo mình có linh tính hay lắm mà, làm gì có chuyện vào cuộc họp mà dự thính bao giờ. May mà cô đã có sự chuẩn bị.
Ghim dây kết nối với máy chiếu, trên màn hình lớn hiện ra thông tin trên máy cô đang làm.
“Hôm nay là ngày đầu tôi đi làm, chưa thể nắm bắt được hết tình hình, nếu sai sót chỗ nào phiền mọi người chỉ điểm giúp” nói rồi An rê chuột mở một file khác.
“Trước tiên em thấy công ty có một vài vấn đề. Mặt hàng chúng ta kinh doanh là thức uống có cồn, loại hàng nhập khẩu 100%, nhưng chúng ta không phải là nhà phân phối độc quyền, em đã tìm hiểu còn có một công ty khác cũng đang bán mặt hàng này. Và giá phân phối ra thấp hơn 2%, loại này hoặc là xách tay hoặc là nhập lậu.
Nhưng hiện tại khách hàng chính của chúng ta chính là các quán bar và beer club. Và đương nhiên thị trường của chúng ta bị mất một phần.
Công ty chúng ta bị tốn quá nhiều chi phí cho kho bãi, thị trường và đấu thầu vào các trung tâm thương mại, chi phí vẫn chưa rút gọn mà chiếm tỷ trọng tương đương cùng kỳ năm ngoái mà không hề giảm. Và việc thả lỏng công nợ của khách hàng cũng bị ảnh hưởng đến dòng tiền hiện tại”
Hoàng chống cằm nghe cô nói, đương nhiên những gì cô nói thì anh đã biết, chỉ là vừa mới nhận việc mà cô có thể tóm tắt cơ bản được thông tin thì cũng xem như cô năng lực.
“Vậy theo cô thì chúng ta nên làm gì?”
“Cái này em chỉ có thể cập nhập được tình hình nội địa, còn tình hình xuất khẩu thì em chưa có thông tin. Hơn nữa đưa sản phẩm ra thị trường là thuộc về bộ phận Kinh doanh và Marketing, mọi người có đối sách của team mình”
Khóe môi Hoàng cong lên “Cứ nói thử đi!”
Cho phép thì cô nói, hết mình vì công việc chưa bao giờ thiệt thòi.
An nói “Em nghĩ, trước tiên nên làm việc lại với nhà cung cấp về vấn đề độc quyền và tuồn hàng lậu. Tiếp đó, thay vì bỏ chi phí cố đấu thầu vào trung tâm thương mại thì nên quay về trưng bày tại các quán cafe có xây dựng theo phong cách vintage.
Thức uống của công ty mình nó mang vị hơi giống cocktail nhưng giá thành lại rẻ hơn, thiết kế đóng chai rất sang trọng rất dễ thu hút các bạn trẻ ở các buổi acoustic trong các quán cafe hoặc tụ điểm.
Em thấy hình ảnh về thức uống của công ty rất khó bắt gặp trên thị trường cho nên em nghĩ nên lợi dụng hiệu ứng của cộng đồng mạng, dùng chi phí tạo ra một cuộc thi. Còn cuộc thi gì thì hiện tại em chưa nghĩ ra” An cười trừ xem như đã trình bày xong.
Gương mặt Hoàng vui vẻ, dù sao cô cũng chỉ là tay ngang, báo cáo tạm ổn, phân tích chiến lược cũng tốt. Những gì cô nói thì bộ phận kinh doanh và Marketing cũng đã báo cáo rồi.
Còn về cuộc thi, đó cũng là ý tưởng hay, anh nói “Về cuộc thi, cô gặp Tú để thảo luận đưa ra phương án và dự toán, lập bản kế hoạch cụ thể rồi cuối tuần nộp lại cho tôi xem.”
Buổi họp tan sớm hơn bình thường, tâm trạng sếp cũng không căng thẳng như dạo trước.
Những nhân viên làm việc bên ngoài ngạc nhiên vì hôm nay không nghe giọng của sếp chửi người khác bị vọng ra nữa.
Thu dọn đồ đạc, An được Nga dắt đi gõ phòng sếp, chính thức ‘trình diện’.