Chương 3: TRANG SÁCH MỚI HOÀN HẢO

Cho đến bây giờ, ngẫm nghĩ lại sự việc hôm ấy, An ở tuổi hai mươi tám vẫn không thể ngờ được lúc đấy một cô bé hai mươi bốn tuổi còn non nớt đến nhường nào mà có thể ra tay dứt khoát đến như vậy.

Chẳng qua bây giờ An dùng thời gian hơn ba năm nguôi ngoai để giải quyết thì mọi chuyện lại khác.

Ai nghe qua sự việc đều kết luận rằng chỉ vì An không yêu nên cô mới có thể dứt khoát tuyệt tình đến vậy.

Ngay cả Bình cũng đã từng nói “Thật may là em không yêu nó!”

An cũng lười quan tâm, chuyện gì qua thì cứ để cho nó qua đi. An thay số điện thoại và bốc hơi.

Hơn ba năm rồi An không liên lạc gì với ba mẹ, vì lúc đó hai người họ đều nói cô làm vậy là sai rồi.

Bây giờ đôi lúc cô nghĩ lại, quả thật là sai thật rồi. Sai vì đã tự toang tính hết mọi chuyện, đánh một lần là thắng ngay. Đẩy ba mẹ Tân vào thế khó xử và mất hết mặt mũi ông bà ấy. Còn lại thì cô chẳng sai gì cả.

Cuộc sống hiện tại của An đang cực kỳ ổn, Bình đã cưới Hương bạn thân của An, con của Hương cũng vừa thôi nôi. Có bạn, có anh, có con, và sắp tới xin việc ổn định nữa là có thể xem hạnh phúc mỹ mãn.

Tiếng bé gái khàn đặc “Mẹ ơi” vì mới ngủ dậy đã lôi An về thực tại.

An Mỉm cười ấm áp giang tay để cô bé chạy vào lòng.

Bé gái này chính là an ủi cho cuộc hôn nhân được cô xem là khốn nạn trong cuộc đời mình. Cô bé tên Phạm An Yên, ở nhà thường gọi là Ti

Hai mẹ con thay phiên nhau hôn lên khắp khuôn mặt nhau, mẹ hôn mắt con, con hôn mắt mẹ, mẹ hôn cằm con, con hôn cằm mẹ.

“Ti hôn mẹ miếng nào. Đây nữa” An dùng giọng trẻ con ngọng nghịu nói chuyện với con.

“Con gái của mẹ mới ngủ dậy sao? Có đói không?”

Ti cười tươi sáng vấp váp nói “Con ngủ dậy thấy em Mi ngủ gần con luôn đó mẹ…. em Mi ngoan lắm đó mẹ…. em Mi cắn...cắn...thằn lằn cắn...đứt đuôi em Mi luôn... mẹ với con bảo vệ em Mi nhá….em Mi ngoan...Ti cũng ngoan...Ti không sợ đâu...Ti đánh con thằn lằn luôn”

An bật cười thành tiếng, ở độ tuổi này bé Ti đang tập nói và nói rất nhiều. Những câu từ sắp xếp không theo thứ tự. Cô chỉ dọa không ngoan thì sẽ bị thằn lằn cắn đứt đuôi ấy vậy mà Ti còn nhớ như in, gặp ai hay khóc nhè thì cô bé sẽ nghĩ bị thằn lằn cắn.

"Thế hả? Ti của mẹ ngoan hả? Vậy Ti có khóc không?"

"Không mẹ....Ti ngoan lắm....Ti không sợ con thằn lằn đâu....mẹ bảo....bảo vệ Ti nhá....Ti không sợ....Ti dũng cảm lắm đó mẹ...."

Ti quẹt tay trên mặt để gạt đi những sợi tóc tơ bù xù dính trên mặt. An xoay cô bé lại ngồi vào trong lòng để cột lại tóc.

An muốn để tóc dài cho Ti nên rất ít cắt, chỉ có phần tóc trước nếu chấm quá mắt thì An sẽ tỉa tót lại một chút. Tóc sau đã dài qua vai rồi nên tạo kiểu cũng rất dễ.

“Mẹ...mẹ….ơi….bạn cá sấu bị sâu răng đó…..bạn cá sấu không chịu ăn rau….bạn….bạn cá sấu không chịu ăn rau…..bị vi khuẩn cắn luôn….cắn chảy máu….đau lắm ớ”

Cá sấu mà Ti đang nói chính là nhân vật trong phim hoạt hình thường ngày ở nhà Hương hay mở cho cô bé xem.

Bình trên tay cầm khăn lau bước vào nhìn thấy cảnh bình thường như cơm bữa này cơ mặt anh trở nên dịu dàng hơn, tỉ mỉ lau chùi bộ máy xăm của mình.

“Nói như một cái máy” Bình cười nói.

“Mẹ ơi...mẹ ơi…..ba….ba...cười con!” cái miệng chu chu nói vấp rồi nói lại làm An yêu không thôi.

“Con hỏi ba xem, tại sao ba lại cười con?”

“Không….Ti giận ba rồi!”

Nghe lời nói ngô nghê kết hợp với gương mặt phụng phịu giận dỗi của cô bé cả Bình và An đều cười lớn.

“Giận rồi hả? vậy Ti có chơi với ba Bình nữa không?”

“không….Ti...giận ba Bình rồi….ba Bình hư lắm….để cho thằn lằn cắn ba Bình luôn đi….Ti không….bảo vệ ba đâu”

Bình cười càng lớn hơn, ở độ tuổi này thực sự có những câu nói của Ti làm người lớn như Bình phải giật mình.

“Thôi, ba Bình xin lỗi, Ti đừng giận ba Bình nữa nha!”

“Ừm…..Ti tha lỗi cho ba Bình đó.....Ti hết giận rồi đó….ba Bình phải ngoan nhé…..không thôi….không thôi…..không thôi con thằn lằn cắn con…..cắn ba Bình đó nha” Cái giọng điệu dọa dẫm giống hệt của An làm cô chịu không nổi phải tì má Ti hôn nhiều lần.

“Anh thấy công ty Lee Min Ho gì đó đang tuyển nhân sự kìa, mày nộp hồ sơ chỗ đó thử!” Bình quay lại lau chùi vừa hỏi

An buông Ti ra để cô bé tự chơi đồ chơi của mình.

“Lee Min Ho nào?”

“Công ty rượu bia gì đó, thấy trên máy tính của mày kìa”

“Trời ơi, là LMH ba ơi, sửa tên người ta bậy bạ không à!”

Bình ngẩng lên lườm An rồi cúi xuống tỉ mẩn lau chùi ‘đồ nghề’ của mình “Hợp với thế mạnh mày rồi còn gì”

“Rồi công ty âm binh kia trả lương cho mày chưa?”

An chợt nhớ tới ngày hôm ấy, Bình cùng vài người bạn trên người chi chít hình xăm đến tận cổng công ty. Hùng hổ không nói năng gì, một mực đòi gặp giám đốc , An bật cười

“Trả luôn trong hôm đó luôn, anh tới một phát quỷ sếp đó sợ xanh mặt, kêu kế toán chuyển liền luôn. Bình thường động ai cũng chửi vậy mà thấy anh thợ xăm cái hết hồn liền. Đâu biết được anh thợ xăm chỉ là giang hồ hiền haha Anh vẫn là cao tay!”

Bình cười “Trả anh 20% là được rồi!”

“Có anh trai làm thợ xăm để làm gì? Để lợi dụng, triệt để lợi dụng!” An trêu chọc rồi đi vào bếp.

An nhập khẩu chung với vợ chồng Bình, bé Ti nghiễm nhiên ở trong hộ khẩu nhà anh, người ngoài nhìn vào thì nghĩ nó là con của Bình và Hương.

Bé Ti cũng chưa biết nhiều vẫn gọi anh là Ba, Hương và An đều là mẹ. Mi là em, như vậy chẳng phải tốt hơn sao. Bình cũng khá hài lòng với hiện tại.

Em gái anh bây giờ, muốn làm gì thì làm, muốn chơi thì chơi. Con gái của An anh còn yêu thương nhiều hơn con gái mới chào đời của mình.

Hương là bạn thân của An nên lại càng xem Ti là con gái của mình, cơ bản là Ti chưa hề thiếu thốn bất kỳ điều gì.

Một phần để tránh phiền phức, An chuyển ra thuê căn phòng trong hẻm cách nhà Bình khoảng 100m. Cuối tuần lại kéo sang nhà Bình ăn bám.

Cuối tháng 7, công ty LMH gọi điện thoại đến đặt lịch phỏng vấn. Sáng hôm sau An dậy sớm hơn mọi ngày, đưa Ti sang nhà Bình để gửi, còn cô đến công ty phỏng vấn.

Đường đến công ty không tính là xa, công ty nằm ở trung tâm quận 3, còn nhà Bình ở Bình Thạnh nhưng đề phòng rủi ro, kẹt xe nên An đi từ rất sớm.

Cuối cùng đến nơi là sớm hơn tận một tiếng đồng hồ.

Văn phòng nằm ở trong khu chung cư nên khá là yên tĩnh.

Diện tích tương đối lớn, tất cả các phòng ban đa số đều nằm ở tầng trệt.

Một khối kinh doanh chiếm nửa văn phòng, theo lối không gian mở.

Còn lại là phòng Marketing, phòng R&D.

Phòng chờ thực ra là phòng họp nhanh của team Kinh Doanh tất cả đều có cửa kính cách âm, nhìn thấy bên trong nhưng không nghe được gì.

Bên cạnh cầu thang lên tầng hai công ty thiết kế hẳn một quầy pha chế nước, bên cạnh còn có bàn ghế như quán cafe, còn có xích đu và cây xanh cực hiện đại.

Bên dưới không có phòng họp, phòng kế toán, phòng nhân sự và phòng Giám Đốc, An đoán nó nằm ở trên lầu.

An được đưa vào phòng chờ để đợi.

Cùng ngày phỏng vấn với An còn có hai người nữa. Hai người kia bề ngoài trông vô cùng chững chạc và dày kinh nghiệm.

Người nam mặc bộ vest đen tay xách theo cặp táp thuần đa cấp, người nữ cũng là bộ vest kết hợp cùng chân váy.

Nhìn phong cách hai người thì khó có thể hòa hợp được với không khí làm việc đầy nhiệt huyết và tươi trẻ nơi này.

An chỉ mặc đơn giản thoải mái với áo sơ mi trắng chất liệu lụa thoải mái, cùng quần culottes lửng màu đen, kèm giày cao gót đen không quá cao.

Vị trí công ty tuyển là chuyên viên quản trị tài chính. Vị trí này trước kia An đã từng làm rồi, cũng được xem là người có kinh nghiệm. Lương thưởng và phúc lợi công ty này tốt chỉ xem là công ty này có duyên với cô hay không thôi.

Hai người kia cùng đưa đôi mắt dò xét An, áo sơ mi trắng thuần khiết nhưng phía dưới cánh tay lại nổi lên vài hình xăm đen phản chiếu. Ngay cả dưới gấu quần ngay vị trí mắt cá của cả hai chân đều có hình xăm.

Màu đen của hình xăm nổi bật lên làn da trắng kia. Màu áo sơ mi lại vô cùng phù hợp với chiếc quần lửng màu đen. Hai người cảm thấy khó chịu với những chiếc hình xăm kia, An biết nhưng chẳng làm được gì họ, cô lại cúi đầu lướt điện thoại trong tay.

Là người đến đầu tiên nhưng theo thứ tự sắp xếp An lại là người phỏng vấn sau cùng.

Trong lúc chờ đợi thật sự là có ê mông và đau lưng.

An liếc nhìn mọi người đang làm việc, cách ăn mặc của bọn họ cực kỳ trẻ trung và năng động nhưng không bị mất trật tự.

Mỗi người đều có một thẻ đeo tên trước ngực trông vô cùng chuyên nghiệp.

Hết ngó bên này rồi ngó bên kia, không một ai làm việc dư thừa, ai ai cũng tập trung vào công việc của mình.

An buồn chán lại đếm gạch, An ước lượng mỗi viên gạch dưới nền là khổ 30x30cm An tính tổng cộng là ngang là hơn bảy mươi viên, dọc khoảng một trăm viên thì diện tích văn phòng tầm khoảng 600m2.

Với diện tích này thì được xem là lớn, tức tài chính của công ty không phải nhỏ. An ngầm đánh giá sơ bộ tài sản của công ty rồi đoán chừng quy mô công sẽ phát triển ra sao trong vài năm tới.

Người phỏng vấn trực tiếp là Giám đốc công ty.

Thường những công ty khác thì Giám đốc sẽ phỏng vấn cuối cùng, nói như vậy thì sau buổi phỏng vấn này nếu ai được qua thì sẽ nhận việc ngay.

Có lẽ vị trí này cần tuyển gấp.

Lúc bước vào An hơi ngạc nhiên, anh khá trẻ so với vị trí đảm nhiệm và khối tài sản này. Sau này thì cô mới biết anh xuất thân từ Richkid, gia đình giàu sẵn rồi nên không gặp nhiều khó khăn lắm.

Thế mạnh của An có thể nói là biết nhìn sắc mặt.

An nhanh nhẹn quan sát sắc mặt của người đối diện trong rất nhiều tình huống để tùy cơ ứng biến.

Người trước mặt thể hiện quá rõ thần sắc mệt mỏi.

Hẳn là công việc nhiều kèm theo đó là phỏng vấn liên tục, đôi mày nhíu chặt tỏ vẻ khó chịu.

Hai người trước chiếm hết hai giờ đồng hồ của anh.

Anh mặc áo sơ mi trơn đơn giản, tay áo xắn lên không theo quy cách, chính là tiện tay mệt mỏi vén lên nhanh.

Vị giám đốc này nhìn rất thích mắt, mày rậm mũi cao, da trắng.

An lịch sự bước đến chủ động chào hỏi “Chào anh, Tôi tên An, Phạm Nguyên An, hai mươi tám tuổi tuổi”

Vị giám đốc nọ ngước mắt lên, khiến anh dừng lại độ khoảng hai giây, sau đó chân mày anh liền giãn ra đôi chút.

Cảm giác của anh về người trước mặt hoàn toàn mới mẻ, không thấy sự rập khuôn nào hết.

Vào chủ đề ngay, Anh hỏi cô kinh nghiệm. Cô trả lời.

Anh hỏi cô mong muốn của bản thân, cô liền đáp.

Người hỏi, người đáp, dứt khoát, không dài dòng. Phần lớn là những câu hỏi rập khuôn của nhân sự đưa ra.

Trong lúc hỏi đáp An cố tình để lộ những hình xăm của mình để cho anh thấy. Nếu có thành kiến thì An biết đường mà ứng xử, nhưng hình như anh không để tâm đến.

Gấp bộ tài liệu lại, mặt vị giám đốc dịu đi không ít, anh hỏi “Vậy cô thử nói xem, vì sao chúng tôi phải chọn cô?”

An cười “Công ty kinh doanh mặt hàng thức uống có cồn nhập khẩu, vừa hay khả năng uống của tôi không tệ. Nếu có duyên tôi mời anh thử một bữa” Đó là những gì An có thể nghĩ ra được ngay vào lúc này.

Nhận được câu trả lời như ngầm thách thức như vậy, anh cho rằng cô khá thông minh.

Lần sau có gặp thì cũng là lúc được nhận vào làm. Còn nếu không nhận cô thì có thể hiểu rằng anh không chấp nhận lời thách đấu này.

Anh cười “Được, tôi nhớ những gì cô nói đấy nhé!” Anh lại tiếp “Tôi đã hỏi xong, cô có gì muốn tôi hỏi không?”

An lắc đầu “Không ạ!”

Hai người trước đó sau khi anh nói, bọn họ đều hỏi anh tên gì. Nhưng cô thì không, anh nhíu mày “Cô không định biết người phỏng vấn cô là ai à?”

An cười hiển nhiên “Tôi biết mà, anh là Lê Minh Hoàng, giám đốc và người đại diện pháp lý của công ty này. Cái này ai cũng biết mà”

Minh Hoàng cười, nụ cười thoải mái hơn nhiều “Được rồi, buổi phỏng vấn đã xong, cô về đợi liên hệ từ phòng nhân sự nhé!”

An cúi chào rồi ra về.

Chẹp chẹp nhìn tình hình này, An cũng nắm chắc tự tin rằng mình sẽ qua vòng này.

Ai cũng biết sao? Chẳng qua cô đến sớm hơn người khác, thì cô đã tra xem thông tin của công ty này rồi, nếu hỏi cô mã số thuế của công ty là gì cô còn đọc vanh vách cho mà xem.

Người khác nhìn vào còn tưởng là cô cuồng điện thoại không thể tách ra được. Nhưng mà ôm điện thoại mà kiếm ra tiền thì cũng nên ôm nhiều nha.

An trở về nhà Bình, chưa vào đến cửa An đã nghe được câu nói trước khi cúp máy trong giận dữ của Bình.

“Mày khôn hồn thì biến cho khuất mắt tao. Mày thử mò vào Sài Gòn đi, tao gặp đâu tao chém đó, đừng tưởng tao không dám, có gan thì làm đi!”

Haiz hẳn là cuộc sống của anh ta ở Đà Nẵng không mấy tốt đẹp rồi.

An giả vờ nhận được cuộc điện thoại trước nhà, phải một lúc lâu sau cô mới bước vào, làm bộ như chưa hề biết đến cuộc gọi đó. Bình nhanh chóng kéo lên khuôn mặt vui vẻ cợt nhã như thường ngày.

An tự nhiên hỏi “Ủa nay ế vậy? Không ai book lịch xăm hả?”

“Cái miệng mày xui lắm, bớt nói dùm anh đi, anh dời lịch sang buổi chiều rồi, cả nhà đi ăn ngoài”

An mở to mắt “Nhân dịp gì?”

“Dịp tao hứng, vào thay đồ cho con Ti đi kìa, hỏi hỏi cái khỉ gì?”

“Có tụi thằng phò hả?” An vào trong hỏi vọng ra.

“Có”

Tụi thằng phò chính là cách nói đùa của anh em cô.

Bọn họ là Nhân, Khánh, Nam, Huy đều là bạn bè ngoài xã hội lúc họ còn ở Tuy Hòa. Mọi người quen biết nhau vì có điểm chung là thích nghệ thuật.

Trước đó họ từng gặp nhau nhảy đường phố, vẽ graffiti và trượt ván.

Độ tuổi họ chênh lệch một hai tuổi, nhỏ nhất vẫn là An, nhưng bọn họ đều xưng hô với nhau là mày – tao.

Phò chính là gọi Khánh và Nam, hai đứa đều sinh ngày 21 mà theo cách gọi lóng của những người chơi số đề thì số 21 là con đĩ. Nên gọi vui là thằng phò hoặc đôi lúc cao hứng cô cũng hay gọi hai người bọn họ là Thuý Kiều. Cũng như bọn họ hay gọi cô là ‘không thuộc bài’ vì tên của cô nằm ở vị trí đầu của bảng chữ cái nên khi đi học thì sẽ bị gọi lên bảng đầu tiên.

Mỗi buổi tụ tập của bọn họ rất vui vì cực kì hợp cạ và tính tình thoải mái.

Nhân hiện tại đã mở một tiệm cắt tóc nghệ thuật cho nam, tên tiệm cũng độc đáo “Nờ barber shop”.

Khánh lại đang theo đuổi nghệ thuật vẽ trên café, gọi là Barista.

Nam đi chụp ảnh cưới.

Chỉ còn Huy là còn giữ lại nét ban đầu họ gặp gỡ, vẫn còn theo nhóm nhảy O crew và có nhận vẽ tranh cho các quán café, bar.

Điểm chung nhận dạng của tất cả mọi người là đều để tóc dài, rồi buộc một chỏm tỏi trên đầu trông rất ra dáng nghệ sĩ lãng tử.

Và trên người họ không thể thiếu được các tác phẩm của Bình.

Lần gặp nhau của họ xoay quanh những câu chuyện về đời thường, qua lời kể của họ lại trở thành chuyện cười. Bọn họ gặp nhau thì tất cả đều nói giọng địa phương đặc trưng quen thuộc.

Khánh nói “Bữa đó, quán café đang rất đông khách con nhỏ nhân viên mới đi vào kêu tao giọng như ra lệnh, ra lau sàn cho nó. Cái tao nhìn nó kiểu ‘what the fuck’ nhưng mà tao cũng ra làm giùm cho nó. Xong rồi không biết nó nghĩ gì, bữa sau nó đồn hết quán là tao định ăn thịt nó. Má xàm muốn chết!”

An cười “Vậy mày có ý định ăn nó không?”

“Thì cũng có, nhưng mà nó nằm ở giai đoạn khác. Lúc nó mới xin vào làm thì tao thấy nó tướng tá đồ cũng ngon. Mà mở miệng ra rớt mẹ miếng duyên rồi, nên tắt nứng luôn” Khánh giải thích.

Cả đám lại cười, chỉ bọn họ mới biết nhau như thế nào, đó chỉ dừng lại ở câu chuyện cười. Thực tế khi làm việc thì bọn họ rất nghiêm túc. Dù có đùa giỡn nhưng nếu không thân cũng không dám quá trớn.

Nam kể “Bữa tao chụp cho cặp kia, tao nói tụi bây nghe, thằng chú rể cái mặt như đưa đám. Đúng kiểu như tao là ai? Đây là đâu? Đang chơi bê đê vui muốn chết tự nhiên bắt cưới vợ. Tụi bây mà có ở đó tao nói tụi bây cười điên luôn. Lần đầu tiên chụp cả trăm tấm mà nó bị rung tay hết trơn luôn. Rồi sau đó nói góc máy không đẹp nên chụp lại. Kiểu nó như vầy nè” Nam diễn lại nét mặt thê thảm ấy, có chút cường điệu hóa.

Cả bàn lại cười lăn ra cả ghế làm hai đứa trẻ phải giật mình.

Bọn họ cứ thế mà trò chuyện đến buổi chiều, khách hẹn lịch làm việc đều dời sang ngày hôm sau.

Qua hai hôm, An nhận được cuộc gọi pass qua vòng phỏng vấn, và hẹn tuần sau đi làm. Kết quả này không ngoài dự đoán ban đầu của cô.

Trước khi chính thức đi làm, An cùng nhóm Khánh, Nam ra công viên nhảy nhót xả stress, ôn lại niềm đam mê, cái mà bọn họ vì cơm áo gạo tiền mà bỏ lỡ.