Tối đến như thường lệ, Tân say bí tỉ trở về.
Trước giờ điện thoại ai người nấy dùng, An không có thói quen kiểm soát mọi thứ của chồng nên cô không biết mật khẩu mở máy của Tân.
Đợi Tân ngủ đến mức sống chết không rõ thì An tra tay anh vào điện thoại để nhận diện dấu vân tay.
Điện thoại Tân mau chóng được mở khóa.
Vì biết tính của An nên Tân khá chủ quan, không đề phòng điều gì cả. Tin nhắn cũng chẳng xóa đi. An vào Zalo của Tân. Dù dặn bản thân là chuẩn bị tâm lý nhưng nhìn những dòng tin nhắn và cuộc nói chuyện kia, cô vẫn cực kỳ sốc.
Người con gái đó tên trên zalo là ‘để gió cuốn đi’, nhìn thời gian thì họ bắt đầu phát sinh mối quan hệ từ sau hai tháng khi cưới cô.
An cười chua chát, cơn đau dưới bụng lại quặn lên.
An bước xuống giường lấy thuốc dưỡng thai uống vào rồi tiếp tục lướt tin nhắn trên điện thoại.
Tất cả tin nhắn được An lấy điện thoại mình chụp lại hết.
Cô cũng không quên lấy laptop mở một cửa sổ zalo đăng nhập trên laptop để theo dõi bọn họ.
Ngoài tin nhắn yêu thương còn lại là những lời dung tục đầy mùi dâm ái. Như là nhớ nơi ấm nóng, nhớ cây xúc xích, em thích loại có gai, anh thích mùi dâu, mỗi lần anh đâm vào cảm thấy hơi đau nhưng rất thoải mái, anh làm mạnh cái giường kêu lớn quá.... Đọc tới những đoạn này, trong cơ thể An dâng lên một cuộn sóng, thúc ép cô tống hết mọi thứ ra ngoài.
An bật dậy chạy ra ngoài phòng vệ sinh nôn thốc nôn đáo ở đó, mẹ chồng thì nghĩ cô bị thai nghén nên an ủi cô vài câu rồi trở về phòng.
Nhưng ai biết được, cô có cảm giác ghê tởm với cái người cô xem là chồng, ấy vậy mà sau khi làm những việc đồi bại kia mà còn trở về ôm ấp cô như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Cái tát này khá đau đơn đối với An, nó làm An tỉnh táo hẳn, làm An quên hết sạch những yêu thương trước đó của hai người. Cô còn dự định cùng anh ngồi lại nói chuyện để khi sinh em bé ra, tình cảm vợ chồng sẽ được tốt hơn.
Bây giờ thì không..
Trở về phòng, An mở laptop lên. Ngoài tin nhắn của ‘để gió cuốn đi’ kia thì tin gần nhất là của Phong bạn thân của Tân, cũng thường hay ghé nhà chơi, An biết người này.
Có một chút linh cảm gì đó, An nhấp vào xem. Quả như An đoán, Phong này chính là người giới thiệu cô gái ‘để gió cuốn đi’ kia với tên thật là Ngọc cho Tân để hai người làm quen và từng bước từng bước ăn nằm với nhau.
Hóa ra cuộc hôn nhân này không chỉ gia đình Tân không thích, ngay cả bạn của anh cũng không ưa. Để có được bạn bè chí cốt như vậy không uổng công Tân sống tới từng tuổi này.
An lướt điện thoại Tân, xem danh bạ, xem tin nhắn, không hề có cái tên liên quan đến ‘Ngọc’.
Nhớ tới đoạn thời gian lúc sáng, An vào nhật ký cuộc gọi, vào khoảng thời gian đó có vài số gọi đến cho Tân.
An check tất cả số zalo, cuối cùng cũng tìm số điện thoại của ‘Để gió cuốn đi – Ngọc’ kia.
Sau khi tìm hiểu xong, An ôm gối sang phòng bên cạnh mà ngủ.
11 giờ đêm, Bình nhận được cuộc điện thoại của An.
Sau đó anh không thể nào ngủ lại được nữa, cảm thấy cuộc đời mình sau hai mươi tám năm thì đây chính là sai lầm lớn nhất.
Chính là cảm giác tức mà không thể làm được gì. Giận người khác là một nhưng giận bản thân đến mười phần.
An nói với giọng cực kỳ bình tĩnh “Thằng Tân nó ngoại tình. Em gom hết chứng cứ rồi.”
Ngưng một lúc An lại nói “Trước mắt em tạm thời ở đây. Em gửi cho anh số con bé kia, anh làm sao lừa nó có thai với thằng Tân đi. Lúc đó em thuê luật sư đến đường đường chính chính chia tài sản.”
Đúng như kế hoạch, khoảng một tháng sau khi trên zalo trong laptop cô hiện lên tin nhắn của ‘để gió cuốn đi’
“Em có thai rồi!” Kèm theo đó là ảnh chụp tờ giấy khám thai ở bệnh viện.
An đọc được cả tin nhắn Tân gấp gáp yêu cầu Ngọc “Phá đi”.
Đúng là khốn nạn mà.
An mỉm cười đắc ý, gọi ngay cho luật sư đến trực tiếp nhà chồng cô.
Đơn thỏa thuận ly hôn đã chuẩn bị sẵn.
Quần áo cô đã đóng sẵn trong vali.
An đứng cạnh luật sư với sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người trong nhà bao gồm cả Tân.
Đây có phải là đánh du kích không nhỉ?
Luật sư trình bày mọi chứng cứ, kèm theo các điều luật của luật hôn nhân và gia đình thì đơn ‘Thuận tình ly hôn’ của cô chính là giải pháp tốt nhất mà Tân nên nhận lấy.
Ngay lập tức Tân nhận một cú tát như trời giáng từ ba mình.
Ông hiện đang nắm vị trí Thiếu tướng trong quân đội nên lúc ra tay là dùng tất cả lực. Khóe môi Tân bật máu.
Mẹ anh thì hốt hoảng chạy đến can ngăn, đưa đôi mắt đỏ nhìn về An cầu cô lên tiếng để ông hạ hỏa nhưng An lờ đi.
An thừa biết chuyện này một phần làm mất mặt gia đình ông, một phần là tiếc nuối đứa cháu vừa mới có này.
“Đây là đơn ly hôn, trong đó có điều khoản chia tài sản, tôi yêu cầu một tỷ. Anh xem rồi kí vào, tốt nhất là nhanh chóng giải thoát cho nhau đi, nếu không trở thành ‘đơn phương ly hôn’ thì không có lợi cho anh đâu!”
An quay qua ba mẹ chồng đứng kế bên điềm tĩnh nói “Xin lỗi bố mẹ vì đã để sự việc xảy ra đến nước này. Trong năm tháng qua, con làm dâu chưa hề hỗn láo hay làm bố mẹ xấu hổ bất cứ điều gì. Con chưa hề có lỗi gì với gia đình này. Cháu nào cũng là cháu, dâu nào cũng là dâu. Không có đứa cháu này thì có đứa cháu khác. Bố mẹ giữ gìn sức khỏe, sau khi ly hôn xong con sẽ ghé nhà để mượn sổ hộ khẩu đi tách khẩu. Con cảm ơn bố mẹ trong thời gian qua đã chiếu cố con!”
Hình như còn điều quan trọng cô chưa nói “Chuyện con và anh Tân ly hôn như bố mẹ đã thấy, là anh Tân có lỗi với con chứ không hề liên quan đến việc ba mẹ con đã từng ly hôn”
Ban đầu là bọn họ chê bai cô xuất thân ở gia đình không tốt nên sẽ rất dễ noi theo cha mẹ mình. Không lẽ anh ta cũng nghĩ như vậy nên tùy ý làm bậy vì nghĩ cô không dám làm gì sao?
Anh sai rồi.
Nói xong cô không quay đầu, cùng với luật sư của mình đi thẳng.
Quả nhiên, gia đình Tân đã bàn bạc rất kỹ. Thỏa thuận ly hôn vẫn tốt hơn đơn phương ly hôn
Một tuần sau, An nhận được một tỷ kèm đơn thỏa thuận ly hôn đã có chữ ký của anh.
Tân và An gặp nhau trên tòa, Tân nhìn thấy An mặc áo thun ôm trong chiếc yếm rộng khéo léo giấu đi chiếc bụng 3 tháng đang lấp ló.
Trông cô trẻ hơn, năng động hơn và tràn đầy sức sống. Giống như cô đã quay về thời gian trước, sống tùy ý. Đây mới chính là con người anh bất chấp theo đuổi năm đó, không phải là người xuề xòa lúc nào cũng ở trong bếp mà anh cưới về.
Giờ thì Tân mới biết được mình đã đánh mất gì.
Khi ra về, An mới nghiêm túc nhìn lại Tân. Anh có hơi ốm hơn, mắt thâm quầng nhiều hơn, mặt kém sắc hơn, Bộ vest công sở cũng không làm anh nổi bậc hơn được.
Tân nhìn An buồn bã nói “Không ngờ em tuyệt tình đến như vậy!”
An chỉ cười, nụ cười đó không còn là nụ cười vui vẻ dành cho anh nữa. An lười phải nói chuyện với Tân.
Tân đau nhói nhưng vẫn không phục “Em cơ bản là không yêu anh, cho nên anh vừa phạm sai lầm em liền tạo bẫy cho anh. Em còn chưa nghe anh giải thích thì đã tự định tội cho anh. Hóa ra trước giờ là do anh không là gì đối với em cả!”
Thật sự An muốn ly hôn trong êm đẹp, không ngờ anh có thể thốt ra miệng được những lời như vậy.
Mắt An đanh lại, nhìn chằm chằm vào Tân
“Anh không thấy bản thân mình rất nực cười sao? Chẳng phải gia đình anh chê tôi học thức kém, sao không nhìn lại bản thân anh đi, nói ra được những lời như vậy mà cũng nói được hả? Tôi không yêu anh sao? Anh nhìn xem từ ngày tôi cưới anh về tôi đã thay đổi những gì? Những sở thích trước kia của tôi khi về nhà anh, anh có còn thấy nữa không? Tôi từ nhỏ đến lớn không phải công chúa thì cũng là tiểu thư, việc lớn việc nhỏ trong nhà chưa động vào ngón tay, thích thì làm, không thì thôi, sống chẳng cần nhìn sắc mặt ai. Khi về nhà anh tôi đã làm gì? Thức khuya dậy sớm, lau chùi từng ngóc ngách, nấu nướng chiên xào, có việc nào mà không đến tay tôi không? Nếu hỏi lại, thì từ khi cưới tôi về anh đã thay đổi những gì? Anh nghĩ anh là ai mà khi anh phạm sai lầm thì tôi sẽ ở yên đó mà tha thứ cho anh, rộng lượng đợi anh quay đầu?
Đúng, là tôi bẫy anh đấy, thì sao? Anh xem tôi là gì? Cầm vài cây vàng đến nhà thì tưởng mua được con hầu này hả? Nếu ban đầu đừng toan tính tôi thì tôi sẽ chẳng giăng bẫy anh đâu. Mà nói đi đâu xa, tự làm thì tự chịu, làm gì có lý làm sai lại đổ thừa cho thế giới này không tốt? Tôi có thể là không yêu anh, nhưng tôi đã chấp nhận buông bỏ mọi thứ để có một mái ấm gia đình, nhưng anh không cho tôi được thì đường ai nấy về thôi.
Sai chính là sai, anh càng bao biện thì càng làm bản thân trở nên thấp kém hơn thôi. Anh không muốn thì người khác ép được anh sao? Nhà anh có học thức lắm, không hiểu câu ‘tiên trách kỷ hậu trách nhân’ sao? Sau này tôi cũng không hy vọng có một chút dính líu gì với anh. Sau chuyện này thì lo mà sống tử tế mà làm người đi”
An đeo kính mát lạnh lùng bước nhanh qua chỗ Tân đang đứng chôn chân tại chỗ, cô nghe tiếng nói sau lưng mình vẫn tiếp tục.
“Em sẽ trở thành người phụ nữ có một đời chồng, lại còn có con, ai sẽ cưới em được nữa chứ?”
Lần này nhất định phải quay lại, nhất định “Anh thật sự có suy nghĩ rằng không có anh tôi sẽ chết hả? Tôi không phải đến nổi không có đàn ông tôi sẽ chết, ngược lại đàn ông nào muốn cưới tôi thì phải cầu xin, anh tin không? Anh chỉ là vết dơ ti tí dính vào áo tôi thôi, giặt không được thì vứt.”