Hoàng đưa An trở về nhà. Suốt đoạn đường anh luôn năn nỉ cô đi sinh nhật chung với anh.
Dù sao cô cũng đồng ý kết hôn nên anh đưa cô gặp đối tác làm ăn cũng hợp lý mà.
Nhưng cô lấy lý do phải chăm con và ăn lễ bên gia đình.
Hoàng đành miễn cưỡng đồng ý.
Cả nhà An bốn người lớn ngồi quanh lại, hai tấm sổ đỏ đặt trước mặt.
Hương không thể tin được nhìn An.
“Có khi nào sổ giả không?”
An mím môi cười, mắt trừng doạ cô.
“Anh thấy người giàu thật đáng sợ quá. Nếu như mày nói là ông ngoại nó lúc trước làm bộ trưởng bộ ngoại giao. Trong khi đã có một cái dinh to đùng rồi, còn nhỏ lẻ không tính. Lại mạnh tay chi cho hai đứa nhỏ mỗi đứa một miếng ở trung tâm thành phố. Một đứa Quận 1, một đứa Quận 4. Ổng ăn hối lộ ghê lắm hả?”
“Điên quá, nói bậy bạ không à. Vừa làm quan vừa kinh doanh. Vì chức lớn nên việc làm ăn thuận lợi hơn người ta nên phất lên” Nghe Hoàng kể sơ sơ nên An thuật lại.
Bình bĩu môi “Kiểu gì không ăn hối lộ”
An đánh vào tay Bình “Kệ người ta!”
Bà Hoa lên tiếng “Nếu đã quyết định tiến hôn nhân tới thì lấy thôi. Người ta trân trọng thì người ta mới tặng mình thứ quý giá”
Bình đứa ngón cái lên, mặt tràn đầy thán phục “Dù không ưa nó nhưng anh vẫn nể nó. Một mình nó chấp hết cả nhà nó luôn. Anh có hỏi trong giới đồ gỗ rồi, nói tới Tập đoàn Lê gia không ai là không biết. Cứ nghĩ nó là công tử nhà phú ông, ai dè nó là Vương tôn quý tộc. Mày là con đĩa đeo trên chân nó”
Hương đánh mạnh vào vai Bình hung hăng nói “Vương tôn quý tộc thì sao? Con An cũng là thiên kim tiểu thư lá ngọc cành vàng, muốn gì làm đó chứ có phải ăn không ngồi rồi, bất tài vô dụng đâu”
Dù nói có vô lý thế nào anh cũng không dám cãi, chỉ hướng phía An mà nói “Thôi cưới đại đi, chuyện hai đứa bây dây dưa từ năm này qua tháng nọ tao mệt mỏi thật sự”
An liếc Bình ghét bỏ.
“Giá trị bây giờ ra sao?” Bà Hoa hỏi
Hương có tìm hiểu, nhanh nhảu trả lời “Miếng ở Quận 4 hiện giờ bảy trăm một mét vuông đó, hai trăm mét là một trăm bốn chục tỷ đó mẹ. Bên Quận 1 là một tỷ một mét, là hai trăm tỷ”
Bà Hoa nghe con số liền choáng váng. Người ta vung một cái liền cho cháu đến cả trăm tỷ. Thảo nào người ta chê con bà không xứng. Lúc bà còn làm ăn được ở Phú Yên. Bà cũng nắm trong tay vài tỷ đồng, và được xem là có của ăn của để, thuê người giúp việc.
“Ghê vậy sao? Cái này mà nhận là phải có trách nhiệm với con người ta đó” bà Hoa mở to mắt kinh ngạc
Bình nói “Nhận hay không nhận gì thì thằng kia cũng bám dính có buông ra đâu”
Bình đang nói đến cái người lì lợm kia. Bằng bất cứ giá nào anh cũng không buông tay cô.
“Thôi cưới đi, chứ nó chạy lên chạy xuống mẹ cũng chóng mặt lắm. Nó lì không ai bằng”
Nhìn thấy Hoàng siêng năng chạy đi chạy về giữa Đà Lạt và Sài Gòn. Mà anh miệt mài tìm kiếm An hai năm trời bà cũng chẳng làm khó anh.
Buổi tối, trong lúc Hoàng đang tiệc tùng với các đối tác của mình thì mẹ anh tìm đến nhà Bình.
Đi cùng với bà là Hân, trên tay bà cầm vô số quà tặng quý giá.
---
An trở lại Đà Lạt, cô sắp sếp một chút lại nơi đây.
“Bốn đứa thời gian sinh cách nhau. Sau khi mấy em sinh xong, nếu không có việc gì thì làm cho chị, chị trả lương cho mấy đứa, xem đó là nguồn thu để nuôi con. Ai làm được với chị?”
Cả bốn người Phương, Hằng, Diệp, Thuỷ đều đồng ý. Sau khi sinh xong thì con còn nhỏ nên sẽ không thể làm việc để nuôi con, chỉ có làm cho An thì mới có thêm thu nhập.
“Bốn đứa chị sẽ cho bốn phòng ở. Sau khi các sản phụ này sinh xong thì ai muốn ở lại thì cho họ ở, nhưng có làm mới có ăn. Nơi này chỉ cho họ ở miễn phí thôi, còn ăn uống thì họ tự lo, chị tạo công ăn việc làm cho mà không chịu làm nữa thì đành chịu”
An nghĩ nghĩ cô lại tiếp tục “Phương giúp chị truyền tin với mọi người, ai khó khăn cứ đến lấy, em quản luôn chuyện thu gom đồ dùng người khác không dùng đến để làm tủ đồ không đồng nhé. Còn Diệp quản lí thu chi giúp chị, thiếu gì thì báo chị. Hằng làm bếp chính, được thì em bảo mấy sản phụ khác giúp em. Chị thuê thêm hai người nữa đến phụ em nấu rồi phát cho mọi người. Thuỷ tí nữa chị đưa đến các xưởng để xin công việc cho mọi người, em nhận đồ thủ công về làm rồi hướng dẫn cho mọi người, em chịu trách nhiệm trả lương cho họ luôn nhé. Đây là công việc thiện nguyện chị dựng lên, dù chị không có ở đây nhưng chị vẫn muốn nó tiếp tục. Vài tháng chị sẽ trở lại, mong các em có thể làm vì cái tâm của mình, đặt bản thân mình vào trong ấy để đối đãi tốt với mọi người”
An đi tìm Tèo, chả hiểu sao từ lúc có Hoàng xuất hiện Tèo lại biến mất.
Tèo trở về xóm của mình, anh ngồi trên thùng xe tải nhỏ cũ kĩ từ trên đồi nhìn xuống.
An trèo lên thùng xe ngồi bên cạnh.
“Sao mấy bữa nay trốn biệt vậy?”
“Mày thuê người ngoài vào làm rồi thì còn chỗ nào cho tụi tao làm nữa” Tèo ném vài viên đá còn sót trong thùng xe vứt xuống đồi, viên đá nhỏ biến mất tăm.
“Tao thuê là việc của tao, việc của mày thì mày cứ làm, tao có quỵt lương của mày đâu”
Tèo cười nhìn cô xa cách “Chồng cũ của mày hình như rất giàu nhỉ?”
“Muốn nói gì?” An hất mặt hỏi.
“Không gì, tao thấy xe nó đi đẹp, ở Đà Lạt chắc chẳng có chiếc nào”
Bỏ qua chuyện kia, An hỏi tiếp
“Bây giờ mày làm gì?”
“Ai kêu gì làm nấy, chứ có nghề ngỗng gì đâu” Tèo lại tiếp tục ném vài viên đá xuống đồi.
“Cái tạp hoá kia làm không?”
Tèo ngừng lại, quay sang nhìn cô. Tạp hoá kia cô giao lại cho anh vậy cô làm gì? Cô không ở đây nữa sao?
“Mày đi hả?”
“Ừ, Tao phải kết hôn rồi!”
“Với chồng cũ?”
“Ừ”
Một chút mất mát thoáng qua. Tèo trầm mặt trong giây lát.
“Tạp hoá kia tao để lại mày hai trăm triệu. Trả từ từ, khi nào trả đủ thì thôi”
Tạp hoá kia rất lớn, làm gì có giá hai trăm triệu, riêng hàng hoá bên trong trị giá một tỷ là ít.
Đây là cô cho anh cần câu để anh có công việc ổn định.
Tèo im lặng cảm nhận cảm xúc trong cơ thể đang biến hoá. Nghẹn ngào sóng mũi, tim từ từ đập nhanh, hốc mắt nước lập loè.
“Cảm ơn mày vì đã giúp tao trong lúc tao khó khăn, nhận lấy đi, sau này có công việc kiếm ra tiền để không bị chúng coi khinh, hiểu không?”
Tèo hít hít vài hơi cho thông mũi, anh cúi đầu lấy cổ áo lau mạnh khoé mắt.
“Cảm ơn mày!”
“Tao cưới chồng giàu đương nhiên không quên anh em rồi” An vỗ vai Tèo, cười hào sảng.
Ngày một tháng mười một, Hoàng cố gắng hoàn thành chuyến công tác rồi bay thẳng lên Đà Lạt gặp cô. Đúng 12 giờ hai người họ cùng nhau thổi nến chúc mừng sinh nhật.
Hôm sau Hoàng tổ chức sinh nhật cho cô tại sân nhà. Anh thuê người đến dựng bàn, trang trí sân, và nấu ăn. Một cái sinh nhật bình dị và gần gũi mà cô muốn. Người quen của cô đều có mặt.
Trước sự chứng kiến của mọi người, Hoàng tự mình cầm trên tay bó hồng lớn đỏ rực vừa bước đến bên cô vừa ngân nga ca khúc “Marry you”
An hạnh phúc ngắm nhìn chàng trai cao lớn, trắng trẻo, tuấn tú trong chiếc áo sơ mi thường ngày, quần đen dài.
Anh giờ đây giống hệt chàng hoàng tử bước ra từ truyện cổ tích.
An nhận lấy bó hoa. Nó khá nặng.
Hoàng lại quỳ một chân xuống trước mặt cô. Trước khi bài hát kết thúc, An thấy một chiếc hộp nhung màu đen trên tay anh.
Nó bật ra, bên trong là chiếc nhẫn mà anh đã đặt chế tác riêng cách đây hai năm.
Chẳng phải sinh nhật anh cô đã cầu hôn anh rồi sao. Bây giờ sinh nhật cô anh lại cầu hôn cô. Nhưng lần này anh có mang theo nhẫn.
“Đồng ý! Đồng ý! Đồng ý! Đồng ý!” Tiếng hò reo của mọi người xung quanh cổ vũ.
An cười không khép môi được, đưa tay ra. Hoàng lấy nhẫn đeo vào ngón áp út của cô, sau đó đặt lên bàn tay cô một nụ hôn.
Cuối cùng sau những năm tháng gieo trồng thì hôm nay anh đã hái được quả ngọt.
Ảnh cưới của hai người cũng được thực hiện tại Đà Lạt, người chụp cho họ là cậu bạn Lesbian mà lần đầu tiên họ gặp trên Đà Lạt và tặng họ tấm ảnh.
Lần đầu tiên hai người hẹn hò thì cậu chụp. Lần Hoàng lạc mất An thì cũng nhờ tấm ảnh của cậu anh mới tìm thấy địa chỉ.
Lần này Hoàng muốn chính tay cậu bạn tay nghề nghiệp dư năm ấy chụp cho anh.
An không muốn chụp theo lối ảnh cưới thông thường. An muốn chụp ảnh theo concept Thiên Thần và Ác Quỷ
Đương nhiên cô là Ác Quỷ, anh là Thiên Thần. Cô là Ác Quỷ có ý đồ xấu với Thiên Thần.
Là cô dụ dỗ anh đến khi anh cảm nhận được tình yêu rồi thì cô chạy không thoát khỏi anh.
Bộ ảnh được thực hiện theo hai màu đen trắng đầy nghệ thuật.
Cậu bạn kia cũng xin phép hai người cho cậu được đem bộ ảnh này dự thi.
An vui vẻ đồng ý.
Vài ngày sau đó An cùng gia đình chính thức dọn về Sài Gòn.
Cũng vào lúc thượng thọ 83 tuổi của ông nội Lê.
Hoàng đưa ba mẹ con An đến.
An đã thân thiết hơn với bà Liên. Vì ngoài sân tổ chức tiệc ồn ào nên An ngồi với bà Liên và Hân ở trong phòng khách.
Bà Liên rất thích Ti, còn Hân thì liên tục chọc ghẹo Ni.
Thằng bé rất thích, nó cười vui vẻ nhưng vẫn không chịu cho Hân bế.
Hân sau bao nhiêu lần cố gắng liền xụ mặt vờ giận dỗi.
Ni còn bé nên trông mặt của Hân cậu lại thấy rất vui vẻ lại cười thành tiếng.
Mỗi lần Ni cười, khuôn mặt cậu giống hệt Hoàng lúc nhỏ. Bà Liên hạnh phúc nói “Y hệt ba nó”
An cũng thấy vậy. Sao có thể giống đến vậy cơ chứ.
Hoàng chốc chốc lại chạy vào ngó xem An thế nào, rồi lại ra sân đón khách.
Anh xem thử có ai bắt nạt vợ anh không? Cô có ăn được gì không? Có ai bế con cho cô ăn không? Rất nhiều lần.
Bà Yến là mẹ của Vy là bạn thân của bà Liên, bà nuối tiếc đứa con rể tài giỏi này. Bà cũng ngồi đấy, đánh giá An. Nhìn kiểu nào cũng thấy thấp kém rất nhiều, vì sao lại may mắn lấy được Hoàng?
Bà Loan là vợ của ông Hải, anh cả trong nhà. Bà luôn không thích Hoàng được ưu ái nhiều hơn, lại tài giỏi hơn con bà. Trong mọi cuộc so sánh con bà đều thua thiệt, không động chạm đến Hoàng được, bà liền muốn xỉa xói An.
“Cháu xăm như vậy có đau không?” Bà Loan tươi cười hỏi.
Ở chốn này có người đề cập đến những hình xăm của cô là điều cực nhạy cảm.
“Bác muốn xăm sao?” An vờ ngây thơ mở to mắt hỏi.
“Không, bác không thích xăm. Bác chỉ muốn hỏi là cháu xăm nhiều như vậy sau này đi làm sẽ rất khó”
Bà Liên xen vào “Mỗi ngày nằm không nó cũng thu được vài tỷ trong tay. Nó có thể để vợ nó đi làm việc gì? Nó không làm bà chủ thì thôi chứ làm việc cho ai?”
Bà Liên nói nhẹ nhàng như cái tát vào mặt bà Loan. Mỗi ngày anh kiếm được rất nhiều tiền cho nên hãy biết điều đừng động vào vợ của anh.
Bà Loan cười ngượng ngùng nói tiếp “Ồ, Hoàng là tinh anh trong giới, bác sợ đối tác của nó thấy lại dị nghị không tốt”
An cười “Đối tác gặp ảnh để làm ăn chứ có phải ngồi lê đôi mách đâu mà bác sợ. Mấy người ngồi lê đôi mách đâu đủ trình độ để làm việc chung với ảnh”
Hân che miệng cười. Lần đó ở trung tâm thương mại, An ra tay giúp Hân thì cô biết người này không đơn giản rồi.
Mỗi câu nói ra phản biện người đối diện làm họ cứng họng.
Nụ cười bà Loan cứng đờ. An lại nói tiếp.
“Chân mày bác đẹp thiệt đó, vừa nãy bác mà không nói bác ghét xăm cháu tưởng bác xăm chân mày không đó. Đẹp ghê!”
Nhưng sự thật thì bà có xăm chân mày.
Bà Liên hừ mũi cười. Đáng đời. Người đàn bà đê tiện, đi đâu cũng nhìn ngó nhà người khác bà bắt lỗi, trong khi bãi rác nhà mình thì chả quan tâm.
Bà Yến ngồi bên cạnh tham gia gỡ rối “Chị Liên cưng chiều con gái mình quá đi, còn có người đồn là chị không thích đứa con dâu này, ai đồn mà ác ôn vậy không biết?”
Người kia trước giờ chơi thân thiết với bà, hôm nay tại sao có thể nói những lời ly gián kia. Trước kia có chuyện gì bà đều kể bà ta nghe, làm gì có ai đồn, là bà cố tình.
An quan sát sắc mặt hết tức giận rồi chịu đựng của bà Liên lại nhìn sang bộ mặt dửng dưng của bà Yến.
An cười nhẹ với bà Yến “Còn ai vào đây nữa. Cô không biết anh Hoàng có rất nhiều người theo đuổi mà không thành sao? Bọn họ chắc chắn rất ghen tức với cháu nên đặc điều đó”
An trả lời bà Yến với thái độ ngô nghê thiếu hiểu biết làm bà tức giận không thôi. Bị ‘vả’ ngay trước mặt mà chỉ biết cười trừ, đúng là vô phép tắc.
Bà Liền giãn cơ mặt ra.
Bà Yến tạo thị phi thì phải hứng chịu thị phi thôi.
Sao lại xấu tính đến vậy chứ?
Hân sau một hồi vất vả cuối cùng cũng bế được Ni, nhưng khi Hoàng quay lại, cậu bé lại đòi theo Hoàng.
Hoàng bế Ni trên tay dặn “Mẹ trông chừng Ti giúp con, con đưa An ra giới thiệu với mọi người”
Bà Liên dịu dàng “Đi đi, để con bé mẹ chăm được”
Hoàng nắm tay An ra ngoài Sân để giới thiệu với quan khách dự tiệc. Một tay bế Ni một tay nắm chặt tay cô.
An hôm nay mặc chiếc váy chất liệu bằng lụa màu trắng, hoạ tiết hoa hồng lớn màu hồng nhạt phủ khắp bộ váy của nhãn hiệu thời trang Moschino mà bà Liên mua tặng cô. Trông cô vừa thanh tú vừa thuần khiết.
Hoàng hạnh phúc nắm tay cô đi giới thiệu với một vài người. Có người là giám đốc quan hệ công chúng của các tập đoàn có thương hiệu mà hằng ngày cô vẫn dùng đến. Có người là người sáng lập ra phần mềm mua sắm mà An đang dùng. Còn có người là chủ của một chuỗi nhà hàng lớn ở thành phố.
“Chúng tôi đang chọn địa điểm tổ chức hôn lễ vào tháng 12. Hiện tại vẫn chưa quyết định” Hoàng cười nói
“Nhà hàng tôi luôn sẵn sàng để đón tiếp cậu” một người đàn ông tuổi trung niên đưa ly rượu lên nói.
“Tôi sẽ cân nhắc” Hoàng cũng nâng ly rượu lên, chạm cốc với người kia.
“Cậu có phải ăn chơi quá không? Có con rồi mới chịu kết hôn với con gái người ta!” Một vị khách nọ trêu chọc.
Hoàng cười “Oan cho tôi quá! Cô ấy còn không chịu gả cho tôi, tôi mà không lừa đứa con này thì còn lâu cô ấy mới chịu cưới tôi”
Mấy người bọn họ đều phá lên cười. Trong giới kinh doanh của bọn họ, hầu hết mọi người đều có gia đình ở tuổi 30.
Bọn họ chỉ luôn thắc mắc một người có trong tay tất cả như Hoàng tại sao đến 35 tuổi mới chịu kết hôn. Cứ nghĩ là anh là một badboy nhưng hoá ra là một người thâm tình đến vậy.
An đứng khá lâu, cô không quen nên muốn ngồi. Hoàng chỉ cho cô chiếc xích đu bên kia, lát nữa anh sẽ bế con lại.
An nhìn theo tay Hoàng đi tới.
Buổi tiệc của người hào môn đa số là tiệc đứng và liên tục di chuyển. An không quen.
An ngồi trên xích đu, đung đưa chân và bấm điện thoại.
Sắp đến ngày họp lớp, An lại phân vân có nên đi hay không. Cũng hai năm rồi cô chưa tham gia họp lớp.
An nghĩ đều đã hơn 30 cả rồi, chuyện gì bỏ qua được thì nên bỏ qua, trong lớp vẫn còn những người bạn đáng trân trọng nữa.
An quyết định sẽ tham gia, cô nhắn tin cho Hương hỏi.
An: Đi họp lớp không?
Hương: Không biết, nửa nạc nửa mỡ.
Ngụ ý của Hương là vừa muốn đi lại không muốn đi.
An: Năm tay tao đi!
Hương: Giới thiệu chồng?
An: Mời đám cưới lấy lại vốn, tao đi đám cưới tụi nó hơi nhiều. Lần trước chưa lấy lại được.
Hương: Con điên.
An: Ừm, năm nay dắt chồng đi khoe cho tụi nó ói máu chơi.
Hương: Vậy thì đi.
Hương: Tao định mua chiếc này, mày thấy sao?
Hương gửi cho An một hình ảnh.
Là một dòng xe phổ thông bảy chỗ ngồi, giá rẻ phù hợp với kinh tế hiện giờ của Bình và Hương.
An: Mày định đẻ bao nhiêu đứa nữa mà mua bảy chỗ?
Hương: Trừ hao. Biết đâu chở người quen, người thân đi chơi thì sao?
An: Mày lo xa quá, xe gia đình thì vừa gia đình mày thôi, đèo bồng thêm ai.
Hường: Thiệt ra xe này đắt hơn bốn chỗ tí xíu mà tiện là được nhiều chỗ.
An: Lựa xe đi, Bạn tài trợ cho. Bạn đứng trên mỏ vàng rồi, bạn bao bọc được haha.
Hương: Lại cái giọng điệu đó, coi chừng.
An: Không đúng hả? Tao hốt được mỏ vàng thật mà.
An ngồi cũng tương đối lâu, cô đứng lên đi tìm Hoàng. Trong lúc còn chú ý đến điện thoại, An vô tình đụng trúng một người.
Đúng là hậu đậu không ai bằng mà. Đã không nhìn đường còn đi cho nhanh, thật là mất mặt.
An đứng không vững ngã xuống đất, điện thoại trên tay cũng rơi ra.
An phủi tay, nhặt lại điện thoại rồi liên tục cúi đầu xin lỗi.
“Tôi không sao!”
Là giọng con gái, An ngước mặt lên nhìn.
Người kia là cái người mấy năm trước cô năm lần bảy lượt nói là là vị hôn phu của anh, còn gọi cô là bà chủ.
Người kia nhìn thấy cô liền cười lạnh “Là cô à?”
Vẫn còn chút bối rối, An định rời đi thì cô gái kia gọi lại.
“Rõ ràng năm đó chị gọi tôi là bà chủ, mà sao chị lại tán tỉnh anh ấy?”
An liền biết được, lại thêm một người không cam tâm.
Chồng cô quả là một bông hoa rực rỡ mà rất nhiều ông bướm bất chấp lao vào.
An quay sang nhìn Thuý
“Sau nhiều năm như vậy em không tán đổ được anh ấy sao lại chuyển sang trách chị?”
Cô bình tĩnh nhìn vào đôi mắt xinh đẹp đầy nuối tiếc của Thuý.
“Cùng lắm em chỉ là lời ghép đôi vui miệng của người lớn. Đừng nhìn chị như kiểu chị cướp anh ấy của em như vậy?”
“Chị…”
“Bỏ đi, tụi chị cũng sắp kết hôn rồi, đừng tiếc nuối nữa”
Nói rồi An quay đi vào trong nhà.
Trong phòng khách không thấy bà Liên đâu, người giúp việc nói bà đã bế lên lầu.
An đi lên phòng bà Liên, nhẹ đẩy cửa vào.
Bên trong vọng ra tiếng ru nhẹ nhàng da diếc của bà Liên.
An nhẹ ghé mắt nhìn vào trong. Ti đang gối đầu lên chân bà và ngủ ngon lành, còn bà Liên vừa xem ti vi vừa nhịp nhịp vỗ mông con bé, miệng lẩm nhẩm lời ru.
Hình ảnh kia làm An cảm động, đôi mắt cô phút chốc đỏ lên, sóng mũi cay cay.
An nhẹ đóng cửa đi ra ngoài, không quấy rầy bà.
An đi xuống dưới phòng khách ngồi đợi.
Trên điện thoại cô reo lên, người gọi là ‘Chị hai’.
An nhíu mày, chị hai là ai? Hương sao? Cô lưu nó là ‘Chị Hai’ khi nào?
An chợt hiểu ra, nhất định là do Hương tự đổi, vì cô hay gọi Hương là mày.
An bắt máy giọng điệu coi thường.
“Đừng mơ mà tao kêu mày bằng chị nhá!”
“Cô là ai?”
Một giọng nói khác vang lên bên điện thoại.
Giọng kia rất lạ, An không biết.
An lấy điện thoại nhìn lại, trên điện thoại có lưu tên mà.
“Cô là ai?” An cũng hỏi lại.
“Đây là điện thoại của em tôi!”
“Không phải…đây là….” An vừa nói xong, cô chợt nhớ lại.
Lúc nãy cô đụng trúng Thuý, hình như họ cầm nhầm điện thoại của nhau.
"Em cô tên Thuý phải không?”
“Đúng rồi!”
“Chắc là tôi cầm nhầm điện thoại rồi, để tôi tìm cô ấy đổi lại rồi bảo cô ấy gọi lại cho cô”
Thuý đứng trước mặt Hoàng, bày ra tin nhắn điện thoại hiện lên trên màn hình cho Hoàng thấy.
Chỉ là vô tình đụng trúng rồi cầm nhầm điện thoại, ai ngờ lại phát hiện được bí mật lớn đến vậy.
Trên màn hình hiện vài tin nhắn của Hương.
Hương: Ừ, nhìn thấy anh ta cũng rất đáng ghét, máy dùng tiền của anh ta đi.
Hương: Dùng hết cái mỏ vàng đó luôn đi.
Hương: Bạn có công tìm được mỏ vàng, bạn có quyền.
“Chị ta chỉ lợi dụng anh, chỉ vì anh giàu thôi”
Hoàng cười thích chí, phải chi cô biết dùng tiền của anh từ sớm có phải anh sẽ bớt lo lắng không. Phải đến lúc kết hôn cô mới chịu dùng tiền của anh.
“Tiền của anh cô ấy dùng không hết đâu”
Hoàng đưa tay nhận lấy điện thoại, anh không biết tại sao điện thoại An lại nằm trong tay Thuý, nhưng anh phải giữ điện thoại cho cô.
“Chị ấy lấy tiền của anh đem nuôi người khác đấy. Anh đi làm cực khổ mà chị ấy chỉ biết hưởng thụ thôi sao?” Thuý bức xúc.
Hoàng vào tin nhắn của An xem đoạn nói chuyện của cô với Hương. Lại là cái kiểu nói chuyện đầy mùi khiêu khích của cô, anh còn lạ gì nữa. Hoàng cười vui vẻ.
“Anh cực khổ kiếm tiền là vì cô ấy, em không có quyền lên tiếng”
Thuý không nói lên lời, nhìn thấy sự yêu thương nồng nàng trong đáy mắt kia cô lại ghen ghét không thôi. Tại sao đôi mắt kia không dành cho cô? Sự nuông chiều kia không phải cho cô?
Mắt thấy An ra đến, Thuý không nói nữa định bỏ đi. An đưa điện thoại cho Thuý. Thuý hung hăng giật lấy rồi rời đi trong tức giận.
An giật mình ngơ ngác, liếc nhìn bóng Thuý vừa đi lại nhìn Hoàng “Lại từ chối nữa rồi à?”
“Em đừng gieo đào hoa cho anh nữa. Cô ấy tới đưa điện thoại rồi tố cáo em đào mỏ anh” Hoàng cười nói.
“Ồ, nhạt nhẽo vậy! Chuyện rõ như ban ngày vậy mà còn tố cáo sao?”
Hoàng véo mũi cô cưng nựng nói “Vậy là em thừa nhận đào mỏ anh?”
“Không phải sao? Anh giàu như vậy em không dùng thì ai dùng?”
“Đương nhiên là cho em rồi!”
“Thiên hạ ai lại không biết mà đi tố cáo? Rảnh hơi vậy!”
Hoàng yêu thích không thôi cúi đầu cắn vào cái môi chu chu lên đầy khiêu khích kia.
Anh thật sự muốn cắn chết cô.
Ni còn tưởng rằng anh cắn cô thật, bàn tay nhỏ bé hung hăng đánh vào mặt anh ngăn cản.
Hoàng cười bất lực, ai đời con cái lại ngăn cản chuyện tốt của ba mẹ bao giờ?