Chương 60: SAU CƠN MƯA TRỜI LẠI SÁNG

Hoàng đưa mấy mẹ con trở về nhà, dự định ban đầu sẽ huỷ hết hẹn ngày hôm nay để lên Đà Lạt nhưng cô đã ở đây rồi nên anh vẫn hoàn thành lịch trình.

Hoàng đưa chìa khoá xe Peugeot cho An, trưa nay An sẽ đưa gia đình đi ra ngoài ăn lễ. Hoàng rất muốn đi nhưng anh sợ mọi người thấy anh lại không vui, cần có thời gian.

“Em có đem giấy tờ không? Anh đưa em đi sang tên. Dì anh làm phó chủ tịch nên chắc làm sẽ nhanh thôi”

Hoàng đang nói giấy tờ đất mà ông Thành vừa cho hai đứa nhỏ.

“Cần gì mà phải gấp vậy? Anh cứ để đó đi”

“Không được, ngày nào mà em chưa nắm tài chính của anh, anh vẫn lo lắm”

An nhận lấy chìa khóa đưa lên lắc lắc “Chẳng phải em cầm rồi đây sao?”

Hoàng lén lút nhìn hai đứa nhỏ đang chơi ở phòng khách, Hoàng vụng trộm ôm cô thì thầm “Khi nào thì cưới anh?”

Mới cầu hôn anh đêm qua, hôm nay anh lại đòi hỏi.

“Từ từ”

“Gấp lắm, không đợi được nữa” Hoàng hôn dọc từ má cô xuống cằm rồi xuống cổ.

“Con dê này, tránh ra!” An đẩy Hoàng ra cười nói “Đúng là con dê mà, anh đã 35 tuổi rồi đấy”

Hoàng bám lấy không buông

“Thì 35 chẳng phải là con dê sao?”

“Em về đây, anh làm việc của anh đi!” An lại đẩy Hoàng ra

Hoàng xụ mặt buồn bã “Quà sinh nhật chỉ có một cái hôn thôi sao? Còn không bằng ngày thường”

An liếc mắt “Vậy em lấy lại cái bánh kem kia nha?”

Không được, lời cầu hôn của cô trên đó, cô lấy lại chẳng phải rút lời sao? Không được.

“Em thử rút lời xem. Anh ‘đâm’ chết em” Hoàng dùng sức cắn vào vành tai cô.

“Đau em!”

Hoàng buông An ra, trừng mắt doạ “Đau cho nhớ!”

An xoay người Hoàng đẩy anh ra cửa, thuận tiện đá vào mông anh “Chưa cưới mà ăn hiếp tôi, đá cho anh chết luôn”

Hoàng cười cười đi ra.

Sau khi dự lễ khánh thành nhà hàng mới của Mr Kai, Hoàng lại chạy sang Công Ty Huân Gia họp cổ đông.

Anh chiếm 18% của công ty bất động sản Huân Gia. Từ dạo ấy ngoài chuyện công việc ra, Hoàng không còn tụ tập gì với bọn họ nữa.

Cổ đông còn có Ngân, Đại, Bảo, Uyên.

Ngân thấy Hoàng đến cô có chút vui mừng lên tiếng “Tưởng huỷ cuộc họp rồi”

“Vốn là vậy, nhưng có chút thay đổi” Hoàng ngồi xuống bàn đưa tay nhìn đồng hồ, thời gian vừa vặn 12 giờ “Họp luôn chưa?”

Mọi người bắt đầu họp, dự án lần này là khu dân cư mới, diện tích 50 hecta. Bên trong sẽ bao gồm trường học và bệnh viện. Thiết kế lên nếu ổn thì có thể sẽ thêm công viên và khu giải trí.

Hoàng ngồi nghe Huân triển khai.

Ai cũng có một vài kỹ năng của bất động sản, bọn họ tự thiết kế sơ đồ, phân chia lô đất, lựa chọn vị trí xây dựng dịch vụ tiện ích cho phù hợp. Chỉ có Hoàng vẫn chống cằm ngồi đó như dự thính.

Huân nghi ngờ hỏi “Sao vậy?”

“Dự án này tao không theo”

Bảo nhíu mày “Tại sao?”

Hoàng không nói nhưng Đại biết, vì dự án này nằm gần biệt thự nhà họ Lê. Hoàng kiêng kị, không muốn đến quá gần nhà họ Lê kia cho dù là công việc.

“Không theo thì bỏ nó ra, tiếp tục đi”

Huân đang thuyết trình bỗng khựng lại, nếu Hoàng không tham gia thì vốn đầu tư sẽ rất chật vật. Bất động sản là chuyện của thời gian dài. Giải pháp vay ngân hàng trừ khi không còn đường lui.

Hoàng ngước lên thấy đôi mắt lo lắng của Huân, dù sao cũng chỗ bạn bè, anh cũng không thể làm khó anh.

“Tao để công ty sử dụng 10% vốn của tao. Hai năm đầu không tính lãi. Năm thứ ba tính lãi theo ngân hàng. Tụi bây lời ăn lỗ chịu, tao không liên quan”

Mặt Huân lúc bấy giờ mới giãn ra, anh cười cảm kích. Hoá ra tên kia không phải từ mặt anh như anh nghĩ.

Kết thúc buổi họp. Đại cùng Hoàng ngồi ngoài ban công uống trà.

Đại thấy Hoàng liên tục ăn kẹo. Anh cười “Tự nhiên sao bỏ thuốc lá vậy?”

“Cô ấy không thích thuốc lá” Viên kẹo nhỏ nhỏ bị anh đẩy sang một bên má, phồng lên

“Tìm thấy rồi sao?” Đại nhướng mày hỏi.

“Ừ, tìm được rồi!”

Đại hớp ngụm trà tiếp tục hỏi “Tìm thấy ở Đà Lạt?”

Hoàng ngước mắt nhìn Đại một chút rồi gật đầu.

“Hèn gì. Vậy thì mày mua nhà ở trên đó là được rồi, việc gì phải đóng thêm cái chi nhánh ở trên đó.”

Đại có ý muốn giễu cợt Hoàng, nhưng anh lại có chút ngưỡng mộ.

Anh cũng muốn thử cảm giác điên cuồng theo đuổi tình yêu, thử cảm giác bị chi phối bởi ai đó, mọi việc làm đều vì một đích đến.

“Qua mặt không được”

Đại cơ bản cũng hiểu được là vì An không thích nên Hoàng tìm một lí do chính đáng hơn.

Trước đó anh cũng từng thích cái tính cách này của cô. Cái tính cách không muốn làm phiền đến người khác.

Đại nhếch mép cười, một khi đã bị con đĩ tình yêu dính vào rồi thì cái đầu siêu phàm cỡ nào cũng bị nó ‘đánh’ cho ngu muội.

Nhớ đến một chuyện, Đại nói “Con Ngân nó thích mày, mày biết không?”

Hoàng nghiêng mặt mình qua, đưa má trái mình ra, tay chỉ lên “Thấy gì không? Mới bị vả hôm qua”

Đại đang hớp ngụm trà, liền phun ra cười ngặt nghẽo “Haha…”

Cuộc đời 35 năm Hoàng chưa từng bị đánh roi nào. Thế mà…

“Con người ai cũng có khắc tinh thôi. Nể cô ấy thật sự” Đại đưa ngón cái thán phục.

“Cái chương trình tào lao mày chỉ đó. Cắt nối lung tung” Hoàng giận dỗi liếc anh.

“Rồi mày định làm gì?”

“Làm gì đâu? An không cho tao ‘lật’ chương trình đó, nếu không tao kiện tới nơi”

“Mày giải quyết ra sao?”

“Huỷ số đó thôi, tổn thất bên đó tự chịu. Tao vẫn tài trợ như cũ”

Thật ra đôi bên cùng có lợi. Hoàng tài trợ cho chương trình, bù lại chương trình lồng ghép sản phẩm của anh vào nhiều hơn, cả quảng cáo cũng ưu tiên quảng cáo sản phẩm của anh.

“Được rồi, vẫn nên có người kiềm chế mày lại, điên như mày, không ai làm nổi”

Điện thoại anh đổ chuông. Là Hân gọi.

Hoàng tắt máy không nghe.

Đã hai năm rồi anh không nghe điện thoại của bọn họ. Có chuyện gì thì nhắn tin cho anh. Người nào ốm đau bệnh tật muốn thì anh sẽ ghé qua. Hỏi thăm vài câu rồi đi. Thời gian ấy Hoàng lao đầu vào công việc cho nên anh bận thật sự, còn bây giờ trở thành thói quen.

Đương nhiên sau cuộc gọi không thành thì sẽ có tin nhắn đến.

‘Chị An đến nhà ông nội rồi, anh có thể về không?’

Hoàng lập tức trở nên giận dữ.

Anh gọi lại vào số của Hân, rồi đứng lên cầm khoá xe lập tức rời đi.

Hoàng vừa đeo tai nghe vừa lái xe.

“Chuyện gì? Là ai tìm tới cô ấy?”

Hân sợ hãi run rẩy nói

“L…là em thấy chị ấy trên đường…”

“Mày muốn làm chuyện gì nữa? Hai năm qua chưa đủ nữa sao?” Hoàng quát lên qua điện thoại.

Hân mếu máo muốn khóc.

“Không có…em….định, em định….”

Lại khóc. Hoàng tắt máy không nói chuyện nữa.

Anh doạ sợ rồi sao? Sau chuyện ấy mỗi lần thấy anh hay nói chuyện với anh Hân đều sợ hãi. Anh đáng sợ vậy sao? Nếu sợ anh tại sao sau lưng anh làm biết bao nhiêu chuyện tổn hại đến cô.

Hoàng đạp chân ga, dùng tốc độ nhanh nhất đến biệt thự nhà họ Lê.

Trong phòng khách không có ai, chỉ thấy dì giúp việc, anh lạnh giọng hỏi “Cô gái kia đâu?”

Người giúp việc sợ hãi chỉ vào trong phòng ông nội Lê.

Hoàng Lập tức đi đến đẩy mạnh cửa vào.

Trong phòng ông nội Lê có ông nội, ba mẹ anh và An cùng hai đứa nhỏ.

Sợ mọi người lại gây bất lợi cho cô. Mặt anh hùng hổ vào bế Ni, tay dắt bé Ti không nói tiếng nào định rời đi.

An kéo tay anh lại, ra hiệu mắt kêu anh bình tĩnh lại. Hoàng đưa mắt nhìn mọi người trong phòng, quả thật trong mắt họ ngoài sự áy náy ra thì không có gì cả.

Hoàng dịu lại, quay người ngồi xuống cạnh An.

Ông Huy lúc này lên tiếng giải thích.

“Ông nội tuổi đã cao, sức khoẻ đã yếu, ông muốn gặp chắt nội nên mời An đến”

Hoàng im lặng không nói vẫn ôm khư khư Ni trong người.

An cười lễ phép đáp “Cảm ơn ông có lời mời. Con của cháu dù sao cũng mang giọt máu của anh Hoàng nên cháu đến thăm ông. Chứ cháu còn công việc của cháu, không thể ở lại đây được”

An đặt chân đến đây vì vô tình gặp Hân ở trung tâm thương mại, lúc đi ăn với gia đình. Hân khóc lóc mong cô đến thăm ông nội vì ông đã ốm lâu rồi.

An nghĩ cô đã xác định tiến đến với Hoàng thì nên đối mặt một lần với gia đình anh nên cô đồng ý.

Đưa con đến đây, cho ông nội Lê nhìn thấy, hy vọng sức khoẻ ông tốt hơn. Dù sao đây cũng là người thân của anh. Chỉ là cô đề phòng tất cả mọi người.

Không biết vì sao, nơi này lạnh lẽo và xa cách hơn ông cụ Thành rất nhiều. Ông cụ Thành cô sẵn sàng mở lòng, nhưng nơi đây cô luôn trong tư thế phòng thủ. Phải chăng bọn họ đã từng tổn thương cô.

Lúc Hoàng đến cô bỗng yên tâm, thả lỏng cơ thể hơn.

“Cháu gái, đến đây với ông nào.”

Ông nội Lê trìu mến ngoắc tay với Ti. Ti quay đầu nhìn mẹ mình, nhận được cái gật đầu đồng ý, cô bé liền chạy đến bên ông.

An nhắc nhở “Chào ông cụ đi con!”

Ti lễ phép khoanh hai tay, cúi đầu, giọng trong trẻo vang lên “Cháu chào ông cụ ạ!”

“Ngoan! Ngoan! Giỏi lắm!” Ông nội Lê xúc động xoa đầu Ti.

“Cháu có thể sang phòng bên kia một lát với bác được không?” Ông Huy bất ngờ lên tiếng.

An đa nghi nhìn ông. Hoàng cũng quay sang nhìn ông.

Người này trầm tính, thâm sâu. Bề ngoài toát lên vẻ nhã nhặn, điềm đạm.

An vỗ vỗ tay Hoàng nhắc anh bình tĩnh. Cô gật đầu đứng lên.

Ông Huy và An bước qua một phòng khác.

An ngồi thẳng lưng, nhìn ông không chút sợ hãi.

Quả thật tính tình của Hoàng quá tự phụ cho nên cô cũng uyển chuyển nghe lời, nhường nhịn vài phần, tránh xảy ra những chuyện đáng tiếc.

“Thời gian qua, Hoàng nó không về nhà. Ngay cả người thân nó ốm nó cũng chỉ ghé ngang rồi đi. Cũng vì chuyện đó mẹ nó đã hối hận nhiều rồi, bệnh lên bệnh xuống mấy chập.” Ông Huy chầm chầm nói.

Hít một hơi sâu, ông lại tiếp tục “Ngay khi nó đưa giấy giám định ADN ra, mẹ nó đã rất sốc, không ngờ bà ấy lại chính tay đe doạ cháu của mình. Thời gian sau đó bà ấy như bị trầm cảm”

An chưa hề nghe nói giấy giám định ADN nào cả, An chăm chút lắng nghe.

“Đứa con gái đầu là con riêng của cháu. Giấy giám định ADN là giả đúng không?” Ông Huy nhướng mày nhìn An.

Cô không biết tờ giấy kia. Nhưng vẫn chưa hiểu ý ông muốn nói gì, chỉ biết là ông đang dùng thái độ hoà nhã mà phủ đầu cô.

“Có gì bác cứ nói thẳng. Chuyện quá khứ như vậy nếu kể ra thì chưa biết ai bất hạnh hơn ai đâu.” An cười nhẹ, đôi mắt sắt bén nhìn trực diện.

“Vậy cháu có thể bỏ qua chuyện cũ để kết hôn với nó không?”

Ông Huy biết để làm giả tờ giám định, Hoàng chỉ cần vung tay là có thể làm được. Ông cũng không muốn có đứa con dâu đã có con riêng. Nhưng đứa cháu trai kia là cháu ông thật, nét mặt kia không thể lẫn đi đâu được.

Lấy sai lầm của bà Liên bù vào quá khứ của cô, ông được đứa cháu. Ông tạm chấp nhận.

“Cháu quay lại với anh ấy thì tức là cháu đã bỏ qua chuyện cũ rồi”

Ông Huy cười ý vị sâu xa “Có vẻ cháu vẫn còn giữ khoảng cách với mọi người”

An đáp lại “Lấy chân thành đổi lấy chân thành. Tình cảm mua bằng tình cảm. Không phải cứ máu mủ là sẽ thâm tình”

Bằng câu nói kia, ông Huy phải nhìn lại cô bằng con mắt khác.

Một người làm con trai ông điên loạn. Một người ra đi hai năm không để lại dấu vết. Một người dám một mình bước vào nơi đã chèn ép mình. Một người dám đứng trước mặt ông tự tin phản biện. Quả thật không đơn giản.

Ông Huy nở nụ cười “Không sao! Tình cảm có thể bồi đắp được”

“Cháu cũng hy vọng là vậy” An khẽ cúi đầu, bộ dáng khoan thai cao ngạo.

Đây là lần đầu tiên ông gặp.

Xuất thân không cao, quá khứ không tốt, bản lĩnh không có nhưng lại cao ngạo không sợ. Đây chẳng phải là con ông chiều chuộng mà hình thành sao.

Không cần biết bạn là ai, chỉ cần người bên cạnh bạn chống đỡ được thế giới cho bạn thì bạn đứng ở đâu cũng có thể ngẩng đầu.

Quả thật ông không nên xen quá nhiều vào đời tư của con cái. Nhìn cái thái độ không sợ sệt của cô ông rất chướng mắt.

Ông đã cố gắng cứng rắn, nghiêm nghị để nói chuyện mà cô ta không chút e dè nào sao? Thật không tôn trọng người lớn mà, hừ!

An trở lại phòng ông nội Lê chào ông ra về.

Bà Liên bỗng bồn chồn không yên.

Lúc An và Hoàng ra đến cửa bà vội bỏ hết sĩ diện chạy đến níu tay An.

An quay lại, chỉ thấy thân hình gầy gò của bà, đầu cúi xuống đôi vai run run.

Dường như hai năm qua bà sống không tốt là thật.

Bộ dáng của bà bây giờ trông rất hèn mọn, mất sạch hình ảnh quý phái trịch thượng của hai năm về trước. Lúc này An có một chút oán trách Hoàng sao lại làm mọi chuyện đến mức này.

Bà trông rất đáng thương.

“Cháu có thể bỏ qua chuyện bác sai lầm trước kia không?” Bà Liên cúi đầu nghèn nghẹn.

An có chút thương tâm, đặt tay còn lại vỗ vỗ lên mu bàn tay của bà “Cháu đã quên hết chuyện cũ rồi, bác đừng nhắc lại nữa!”

Bà Liên từ từ ngẩng đầu lên, gương mặt hốc hác của bà đầy nước mắt. Người ta nói ‘Tâm sinh tướng’. Cũng đường nét gương mặt ấy, nhưng bây giờ lại có nét hiền từ, lương thiện, phúc hậu. Không còn vẻ mặt sắc sảo, cương nghị như lúc đầu.

An rút tay ra, tự mình lau nước mắt cho bà. Cô dang tay mình chờ đợi một cái ôm để xoá hết mọi chuyện.

Bà Liên cứ vậy xúc động không ngừng rơi nước mắt, ôm chầm lấy cô.

Cuối cùng bà có thể ngủ ngon giấc rồi, cuối cùng chấp niệm hai năm qua của bà đã tan biến.

Nhìn thấy mẹ và vợ mình vui vẻ ôm nhau, sóng mũi Hoàng cay cay.

Anh giờ mới nhận thức được rằng hai năm qua anh đã sống quá ích kỉ, anh chỉ quan tâm đến cảm xúc bản thân mà bỏ quên người nhà của mình.

Hoàng bước đến ôm cả hai người phụ nữ.

Nhận ra vòng tay của con trai, bà Liên bật khóc nức nở. Chỉ vì lỗi sai của bà mà bà đánh mất vòng tay này hai năm ròng rã. Bà Liên ôm chặt lấy Hoàng, lấy lại những mất mát của hai năm qua.

Hoàng vỗ về, sợ bà sốc “Được rồi, lớn rồi còn khóc nhè!”

Bà Liên vừa khóc vừa cười, đánh nhẹ vào vai anh.

“Có ai như mẹ không. Con trai lớn bằng này rồi còn đánh nó trước mặt vợ con nó”

Người giúp việc vội đưa khăn tay cho bà, bà lau vội nước mắt. Hình như bà vừa mới nghe điều gì đó.

Hoàng cười cúi xuống thì thầm vào tai mẹ “Cuối năm con kết hôn”

Bà Liên mở mắt to ngạc nhiên như không thể tin vào tai mình, bà quay sang An chờ xác thực.

An mỉm cười gật đầu với bà.

Bà Liên vùi đầu vào ngực Hoàng khóc to hơn.

Bà khóc nhưng ông nội Lê lại cười, đây có lẽ là kết cục ông muốn thấy nhất. Sau bao nhiêu chuyện, sai lầm có, ích kỉ có thì gia đình lại đi đúng quỹ đạo của nó.

Điều ông lo lắng mấy năm qua cũng đã hoàn thành. Cô gái kia cũng làm ông thay đổi một vài cách nhìn mà từ trước giờ ông luôn cho là đúng.

Sau cơn mưa, trời lại sáng.