Chương 59: CÔ PHẢI CÓ TRÁCH NHIỆM

Hoàng đưa cô đến quán ốc trước đó anh hay đưa cô đi. Cũng đã hai năm, quán vỉa hè khi xưa giờ đã khang trang và sạch đẹp hơn. Còn có cả đồng phục cho nhân viên, đến máy lạnh cũng trang bị.

Thời tiết Sài Gòn không giống Đà Lạt, giữa tháng 10 nhưng nó rất nóng.

Dứt khoát chọn phòng máy lạnh. Phòng máy lạnh được đặt khoảng 10 cái bàn. Bên trong chỉ còn trống hai bàn.

Hoàng chọn một bàn, anh ngồi bên cạnh cô, chọn vài món anh thích ăn.

Phục vụ rời đi, Hoàng kéo tay An lại, đan vào tay mình siết chặt.

An nhìn anh chỉ cười. Chuyện kinh thiên động địa như vậy cứ thế mà làm lành.

Món cháo được bê ra trước. Hoàng nghiêm giọng “Ăn xong hết chén này đi rồi anh cho ăn món khác”

An nhíu mày “Ăn cháo no rồi sao ăn được món khác?”

“Ai bảo em dọa anh. Cái mặt em bây giờ xanh lét rồi kìa, ăn hết đi!”

Hoàng đẩy chén cháo đến cho cô, buộc cô ăn hết.

An phụng phịu miễn cưỡng nghe lời. Ăn được nửa chén thì những món khác lần lượt lên. Đã lâu lắm rồi mới được ăn lại, An thèm thuồng nuốt nước bọt.

Hoàng nhắc nhở “Lo ăn đi!”

Trong lúc An ăn cháo, Hoàng gỡ thịt cho cô. Vỏ tôm, vỏ cua được anh lột sạch sẽ, những con ốc khó bóc anh cũng tỉ mẩn gỡ cho cô.

An ăn vài miếng rồi gắp một trong số đó chấm sốt rồi đút cho anh.

Hoàng há miệng ăn lại cười hạnh phúc.

Hoàng nhìn qua đồng hồ thấy đã 9 giờ rồi.

“Ăn xong anh đưa em đến một nơi”

“Đi đâu?” An thắc mắc.

Hoàng nháy mắt cười “Đi nhận quà sinh nhật”

Ăn xong Hoàng chở An về Quận Gò Vấp, đến nhà là 9 giờ 45.

An chần chừ không muốn vào, trước giờ cô chưa hề có ý định sẽ gặp gia đình anh. Hơn nữa sự việc của mẹ anh đả kích tâm lý cô nặng nề.

Hoàng nhẹ giọng trấn an “Vào đi, không sao đâu!”

Căn nhà rộng lớn, ước chừng gần bằng công ty anh, nằm ở con hẻm yên tĩnh. Gần 10 giờ nhưng đèn điện sáng khắp ngôi nhà.

Hiện lên ba gian với khoảng sân rộng lớn. Một bên đậu xe, một bên làm vườn cây. Cầu thang hình tròn nối lên cửa chính.

Hoàng dắt tay An đi vào, cánh cửa gỗ nặng trịch chạm khắc hình long phụng còn mở rộng.

Vừa bước vào, gặp ngay bộ bàn ghế gỗ chạm khắc hình rồng tương tự, nhìn rất cổ kính.

Một ông cụ mắt kính nằm ở sống mũi, cúi đầu nhìn qua tròng kính xem ti vi.

“Cháu tới rồi!”

Hoàng lên tiếng.

Ông bỏ ngoài tai, không nhìn đến anh.

Vốn tiếng động cơ xe anh đủ lớn để ông nghe thấy, anh cũng đã đến trước cửa rồi ông vẫn không để tâm. Ông chưa lẫn tới mức đó chứ.

Hoàng siết tay An kéo cô vào nhà.

Vừa đặt chân vào nhà, ông Thành liền nhổm người dậy, gấp gáp ra lệnh “Đóng hết cửa vào”

Ngay lập tức có vài người đàn ông nhanh chóng chạy đến đóng cánh cửa nặng nề phía sau An, cài cả chốt.

An giật mình đứng nép sát vào Hoàng.

Sau khi đóng cửa xong, ông Thành mới chầm chập nâng cặp mắt kính lên nhìn thẳng vào hai người. Trông ông bây giờ giống như một lão hồ ly hiện thân.

“Ngồi đi!”

Hoàng dắt tay An ngồi xuống ghế.

“Lấy giấy bút ra đây!” Ông Thành lớn giọng ra lệnh.

An vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Mọi chuyện kì lạ diễn ra quá nhanh.

Một người phụ nữ đem giấy bút ra để trước mặt An.

“Cô viết đi!” Ông Thành nói.

An ngẩn người nhìn ông, viết cái gì bây giờ? Năm phút đồng hồ trôi qua cô không hiểu sự tình trước mắt là gì. Cô quay sang Hoàng, Hoàng cũng một cặp mắt ngơ ngác giống cô.

“Anh đừng mở miệng!” Ông Thành cắt ngang ý định của Hoàng.

Ông Thành nghiêm khắc, giọng nói vang trời ra lệnh “Hôm nay cô nhất định phải viết cam kết, không được bỏ rơi nó, phải có trách nhiệm với nó tới cùng, nếu không đừng hòng cô ra khỏi nơi đây”

An?!?

Cô vẫn cảm thấy không đúng lắm. An cầm lấy bút nhưng không biết viết gì.

“Tôi đọc cho cô viết”

“Cộng hoà xã hội chủ nghĩa Việt Nam, Độc lập tự do hạnh phúc. Giấy cam kết. Tôi tên là….Cô tên gì tự ghi vào”

Ông Thành ngưng đọc để cô có thời gian viết. Thấy An viết xong ông tiếp tục.

“Kể từ hôm nay 19 tháng 10 tôi sẽ có trách nhiệm với anh Lê Minh Hoàng"

An ngẩng đầu lên nhìn ông. Ông Thành lại trừng mắt dọa cô “Ghi vào!”

An cúi đầu ghi theo lời ông nói.

“Chấm. Sẽ không bao giờ bỏ rơi anh ấy nữa. Phẩy. Không làm anh ấy tổn thương nữa. Chấm. Thời hạn cuối năm sẽ kết hôn. Nếu tôi làm sai lời này sẽ bị ông Thành gõ đầu”

Hoàng bên cạnh mím môi cười.

An thế mà nghe lời, ngoan ngoãn ghi hết vào tờ giấy.

“Rồi ký vào bên dưới” Ông Thành chỉ chỉ góc dưới tờ giấy.

An ký xong đưa ông. Ông Thành nhìn từ trên xuống dưới hài lòng. Ông kĩ lưỡng cất tờ giấy vào túi. Ánh mắt nghiêm khắc nhìn An.

“Cô là cần phải viết một bản kiểm điểm nữa, nhưng tôi cho cô nợ”

Ông Thành chuyển sang giọng điệu trách móc “Cô nghĩ làm sao, nó 33 tuổi rồi, mà cô còn bỏ nó những hai năm trời. Cũng vì cô mà một thằng 35 tuổi về khóc với ông già này...

“Ông!” Hoàng vội nhắc chừng ông, chuyện xấu hổ đó sao lại để cho An biết được.

Ông Thành lườm Hoàng một phát rồi tiếp tục nói “Cô thấy bản thân có nên chịu trách nhiệm không?”

Từng lời nói của ông Thành An thấy đáng yêu đến lạ lùng. Vốn cứ nghĩ ông hà khắc với cô, ai dè, ông đang….ăn vạ.

“Bây giờ nó quá lứa lỡ thời rồi, cô phải có trách nhiệm cưới nó về, quản lý đó, biết chưa?”

“Ông yên tâm, cháu sẽ chịu trách nhiệm với anh ấy” An cười nói.

Không phải là đồng ý qua loa, mà là kiên quyết đồng ý. Cô thật sự phải có trách nhiệm với anh thôi, anh đã độc thân quá lâu rồi.

“Được rồi, được rồi, ông đừng có diễn nữa, An sợ rồi kìa” Hoàng xua tay nói.

Ông Thành liếc anh “Mừng thầm trong bụng rồi còn bày đặt chê ông già này”

Hoàng đánh trống lảng “Quà cháu đâu?”

Ông Thành nhìn Hoàng chán ghét. Cháu với chả chắt, giúp nó đến vậy cảm ơn còn không thấy đâu. Ông Thành bảo dì Muối lấy chiếc hộp gỗ của ông đem tới.

Trong chiếc hộp là rất nhiều giấy tờ.

Ông Thành lấy hai tờ giấy ra trước mặt Hoàng. Là sổ đỏ.

Ông Thành đưa ra trước mặt anh “Đây, sinh nhật cho anh”

Hoàng cầm sổ đỏ, địa chỉ lô đất ở tận Long An, mặc dù ở Thành Phố nhưng xa quá, giá trị lại không bằng ở Sài Gòn.

Hoàng bĩu môi chê “Ông keo kiệt quá, cháu chỉ có vậy thôi sao?”

“Lương hưu ông già này chỉ có từng ấy”

Hoàng lại để ý tới tờ giấy còn lại trong tay ông, địa chỉ kia là ở Quận 1, nơi tất đất tất vàng. Hoàng rút tờ Quận 1, trả lại ông tờ ở Long An.

“Cháu đổi!”

Ông Thành bình tĩnh nói “Kia là cho chắt của tôi, anh có bản lĩnh thì cứ lấy nó”

Hoàng cười cười, lấy cả hai tờ giấy “Vậy cháu lấy hết, mai đưa đến cho ông xem”

Ông Thành ngạc nhiên “Có rồi?”

Hoàng vui sướng gật đầu “Có rồi!”

“Bao lâu rồi?” Ông Thành còn đang nghĩ An đã mang thai.

“Hơn một tuổi, biết đi rồi” Hoàng không giấu được niềm vui sướng mà khoe với ông.

Ông Thành liền xúc động, đôi mắt ông đỏ au, ngấn nước mau chóng xuất hiện trong mắt của ông cụ già nua.

Ông quay sang hỏi An như chắc chắn “Thật sao?”

An cảm động tình cảm ông Thành dành cho Hoàng, cô nhẹ gật đầu “Là thật ạ!”

“Tức là lúc đó, cháu đã có thai rồi sao?” Ông Thành giọng nói run rẩy hỏi cô.

An không kiềm được nước mắt, gật đầu trả lời, nước mắt theo cái gật đầu của cô rơi xuống.

“Tội nghiệp cháu tôi!” Ông Thành đau xót than.

Ông có thể hiểu được những tổn thương lúc đó của cô.

Mãi đến sau này, lúc Hoàng không biết đi đâu nên đến tìm ông. Anh cuộn tròn nằm khóc trong lòng ông. Ông mới được Lan kể lại sự tình.

Con gái ông thực sự không còn tính người nữa, ông giận bà Liên kể từ ngày biết chuyện, ông cấm không cho bà Liên bước vào nhà.

Ông đau xót cho cháu ông, ông đau lòng cho đôi trai gái bị chia cách vì định kiến.

Nhưng trước khi ông chết, ông trời đã ưu ái cho ông được mãn nguyện.

“Trai hay gái?” Ông Thành lau nước mắt, dí dỏm hỏi.

“Một trai một gái” Hoàng nói.

“Tốt! Tốt! Ông phải chuẩn bị cho chắt gái của ông nhiều hơn, để sau này không ai được coi thường chắt gái của ông”

An cắn chặt môi “Cảm ơn ông!”

Hai người rời khỏi nhà ông ngoại là đúng 11 giờ 30.

“Đi, anh đưa em đến toà nhà cao nhất Việt Nam”

An lại nói “Em muốn về nhà anh”

Hoàng âu yếm, gạt đi vài sợi tóc lộn xộn vươn trên má cô “Ừ, vậy anh đưa em về nhà”

Rất may An nhìn thấy một tiệm bánh chuẩn bị đóng cửa, cô xin họ nán lại một xíu để bán cho cô một cái.

Hoàng ở ngoài xe đợi cô. Chỉ năm phút sau An cầm hộp bánh trên tay quay ra.

Hoàng đưa An trở về ngôi nhà họ từng sống với nhau.

Nơi này có hơi ấm, mọi thứ sạch sẽ vì có người thường xuyên quét dọn. Bếp cũng có hơi ấm vì có người thường xuyên nấu ăn.

Mọi thứ vẫn như cũ.

An nhanh chóng cầm bánh kem chạy vào trong phòng ngủ của hai người. Cô chốt cửa không cho anh vào.

Một lúc sau An tắt đèn đi ra.

Hoàng vẫn ở ngoài phòng đợi cô.

An nhìn lên đồng hồ, bây giờ đã là 11 giờ 58 phút, còn hai phút nữa, cô hỏi anh “Anh đã sẵn sàng chưa?”

Hoàng cười “Em đang mưu đồ chuyện gì đó?”

An ban đầu nghĩ sẽ bịt mắt anh mà đi vào, nhưng với chiều cao của anh cô bịt mắt cùng anh đi vào sẽ rất khó khăn.

Đồng hồ chuyển qua phút 59. An từ đằng sau người Hoàng nhảy lên, ôm lấy cổ ánh. Hoàng sợ cô ngã nên hai tay vòng ra sau đỡ cô.

Có tay anh đỡ, An buông cổ anh ra, dùng hai tay bịt mắt anh thì thầm bên tai "Anh đi vào đi”

Hoàng bước đi theo thói quen.

Qua kẽ tay cô, anh cũng lờ mờ thấy được ánh nến ở trên bàn. Hoàng bước đến gần.

“Bỏ em xuống!”

Hoàng làm theo.

“Anh đừng mở mắt đó! Khi nào em nói mở mắt mới được mở!”

Hoàng nghe lời, anh nhắm mắt chờ đợi. Đợi cô làm điều gì đó bất ngờ cho anh.

“1 2 3 anh mở mắt ra đi”

Hoàng từ từ mở mắt ra. Trong phòng tối om được thắp sáng bởi ánh nến cắm trên bánh. Dòng chữ đỏ xiêu vẹo không chuyên nghiệp nổi bật trên nền bánh kem trắng. ‘Làm chồng em nhé!’

“Chúc mừng sinh nhật anh!” An nói.

Đây là bất ngờ quá lớn đối với anh. Dòng chữ kia khiến tim anh nổi phong ba. Anh đã định sẵn sẽ phải theo đuổi cô rất lâu, hoặc là sẽ rất khó khăn để cô đồng ý lời cầu hôn của anh.

Bây giờ cô lại cầu hôn anh. Nó quá bất ngờ, anh kinh ngạc đứng yên bất động.

“Anh đồng ý làm chồng em không?”

Hoàng trở về thực tại, anh thổi hết những cây nến đang phát sáng. Cầm lấy bánh kem đặt sang một bên, ôm chầm lấy cô.

Anh hôn cô cuồng nhiệt thì thào bên môi cô “Anh đồng ý, nhiệt liệt đồng ý”

“Em yêu anh!” An tựa đầu lên trán anh nói.

Hoàng cười mãn nguyện “Anh cũng yêu em!”

Như lời hứa, sáng hôm sau An đưa Ti và Ni đến thăm ông Thành.

Ông Thành vui mừng như một đứa trẻ. Ông bồng bế bé Ti đi khắp nhà. Ông sai người làm đi mua rất nhiều đồ chơi về cho cô bé. Trước giờ Ti ở nhà nhỏ hẹp nên không có nhiều không gian để chơi, bây giờ cô được đến nơi rộng rãi, lại có người chơi cùng, cô bé rất thích.

Về phần Ni thì cậu bé rất nhát. Cậu không khóc loạn lên nhưng cậu bám chặt mẹ không rời. Cậu có thể ngồi xuống chơi nhưng với điều kiện mẹ phải ngồi bên cạnh.

Có một sợ dây liên kết rất kì lạ, Ni lại chịu cho Hoàng bế, mặc dù bế không được lâu, chỉ khi cậu bé thấy mẹ liền đòi mẹ.

“Cháu thường xuyên đem hai đứa nhỏ về chơi với ông nhé” Ông Thành mở lời.

An áy náy “Hiện tại cháu đang ở Đà Lạt, còn có tổ chức thiện nguyện của cháu ở đó nữa, hiện tại cháu vẫn chưa quay lại Sài Gòn được.”

“Vậy khi nào cháu mới về lại?”

An không biết ý ông là về lại Đà Lạt hay là về lại Sài Gòn.

“Mai cháu quay về Đà Lạt”

Ông Thành nhíu mày đau lòng “Sao lại nhanh vậy? Ông nhớ hai đứa nhỏ thì phải làm sao?”

An trở nên khó xử, cô bị tình cảm của ông làm cho cảm động, nhưng cô không thể bỏ dở công việc mình đang làm.

“Kìa ông” Hoàng biết An khó xử bèn lên tiếng nhưng cũng thương ông nên không biết nói gì.

“Ông cho cháu thời gian đi, cháu sắp xếp công việc rồi sẽ quay lại Sài Gòn”

Ông Thành nôn nóng “Khi nào?”

“Dạ khoảng một năm” An chắc chắn.

“Lâu vậy?” Mốc thời gian kia lâu quá, ông đợi không được.

Tuổi ông đã cao, ông muốn bên cạnh con cháu nhiều hơn.

“Cháu vẫn còn dự định của bản thân, mong ông hiểu cho cháu”

“Cháu muốn làm gì? Ông sẽ giúp cháu”

An vội xua tay

“Cháu hiện tại không thiếu gì, chỉ cần thời gian để ổn định công việc ở trên ấy thôi”

Ông Thành thở dài “Đành vậy, nhưng cháu hoang thành xong sớm lúc nào thì đưa chúng nó về lúc ấy với ông nghe chưa”

“Cháu biết rồi ạ!”