Chương 58: LÀ ANH SAI

Ngân không tin, đối thủ của cô vô cùng thấp kém, thật sự không có chút tính uy hiếp nào lại cướp mất người của cô sao?

Ngân không tin.

Bác sĩ nói “Cô ấy bị sốc, nghỉ ngơi không đầy đủ nên bị ngất, không có gì đáng ngại đâu. Truyền vài chai nước biển, ăn ngủ đúng giờ là được rồi, đừng làm cô ấy sốc thêm nữa, sẽ dẫn đến trầm cảm đấy”

Hoàng sợ hãi nói “Cảm ơn, tôi biết rồi!”

Bác sĩ rời đi, Hoàng hít thật sâu để lấy không khí còn tồn tại quanh mình.

Hoàng ngoái đầu lại, nhìn Lão Tôn ở phía sau mình.

“Chuyện này là sao đây?”

Lão Tôn sợ xanh mặt, cũng không biết chuyện gì đang xảy ra. Thái độ của Sếp với An hiện giờ không đúng như anh nghĩ.

“Nó nói muốn gặp Sếp, nên em đưa nó lên”

Bên má Hoàng hiện rõ năm ngón tay, dường như có vết bầm tím nhưng cũng không thể làm giảm nét tuấn tú của anh.

Hoàng xoa xoa bàn tay lạnh ngắt của cô.

Anh sợ hãi. Vừa xoa vừa thổi để nó được ấm lên. Đôi mi cô khép chặt, sắc mặt xanh lét, chuyện gì đã xảy ra?

Lão Tôn hoang mang, có chết anh cũng không dám nói ra mình cũng là nguyên nhân châm dầu vào lửa để mọi chuyện bùng lên như vậy.

Lão Tôn nhắn kể chuyện với Tú về sự việc vừa rồi. Tú lại gửi cho anh một đoạn clip đang lan truyền trên mạng với tựa đề ‘Chỉ cần em thành công, bao lâu anh cũng chờ’

Chính là đoạn phỏng vấn công ty của bọn họ. Đoạn clip kia đã qua bàn tay cắt ghép và còn lồng nhạc như thể một bộ phim quay chậm.

Lão Tôn đoán được nguyên nhân. Anh đưa cho Hoàng xem.

Đoạn clip chỉ vỏn vẹn hai phút nhưng thành công làm máu trong người anh sôi sục. Anh xem còn cảm thấy tức giận thì cô xem được sẽ cảm thấy như thế nào. Thảo nào cô đến tận phòng anh, trùng hợp Ngân cũng ở đó. ‘Tình ngay lý gian’ chắc chắn anh phản bội cô.

“Mẹ kiếp” Đã từ rất lâu rồi, anh không còn chửi thề nữa, nhưng lần này anh lại thốt ra với vẻ mặt giận dữ. Anh kìm nén âm thanh phát ra “Rút hết tài trợ, gọi luật sư của công ty đến đó làm việc. Đánh sập chương trình đó luôn đi”

Cái chương trình chết tiệt đó hại cô ra nông nổi này. Biến những lời nói của anh làm trò mua vui cho thiên hạ, dù trước đó anh đã dặn dò cắt bỏ những lời nói của anh đi, nhưng bọn họ thích làm theo ý mình. Vậy thì anh sẽ làm theo ý anh.

An cử động cơ thể, đôi mắt vô hồn mở ra đầy đau đớn. Phía trước cô là phong nền trắng với ánh đèn điện sáng. Một gương mặt mừng rõ ập đến vuốt ve khuôn mặt cô hỏi dồn dập.

“Em tỉnh rồi? Em thấy thể nào? Còn khó chịu ở đâu? Hả?”

An chán ghét gương mặt này, chẳng biết sức lực ở đâu ra, cô bật dậy dùng hết sức đẩy anh ra hét lớn “Cút! Mau cút đi cho khuất mắt tôi! Biến đi!”

Nhưng sức cô không đẩy được anh, ngược lại bị anh ôm chặt.

“Bình tĩnh! Nghe anh nói! Không sao rồi! Em bình tĩnh đi! Nghe anh giải thích.”

Không đẩy anh ra được, An đạp chân, cô ghê tởm anh chạm vào người cô. Chỉ nghĩ đến người đàn ông của mình lại thân mật với cô gái khác cô chán ghét không thôi.

“Biến đi! Đừng chạm vào tôi!” An hét lên

Lão Tôn thấy kim tiêm trên tay An máu bắt đầu chảy ngược lên thì tiến đến kéo Hoàng ra. Cả hai trước mắt bình tĩnh trước đã, không nên kích động. Bác sĩ cũng đã nói cô không được kích động.

“Sếp bình tĩnh ra ngoài đi, em sẽ nói chuyện với cô ấy”

Hoàng nghe lời Lão Tôn, anh vừa buông cô ra. An liền chà mạnh những nơi anh vừa chạm qua như một vết bẩn không thể tẩy rửa. Hai tay cô chà sát khắp người khiến nó nổi mẩn đỏ lên. Đôi mắt đỏ ngầu nhìn anh đầy hận thù.

Tim hoàng như bị ai đó khoét sâu vào trong, máu thịt lẫn lộn cứ thế nhàu nát.

Anh xót xa “Anh ra ngoài, khi nào em bình tĩnh thì gọi anh vào với em!”

Dọc hành lang của bệnh viện giờ này không có mấy người qua lại. Hoàng ngồi ở băng ghế phía trước phòng bệnh, trong đầu anh trống rỗng, anh muốn hút thuốc. Những viên kẹo anh mua trước đó đã hết sạch. Hoàng khổ sở vò đầu, mái đầu anh rối tung lên.

Lão Tôn kéo ghế ngồi bên cạnh giường cô, ôn tồn nói “Sếp đi rồi, anh có thể nói chuyện với em được không?”

An ngồi trên giường, hai tay khoanh lại ôm gối, gác cằm mình lên gối. Đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm góc giường phủ vải trắng.

“Hiện tại em đang ở Đà Lạt đúng không?”

An không nói, một lúc sau nhẹ gật đầu.

“Hôm kia, lúc họp cổ đông, Sếp nói sẽ mở chi nhánh văn phòng ở Đà Lạt mặc cho doanh thu ở Đà Lạt là rất thấp, ai khuyên can cũng mặc kệ. Còn nói tự mình điều hành văn phòng ở đó. Em có biết việc này không?”

An không thay đổi cảm xúc nhiều lắm, chỉ ngồi yên đó nghe anh nói.

“Độ khoảng mười ngày trở lại đây, Sếp thường xuyên cầm điện thoại, nhắn tin rồi cười ngây dại như một đưa trẻ. Làm việc gì cũng cố gắng hoàn thành nhanh nhất có thể, bất kể ngày đêm ở lại công ty để xét duyệt”

“Vừa rồi là lần đầu tiên anh nghe Sếp chửi thề sau ngần ấy thời gian làm việc chung với Sếp. Sếp phát hiện đoạn clip đang lan truyền trên mạng ngay lập tức đòi dùng luật sư của công ty kiện lại tổ chức chương trình cố ý bóp méo lời nói của ảnh. Sếp muốn đánh sập chương trình, tức là đang công khai muốn huỷ đi Marketing truyền thông của công ty. Em phải biết là truyền thông quan trọng cỡ nào đối với một công ty thương mại”

An úp mặt lên đầu gối tủi thân khóc.

“Em là đứa em thân thiết của anh, cũng giống như Sếp là một người anh của anh. Là lúc đầu anh nhận định sai, cho rằng Sếp có tình yêu mới. Cho nên lời nói gây hiểu lầm cho em. Anh xin lỗi”

An choàng hay tay lên đầu che chắn cẩn thận để không lọt tiếng khóc ra ngoài.

Biết cô đã hiểu, Lão Tôn ra ngoài, tình cờ lại thấy được Ngân đến. Anh có thể hiểu lầm hành động của Sếp nhưng anh không hiểu lầm hành động của Ngân. Ngân đối với Sếp là có loại tình cảm kia.

“Sếp vào với nó đi, đừng để nó khóc nhiều”

Hoàng thất thần đứng lên, không quan tâm đến Ngân vừa đến.

Ngân muốn nói gì nhưng lại bị Lão Tôn chặn lại. “Sếp đã đợi cô ấy hai năm rồi, chị có lẽ cũng biết thời gian từ lúc chị về nước cho đến bây giờ, Sếp đã thay đổi thế nào trong vài ngày này”

Ngân cười “Chị không hiểu ý cậu”

Lão Tôn cười lạnh “Chị có chắc là chị không hiểu? Không ai tổn thương An được đâu, nếu Sếp biết chị cố ý nói những lời đó trong buổi phỏng vấn thì sẽ như thế nào?”

“Đó là chuyện của chị, không cần cậu quan tâm” Ngân nhướng mày.

“Em chỉ tốt bụng nhắc nhở chị thôi. Nếu chị chứng kiến được khoảnh khắc Sếp mất đi An thì chị sẽ không có chút động lực nào để chen ngang đâu”

Nói xong Lão Tôn đi ngang qua vai Ngân ra ngoài.

Hoàng nhìn đôi vai gầy kia run lên không ngừng, cơ thể anh như bị ai đó dày xéo.

Hoàng nhanh tiến đến, ôm cả người cô vào trong lòng, mắt anh đỏ hoe lấp lánh ánh nước.

Anh hôn hôn lên đỉnh đầu cô, để cô biết là anh đau lòng cô, anh cần cô nhiều đến thế nào.

Nhận thấy hơn ấm quen thuộc, An bật lên tiếng khóc nức nở, cô hiện tại không biết bản thân khóc vì điều gì, chỉ biết khóc lớn cho cơ thể này được dễ chịu, nhưng nó lại càng khó chịu hơn.

“Huhu….”

“Anh xin lỗi, ngoan đừng khóc nữa. Là anh sai hết!”

An buông đầu gối ra, ngã vào người anh, hai tay níu chặt áo cổ áo anh mà khóc.

Chiếc áo Sơ mi nhanh chóng bị nước mắt cô thấm ướt một mảng lớn.

“Ngoan, Anh xấu xa, để em chịu ấm ức, anh xin lỗi” Hoàng ôm chặt cô hơn. Chỉ mong cô có thể đánh anh, trách anh, chuyện gì cũng được.

Anh không thể chịu đựng được cô khóc trong đau đớn thế này, điều này chẳng khác nào giết chết anh.

An khóc một lúc lâu, cuối cùng mệt quá, không còn sức để mà khóc nữa. Cô dựa người vào anh, hức hức vài cái vì uất ức chưa tan hết.

Hoàng xoa xoa cánh tay cô, anh không biết làm vậy có tác dụng gì không nhưng chí ít cô có thể nhận lấy hơn ấm từ anh.

“Đừng khóc nữa, anh sai rồi!”

Hoàng đỡ An nằm xuống nghỉ ngơi, anh giật mình nhìn thấy ống truyền dịch máu đã chạy ngược lên và đông cứng làm dịch không thể truyền vào cơ thể cô.

Hoàng vội vã đi gọi bác sĩ mà quên mất chức năng bấm gọi tại phòng.

Anh chạy ngang qua Ngân xem cô như không khí, trong tâm trí anh bây giờ chỉ quan tâm đến sự tồn tại của An. Hoàng hốt hoảng kéo bác sĩ lôi qua phòng.

Từ giây phút đó, Ngân biết cho dù An có biến mất thì cô cũng không thể chiếm được một milimet nào trong trái tim anh. Cô đã khao khát vị trí đó mười bảy năm, cô ao ước tình cảm vì cô mà điên cuồng như vậy mười bảy năm rồi. Chỉ là anh cũng yêu điên cuồng, yêu hèn mọn, nhưng nó không dành cho cô.

Ngân thất thểu lê bước trong bệnh viện, trận chiến này cô chưa cần xuất binh đã thua cuộc. Người đàn ông đó không để người phụ nữ của mình phải chiến đấu với bất kì ai. Người đàn ông đó tự khắc dẹp loạn, sau đó trải con đường hoa cùng cô nắm tay đi hết quãng đường.

8 giờ tối, chai dịch đã sắp cạn, An dần bình tĩnh trở lại. Cô lấy điện thoại gọi mẹ mình, nói đêm nay cô không về. Cô không muốn trở về với đôi mắt sưng húp lên thế này. Mẹ cô càng ghét anh mất.

Không khí trong phòng rơi vào trầm mặt. An quay mặt đi không nhìn, anh lại cứ chăm chăm nhìn cô.

Cuối cùng Hoàng cũng lên tiếng “Em muốn đi đâu? Anh đưa em đi!”

An không trả lời, cô nuốt vài ngụm nước bọt, mấp máy môi muốn nói rồi thôi.

Bác sĩ vào phòng rút kim truyền dịch cho cô. Sau khi bác sĩ rời đi, cô ngồi dậy, cúi đầu nhỏ giọng nói “Em muốn đón sinh nhật cùng với người yêu trên toà nhà cao nhất Việt Nam”

Hoàng nghe được, miệng anh kéo giãn cười sung sướng, cuối cùng cô cũng chịu nói chuyện với anh.

Hoàng tiến đến gần cô, cách cô rất gần.

“Ôm anh đi!” Chỉ có như vậy anh mới có thể chắc chắn cô còn yêu anh, không giận anh, tha thứ cho anh.

An chậm rãi đưa tay lên ôm qua hông anh, mặt cô áp vào bụng anh, cô ngửi ngửi mùi cơ thể và mùi nước hoa quen thuộc. Cô tưởng rằng bản thân thật sự mất đi anh rồi, điều đó thật sự đáng sợ hơn cái chết.

“Em muốn ăn ốc”

Dù biết cô hiện tại đang rất yếu nhưng anh vẫn chiều cô “Anh đưa em đi! Cần anh bế không?”

An hít hít cái mũi tắc nghẽn vì khóc nhiều, liếc anh “Em cũng chưa có tàn phế”

Hoàng mặc kệ cô, luồn hai tay qua nách bế thốc cô lên, An chới với chạm chân xuống giường. Bây giờ cô đứng cao hơn anh, cô cúi đầu xuống còn anh ngửa cổ lên, nhìn cô, trong mắt họ phản chiếu bóng hình của nhau.

Bên má trái anh còn hiện rõ năm ngón tay của cô. An đau lòng muốn chửi chết bản thân mình khốn nạn, ngu dốt.

Cô chạm nhẹ má anh như sợ anh đau.

Anh cười đòi hỏi “Anh muốn hôn!”

Hoàng chu chu cái miệng. An đánh tay lên đôi môi kia. “Đừng có mà đòi hỏi”

“Nhưng hôm nay sinh nhật anh!”

“Còn chưa có tới đâu!”

Dù nói vậy nhưng cô vẫn tặng anh một nụ hôn chuồn chuồn đạp nước.

Vậy là hai người cứ thế làm lành.