Công việc Hoàng bận rộn. Lúc họp cổ đông, anh kiến nghị nên thành lập một chi nhánh ở Đà Lạt.
Thành lập càng nhanh càng tốt. Anh sẽ trực tiếp điều hành trên Đà Lạt.
Lão Tôn ý kiến “Mình còn chưa có thời gian để tìm hiểu phân khúc trên đó như thế nào. Đâu thể nói mở là mở được”
“Không cần, lượng du khách trên đó rất đông, quán xá cũng nhiều. Tôi có khảo sát tình hình rồi”
Ngân nói “Du khách đến Đà Lạt chủ yếu là tham quan, người bản xứ thì rất ít. Mà sản phẩm của chúng ta trưng bày trên đó thì được, mở văn phòng rất nhiều chi phí. Doanh thu khu vực Tây Nguyên trước giờ không cao. Hoàng nên suy nghĩ lại”
“Không cao thì đẩy nó lên cao. Sao vậy? Sợ làm không được hả?” Hoàng trở lại nụ cười cao ngạo của một chiến binh.
Lão Tôn thật sự nổi gai ốc mỗi khi thấy điệu cười của Sếp như thế này.
“Làm được, nhưng không gấp được” Lão Tôn chắc chắn.
“Thời gian tới tôi tự mình quản lý văn phòng trên đó. Mọi người ở đây xử lí công việc. Có việc gì cứ mail cho tôi”
“Có cần Ngân đi cùng không?”
“Không cần đâu, Ngân cứ quản lí ở đây đi”
Mọi người giải tán. Mọi quyết định đều thuộc về anh. Anh bảo mở văn phòng thì mở văn phòng.
Hoàng gọi Thảo qua để báo cáo lịch làm việc.
“9 giờ địa phương ngày 18 tháng 10 họp với công ty PL bên Philippines. Sáng ngày 19 tháng 10 Sếp có lịch hẹn với Giám đốc Thip bên Thái Lan. 10 giờ sáng ngày 20 tháng 10 khánh thành nhà hàng năm sao thứ năm của ông Kai ở Quận 7. 12 giờ họp hội đồng cổ đông ở Bất Động Sản Huân Gia. 18 giờ tổ chức tiệc sinh nhật Sếp ở Khách sạn T, thiệp mời đã gửi đi hết rồi”
Nhìn lịch trình gay go này, Hoàng thấy rối bời. Những cuộc hẹn kia anh không thể huỷ được. Nhưng anh muốn đón sinh nhật cùng với cô.
Hoàng gạch sự kiện họp cổ đông ở công ty Huân. Tiệc sinh nhật kia của anh, anh đã phát thiệp mời đi khắp nơi, không thể huỷ. Vì vậy lễ khánh thành của Mr Kai kia anh sẽ cáo lỗi sau. Sau khi đáp chuyến bay từ Thái trở về anh sẽ lên Đà Lạt với cô. Rồi trở về Sài Gòn trước buổi tiệc sinh nhật.
Mọi chuyện cứ xử lý theo kế hoạch.
An cảm giác từ ngày đó, Hoàng ít nhắn tin với cô. Lần nào nhắn cũng được vài câu rồi bảo bận. Lúc này cô mới thật sự cảm thấy bản thân mình sai rồi. Cô chịu đựng với người dưng nhưng lại ngang bướng với anh, nghĩ rằng anh chiều chuộng cô.
An không muốn mối quan hệ trở nên tồi tệ cho nên cô suy nghĩ muốn cho anh một bất ngờ vào ngày sinh nhật.
Cô sẽ trở lại Sài Gòn.
Hoàng đã thuê năm người giúp việc đến phụ giúp cho cô, nên phần lớn thời gian cô rất rảnh, ngoài việc chăm con thì cô hướng dẫn mọi người nấu ăn rồi phát đồ.
An hỏi bà Hoa ngày lễ muốn về Sài Gòn thăm Bình Không?
Bà Hoa dùng đôi mắt dò xét nhìn cô. Bà biết thừa cô muốn về Sài Gòn là vì việc gì.
Song bà cũng nhớ cháu nội nên đồng ý.
Tối ngày 18 bọn họ lên xe khách về Sài Gòn.
Nhà Bình vẫn còn đủ để bọn họ ở chung.
Đã hai năm An mới trở lại Sài Gòn, mọi thứ đều trở nên lạ lẫm. Sài Gòn phát triển rất nhanh, các con phố đều khoác lên mình chiếc áo mới. Những cây cầu vượt được bắt ngang giữa phố.
Tim An đập thình thịch đầy hồi hộp.
Cô muốn đến công ty anh tạo cho anh một bất ngờ. Gặp lại đám người kia, chắc bọn họ sẽ bất ngờ lắm. An nghĩ đến bộ dạng của Tú khi gặp lại cô. Hai chân khép chặt, hai tay bấu vào đùi sau đó nhảy cẫng lên la hét ôm chầm lấy cô. An ngồi tự nghĩ tự cười.
Buổi chiều An đón taxi đến công ty anh.
Trên đường đi An lướt xem điện thoại.
Có một đoạn phỏng vấn của công ty nọ bị lộ ra ngoài với tiêu đề “Em chỉ cần thành công, bao lâu anh cũng chờ”
An nhấp vào xem thử, An bất ngờ vì cuộc phỏng vấn này là của công ty anh. Có cả Đại, Lão Tôn và Tú. Người phụ nữ ngồi bên cạnh anh kia là ai cô không biết.
Biết được Lão Tôn và Tú đều lên vị trí Giám Đốc hết rồi, An thấy vui cho họ.
MC hỏi chuyện đời tư cá nhân.
Người phụ nữ kia tên Ngân.
“Có người nói đến năm 35 tuổi không có ai cưới tôi thì người ta sẽ cưới tôi”
Câu nói của người phụ nữ bên cạnh anh nói xong, lại chuyển đến câu nói của anh. Đôi mắt anh hạnh phúc ngập tràn nhìn vào ống kính.
“Tôi đã đợi cô ấy rất lâu rồi, có đợi thêm cũng không sao.”
Tim An như có ai đó bóp chặt thở không nổi.
Cô MC liền nói tiếp “Hình như nhắc đến chuyện tình cảm chị rất ngại ngùng”
Sau đó Hoàng liền nói tiếp “Tôi không muốn gây sức ép cho cô ấy. Cô ấy rất ngại ngùng, tôi mà làm vậy nữa cô ấy lại bỏ đi nữa, có khi tôi lại đợi đến già”
An cắn răng kìm nén tức giận. Mắt cô đỏ hoe ngập ánh nước.
Nếu anh muốn đợi người kia, tại sao còn lên Đà Lạt tìm cô?
“Cô ơi, đến rồi!”
An giật mình, nước mắt đọng trên mí mắt rơi xuống.
An cố thở lại thật đều trước khi bước xuống xe.
An tự nhũ, bình tĩnh nào, muốn kết thúc thì phải trực tiếp nói rõ mới được. Bình tĩnh, bình tĩnh.
Thanh toán tiền, An gạt hết nước mắt bước xuống xe.
Công ty anh vẫn nằm ở đó, chỉ là thay đổi màu sơn, thêm vài cây cảnh trưng trước cửa ra vào.
An bịt khẩu trang vào. Sự xuất hiện của cô bây giờ sẽ gây nên chấn động lớn với người trong công ty.
An bước vào, Lễ tân đã thay người mới.
“Tôi tìm gặp anh Nguyễn Thanh Hoàng”
Đó là tên thật của Lão Tôn. Lão Tôn vốn là giám đốc kinh doanh cho nên rất nhiều người lạ đều có thể gặp được anh do tính chất công việc đặc thù.
Lão Tôn vừa ra, anh nhìn người phụ nữ mặc quần jean áo thun bình thường không giống như khách hàng tìm kiếm sản phẩm. Lại còn mang khẩu trang kín mít.
Lão Tôn giật mình khi bị cô kéo ra ngoài.
An suỵt một tiếng.
Dù sao đây cũng là địa phận công ty, người kia lại là phụ nữ nên anh buông lỏng cảnh giác.
Nhưng anh là người có vợ rồi, ở công sở lại lôi kéo với người phụ nữ khác sẽ không hay. Ra đến cửa anh liền rút tay lại.
An không để anh đoán già đoán non liền mở khẩu trang ra.
Lão Tôn trợn trắng mắt, miệng há to như thấy ma. Hai tay che miệng ngạc nhiên.
“Em chết dí ở đâu mà giờ mới xuất hiện hả?”
“Đến làm mọi người bất ngờ”
“Những năm qua em ở đâu hả? Em về mọi người có biết không?” Lão Tôn xúc động
“Anh biết đầu tiên, chưa nói với ai hết!”
Lão Tôn cười, nụ cười chân thành đối với người bạn lâu năm gặp lại.
“Đến đây có việc hả?”
An gật đầu “Tạo bất ngờ cho người kia”
Người kia mà An nói anh biết là ai. Nhưng bây giờ tình hình có chút thay đổi. Sếp không còn như xưa nữa, Sếp đã có người khác. Sự tình hai năm trước xem như đã chấm dứt.
Lão Tôn đau lòng nói “Em vẫn chưa buông bỏ sao? Sếp không còn như lúc trước rồi”
Nụ cười An méo lệch đi, gượng gạo đau đớn “Thay đổi rồi sao?”
Lão Tôn áy náy gật nhẹ.
“Anh ấy đã có người khác?”
Lão Tôn tránh ánh mắt cô, cũng không gật đầu.
An cười bất lực, thì ra là vậy. Không phải cuộc phỏng vấn kia không đúng. Mà cô tin tưởng anh quá rồi. Vậy mà anh đã có người mới. Anh thật sự đợi người kia trở về sao?
“Em muốn gặp anh ấy một lần!”
Lão Tôn không muốn trông thấy nhất chính là vẻ mặt này của cô, vô cùng thê lương, vô cùng cô độc. Lại cố chấp đến cùng.
“Anh thấy em đừng nên gặp thì hơn”
An cứng rắn kiên quyết, cô muốn tận mắt chứng kiến anh và người kia yêu thương nhiều đến mức nào. Cũng muốn hỏi anh vì sao cô đã buông bỏ rồi anh lại dây dưa tiếp tục, thắp lại hy vọng cho cô?.
“Anh đưa em vào đi!”
Đi với Lão Tôn vào công ty sẽ bớt đi ánh mắt soi mói của người khác. Lão Tôn không khuyên cô được nên chấp nhận đưa cô vào.
Cầm thẻ từ cô còn giữ năm đó anh cho cô. Bàn tay cô run run không dám mở. Cô nâng lên hạ xuống vài lần nhưng lại không có gan đưa lên.
Hít một hơi thật sâu, buộc bản thân phải chấp nhận dù tình huống xấu nhất xảy ra.
An đặt thẻ từ lên mắt camera, cửa kính kéo ra. Giọng nói kia lọt vào tai cô.
“Yên tâm đi, mai Hoàng sẽ đến đúng giờ”
Câu nói kia làm cho nước mắt cô không tự chủ mà rơi xuống lã chã.
Anh không hứa hẹn gì với cô. Vì anh phải hẹn với người khác.
Sinh nhật anh cô muốn cho anh bất ngờ thì hiện tại anh muốn dành bất ngờ này cho người khác.
Tim cô đau quá.
Toàn thân bất lực mất hết cảm giác, chân cô chôn tại chỗ.
Cánh cửa kính mở ra, trước mắt Hoàng là bóng hình ngày đêm anh nhớ mong. Bất ngờ này lớn quá, anh vội bước nhanh đến muốn ôm lấy cô.
“Bốp” m thanh vang lên cực lớn làm Lão Tôn và Ngân giật mình sợ hãi.
m thanh lớn như vậy nhất định không nhẹ.
“Khốn nạn!” An nghẹn ngào thốt ra.
Nước mắt đã ướt đẫm gương mặt cô, nó không có dấu hiệu dừng lại.
An uất nghẹn, cô đau lòng, cô mất mát. Cô muốn lao đến và giết chết anh, nhưng cô không thể.
Sức lực cô từ giây phút chứng kiến câu nói của anh dường như bị rút cạn.
An giương đôi mắt thất vọng, căm ghét nhìn về phía Hoàng, lại nhìn về người kia.
Hoàng nhận cái tát choáng váng mặt mày, má trái anh đỏ lên nhanh chóng.
Nhưng nó vẫn không làm anh đau bằng đôi mắt cô. Tại sao cô lại nhìn anh như vậy? Chuyện gì đã xảy ra?
Hoàng vội nắm tay cô “Có chuyện gì? Hả? Đã xảy ra chuyện gì?”
An uất nghẹn, bầu trời trước mắt cô chao đảo làm bản thân cô đứng không vững.
Hoàng đưa tay đỡ lấy cô, cuống cuồng gọi “An, em làm sao? Tỉnh dậy đi”
An không còn sức để đẩy anh ra nữa, cô không muốn anh chạm vào cô. Từng nơi anh chạm qua cô đều muốn lột sạch nó đi nhưng cô không có sức, cô không nhìn thấy cánh tay mình ở đâu cả.
Ngân chưa bao giờ thấy Hoàng hoảng loạn như vậy cả. Đôi mắt anh rực lửa, vội bế thốc cô gái kia chạy đến bệnh viện một cách nhanh nhất.
Kia là cô gái anh nói anh đợi cả cuộc đời sao? Kia là cô gái anh nguyện làm tất cả?