Hai ngày sau, An và Hương đi xem xe. Hai người phụ nữ cứ thế mà đi, Bình giao quyền quyết định cho Hương. Thích thì cứ mua, anh làm việc kiếm tiền được.
An và Hương đến một Showroom của hãng xe Việt Nam. Hương thích màu trắng, An cũng vậy.
Mẫu xe hãng này tương đối hiện đại, chỗ ngồi không bị gò bó, mẫu mã đẹp, giá lại tốt.
Hương càng chọn càng thích, tiền nào của đó. Giá càng cao thì xe càng hợp ý cô.
Cuối cùng Hương chọn một chiếc bốn chỗ số tự động, để cô cũng có thể lái được.
Sau khi lái thử vài vòng Hương cũng quyết định mua nó. Số tiền có chênh lệch so với dự tính ban đâu của cô, cô và Bình sẽ trả góp, hai năm thì có thể trả hết.
“Thiếu bao nhiêu tao bù!” An khoác vai Hương, ngắm nhìn chiếc xe, suy nghĩ lần cuối.
“Bữa đó nói chơi thôi, bù cái gì mà bù?”
“Mày nói chơi nhưng tao nói thật. Tao cho tiền con gái tao. Sau này hai người để tiền đó bỏ tiết kiệm cho con gái tao, không thì tao đòi tới nơi đó”
“Ái chà, thực sự là đào mỏ này!”
Giọng nói trong trẻo của một cô gái đằng sau An không có thiện ý.
An và Hương cùng quay người lại.
Thì ra là Thuý, chẳng hiểu sao lại gặp ở đây? Chắc là cũng đến mua xe.
“Em nói năng cho cẩn thận, giọng điệu em nói ra người khác rất khó chịu”
Thuý cười khẩy “Khó chịu sao? Tôi cũng rất khó chịu khi nhìn thấy chị giả ngây giả ngô đóng kịch trước mặt mọi người, tất cả chỉ vì chằm chằm vào khối tài sản kia thôi”
Cô gái này tới mức này còn cố gắng. Một ngày cô chưa đăng ký kết hôn với anh thì ngày ấy cô ta còn cố gắng. Chậc chậc đáng khen cho tinh thần bất chấp gian nan nguy khó của cô.
“Đừng nói đây là vận đào hoa của em rể nha?” Hương liếc An hỏi
An chán chường gật đầu.
Hương không kiêng kị gì mà đánh giá từ trên xuống dưới, nhìn Thuý với ánh nhìn không thiện cảm và lười nói.
“Thôi thì người ta nói mình đào mỏ thì mình phải đào mỏ cho đúng cái danh người ta gọi mình”
An thở dài, lấy chiếc thẻ màu đen trong túi xách ra, xoay mặt trước hướng về phía Thuý. Dòng chữ ‘LE MINH HOANG’ viền trắng trên nền đen cực kỳ nổi bật.
An còn khiêu khích hơn khi cầm tấm thẻ lướt ngang qua mắt Thuý rồi đến quầy thanh toán.
“Chị đặt cọc chiếc xe kia, khi nào xe về thì gọi chị”
Tấm thẻ màu đen lướt qua máy Pos sắt bén làm Thuý cả giận, quay người rời đi.
Vốn định muốn công kích An nhưng lại gặp thái độ khiêu khích kia, Thuý không thích ứng được.
Hương liếc nhìn bóng dáng Thuý vừa rời đi cười khinh thường “Yếu vậy?”
“Nhưng rất dai” An thừa nhận.
---
Ngày họp lớp năm nay mọi người đến đông đủ. Mọi người cũng bước qua tuổi ba mươi rồi nên lại nuối tiếc khoảng thời gian đi học, cho nên lần này mọi người tập trung khá đông.
Những người làm việc xa như Hùng và Dũng cũng cố gắng có mặt.
Dũng vui vẻ khi thấy An khoác tay Hoàng đi vào, anh cười trêu chọc “Ủa còn hả?”
Đối với mức độ thân quen giữa An và Dũng thì đây là câu nói đùa, nếu vào miệng những người khác thì có lẽ sẽ là chiến tranh.
Một số người cũng không ngờ An và Hoàng vẫn còn tiếp tục mối quan hệ. Sau hơn hai năm không gặp tưởng rằng họ đã chia tay, vì họ không tin người đẹp trai giàu có kia yêu thương An thật lòng.
Mọi người ngồi vào bàn, An và Hoàng ngồi gần Dũng, Hương và Bình vẫn chưa đến.
Dũng nhìn Hoàng cười khép nép “Anh có nhận ra em không?”
Hoàng cười “Anh có đi sinh nhật em một lần rồi mà”
“Không phải, ngoài hôm đó ra”
Hùng xen vào “Ổng mà nhớ tao chết liền!”
Hoàng ngờ vực nhìn qua An, rồi nhìn lại hai người Hùng, Dũng.
“Ông này lạ trời, nhân viên của ổng mà ổng không biết luôn trời” Dũng cười đùa giỡn.
Không những Hoàng ngạc nhiên, An cũng ngạc nhiên không kém.
“Ủa, chuyện gì? Nhân viên gì?” An mở to mắt hỏi.
“Tao làm thủ kho ở chi nhánh Bình Dương nè, thằng Hùng làm logistic ở đó luôn. Mấy lần thấy Sếp lớn đi khảo sát dưới đó. Mà lúc đó mày tự nhiên biến mất tiêu luôn, ai biết mày còn quen hay không. Sợ chia tay rồi, tao tới nhận người quen nữa nó vô duyên nên không dám gọi”
An lại quay sang nhìn Hoàng “Thủ kho cũng có tiếp xúc với Sếp mà, anh lại không biết Dũng sao?”
Dũng nói thêm “Thôi mày, mấy đợt đó mặt nhìn kỳ lắm, lầm lì mà khắt khe lắm, tao nghe ổng chửi mấy ông Giám đốc chi nhánh mà muốn thòng tim theo”
Không lầm lì cũng lạ, thời gian đó cô biến mất anh làm việc như một cỗ máy, có biết nhìn mặt người khác là gì đâu.
Hoàng ngại ngùng cầm ly bia lên uống hết sạch
Anh lãng sang chuyện khác “Muốn về Sài Gòn làm không? Anh chuyển!”
Chỉ một câu nói của anh, mắt hai người sáng rỡ. Lương theo mặt bằng khu vực cho nên mức lương ở Sài Gòn cao hơn. Bọn họ lại quen sinh sống ở Sài Gòn hơn là Bình Dương hẻo lánh.
Hai người liền gật đầu mong chờ.
“Trời đày tụi bây hả? Ở Bình Dương mấy tháng nghe chửi một lần, về Sài Gòn để ngày nào cũng nghe chửi hả?”
Dũng bất chấp “Kệ, tao muốn về Sài Gòn hơn, lương cao dã man. Vậy tính ra hồi đó lương mày cũng dữ dằn lắm ha?”
Hoàng nhướng mày xác nhận “Tháng nào cũng đủ đút lót Sếp”
Hùng trêu chọc “Vậy anh bị vật chất làm mờ mắt hả? Chớ nó như cọp cái vầy yêu cái đường nào?”
Hoàng vui vẻ bật cười.
“Nè, tụi bây cũng trung thành quá rồi đó. Sau này tao phát lương nha”
Dũng hỏi “Là sao?”
Hoàng cười tủm tỉm khoe “Cuối năm nay bọn anh kết hôn”
“Chúc mừng! Chúc mừng!”
Hùng chuyển qua nịnh nọt “Bà chủ!”
“Câm mồm!” An trừng mắt.
Đầu bàn bên này bật cười ha hả, làm cuối bàn ngạc nhiên ngoái đầu nhìn.
-----
Ngày bọn họ kết hôn là đêm Noel 24 tháng 12 trên tầng trên cao của khách sạn V hướng ra bờ sông Sài Gòn.
Căn phòng được bao bọc bằng kính cường lực, đứng ở đây mọi người có thể nhìn ngắm trọn vẹn ở bên ngoài. Cửa kính trong suốt giống như đang lơ lửng trên cao.
Căn phòng có sức chứa hơn một ngàn người, Hoàng chỉ mời những bạn bè đồng nghiệp thân thiết, còn lại là mối quan hệ của ba mẹ anh. Còn An chỉ có ba bàn, một bàn cho gia đình Bình là đám thằng phò, hai bàn cho bạn bè cấp ba.
Ánh đèn trong hội trường chợt tắt đi, trên những tấm kính trong suốt kia phản chiếu những hình ảnh của cô và anh lúc mới quen gợi lên sự tò mò và mới mẻ của quan khách.
Từng nụ cười, từng ánh mắt của cô được anh lưu giữ lại nay nó lại hiện lên tấm kính của hội trường rất rõ ràng. Cả nụ hôn cô dành cho anh, ánh mắt ấm áp cưng chiều anh trao cho cô.
An đứng ở góc khuất nắm lấy bàn tay mẹ mình siết chặt. Cô không hề biết đến việc này. Đây là anh muốn tạo bất ngờ cho cô sao?
Trái tim nhỏ bé của cô đập nhanh liên hồi, đôi môi được tô vẽ cẩn thận mím lại, đôi mắt sáng long lanh của cô hơi ươn ướt.
Mọi người đang tập trung nhìn những hình ảnh chuyển động trên mặt kính kia, bỗng anh thanh từ từ phát ra.
Trong đêm tối, có ánh đèn mờ mờ từ hình ảnh trên tấm kính phát ra, mọi người nghe được một giọng hát.
“It's a beautiful night, we're looking for something dumb to do
Hey baby, I think I wanna marry you
Is it the look in your eyes or is it this dancing juice?
Who cares, baby, I think I wanna marry you”
Mọi người chuyển ánh mắt về nơi phát ra giọng hát trầm ấm kia. Trên sân khấu vẫn là một mảng đen tối, chỉ có nơi đó là phát ra âm thanh.
Nước mắt An tự nhiên rơi xuống.
Giọng hát của anh cô còn có thể nhầm sao? Người đàn ông của cô làm cho cô ngạc nhiên lớn quá.
Bỗng vài bóng đèn li ti như những con đom đóm được thiết kế ở dưới sàn sáng lên, trãi thành một con đường đi, nối từ sân khấu xuống chỗ An đang đứng. Ánh sáng mờ mờ nhưng có thể soi được bóng người cao lớn vững chãi kia bước về phía cô.
Cô có thể nhìn thấy được bóng hình đang di chuyển tới, âm thanh cũng dần lớn hơn.
Cô đứng yên đó, hạnh phúc đưa mắt nhìn chăm chăm vào bóng hình kia. Trong bóng tối anh cũng sẽ tìm được cô.
Bài hát vừa kết thúc cũng là lúc anh đã đứng trước mặt cô, câu hát
“Who cares, baby, I think I wanna marry you”
Như đang thì thầm với cô.
Tất cả các bóng đèn trong hội trường đồng loạt sáng lên. Hiện rõ gương mặt anh trong mắt cô. Đôi mắt sắt lạnh chỉ dịu dàng với cô, sống mũi cao thẳng tắp, nước da trắng hoàn hảo. Chú rể của cô quả thật rất đẹp trai.
Hoàng đưa tay ra đợi chờ bàn tay cô. Anh quay sang nói với bà Hoa “Con sẽ đưa cô ấy đi cùng với mẹ”
An nắm lấy tay anh, bà Hoa buông nhẹ tay cô ra. Hai người đi phía trước bà đi phía sau.
Anh sẽ luôn bên cạnh cô cho đến già, dù bất cứ chuyện gì, khi cô quay lại vẫn có mẹ ở sau lưng.
An không khoác tay anh, cô đan tay siết chặt bàn tay to lớn kia. Tương lai không biết sẽ như thế nào, nhưng hiện tại có lẽ cô là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian.
Hoàng tỉ mỉ nâng chiếc váy cưới trắng tinh khôi mà anh đặt may riêng cho cô.
Sau khi chắc chắn cô đứng thoải mái rồi thì Hoàng tiếp nhận chiếc Micro của người đại diện đưa cho.
Giờ đây anh thật hồi hộp.
Đã từng đứng thuyết trình trước hàng ngàn người ở các hội nghị về kinh doanh, anh chưa từng phải rụt rè trước ánh nhìn của một ai, vậy mà bây giờ anh lại hồi hộp không biết phải nói từ đâu.
“Ừmmm, cuối cùng tôi cũng có thể danh chính ngôn thuận gọi cô ấy là vợ”
Quan khách bên dưới cười rộ lên vì một người lãnh khốc trên thương trường lại là một con ruồi chết trong tình yêu.
“Mọi người hỏi tôi tại sao ba mươi lăm tuổi mới cưới vợ. Tôi lại thầm cảm ơn vì cô ấy đã chịu cưới tôi ở tuổi ba mươi lăm. Tôi đã chuẩn bị tinh thần sẽ kết hôn trễ hơn rồi, thật may mắn là cô ấy đã đồng ý. Cảm ơn em!”
Hoàng quay đầu sang nhìn người con gái bên cạnh, hôm nay cô đặc biệt xinh đẹp, giống như thiên sứ chỉ của riêng anh.
Hoàng cúi đầu hôn nhẹ môi cô, nếm được vị mặn của nước mắt cô rơi trên môi. Anh cảm thấy thật sự hạnh phúc.
“Xin lỗi, cô ấy rất ngại ngùng nên tôi không hôn được nhiều”
Quan khách bên dưới lại cười ầm lên, An xấu hổ vùi mặt vào vai anh.
Hoàng nói tiếp “Chúng tôi đã trải qua rất nhiều khó khăn mới có thể có được ngày hôm nay. Cảm ơn mọi người đã đến chung vui cùng chúng tôi, tôi xin nhận lời chúc phúc của tất cả mọi người.”
Mọi người cùng nâng ly lên cùng nhau hô vang “Trăm năm hạnh phúc”
Cùng lúc đó pháo kim tuyến trong khắp hội trường đều đồng loạt bắn, tạo ta không gian lung linh huyền ảo.
Người đại diện đưa cho Hoang và An hai ly rượu để hoàn thành nghi thức giao bôi.
Lúc Hoàng choàng tay sang tay cô, anh thì thầm “Anh yêu em, bà xã”
An mỉm cười đáp “Cảm ơn anh, ông xã, em cũng yêu anh”.
----
Hai tay An chống lên cửa kính nhìn ra thành phố. Tóc cô rối tung lên, mồ hôi ướt cả tóc chảy xuống qua thái dương.
Cả người cô mất lực, chỉ biết bám vào tấm kính cường lực một chiều có thể nhìn xuyên ra thành phố.
Miệng không ngừng phát ra âm thanh khó hiểu.
“Aaaaaaaa”
Chiếc váy cưới xộc xệch muốn rơi ra khỏi ngực cô.
Hoàng thúc vào cô từ phía sau, đuôi váy bị anh quấn tầng tầng lớp lớp cuộn lên cao lộ ra cái mông căng tròn của cô.
Bộ vest trên người anh còn chưa được cởi ra, thứ duy nhất ra ngoài chỉ có con quái vật kia thò đầu ra liên tục đâm vào trong cô.
Bừa kết thúc buổi tiệc cưới, Hoàng gấp gáp bế cô vào phòng nghỉ.
Không thể chờ đợi được mà đẩy cô đến cửa kính vén váy cô lên mà đâm vào.
Cô quyến rũ quá đi mất, anh không kiềm chế nổi dục vọng muốn ăn cô.
Hoàng vừa đẩy hông vừa mở khuy quần dài rồi tuột hẳn xuống.
Hoàng phấn khích bóp mông An làm nó đỏ lên “Bóp chết em!”
Sau đó anh lần lượt cởi vest, tiếp đó là sơ mi. Hông anh vẫn không ngừng thúc đẩy bên trong cô.
“Thật thoải mái mà” Hoàng ngước đầu nhắm mắt tận hưởng từng đợt co bóp của cô.
Sau khi cởi hết đồ trên người mình, anh lại rút dây đằng sau chiếc váy cưới để giải thoát cho bộ ngực bị chiếc váy kia ép quá chặt.
Bộ ngực của anh bị ngược đãi quá rồi. Hoàng cúi người áp ngực vào lưng cô, hai tay vòng ra trước xoa xoa bộ ngực sữa của anh.
Ngực của cô lọt vừa bàn tay to lớn của anh, Hoàng dùng nó làm điểm tựa, siết lại để lấy đà thúc nhanh hơn.
“Aaaaaaa” An nhắm chặt mắt chịu đựng cơn khoái cảm, anh vào sâu quá.
“Sâu quá”
Có vẻ cô thích như vậy, Hoàng càng thúc mạnh hơn. Những cú đẩy hông thật mạnh làm cô đứng không vững.
Hoàng xoay người cô lại, thả chiếc váy rơi xuống nền, bắt lấy hai chân cô vòng qua hông anh, lưng cô tựa vào kính.
Anh giữ hai đùi cô mà thúc liên tục vào.
Vừa rồi tiếp khách anh có uống kha khá, bây giờ trong người anh vừa có dục cảm vừa có men say, đêm nay anh sẽ làm cho cô không thể nào quên được.
“Đêm nay em đừng mong xuống giường được”
Lưng An tì lên tấm kính lạnh lẽo cũng không thể làm dịu đi sức nóng trong cơ thể cô được. Hai tay cô ôm chặt lấy cổ anh, gục đầu lên vai anh mà rên rỉ.
“Ừmmmmmm…..sướng….”
Tiếng nỉ non bên tai làm cơ thể Hoàng càng nóng lên.
Anh bế cô xoay người đặt lại giường.
Những cánh hoa hồng được khách sạn trang trí trên giường, chỉ một tay Hoàng kéo tấm chăn hất tung nó lên.
Những cánh hoa hồng đỏ rực rơi lả tả trên không trung rồi nằm yên vị trên mặt đất.
Hoàng ngấu nghiến môi cô, hai cơ thể không mảnh vải cọ vào nhau làm nhiệt độ trong căn phòng tăng lên.
Hoàng liếm liếm cái cổ trắng ngần của cô, sau đó dời môi xuống vùng núi căng tròn. Cơ thể cô cho dù đã sinh hai con những vẫn còn nóng bỏng, đủ để anh say mê cả đời.
“Ưm” An cảm nhận được chiếc lưỡi của anh đang quấn lấy hạt đậu trên ngực cô. Lại còn ngậm môi kéo ra.
Tay anh mân mê bên còn lại. Một bên tay một bên miệng, cứ như vậy thay đổi.
An chịu không nổi, cô đẩy người anh ra. An cúi người quỳ nằm úp ở thân dưới anh, hai tay bắt lấy con quái thú đưa vào miệng liếm mút. Lưỡi cô linh hoạt đưa đẩy bên trong.
Hoàng mở hai chân, nâng hông lên để cô dễ dàng chăm sóc con vật kia.
Điều làm anh bất ngờ chính là cái lưỡi cô, nó giống con giun nhỏ uốn lượn bên trong miệng cô, chạm mọi nơi trên người con thú.
Lưỡi cô còn cuốn lấy đầu con quái vậy mà xoay, chốc chốc lại nuốt nó.
Chân anh dần mất đi sức lực, bủn rủn cả người.
Hai tay Hoàng luồng vào nách cô kéo cô lên, cô còn mút anh như vậy nữa anh sẽ bắn thật đấy.
Nhấc An lên, thuận tay tách chân cô ra, ngồi lên con thú của anh.
Thật thoải mái.
Ngực cô ở ngay miệng anh, cứ vậy anh há miệng ngậm lấy. Bên dưới cô siết anh nhiều hơn.
An lại liên tục nhấp nhổm.
Hoàng thật sự muốn cắn chặt răng lại để tận hưởng khoái cảm kia, nhưng anh sợ cô đau. Chỉ mút ngực cô rồi kéo ra.
Cảm thấy được bản thân sắp đến cao trào, Hoàng đặt An nằm xuống giường, kê cái gối lên mông cô, anh tăng tốc.
“Đâm chết em!” Hoàng cắn chặt hàm nói.
“Aaaaaa”
“Thế này được chưa? Hửm?” Hoàng thuận thế giữ hông cô làm điểm tựa ra vào nhanh hơn.
Lý trí An dường như không thể điều khiển cơ thể được nữa, cô hết gật rồi lại lắc.
Hoàng cười hài lòng, dáng vẻ lúc này của cô là dáng vẻ anh thích nhất.
Hoàng tăng sức mạnh đẩy sâu vào trong cô, một lúc sau cả hai cùng đạt cao trào mà phun ra.
Chưa bao giờ quan hệ xong mà cô còn tỉnh táo. An nằm vật ra giường, mặc kệ dịch bên dưới cô từ từ chảy ra.
Hoàng bế cô vào nhà vệ sinh, mở nước nóng rồi ôm cô vào bồn tắm ngâm.
Cơ thể An mệt rã rời. Mặc dù buổi tiệc đám cưới cô chẳng phải làm gì cả.
Bên tai cô mơ mơ màng màng nghe được người kia khàn giọng nói.
“Hình như chúng ta chưa làm trong nhà tắm đúng không?”
An không trả lời, mặc kệ anh, cô mệt lả người rồi.
Tám giờ sáng hôm sau, người nào đó lấy lý do bế cô đi tắm. Kết quả gần mười giờ mới bế cô ra ngoài, toàn thân chi chít những dấu xanh xanh hồng hồng.
Quả thật anh không cho cô xuống giường được.
-End-