Chương 54: LẠI KHÔNG ĐỨNG ĐẮN RỒI

Buổi trưa, An cho con ngủ xong cô sang phòng Hoàng đang ở bên cạnh.

Vừa thấy An anh liền giang tay “Anh lạnh, ôm anh đi!”

An không ôm anh, chỉ ngồi xuống bên cạnh. Hai người rơi vào trầm tư.

Hoàng phá vỡ không khí lên tiếng “Đang nghĩ gì?”

An thành thật “Đang nghĩ xem gặp lại anh là đúng hay sai?”

Hoàng nghiêng đầu qua, nhìn thẳng vào mắt cô. Theo thời gian, đôi mắt kia không còn sự vui tươi lanh lợi nữa giờ đây chỉ toàn u buồn và buông bỏ.

Nội tâm anh đau xót “Đừng bỏ anh nữa được không? Thời gian qua anh sống không hề ổn chút nào”

An cắn môi dưới không trả lời.

Hoàng đan tay vào cô, siết chặt trầm giọng nói “Không còn ai khi dễ em nữa đâu, có anh đây rồi.”

An không nói gì, Hoàng vội nói “Có nhớ mấy năm trước nói với em ‘đợi anh hai năm’ không?”

An nhớ, nhưng lúc đó không hiểu ý anh, cô gật đầu.

“Thời gian đó anh dùng để phát triển sự nghiệp, bây giờ anh là ông chủ lớn rồi, tiền tài anh có đủ, người ta muốn động đến vợ anh thì phải nhìn sắc mặt của anh”

An cười nhẹ nhàng “Vậy em phải phụ thuộc vào anh rồi, lỡ đâu…”

An chưa kịp nói hết câu, Hoàng đã cắt ngang “Anh không bao giờ phản bội hay lừa dối em. Tờ giấy kia là giả, trên tờ giấy kia cơ quan chứng nhận là Quận 1, trên các giấy tờ tuỳ thân của anh là Quận 10. Anh cũng làm giám định chữ ký rồi, chữ kí kia là giả, anh có mang theo, anh ra xe lấy cho em xem”

An kéo tay anh lại, cô tin lời anh nói, Bình đã nói cho cô nghe rồi.

Từ lúc cô rời đi, cô vẫn đặt cược với bản thân người này không lừa dối cô, quả nhiên cô đã đúng.

“Được rồi, em không tin anh mà để anh vào nhà sao?”

Hoàng kéo An lại gần, đặt An ở giữa lòng mình, đầu anh gác lên vai cô, mặt anh rúc vào trong cổ cô, cái nơi mà anh yêu thích và nhớ nhung.

Sự tiếp xúc cơ thể sau hai năm làm tim An đập nhanh, có chút bối rối.

“Tối anh đi xe khách về đi, đừng lái xe về nữa, đêm qua anh đã không ngủ rồi, hôm nay lái xe nguy hiểm lắm”

Mỗi một chút tâm tư của An đều vì anh làm anh vui vẻ như kẻ ngốc “Vậy nghe lời em”

An tiếp tục “Trả sổ bảo hiểm cho em, anh giữ khư khư làm gì, em thất nghiệp cũng do anh”

Nghe cô quở mắng, anh cười nhẹ “Vốn dĩ chỉ cần một cuộc điện thoại thì em yêu cầu anh làm gì cũng được mà.”

Đã bốc hơi bỏ đi rồi mà còn gọi điện thoại cho anh sao? Cô cũng chưa có gan đó.

Chẳng ai lại nghĩ anh lại giữ sổ bảo hiểm của cô và cứ thế mà đóng tiếp suốt hai năm qua.

Hoàng vòng tay ra trước ôm chặt An hơn, thì thầm “Anh đâu để em thất nghiệp, anh vẫn trả lương cho em mà”

An xì một tiếng “Ai thèm lương của anh?”

Anh lủi đầu cọ cọ vào trong cổ cô “Vậy thèm anh thôi, được không?”

An bị anh cọ tới cọ lui làm cô nhột chịu không nổi muốn thoát ra “Đừng!”

Hoàng lại giữ chặt cô lại, giọng hờn dỗi “Cái tên con trai kia thời gian qua vẫn luôn ở bên cạnh em sao?”

An biết ‘tên con trai’ mà anh nói là ai. Đó là Tèo.

“Ừm, không có ổng thì sao mà chỗ này yên bình được”

“Nó có ý gì với em?”

An cảm thấy câu chuyện không đúng, cô ngoảnh đầu lại “Ý gì là ý gì?”

Hoàng sẵn tiện ngậm lấy môi cô mà mút, anh thành công cắn giữ lấy môi dưới cô mà kéo ra, cái trò mà anh rất thích.

“Nó muốn gì anh nhìn anh không biết sao? Lợi dụng lúc không có anh thì muốn chiếm người của anh? Đừng có mơ!”

Hoàng dùng sức day day môi dưới cô khiến cô nhăn mặt. Thừa thế Hoàng xông vào, khuấy đảo khắp khoang miệng cô. Lưỡi anh luồng lách khắp xung quanh như để tìm kiếm kẻ trộm. Nơi này là của anh, cấm kẻ khác mon men đến gần. Anh đưa lưỡi quấn lấy lưỡi cô rồi mút. Buông lưỡi cô ra anh lại mút cánh môi mềm, chưa thoả mãn anh lại xâm nhập vào lưỡi cô.

An không kịp nhịp độ của anh, nước bọt cả hai vươn ra khoé môi làm An xấu hổ. Bản thân lại không thể không chế mình, đến cả thở cũng khó khăn.

Rời môi cô, lần đầu tiên anh thấy An đỏ mặt. Không rõ là vì khó thở hay vì ngại ngùng song anh lại thấy rất vui.

Anh dịu dàng vuốt mặt cô “Sao vậy, lần đầu tiên hôn người yêu hả? Sao mặt lại đỏ thế này?”

Đáng ghét! Đúng là cô hiện tại rất nhiều cảm xúc, cơ thể như lửa thiêu đốt. Thời gian qua cô thật sự rất nhớ anh, bây giờ lại được tiếp xúc thân mật cô không khỏi cảm thấy xao xuyến.

An xấu hổ nhéo vùng eo anh “Cho anh hôn anh còn trêu chọc em?”

Hoàng cười vui vẻ, ngón cái miết nhẹ viền môi cô. Đôi môi này anh cũng nhớ đến phát điên rồi.

Anh lại cúi đầu gặm cái đôi môi mà hai năm qua anh thiếu thốn. Anh phải ăn cho bằng đủ.

Hoàng trở lại Sài Gòn trong luyến tiếc.

Buổi sáng hôm ấy đối với mọi người trong công ty là buổi sáng kì lạ nhất của họ trong hai năm qua.

Sếp của họ luôn bị thất thần, mặt luôn cắm vào điện thoại, bấm bấm lướt lướt, lại còn cười.

Từ khi An bỏ đi, Chiến không dám ngẩng đầu nhìn anh chỉ vì câu ‘gà trống nuôi con’ dạo trước.

Tú và Lão Tôn cũng bớt nhắc đến An, hai người cũng đột ngột mất liên lạc với An. Cô biến mất mà bọn họ không hay biết gì.

Công ty hiện tại có rất nhiều nhân sự mới, nam có, nữ có. Độc thân cũng có, có gia đình rồi cũng có.

Và không thể thiếu những bóng hồng luôn rình rập Sếp đơn thân.

Trong đó phải kể đến Ngân, Giám đốc tài chính. Người này từng học và làm việc bên Mỹ. Chẳng hiểu cơ duyên gì lại quay về Việt Nam và đầu quân cho LMH. Mọi người còn nghe nói, Ngân là bạn học của Sếp.

Ngân là cô gái cá tính với mái tóc ngắn mãnh mẽ, luôn gắn liền với bộ vest công sở mỗi ngày một màu. Cách phối đồ thời thượng, khuôn mặt xinh đẹp cách nói chuyện hài hước hoà đồng làm mọi người trong công ty yêu mến.

Ngoài ra, cách làm việc luôn đạt yêu cầu của Sếp nên ngoài An ra thì Ngân là cô gái không bao giờ bị Sếp mắng. Lại thấy Ngân thường xuyên ra vào phòng của Sếp, và chỉ có Ngân mới không sợ sắc mặt tồi tệ của Sếp thời gian qua.

Hoàng gọi Thảo, yêu cầu cô cắt Bảo hiểm của An, bắt đầu từ tháng sau không phải đóng nữa.

Tin đồn bắt đầu lan ra khắp công ty.

Mọi người bắt đầu đồn đoán, Sếp có tình yêu mới, đã quên người phản bội kia rồi.

Tú và Lão Tôn âm thầm nhìn nhau. Là không tiếp tục đợi nữa sao?

Từ ngày ấy, những gì liên quan đến An không được nhắc đến trong công ty. Dường như đó là điều cấm kị.

Có lần phòng kế toán thắc mắc vì sao An không đi làm mà lại phát lương?

Sau đó Sếp liền đùng đùng nổi giận mắng kế toán ngân hàng một trận giữa công ty.

Nga cũng không kém hơn, cô không hỏi liền trình ‘quyết định nghỉ việc’ của An lên cho Sếp kí. Anh xé nát tờ giấy rồi vào thẳng phòng nhân sự mà trách mắng cô nhân viên khờ khạo kia.

Sau này mọi người tự biết, muốn không chọc giận Sếp thì đừng động đến những thứ liên quan đến An.

Ngay cả bàn làm việc của An trong phòng làm việc.

Ngân vừa nhận chức muốn dành bàn của An ngồi liền bị Hoàng lia đôi mắt sắt lạnh cảnh cáo “Đâu cũng được, đừng động vào đồ của cô ấy!”

Đối với bọn họ, An thực sự như đứa em, rất thân thiết. Ngày ấy cô bỏ đi không nói lời nào, bọn họ cảm thấy xót xa cho cô.

Hai người họ biết An bỏ đi là do sức ép từ mẹ Sếp gây ra, thời gian qua Sếp cũng đã chờ đợi, tìm kiếm cô.

Có vẻ lần này Sếp thực sự tìm được người khác và chấp nhận buông bỏ.

Suy cho cùng mọi yêu thương vẫn không thể thắng được thời gian. Họ có đau lòng cho An, cũng thực sự vui cho Sếp. Dù sao bây giờ Sếp cũng đã 35 tuổi rồi, không thể cứ ở mãi như vậy mà chờ đợi một người trong vô vọng được.

Buổi trưa, Lão Tôn cố tình rủ Sếp đi ăn.

Hoàng ngồi phòng làm việc miệng tủm tỉm cười, tay bấm điện thoại. Đó rõ ràng là hành động ngu ngốc của kẻ mới yêu.

“Sếp đi ăn trưa không?”

“Đi!”

Hoàng vui vẻ đồng ý, đứng lên đi, trong tay vẫn còn cầm điện thoại không nỡ cất vào túi quần.

Ngay cả lúc ăn cũng không tập trung ăn mà bấm liên tục, lại còn chụp món ăn gửi cho đối phương.

Chuyện này bọn họ chưa bao giờ thấy Sếp làm.

Hôm nay Hoàng không làm việc như điên như dại nữa, mà thảnh thơi sang quán cafe ngồi cùng bọn họ, tay vẫn liên tục bấm điện thoại.

Hoàng: Em ăn gì?

An: Cơm bình thường.

Hoàng: Con đâu?

An gửi hai tấm ảnh, một tấm Ni đang ngồi trong lòng, một tấm Ti đang chơi với Phú.

Hoàng: Nhớ anh không?

An: Khônggggggggg!

Từ sáng đến giờ anh đã hỏi câu này năm lần rồi, an lười trả lời.

Hoàng: Nhưng mà anh nhớ em!

An: Kệ anh chứ.

Hoàng gửi icon rưng rưng nước mắt.

An: Làm việc đi.

Hoàng: Hết pin rồi không có sức làm.

An: Em hai đứa rồi, không muốn nuôi thêm đứa nào nữa đâu. Trưởng thành giùm tôi đi ông ơi.

Hoàng cười tiếp tục nhắn.

Hoàng: Anh có một thứ rất trưởng thành!

An gửi hình ảnh cây kéo.

Nhìn thấy cây kéo An gửi, Hoàng bật cười thành tiếng.

Đám người Lão Tôn và Tú liếc mắt nhìn nhau. Cảm giác người trước mặt họ hình như là một người khác giả dạng chứ không phải Sếp.

Chiến lần đầu nhìn thấy Sếp vui vẻ, anh bạo gan nói “Sếp có tình yêu mới hả?”

Tú nhanh chân đạp chân Chiến nhắc nhở, nhưng anh vẫn bị Hoàng liếc mắt nhìn khó chịu.

Chiến lại cúi đầu như cũ.

An: This They Them These.

Hoàng: ???

An: Anh giỏi tiếng Anh lắm mà, tự hiểu đi.

Hoàng: Anh không hiểu!

Hai giây sau An xoá dòng tin nhắn kia, rồi không trả lời anh nữa. Anh liền biết dòng kia cực kì mờ ám.

Hoàng viết lại bốn từ tiếng Anh lúc nãy cô gửi rồi đưa cho Tú.

“Câu này là sao?”

Tú đọc thành tiếng “This They Them These?”

Hoàng liền lờ mờ đoán ra được “Đọc nhanh xem nào!”

“This they them these”*

*: phát âm giống ‘đít đây đâm đi’

Hoàng dùng tay xoa xoa cằm thuận tiện che miệng lại mà cười. Cô gái của anh nghĩ rằng cách nhau 300 km thì muốn nói sao cũng được ư? Anh sẽ ghi nhớ, cô dám trêu chọc anh?

Lão Tôn đều đã nhìn ra. Để nhắn tin được đến câu này thì tiến triển chắc hẳn không kém. Nhưng mà loại nói chuyện kiểu như này, anh thấy rất quen.

Hoàng nhắn tin cho An.

Hoàng: Em tưởng xoá tin nhắn là được sao? Anh ghim rồi.

Giải mã được tin nhắn của cô, lòng Hoàng rạo rực không thôi.

Anh thật sự suy nghĩ, có nên bỏ hết công việc mà chạy lên Đà Lạt quật cô một trận hay không? Phải chi có cánh cửa của Doraemon nhỉ! Cô thật đáng giận mà.