Chương 55: PHỎNG VẤN

Hiện tại công ty anh phát triển rất lớn mạnh, lọt Top 100 Doanh nghiệp lớn tại Việt Nam. Top 20 có doanh nghiệp có vốn hoá lớn nhất thị trường Việt Nam. Top 5 Doanh nghiệp phát triển nhanh nhất Việt Nam. Bên cạnh đó trách nhiệm của anh càng nhiều.

Lão Tôn đã trở thành Giám Đốc Kinh Doanh nội địa nắm giữ 12% cổ phần.

Tú là Giám Đốc Marketing chiếm 14% cổ phần.

Đại cũng có phần, anh chiếm 20% cổ phần.

Ngân trở về cũng muốn đầu tư vào công ty nên Hoàng bán lại cho cô bạn 5% cổ phần. Hiện tại Hoàng cũng chiếm trên 50% nên mọi quyết định của anh đầu là nhất.

Buổi tối công ty anh được đài truyền hình thành phố mời để phỏng vấn trong chuyên mục doanh nghiệp thời nay.

Những ai có cổ phần trong công ty đều đi hết. Ngay cả Đại không phải điều hành gì trong công ty cũng buộc phải đi.

Hoàng lợi dụng sức ảnh hưởng của Đại để mọi người biết đến công ty nhiều hơn.

Trong phòng trang điểm.

“Mày lợi dụng tao để đánh bóng tên tuổi công ty đúng không?” Đại nhìn vào tấm kính trước mặt.

Nữ thợ trang điểm đang chỉnh lại tóc cho anh, anh không thể quay ngang quay dọc được.

“Đó là trách nhiệm của mày mà!”

“Phòng Marketing của mày để làm gì?”

Tú chột dạ mở to mắt, liếc nhìn qua gương nhìn Sếp.

“20% của mày để trưng hả? Tao đâu có thiếu vốn. Khi không tao cày thân kiếm lời cho mày?”

Đại bí lời “Mày lợi hại!”

Ngân cười “Tao thấy mày lúc nào cũng đấu không lại Hoàng mà đấu hoài”

Đại liếc “Giữa tao với nó, đương nhiên mày bênh nó rồi”

Lão Tôn hóng hớt “Ủa, sao chị Ngân đứng về phe Sếp, có gì mờ ám hả anh Đại?”

Đại nói “Chuyện con nít thời đi học đó mà. Hai đứa nó chốt kèo, đến 35 tuổi mà chưa đứa nào lập gia đình thì hai đứa tự bắt cặp với nhau cho đỡ ế. Chả biết ai trù ẻo, linh nghiệm thế chứ lị!”

Hoàng đang bấm điện thoại, cười cười “Mày cũng 35 tuổi rồi đó. Muốn không? Nhường mày!”

Đó là thời đi học 16 17 tuổi nói chuyện với nhau. Bây giờ tuổi đã gấp đôi, ai đâu mà còn quan tâm đến lời nói giỡn lúc đó.

Hoàng nghe Đại giỡn, sẵn tâm trạng đang vui nên anh giỡn theo. Biết đâu được có người thật sự nuôi tâm tư đó đến giờ này.

“Thôi, phước ai người nấy hưởng, tao biết tình duyên tao long đong lận đận, không dám”

Hoàng không chấp, anh lại tiếp tục lướt điện thoại. Giờ này chắc An bận đút cơm cho con nên không nhắn lại với anh.

“Tao còn ngồi đây đó, tôn trọng đương sự như tao chút đi” Ngân lườm mắt nhìn Đại

Cả đám phá lên cười.

Hoàng nghĩ Ngân cũng cho rằng câu nói lúc nhỏ kia chỉ là nói đùa. Anh không quá để tâm.

Song chỉ có Tú và Lão Tôn quan sát thấy được ánh mắt của Ngân nhìn Sếp.

Không chấp chuyện vặt của Hoàng trong mắt hai người họ lại là sự bao dung với Ngân.

Sao bọn họ thấy cứ kì kì. Bọn họ cảm nhận Sếp có tình yêu mới, nhưng lại không vạch rõ mối quan hệ với phụ nữ khác như tính cách Sếp đã từng làm.

Hay là ‘người phụ nữ’ và ‘tình yêu mới’ của Sếp là chung một người??

“Mọi người ra sân khấu chuẩn bị nhé!” Tiếng nói của biên tập cắt ngang suy nghĩ của Tú và Lão Tôn.

Vì chỉ có Ngân là nữ nên cô được sắp ngồi giữa, Hoàng là giám đốc điều hành nên ngồi bên cạnh. Đại bên cạnh Hoàng, hai người Tú và Lão Tôn ngồi bên cạnh Ngân.

Đài truyền hình lần đầu tiên ghi hình với đội ngũ những người có nhan sắc vượt trội.

Hơn nữa lại có người mẫu nổi tiếng Quang Đại cũng là cổ đông của công ty.

Bọn họ tin chắc tập phát sóng này sẽ thu hút rất nhiều lượt xem.

Cho nên biên tập chuẩn bị rất nhiều câu hỏi mà phần lớn các bạn khán giả sẽ muốn biết.

“Đây là lần đầu tiên chương trình ‘Doanh Nghiệp thời nay’ có sự tham dự của đội ngũ quản trị trẻ đẹp như thế này. Cảm ơn mọi người đã bỏ chút thời gian tham gia chương trình. Bây giờ chúng tôi xin phép hỏi vài câu hỏi riêng tư nhé!”

“Theo thông tin chúng tôi được biết thì hiện tại chỉ có một người trong số năm người là đã kết hôn. Người thành công thực sự kết hôn trễ vậy sao?”

Đại nhận lấy Mic trả lời “Thật ra chúng tôi là bị ế đó mọi người. Chúng tôi không phải kén chọn đâu, mà thực sự là bị ế”

Câu trả lời của Đại làm ban biên tập cười rộ lên.

MC lại chuyển câu hỏi sang Hoàng.

“Anh Hoàng này, theo như tôi cảm thấy, anh vừa đẹp trai, vừa có khí chất trầm ổn của người lãnh đạo. Chúng tôi rất tò mò về chuyện đời tư của anh đấy!”

Hoàng nhận Mic, trong đầu anh chỉ toàn hình bóng cô, trái tim anh đập rộn ràng vì nhớ cô.

“Ừm….thực sự thì tôi đã gặp lại cô ấy. Tôi ‘quá lứa lỡ thời’ cũng là do cô ấy cả.”

Cả trường quay lại cười ầm lên, bởi lời trách móc quá ư dễ thương của anh.

“Đùa thôi, vì cô ấy chưa sẵn sàng nên tôi vẫn còn độc thân đến giờ này. Thực ra tôi đã đợi cô ấy rất lâu rồi, có đợi thêm thì cũng không sao”

Tú ngồi bên cạnh Lão Tôn, đá chân ra hiệu. Bọn họ đã nghĩ đúng rồi. Tình mới của Sếp là chị Ngân. Trời ơi, ghế này ngồi nóng quá đi mất.

“Anh có thể thông qua chương trình cầu hôn cô ấy được mà”

Hoàng cười lắc đầu “Tôi không gây sức ép cho cô ấy, cô ấy rất ngại ngùng. Tôi mà làm vậy cô ấy lại bỏ chạy nữa thì tôi có mà đợi đến già”

Khi người ta đã vui thì lời nói cũng trở nên vui vẻ. Cả trường quay đều bật cười.

“Cảm ơn anh, chúng ta đến với bóng hồng duy nhất ở đây. Cô gái rất xinh đẹp, chị Hà Ngọc Ngân”

“Chào chị” Ngân lịch sự chào.

“Phụ nữ ở tuổi 35 mà chưa kết hôn có phải quá muộn rồi không? Chị có thể tiết lộ một chút thông tin về đời tư của chị được không ạ?”

Ngân cười nụ cười tiêu chuẩn “Có người đã nói nếu 35 tuổi mà tôi chưa có ai cưới thì người ta sẽ cưới tôi.”

Hoàng sửng sốt quay sang nhìn Ngân, anh không thể ngờ là Ngân sẽ đem chuyện này nói trên sóng truyền hình. Đó rõ ràng chỉ là lời nói của bọn con nít.

Tú trở nên phấn khích, chứng kiến bí mật động trời thật là kích thích quá đi. Tú giẫm chân lên mũi giày của Lão Tôn nhịp nhịp để kìm nén niềm khao khát được bàn luận mọi thứ.

Nhìn thấy Hoàng sửng sốt như vậy, Ngân liền xấu hổ “Tôi đùa thôi, hiện tại bây giờ tôi vừa về Việt Nam, còn đang tập trung cho sự nghiệp”

“Chị hình như rất ngại ngùng khi nói đến chuyện tình cảm?”

Ngân cười cười không trả lời.

Hoàng có dự cảm không lành. Cảm giác chương trình hình như hiểu lầm gì, cố gắng lái theo hướng khác.

Kết thúc buổi phỏng vấn, Hoàng ngay lập tức liền tìm ban biên tập. Anh yêu cầu biên tập cắt đoạn nói chuyện của anh đi.

Lúc này anh cảm thấy lời nói của anh và của Ngân nếu phát lên truyền hình rất dễ bị hiểu lầm.

Ban biên tập hứa sẽ chỉnh sửa lại, không làm mọi người hiểu lầm.

Hoàng yên tâm ra về.

Tối hôm sau, sau khi làm việc xuyên suốt một ngày trời. Hoàng ngay lập tức đón chuyến xe chạy lên Đà Lạt với cô. Anh sắp phát điên rồi.

Anh mong chờ từng km xe chạy đến mức không thể chợp mắt được. Anh gấp đến độ xe vừa dừng tại bến xe, anh là người bước xuống trước. Lấy hành lý xong Hoàng bắt taxi trở về nhà.

Đứng trước cửa nhà trọ của cô, Hoàng gọi điện thoại cho An.

Vừa đổ chuông một lần, An liền bắt máy.

Giọng nói cô đè nén âm thanh, nhưng rất tỉnh táo. Cô không hề ngủ mà đợi anh, lòng Hoàng vui sướng không thôi.

“Ra cửa đón anh!”

Khoảng độ nửa phút sau, tiếng cửa mở ra, dù cô cố nhẹ nhàng nhưng vẫn phát ra tiếng lộc cộc của cánh cửa cũ.

An khoác tạm chiếc áo ngoài ra mở cửa cho anh. Hoàng mỉm cười giang rộng chiếc áo măng tô để đón lấy cô.

An lao người nép trong chiếc áo ấy, ôm chầm lấy anh. Hoàng khép áo lại nhốt cô ở bên trong. Hơi ấm ở trong phòng trên người cô vẫn còn, ôm thật sự rất ấm.

“Nhớ anh?”

An dụi đầu vào ngực anh gật gật.

“Không chịu ngủ?”

An lại gật.

“Muốn đợi anh?”

An tiếp tục gật.

Hoàng cười tà mị “Đợi anh làm gì?”

An cười rúc rích trong ngực anh “Thì không ngủ được thôi”

Giọng nói trẻ con có chút nũng niu của cô làm trái tim anh ngứa ngáy.

Tiếng nói trầm thấp cùng hơi thở nóng bỏng trên đầu cô vang lên “Đằng kia có khách sạn, anh đưa em qua đó”

An ngẩng đầu lên, lộ cái đầu nhỏ ra ngoài chiếc áo khoác của anh, cô nheo mắt nghi ngờ “Làm gì?”

Hoàng cúi đầu thì thầm vào tai cô “These, them, this”

An phì cười, giấu mặt vào trong ngực anh, mặt cô lại nóng lên rồi.

“Anh đừng vô lại như vậy nữa được không? Suốt ngày toàn suy nghĩ không đứng đắn.”

Hoàng ôm chặt lấy An lắc lư với cái không khí lạnh thấu xương ở xứ này "Là ai không đứng đắn nói với anh là this they them these?”

“Vào nhà đi, ở ngoài lạnh!” An lảng tránh kéo anh vào nhà.

“Trong nhà không có cách âm!” Hoàng ngoan cố. Đêm nay anh nhất định phải ăn được cô.

Lần trước cô nói nhà không có cách âm không tiện cho anh làm gì hết.

Hai người trước giờ mỗi khi quấn lấy nhau đều không kiềm được giọng rên rỉ của bản thân.

An nghiêm giọng nói “Có vào không?”

Hoàng nghe lời, bước đi theo cô “Anh sẽ rên nhỏ tiếng”

An thật muốn đá đít anh một phát mà.

Cũng là căn phòng trước. Nhưng điều làm Hoàng bất ngờ chính là căn phòng đã được An dùng dán tường dán chặt lại các khe hở của căn phòng.

Ngay cả cửa ra vào cũng có miếng xốp chặn dưới khe.

Hoàng cười thoả mãn nhìn An. Không chỉ có anh nôn nóng, mà ngay cả cô cũng muốn anh.

Kỳ công chèn mọi ngóc ngách để giảm tiếng ồn phát ra.

Mọi hành đồng việc làm của cô làm anh phát nghiện lên rồi.

Hoàng như hổ đói cởi nhanh quần áo rồi lao về phía An.

An điều chỉnh xong máy sưởi, tay bịt miệng anh lại cảnh cáo “Cấm rên!”

Hoàng cười đắc ý “Cấm anh rên, có cấm em không?”

“Anh càng ngày càng lưu manh rồi đó”

Hoàng cười, lấy tấm chăn quấn lên thân thể trần truồng của hai người, mặt anh tiến gần đến mặt cô mất hết liêm sỉ mà nói.

“Nếu anh rên, em sẽ phạt anh làm hiệp nữa. Còn nếu em rên thì anh phạt em làm một hiệp nữa. Được không?”

Anh mặt dày lưu manh không ai bằng.

“Anh nghĩ rằng anh đủ sức làm vài hiệp sao?” An châm chọc.

“Xem ra chỉ mới hai năm em đã quên hết rồi, để anh nhắc cho em nhớ!”