Chương 53: ĐỪNG ĐUỔI ANH ĐI

Mắt bà Hoa đỏ hoe, những giọt nước mắt không thể kiềm lại mà rơi xuống. Đêm hôm đó bà tưởng chừng đã mất đứa con ngốc nghếch này. Chắc có lẽ nó cảm nhận được bé Ti đang khóc nức nở bên ngoài và thằng bé vừa sinh xong cũng khóc theo dù sinh non. Nên con gái bà cố gắng chút hơi tàn mà tim đập trở lại.

Hai tay Hoàng bấu chặt vào nhau trắng bệch, những giọt nước trong suốt rơi xuống bàn tay anh. Thì ra đã có lúc anh suýt mất đi cô mãi mãi sao?

“Thằng bé sinh ra không rời mẹ nửa bước, chỉ cần không thấy mẹ nó nó sẽ khóc mà không một ai bế được. Đứa trẻ nào cũng khóc, những đứa trẻ này nó khóc chỉ khi không có mẹ nó, bác sĩ nói do bị ảnh hưởng từ người mẹ khi mang thai, mẹ hay khóc lóc thì con sẽ khóc lóc, mẹ cười vui thì con sẽ vui vẻ”

Ngực anh như có quả tạ đập mạnh vào, khiến anh không thở nổi. Cô vốn không phải là người hay khóc, lúc trước cô hay cười là luôn tràn đầy sức sống.

“Sinh xong nó càng nghĩ bản thân nó số phận không tốt vì tội lỗi quá nhiều cho nên nó càng cố gắng làm từ thiện nhiều hơn, phần lớn là giúp đỡ những người phụ nữ mang thai một mình.” Bà Hoa dừng lại một chút rồi nói tiếp “Giống như nó”

Hoàng ngồi bất động tại chỗ.

Qua nửa tiếng đồng hồ, anh dùng ngón cái gạt đi những giọt nước còn đọng ở mi mắt. Hít vài hơi nhận lấy không khí còn tồn tại quanh mình, Hoàng nhìn bà Hoa mỉm cười.

“Cảm ơn dì đã nói cho con biết! Có thể bây giờ dì không tin những gì con nói, và con sẽ không hứa điều gì nữa. Hai năm qua đã là thời gian tồi tệ nhất của con”

Bà cũng biết được hai năm qua anh làm gì. Bình đã nói hết cho bà, kể cả chuyện Bình đánh anh. An biết được liền giận dỗi Bình suýt động thai.

Lần đó khi An biết được Bình nhiều lần đánh Hoàng mỗi khi anh đến nhà. An liền giật điện thoại của mẹ xen vào mắng Bình “Anh ấy chẳng làm gì sai cả, rõ ràng anh biết vì sao em bỏ lên trên này sống vì sao còn đánh anh ấy? Anh ấy đến anh chỉ cần lờ đi là được sao lại ra tay đánh anh ấy? Anh thấy em chưa đủ đau khổ hay sao?”.

Sau lần đó Bình không đánh Hoàng nữa, mặc kệ anh.

Sau lần Bình lên Đà Lạt để dự đầy tháng cháu mình, An đã bình tĩnh nói chuyện với Bình.

Cô nói với thái độ điềm tĩnh, cô nói cô đã buông bỏ được anh, cho nên Bình đừng gây khó dễ cho Hoàng nữa. Anh ta tìm đến một thời gian rồi cũng bỏ cuộc thôi.

Khi Bình trở về lại Sài Gòn liền thấy Hoàng đứng đợi trước cổng, anh ta hỏi Bình cô có khoẻ không, Bình gật đầu lấy lệ.

Trả lời một câu, anh liền hỏi thêm một câu Bình liền khó chịu.

Dù An nói thế nào đi nữa nhưng sự thật thì anh chính là nguyên nhân làm cho em gái Bình có kết cục ngày hôm nay.

Vài tháng sau đó, Bình chịu không nổi cái tính lì lợm của anh.

Tưởng rằng mở cửa cho anh vào, đả kích anh một hồi thì anh sẽ bỏ cuộc.

Nhưng anh lại đem giấy xác nhận độc thân, giám định chữ ký, sổ hộ khẩu đến như để kêu oan.

Cuối cùng Bình không đấu lại được cái tính cố chấp của anh ta nên cứ mặc kệ. Dù sao cũng là người dưng thôi, Bình không quan tâm lắm. Em gái anh kêu anh lờ đi thì anh sẽ lờ đi vậy.

Kể xong, bà Hoa trầm ngâm một hồi rồi hỏi anh “Tôi không muốn nó dây dưa với cậu nữa. Cậu không phải cứ xem như là nó đã chết rồi mà sống như những năm qua không được sao? Việc gì phải cào vào vết thương của nó một lần nữa?”

“Con không thể để mất cô ấy một lần nào nữa, xin dì hãy tin con. Con đã đủ lớn mạnh để không ai có thể khinh thường cô ấy được nữa” Hoàng lễ phép nói, đôi mắt kia là đôi mắt của con sói trưởng thành, sâu thẳm hun hút nhưng lại thấy kiên định rất rõ.

“Một lần mất tín, vạn lần mất tin!” Bà Hoa đứng lên đi vào trong cửa hàng, bỏ mặc anh.

Chỉ cần An cho anh cơ hội, nhất định anh sẽ chứng minh cho người nhà cô thấy.

Hoàng trở về nhà, An lại lúi húi làm cơm trưa cho mọi người. Chỉ một số người mang thai là phụ giúp An nấu ăn, một số người làm thủ công, còn một số người thì bấm điện thoại nhịp chân trong phòng.

Cả người cô đã gầy lắm rồi, cô lúi húi bê những vật nặng giúp các thai phụ. Hoàng thấy liền đỡ phụ cô. Anh đau lòng hỏi cô “Mấy thanh niên lúc sáng đâu?”

“Tụi nó đi gom đồ người dân cho, chiều nay dựng tủ quần áo miễn phí cho mọi người”

Dù buổi trưa nhưng thời tiết ở Đà Lạt vẫn lạnh, An làm việc đến mức mặt này nhuốm đầy mồ hôi.

“Sao em phải làm mà những người kia lại thảnh thơi nằm đó?” Hoàng hất mặt về những thai phụ nằm trong phòng thông qua cửa sổ nhìn thấy bên trong.

“Em làm là việc của em, người ta có làm hay không kệ người ta!”

An của anh trước giờ không phải là người chịu đựng để người khác leo lên đầu. An của anh không phải là người gặp chuyện gì cũng cắn răng chịu đựng. Cô bây giờ không phải do anh mà trở thành như vậy sao? Anh đau như ai đó xẻ từng miếng da tất thịt.

“Em nghỉ đi, anh thuê người làm cho em”

An lườm anh không nói, tiếp tục làm công việc của mình.

Một số thai phụ làm cùng với An nhìn thấy Hoàng đẹp trai ngời ngời bèn lên tiếng hỏi “Ai vậy chị An?”

An còn đang nghĩ nên giới thiệu anh là gì thì lại nghe giọng anh tức giận nói “Tôi là chồng cô ấy. Mọi người đường cùng được vợ tôi cưu mang về thì nên biết điều bỏ chút công sức để làm việc, đừng để bản thân trở thành tàn phế như vậy? Vợ tôi không có trách nhiệm nuôi các người cả đời đâu!....”

An bịt miệng Hoàng không kịp. Giọng anh rất to và rõ ràng, khiến những người trong phòng kia xấu hổ mà đóng cửa lại. Những thai phụ bên ngoài lại rất hài lòng, cuối cùng cũng có người lên tiếng với cái thái độ chướng mắt của các cô kia.

Sau khi xảy ra ngần ấy chuyện, bác sĩ còn đoán rằng con cô lớn lên có thể sẽ bị khờ khạo An liền suy sụp.

Cô lên chùa khẩn cầu, chỉ cần con cô phát triển bình thường, con gái sau này được an yên cô sẽ làm việc thiện, tích đức cho con, không kêu than nửa lời.

Giờ này Hoàng lại làm rối lên, An trừng mắt gắt lên với anh “Anh có biết anh đang làm cái gì không hả? Mọi công sức của em có khi chỉ một câu nói của anh liền trôi sông đổ bể hết. Không có việc gì thì anh về lại Sài Gòn đi”

Nghe An lớn tiếng đuổi anh đi, Hoàng sợ hãi nhìn cô, anh không dám nói lời nào nữa. Anh không hề biết còn có ý nghĩa sâu xa trong việc từ thiện của cô. Anh chỉ thấy mấy người kia đang trèo lên đầu lên cổ cô, anh liền không chịu nổi.

Anh nhẹ giọng nói.

“Anh không vậy nữa, đừng đuổi anh đi!”

An biết bản thân không nên mắng anh, chỉ là cô sợ, sợ bọn họ nghĩ tâm cô không thiện lành, sợ bọn họ ghét cô lại nguyền rủa con cô.

Người ta nói cô ngu dại cũng được, chỉ cần đừng gieo thêm tội lỗi nào cho những đứa con cô thì chuyện gì cô cũng sẽ làm.

An dịu giọng “Anh vào nhà đi, em mang cơm vào cho anh”

Thấy An không giận mình nữa, anh vui vẻ “Anh làm với em, khi nào em ăn thì anh ăn”

Nói rồi Hoàng vòng ra phía sau An, đến chỗ các thai phụ kia nói “Mọi người bê gì tôi bê cho”

Bọn họ nhìn anh rồi nhìn qua An, dù anh đẹp trai nhưng vẫn không có tiếng nói, lời nói An vẫn có trọng lượng hơn.

Bếp ăn đã làm xong hết rồi, giờ chỉ cần sắp ra kệ để người khó khăn đến lấy phần ăn của mình nữa là được rồi.

An quay người lại nói “Anh đem thức ăn ra kệ đi, tí nữa mọi người đến, anh phát cho bọn họ, mỗi người một phần”

Hoàng xắn tay áo làm theo lời An.

Đúng giờ, mọi người tập trung xếp hàng lấy phần cơm của mình như thường lệ.

Mọi người đã quen nên việc phát đồ ăn cũng nhanh chóng.

Có một vài người không báo danh nhưng vẫn xếp hàng, An bù vào cho bọn họ bánh và mì gói, và hướng dẫn họ báo tên để lần sau nhận phần.

Xong xuôi, An và mọi người dọn bàn ăn trong sân.

Bình thường An nấu những món ăn đạm bạc nhưng cố gắng đầy đủ dưỡng chất cho các thai phụ. Hôm nay cô đặc biệt làm riêng món thịt bò và canh khoai cho anh.

Hoàng ngạc nhiên, phần thịt và canh khoai đặt riêng trước mặt anh, còn cô thì ăn chung với mọi người.

Hoàng gắp hết thịt bỏ qua chén của cô, anh khó chịu không nói gì. Đẩy phần thức ăn của mình cho cô còn anh lại ăn chung với mọi người.

Cô đã gầy như vậy rồi mà không chăm lo cho bản thân còn quan tâm đến món yêu thích của anh? Anh rất vui lại rất đau lòng.

“Tối nay anh về Sài Gòn hai ngày”

An cũng không bất ngờ, cô biết công ty rất nhiều việc. Hiện tại cô đã thấy sản phẩm của công ty phủ sóng dày đặc, ngay cả cửa hàng của mẹ cô cũng có bán sản phẩm của công ty anh.

An gật đầu.

“Em có thiếu gì không? Anh đưa em đi mua”

An lắc đầu “Không thiếu gì hết”

“Vậy anh tìm vài người phụ em làm việc nhé! Để em có thời gian nghỉ ngơi mà lo cho con”

Bé Phương ngồi cạnh liền nói xen vào “Đúng đó chị An, chị thuê thêm người đi. Tụi em thì đang mang thai, chậm chạp lại không khuân vác đồ nặng được. Ông Tèo thì hay đi chỗ này chỗ kia, không có đàn ông làm toàn chị làm không à, tụi em áy náy lắm”

“Quyết định vậy đi. Còn những người kia anh sẽ không nói đến nữa” Ý anh là những thai phụ lười biếng nằm không ở trong phòng, đợi cơm dâng tới miệng.

Nhai vài miếng thịt xong An nói “Sau khi bọn họ sinh xong em sẽ đặt ra quy định. Em sẽ cưu mang bọn họ ngược lại bọn họ phải giúp đỡ lại em, không để tình trạng kia xảy ra nữa” An vẫn còn áy náy chuyện đã mắng anh.

Anh mỉm cười “Mọi chuyện đều nghe theo em!”