Chương 52: NHỮNG NĂM QUA CÔ ẤY SỐNG THẾ NÀO?

Mỗi ngày sau khi phát đồ ăn sáng cho mọi người, An đúng bảy giờ là trở lại phòng vừa lúc Ni thức dậy.

Ni mặc dù là con trai nhưng lại rất bám cô, rất hay khóc nhè, sợ người lạ và rất dễ khóc dù đã hơn một tuổi rồi.

An từng đi khám, bác sĩ nói là do ảnh hưởng thai kỳ, mẹ mang cảm xúc thế nào thì con sẽ bị cảm xúc đó vây lấy và hình thành tính cách, vì vậy đôi mắt Ni nhìn vào lúc nào cũng buồn.

“Ừm, vậy anh ở đây đợi em!”

Vì mới đến nên anh không muốn làm vướng tay cô, anh sẽ thức đợi cô.

An trở ra ngoài, Tèo đừng đợi ở đó với gương mặt khó chịu “Kia là ai?”

“Chồng!”

Lửa giận trong người Tèo lại dâng lên vô cớ “Nó bỏ mày đã đời, giờ quay lại ôm một cái mày liền tha thứ? Mày dễ dãi vậy đó hả?”

An nhíu mày “Đó là chuyện của tao! Mày nổi nóng làm gì? Chuyện không phải như mày nghĩ, đừng có mà nói chuyện kiểu đó!”

“Ủa, lúc mày bị tụi kia đập phá thì nó ở đâu? Lúc mày đi đẻ, xém chết nó ở đâu?”

“Tao đã nói đó là chuyện của tao! Sao mày cứ thích xen vào làm gì?” An gắt gỏng nói.

“Được, được, chuyện của mày! Tao đéo thèm quan tâm nữa, muốn làm gì thì kệ mày!” Tèo giận dữ bỏ đi.

Đám đàn em Tèo ở đây phụ việc cũng lâu rồi, lúc đầu là theo Tèo đến phụ giúp nhưng sau này An có trả lương cho bọn họ, bọn họ cũng xem như có công việc ổn định.

Bọn họ nhìn An và Tèo cãi nhau liền liếc mắt qua lại để hỏi, nhưng chẳng ai biết được chuyện gì đang xảy ra cả.

Những thai phụ có sức khoẻ đều phụ giúp An, họ đã ăn ở miễn phí thì đương nhiên phải giúp cô làm việc rồi.

Đương nhiên có vài thai phụ tỏ thái độ không muốn làm việc nhưng An không quan tâm, giúp người thì cô giúp, còn họ có làm việc hay không thì mặc họ.

Những thai phụ khác ở chung liền bắt ép người lười biếng kia phải vận động, nói nhiều quá làm người kia xấu hổ cũng phải động tay động chân.

Ban đầu tổ chức thiện nguyện của cô là dùng thu nhập của tiệm tạp hoá kia mà duy trì, sau nhiều người biết, và có mạnh thường quân giúp đỡ cho nên chi phí của An cũng kha khá, có chút dư để trả lương cho đàn em của Tèo.

An còn liên hệ các xưởng thủ công, đan, may nhận sản phẩm về cho các thai phụ làm kiếm ít tiền để làm chi phí đi sinh.

Sáng nay An làm bún xào phát cho mọi người. Những người khó khăn quanh khu vực đều biết chỗ An thường phát đồ ăn miễn phí nên đúng giờ mọi người tự động xếp hàng đợi nhận.

Chuẩn bị xong, An giao lại cho mọi người, cô quay trở vào nhà.

Thấy bàn thân bị mùi dầu mỡ bám vào, biết anh có bệnh sạch sẽ nên cô đi tắm lại.

Trong lúc cô tắm thì nghe Phú chạy đi tìm cô khắp nơi, nói là Ni đã dậy rồi.

Mỗi lần Ni khóc, chỉ có An mới dỗ nín được. Bà ngoại đã sang cửa hàng tạp hoá mở cửa bán, trong nhà chỉ có mấy đứa nhỏ.

Hoàng nghe tiếng khóc liền chạy sang. Ti bên cạnh còn đang ngủ, một đứa bé khác ngồi dậy giữa đống chăn mền khóc lớn nức nở. Hoàng nghĩ đó chắc là đứa bé nào đó An nhận nuôi, anh sợ Ti thức giấc liền bế cu cậu đi.

Nhưng cậu bé nhận ra anh không phải là người nó cần tìm liền giãy người thoát khỏi tay anh, miệng khóc lớn hơn.

An xối nước vội rồi mặc đồ, tóc cô còn ướt, cô quấn tạm chiếc khăn quanh đầu rồi chạy ra.

An đẩy Hoàng ra rồi vội ôm cu cậu miệng liên tục dỗ dành “Mẹ đây, mẹ đây, mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi, mẹ đây, Ni ngoan của mẹ, nín đi, mẹ của Ni đây, đừng khóc nữa, mẹ thương”

Hoàng chết lặng nhìn cô đẩy anh ra và âu yếm với đứa trẻ kia, miệng không ngừng gọi mẹ, không lẽ như Bình nói, cô thật sự cưới chồng sinh con? Là người đàn ông to cao kia sao?

An bế Ni, vuốt ve cu cậu một hồi cu cậu đã nín, tiếp tục ngậm ti giả chìm vào giấc ngủ.

Cổ họng Hoàng nghẹn đắng, sóng mũi anh cay xè, anh đã vụt mất cô như thế đó.

Hoàng thất thần trở về phòng bên cạnh, trong đầu anh hoàn toàn trống rỗng, toàn thân anh phủ đầy những cơn đau. Ông trời cho anh tìm thấy cô nhưng lại để anh đánh mất cô. Ông thật độc ác.

An bế Ni sang phòng Hoàng đang ở, cô không để ý thấy đôi mắt đỏ ngầu của anh.

Cô nói “Con trai mà hay khóc lắm, không có em ai nó cũng không chịu, tội nghiệp lắm”

Hoàng nhìn đứa bé đang yên bình ngủ trong vòng tay An, miệng còn mút mút núm giả, anh vịn vào chút hy vọng cuối cùng hỏi cô “Em nhận nuôi nó à?”

An vỗ về Ni để cậu sâu giấc hơn “Không, em sinh mà!”

Ngay cả nuốt nước bọt cũng khó khăn đối với anh, giọng anh lạc đi “Ba nó đâu?”

An ngẩng đầu lên nhìn anh với vẻ mặt không tin nổi, lại bắt gặp đôi mắt đầy đau khổ của anh.

Anh thật sự đang nghĩ cô có con với người khác đó chứ. Cô còn nghĩ anh đã nhìn thấy phiếu siêu âm cô để trong nhà anh lúc cô trang trí bóng để xin lỗi anh, cho nên vì đứa con này nên anh mới đi tìm cô.

“Anh tìm đến đây là vì cái gì?”

“Anh đã tìm em suốt hai năm rồi!”

Tức là anh chỉ quan tâm đến cô, anh chỉ một mực muốn cô thôi sao?

“Anh đã từng trở về nhà chưa?”

Hoàng gật đầu “Anh nhìn thấy lời xin lỗi của em, nhưng em lại biến mất, lúc ấy anh như phát điên lên”

Tức nghĩa là anh không nhìn thấy phiếu siêu âm cô để ở dưới đất, từ đó đến giờ anh không trở lại ngôi nhà đó sao?

Tim cô lại trở nên âm ĩ, cô đau lòng người đàn ông này.

“Đứa bé này là em sinh ra, nó không có cha, nó tên là Phạm Hoàng Long”

Hoàng hơi hoang mang, anh chỉ để ý vào tên đứa bé kia, tại sao lại có chữ ‘Hoàng’ là vô tình hay cố ý. Tim Hoàng nảy lên như có sức sống, nó đập liên hồi.

Mặt An cũng không hiện lên chút gì là khó xử.

Hoàng dùng chút tỉnh táo còn sót lại của bản thân để suy nghĩ.

Anh nhớ rõ ngày cô ngất đi là 14 tháng 9, bác sĩ bảo rằng cô bị lệch que tránh thai.

Nếu que tránh thai bị lệch trước đó có phải nó sẽ mất khả năng tránh thai mà tự nhiên thụ thai không?

Hoàng gấp gáp, bản thân đi trong đêm tối liền tìm ra được chút anh sáng mà tim đập nhanh không ngừng.

Tính thời gian đến bây giờ, vừa vặn xấp xỉ tuổi của thằng bé. Hoàng không rõ cảm xúc của mình lúc này, anh vừa sợ lại vừa có chút hy vọng nhỏ nhoi, nước mắt vì một đống cảm xúc hỗn độn của anh mà bị ép rơi ra khoé mắt chảy dài xuống má.

An cũng rơi nước mắt nhìn anh “Anh khờ vậy! Con mình mà không biết sao?”

Hoàng như thể bị cô dọa, cả người anh như bị mất hồn, An vừa nói đây là con anh sao?

Đứa bé này là con của anh và cô, đứa trẻ mà anh ngày đêm mong có nó, bây giờ nó như một phép màu xuất hiện trước mặt anh.

Hoàng ôm chầm lấy An, anh hôn cô, điều anh có thể làm lúc này là hôn cô. Chiếc lưỡi kia là thật, hiện thực này là thật, đứa bé này là con anh. Anh còn nếm được vị mặn của nước mắt cô, nó không thể làm giả được.

“Để em chịu khổ rồi, xin lỗi em!”

“Muốn biết ba nó ở đâu nữa không?”

Hoàng cười, khóe mắt ửng hồng “Ở đâu cũng được!”

---

Hoàng lên Đà Lạt vội nên anh không có quần áo và đồ dùng cá nhân.

An không đưa anh đi được, bảo Phú đưa anh đi, phú bây giờ cũng đã 10 tuổi rồi, cũng hiểu chuyện và biết nghe lời.

Theo sự chỉ dẫn của Phú, Hoàng đến trung tâm để mua sắm. Sau đó Phú đưa Hoàng đến cửa hàng của mẹ.

Gặp lại Hoàng bà có chút kinh ngạc, bà chưa bao giờ nghĩ sẽ gặp lại anh sau khi mẹ anh đã làm ra chuyện ấy.

Dù không phải lỗi của anh nhưng bà lại không còn vui vẻ như lúc đầu nữa.

“Muốn mua gì thì lựa đi!” Bà Hoa thờ ơ nói.

Hoàng biết người nhà cô hiện tại rất không thích anh, nếu anh là họ anh cũng sẽ càng ghét bản thân mình hơn.

“Con có thể nói chuyện với dì được không?”

Bà Hoa nhìn lượng khách ít ỏi kia, bà để Phú trông cửa hàng rồi ra đằng trước vừa để trông xe và để nói chuyện.

Phía trước cửa hàng của bà có đặt một bộ bàn ghế nhựa, bà Hoa đưa anh chai nước lọc xem như mời khách.

Hoàng lấy một viên kẹo bạc hà vừa mua ở trung tâm ra ngậm. Lúc này anh thật sự rất căng thẳng, nhưng đã hứa với cô nhất định anh sẽ không động đến điếu thuốc nào nữa.

“Muốn nói gì cậu nói đi!” Bà Hoa ngồi gác một chân lên ghế nói.

“Hai năm qua mọi người sống như thế nào ạ?” Hoàng chậm rải mở lời.

Những điều này anh rất muốn biết, anh muốn biết cô bắt đầu lại như thế nào ở nơi xứ lạ này.

Bà Hoa cười, một nụ cười khinh miệt “Cậu thật sự muốn biết sao?”

Hoàng cúi đầu gật gật, anh đang chuẩn bị tinh thần để đón nhận điều tồi tệ nhất cô từng trải qua.

Nếu anh muốn biết thì bà kể, anh nhất định phải biết những gì con gái bà đã trải qua, để anh phải áy náy ray rứt cả đời.

Chỉ như vậy mới công bằng với con bà.

“Phải kể từ đâu nhỉ? Chắc là từ lúc nó được bệnh viện báo là có thai. Lúc đó nó mừng như điên chạy đi báo tin cho cậu. Chỉ vài tiếng đồng hồ sau nó như cái xác không hồn trở về bảo tôi ngay lập tức dọn đi nếu không con Ti sẽ gặp nguy hiểm. Cuối cùng chúng tôi biến mất khỏi thành phố ngay trong đêm.”

Bà Hoa uống một ngụm nước rồi nói “Chắc cậu cũng biết con tôi nó đã gặp chuyện gì lúc đó rồi phải không?”

Hoàng vẫn không dám ngẩng đẩu, anh cúi mặt gật đầu.

“Cả gia đình tôi đều là người già, phụ nữ và trẻ em. Lên xứ người làm ăn thì bị người ta phá, con tôi đành phải trở thành đàn ông, vác gậy đánh đuổi bọn ác với bụng bầu năm tháng. Sau đó nó cảm thấy bản thân đã gây nghiệp nên nó quyết định làm từ thiện để con cái nó sau này sẽ không phải khổ sở như nó.”

Nói đến đây, giọng bà Hoa nghẹn lại, mí mắt ươn ướt chớt chớt, nuốt nước bọt vài lần bà bình tĩnh lại kể tiếp.

“Nó thuê giang hồ để bảo vệ cả nhà chúng tôi, nửa đêm nó giật mình vì nghe tiếng động như có người đến, nó sợ ai đó bắt con nó cho nên nó cứ ôm khư khư con dao trong người, liều chết với ai đến gần. Tinh thần nó không được tốt, lại không ngủ ngon giấc cho nên cái thai trong bụng cũng không tốt. Nó bị sinh non, bác sĩ mổ lấy thai ra nhưng vì sức khoẻ nó yếu nên suýt chút thì không tỉnh lại được nữa. Chắc là trần thế này còn có điều gì nó không thể bỏ nên níu lại cái mạng nhỏ của nó.”