Chương 51: TÔI ĐÃ TÌM EM RẤT LÂU RỒI

Lúc anh đến Đà Lạt đã là 3 giờ sáng.

Hoàng đi theo địa chỉ trên bài đăng, theo tấm ảnh chụp thì đúng là nơi này rồi.

Trời tháng 10 ở Đà Lạt rất lạnh, nhiệt độ trời đêm xuống thấp, sương mù trắng xoá. Trên xe Hoàng chỉ có duy nhất một chiếc áo Măng Tô mà cô đã tặng anh lúc trước, anh rất giữ gìn nó cho nên còn rất mới, trên xe có máy sưởi.

Anh lại thèm thuốc, mở cửa sổ xe ra, hơi lạnh táp vào kèm theo mưa phùn làm đông cứng môi anh.

Đợi đến khoảng năm giờ sáng, đường phố đã có người qua lại, trời vẫn còn sắc đen.

Ngôi nhà kia cũng đã mở đèn, một dáng người gầy gò được bao bọc bởi những lớp quần áo khiến cô dày hơn nhưng đôi chân khẳng khiu đã tố giác thân hình cô, chiếc áo măng tô khoác ngoài cùng với chiếc áo anh mặc là một đôi.

Cô lục tục sắp xếp lại bàn và kệ. Một người đàn ông cao lớn từ trong nhà bước ra, phụ cô khuân vác.

Hoàng như chết lặng nhìn hai người trước mặt, đến mức lửa thuốc cháy đến tận tay mà anh không hề hay biết. Tim anh dường như không còn đập nữa.

Trời hừng sáng thì trong nhà kia có vài người đàn ông khác bước ra, An chống nạnh la mắng. Lúc này trái tim anh bị treo lơ lửng mới được hạ xuống. Nhưng anh vẫn không yên tâm, nơi cô ở tại sao lại có đàn ông?

Tèo chỉ cho An chiếc xe đậu đối diện, là siêu xe đắt tiền.

An đứng bất động nhìn sang, nhìn thoáng qua cô cũng biết được chủ nhân của nó là ai.

An không thấy rõ người ngồi trong xe chỉ thấy khói thuốc cùng sương mờ dày đặc nơi cửa kính xe.

Hoàng bước xuống, trên người anh cũng là chiếc áo giống cô, anh gầy hơn trước rất nhiều, anh sải nhanh bước chân về phía cô, ôm chầm lấy cô. Siết chặt lấy cô để biết rằng bản thân anh không phải đang mơ.

An đẩy Hoàng ra thẳng thừng nói “Anh về đi, đừng đến đây nữa, để tôi yên”

Mắt An thoáng chốc ngập nước nhưng sâu trong ánh mắt là vẻ kiên quyết, cứng rắn.

“Không có gì muốn nói với tôi sao?”

An ngửi được mùi khói thuốc bám trên người anh, lúc trước anh đã cai thuốc được rồi. Anh hút thuốc năm đó vì anh mất phương hướng và tuyệt vọng, còn lần này? An không dám nghĩ.

“Năm đó tôi đã làm gì có lỗi với em?” Hoàng tiếp tục bằng giọng điệu chậm rãi chất đầy cô đơn.

Môi dưới An run lên, không biết vì lạnh hay vì điều gì. An cố giữ bình tĩnh bằng cách cắn chặt môi dưới.

Một lúc lâu sau đó, không ai nói gì.

Anh chăm chăm nhìn An không rời mắt.

An lại trốn tránh ánh mắt ấy, hết nhìn hai bên rồi lại cúi xuống. Tầm mắt An bị giới hạn bởi những ánh nước lập lòe trước mắt, cô cố nuốt nước bọt để trấn tĩnh, hai năm không gặp, cô vẫn vậy vẫn không thể chiến thắng bản thân.

Ngẩng đầu lên lạnh lùng nói.

“Ban đầu là tôi tiếp cận anh vì tiền, vừa lúc mẹ anh ra giá nên tôi nhận luôn”

Giống như là biết được cô sẽ nói những gì nên anh chẳng có tí phản ứng nào đối với câu trả lời của cô. Giọng nói vẫn chầm chậm phát ra trên đỉnh đầu An.

“Cứ phải nói lời tổn thương đến tôi thì em mới hài lòng đúng không?”

“Tôi đã tìm kiếm em hai năm trời, mỗi ngày tôi đều ngây ngốc đứng trước cửa nhà Bình. Tôi đã ở một mình trong căn nhà đó mà không hề có em. Em có biết tôi đã đau đến mức nào không?”

Hoàng lạnh nhạt nhìn vào khuôn mặt ướt đẫm nước mắt của cô gái trước mặt.

“Em khóc làm gì? Người bị tổn thương là tôi. Người bị vứt bỏ lại là tôi. Người điên cuồng tìm kiếm em cũng là tôi. Em lại nhẫn tâm không thèm liên lạc với tôi dù biết tôi tìm em như điên dại.”

Hoàng ôm An, đổ gục lên vai cô mà khóc “Xin em đấy, đừng khóc cũng đừng rời xa anh, em uất hận gì thì đánh anh, mắng anh, đừng biến mất như vậy được không?”

Anh chính là khối u của cô, không gặp mặt không nhớ tới thì sẽ không đau, vừa gặp mặt liền nghiền nát tim cô, đau đến không thở được, cô phải làm sao với anh đây.

Nhìn anh khổ sở, cô đau đớn gấp trăm lần.

Năm đó cô rời đi, cô cũng đoán được anh sẽ đau lòng khi cô biến mất, nhưng không nghĩ anh sẽ tìm kiếm cô, kiên trì mặc cho Bình đánh anh thế nào đi nữa.

Bốn tháng rời đi, mỗi ngày của cô là nước mắt, tới mức bác sĩ đã nói với cô rằng tâm trạng của mẹ sẽ ảnh hưởng đến thai nhi rất nhiều nhưng cô không thể nào kiểm soát bản thân mình.

Cầm năm tỷ lên Đà Lạt, An mở cho mẹ một cửa hàng tạp hoá tương đối lớn. Số tiền còn lại cô mua một dãy nhà trọ để tạo ra thu nhập.

An từng xin việc làm ở các công ty, nhưng vì anh còn giữ vị trí của cô, vẫn đóng bảo hiểm cho cô bình thường. Để tránh bị lộ nơi ở An chủ động xin nghỉ việc. Lương mỗi tháng vẫn chuyển vào tài khoản cô. An liền khoá tài khoản.

Có thu nhập từ nhà trọ, bà Hoa cũng từng kinh doanh nên việc buôn bán ở tạp hoá cũng có lời đủ để gia đình cô sinh sống tại đây.

Đến tháng thứ năm, những tạp hoá nhỏ bị mất khách từ tạp hoá mẹ cô liền kéo nhau đến đập phá.

An biết bản thân không thể cứ chìm vào u sầu mãi thế được, cô phải sống, phía trước còn có mẹ cô và con gái cô.

An cầm gậy đứng trước một đám côn đồ, bụng cô cũng đã lớn. Cô dùng gậy chỉ mặt từng người, dõng dạc nói.

“Trăm người bán, vạn người mua, nếu tụi bây muốn chơi thì nhào vô, tao tiếp!”

Mục đích bọn chúng chỉ đập phá để cô không thể buôn bán được chứ cũng không dám làm gì quá đáng.

Bọn chúng rời đi, phần lớn đồ bị đập nát không bán được, An dọn ra trước tiệm cho những ai cần thì đến lấy.

Có một vài cô gái đang mang thai rất lớn, rụt rè đến xin. An rộng lượng chia hết cho bọn họ. Bọn họ nói vì trót có thai, nhà trai không cưới nhà gái không nhận, nên lén lút đến nơi này lánh nạn, hiện đang ở nhờ, ai cho gì thì xin.

An đồng cảm cảnh mẹ con côi cút nên cho bọn họ ở trọ miễn phí. Từ từ dãy nhà trọ của cô trở thành nơi cưu mang các bà mẹ mang thai không nơi nương tựa.

Mặc khác, An vác bụng bầu năm tháng của mình một mình đến ‘chợ đen’, dùng hết vốn liếng của mình để thuê bảo kê. An không phải là con giun mà ai muốn giẫm dưới chân cũng được.

Trong đó Tèo là đại ca của một xóm Anh 31 tuổi, đàn em bên dưới anh rất nhiều, nhìn khí chất của An, đôi mắt kiên cường không chút sợ hãi ném tiền thuê người kia làm anh để ý đến.

Tèo nhận vụ này, sau khi giúp An ngăn chặn đám côn đồ kia thì anh biết cô đang giúp đỡ những bà bầu khó khăn, anh có chút nể cô.

Đám côn đồ kia không dám lại phá nữa, thì giao dịch giữa An và Tèo cũng xong. Anh lại thích giúp cô, kêu gọi giúp đỡ từ mọi người trong khu xóm, ‘của ít lòng nhiều’ ai có gì giúp nấy.

Dần dần An để Tèo và đồng bọn của anh tham gia vào dự án từ thiện của cô.

Lâu dần Tèo không chịu về nhà, cứ ở lì dã trọ nhà An, cô đuổi hoài không đi nên cấp cho anh một phòng.

An không kiêng nể gì ai, ai làm sai đều bị cô mắng, ngay cả Tèo cô cũng chửi. Bọn đàn em anh nhìn thấy liền sợ uy quyền của cô lâu lâu còn gọi cô là chị đại.

Tèo chứng kiến một màn gặp lại nhau trong nước mắt, anh khó chịu tiến lên hỏi “Ai đây?”

“Tụi bây làm đi, lát tao ra sau”

Ở ngoài quá lạnh cô đưa anh vào nhà.

Ti và Ni đang ngủ với ngoại ở trong phòng, căn phòng khá nhỏ, đủ để kê một tấm nệm dưới đất. An phải dậy sớm lục đục nên chuyển sang phòng bên cạnh.

Còn những phòng khác thì đều dành cho những bà mẹ đơn thân theo tổ chức thiện nguyện mà An đang làm.

Căn phòng nhỏ chỉ khoảng 15m2 rất nhỏ.

An đóng cửa phòng, cởi áo khoác ngoài, bật máy sưởi lên cho anh.

Mũi cô đỏ lên vì khóc quá nhiều. Anh nhìn cô không rời, cuối cùng anh cũng tìm thấy người bằng xương bằng thịt về trước mặt, anh cầu mong đây không phải là mơ.

“Ôm anh” Hoàng giang tay.

An nghe theo đến ôm ngang hông anh.

Anh đã tìm thấy hơi ấm thuộc về anh, bộ lông mà con sói đã bị mất.

“Anh xin lỗi, để em phải chịu ấm ức, là anh sai” Hoàng nghèn nghẹn nói, nghĩ đến những ấm ức cô nhận lấy, anh giận bản thân mình rất nhiều.

“Không sao, qua hết rồi, đừng nói nữa”

Tưởng rằng khi gặp lại cô sẽ cứng rắn mà tống cổ anh đi, nhưng thực tế nó khác xa cô tưởng. Đứng trước mặt anh, cô chưa bao giờ dùng lí trí của mình được. Con tim cô sẽ biểu tình nếu lí trí cô lừa dối nó. Cho đến bây giờ cô mới hiểu, hai năm xa cách kia cô chưa một lúc nào quên anh, có chăng là cô dùng công việc lấp vào nỗi nhớ kia để rồi cô tự bọc cho bản thân mình lá chắn. Chỉ cần anh xuất hiện nó liền đổ sụp.

“Đêm qua anh có ngủ không? Nằm ngủ tí đi!”

An đỡ anh nằm xuống, Hoàng bắt ngược lại tay cô hoảng hốt nói “Em đi đâu?”

“Em phát đồ từ thiện, em làm ở phía trước, anh ngủ đi!”

“Anh làm với em, không có em anh ngủ không được!”

An nhìn anh chua xót “Anh quá gầy rồi!”

Hoàng cười nhẹ nhàng “Người yêu anh lúc trước chê anh mập nên đã bỏ anh đi, nên anh không dám mập.”

“Em không chê anh.” An áy náy, anh vẫn còn để ý lời cô nói sao.

“Vậy em nuôi anh lại từ đầu đi!”

Hoàng giữ hai má cô, trán anh cọ cọ vào trán cô. Đã rất lâu rồi anh mới cảm nhận được sự sống mà trước đó anh từng có.

Môi anh kề môi cô, chạm nhẹ môi cô mút lấy nó.

An đẩy anh ra, nhăn mặt khó chịu.

Anh biết vì sao cô lại như vậy. Mùi thuốc lá trên cơ thể anh quá nồng cô trước giờ không thích mùi thuốc lá.

Hoàng ôm cô nỉ non “Anh sẽ bỏ thuốc lá, đừng ghét bỏ anh!”

An bỏ qua mùi thuốc lá kia, chủ động hôn anh. Cô cũng nhớ anh, cô nhớ nụ hôn dịu dàng mà anh dành cho cô, cô nhớ những lời nói thô bỉ của anh, cô nhớ từng thớ da tất thịt anh, cô nhớ chúng phát điên lên được.

Hoàng luồn tay vào trong áo cô, tìm kiếm lại thứ mà anh đã đánh mất kia.

Sự cuồng nhiệt của anh làm An phải tỉnh táo, bắt giữ lấy tay anh.

“Đừng!”

Hoàng vội rút tay về, như sợ làm cô giận, cô sẽ bỏ rơi anh “Anh xin lỗi, anh quá nhớ em!”

“Anh nằm nghỉ đi, 7 giờ em quay lại!”