Trời đã khuya, bà Liên chuẩn bị đi ngủ thì thấy Hoàng về nhà. Từ cầu thang đi lên tầng bà quay người lại nhíu mày hỏi “Sao con về giờ này?”
Vừa bước xuống hai bước bà liền nhận ra gương mặt hùng hổ của anh nhìn bà chất vấn “Mẹ đi gặp An làm gì?”
Bà Liên chột dạ nhìn bâng quơ “Mẹ chỉ gặp cô ta hỏi chuyện chút thôi”
Bà tin là An sẽ vì an nguy của con gái mà biến mất sạch sẽ, anh sẽ chẳng có bằng chứng gì?
Hoàng không có kiên nhẫn hỏi nhiều. Cơn thịnh nộ của anh bùng phát.
Anh đạp mạnh cái bàn uống trà ở gần đó, li tách trên bàn ào ào đổ xuống gây lên tiếng động lớn.
“Mẹ đã nói cái gì? Mẹ đã nói cái gì mà cô ấy bỏ con mà đi? Mẹ đã hài lòng chưa?” Hoàng dùng tất cả sự giận dữ của mình hét lên.
Không nghĩ thái độ anh cực đoan như vậy, trước giờ gặp chuyện gì anh cũng bình tĩnh giải quyết, cùng lắm thì giận dỗi bỏ đi.
Đây là lần đầu tiên bà chứng kiến anh phát điên.
Nhưng bà không cam tâm, vì sao con trai bà lại vì một đứa con gái mà dám hét lớn vào mặt mình như vậy chứ?
Bà đi xuống lầu.
“Được lắm, anh dám lớn tiếng với tôi vì một đứa con gái? Anh được lắm”
“Đến bao giờ mẹ mới thôi xen vào cuộc sống của con? Mẹ có quyền gì mà tổn thương cô ấy? Cô ấy đã làm gì sai? Cô ấy chưa bao giờ làm gì sai với con cả” đôi mắt anh đỏ rực lên hung tợn, anh như con thú mất đi đứa con của mình, điên cuồng tìm kiếm.
“Nó làm gì sai sao? Từ xuất thân của nó là đã sai rồi. Nó đến với anh chỉ vì tiền, vì khối tài sản của anh cực khổ làm ra. Cho anh biết, nó chấp nhận cầm năm tỷ để cuốn gói khỏi đây, anh thấy tình yêu mà anh nói nó vĩ đại chưa?” Bà liên mở điện thoại, mở sao kê cho anh xem, tài khoản của bà đã trừ đi năm tỷ, đưa trước mặt cho anh xem.
Hoàng cười, nụ cười ma quái có phần ghê rợn “Người ngu cũng biết trên người con bao nhiêu tiền, cứ bám trên người con không phải hơn sao? Căn nhà con để cô ấy đứng tên giá trị cũng gấp mấy lần con số mẹ đưa ra rồi. Giọng điệu của mẹ con còn lạ gì nữa, trong cái nhà này, tới cả con Hân cũng nói chuyện giống hệt mẹ. Mọi người tự cho mình là thượng đẳng rồi khinh thường người khác sao? Mẹ thử hỏi ông ngoại phải chật vật như thế nào lúc thời bình, để lên được vị trí như ngày hôm nay, cũng chẳng phải trong tay không có gì bị người đời coi khinh sao? Tiền mà, dễ lắm, muốn hào môn quý tộc, con đây đắp lên người cô ấy được. Từ nhỏ đến giờ, hẳn mẹ phải biết, con muốn gì, làm gì thì đừng ai cản con vậy cho nên mẹ mới áp lực từ cô ấy đúng không? Mẹ muốn trả thù con ngang bướng, để con phải sống cô độc này cả đời thì mẹ mới vừa lòng đúng không?”
Từng câu từng câu như con dao cứa vào lòng bà, tình cảm mẹ con không bằng một đứa con gái hám lợi kia. Bà vì anh dẹp đường cho anh, để những cô gái thấp kém kia không thể là vết dơ của anh. Bà không thể để cô gái kia cản đường công danh sự nghiệp của anh. Bà ngăn cản là vì số cổ phần kia có thể sẽ bị mất đi nếu anh còn tiếp tục dây dưa với cô gái này, bà lo lắng như vậy là sai sao?
“Năm tỷ đúng không? Con trả lại mẹ, sau này mọi chuyện của con xin mẹ đừng nhúng tay vào nữa, sau này cho dù con không còn gì trong tay, con cũng không ngửa tay xin mẹ một đồng”
Hoàng thao tác nhanh trên điện thoại, lập lệnh chuyển tiền. Ánh mắt anh lập loè ánh nước, đôi mắt anh đỏ ửng kéo đến đuôi mắt. Điện thoại bà Liên liền đổ tin nhắn, tay bà rung lên sợ hãi, con bà cứ thế từ mặt bà, làm sao có thể.
“Nuôi con lớn bằng này, bây giờ con quay sang trách mẹ, con chì chiết mẹ sao? Dù cho mẹ làm sai, thì con cũng không được có thái độ đó với mẹ, sớm biết như vậy mẹ đã không sinh ra con”
Một câu nói lỡ miệng bà phải ôm nổi hối hận đến sau này.
Hoàng thản nhiên một tay đút túi quần đi vào nhà bếp, anh lấy con dao gọt hoa quả đưa bà.
Bà Liên hốt hoảng hét lớn làm ông Huy và Hân cùng chạy xuống chứng kiến một màn khủng khiếp.
Hoàng đặt dao lên bàn lạnh lùng nói “Nếu mẹ hối hận vì sinh con ra thì mẹ cứ lấy lại, mạng này mẹ cho con nên con sẽ không oán mẹ, chỉ mong cuộc đời con, hạnh phúc của con mẹ đừng đòi lại, vì hạnh phúc của con không phải mẹ cho”
“Hoàng, mày làm cái gì vậy hả?” Ông Huy gầm lên.
Hoàng không để ý lời ba mình nói, đứng nhìn mẹ mình, bà đứng đó, chỉ khóc đau đớn.
Hoàng xoay người bỏ đi.
Chân anh mất cảm giác, đi còn không thẳng được nữa.
Lần đầu tiên trong đời anh không biết đi đâu, anh cứ lái xe đi hết các con phố của Sài Gòn. Anh sợ trở về nhà, nó không còn hơi ấm của cô, chỉ còn kỉ niệm của cả hai.
Cuối cùng Hoàng dừng ở trước nhà Đại vào lúc 12 giờ đêm. Nhìn sắc mặt tiều tuỵ của Hoàng anh cũng đã biết được chuyện gì.
Trước khi An rời đi, cô đã gọi cho anh. Cô hỏi “Anh là bạn thân của anh Hoàng, hẳn anh biết rõ anh ấy đã kết hôn hay chưa đúng không?”
“Em tin anh?”
“Không, em tin anh Hoàng, chỉ là em muốn có thêm một chút niềm tin để sau này em không phải sống trong day dứt, mà không thể bắt đầu lại từ đầu”
Hoàng rất giận cô, chẳng phải đã nói là có chuyện gì cũng nói với anh sao, tại sao chỉ vì vài câu đả kích của mẹ liền bỏ anh đi, cô có thể ra đi nhẹ nhàng, nhưng còn anh thì sao?
Cô bước vào tim anh nhẹ nhàng nhưng cô bước ra thì nó bị khoét thành hình dạng của cô, mãi không liền lại.
Hoàng đã uống hết 10 lon bia, vì chưa ăn uống gì nên anh đổ gục tại chỗ, khoé mắt ươn ướt làm Đại cũng cảm thấy thương xót cho bạn mình.
Người đàn ông này năm ngoái còn cao ngạo giành gái với anh, giờ đây cũng vì cô gái ấy mà đánh mất bản thân mình.
Vốn chỉ tưởng Hoàng quen cho vui như lúc quen Vy, ai ngờ đâu lại sâu tận tâm can, nuốt hết lí trí. Sau gần bảy năm bỏ thuốc lá, hôm nay lần đầu tiên Hoàng đòi hút thuốc lại. u cũng là vì một người mà phá bỏ hết những nguyên tắc của bản thân.
----
Hoàng một năm sau đó, cuộc sống của anh đã trở lại bình thường.
Mỗi sáng anh vẫn từ Bình Thạnh đến công ty, đến tối khuya về thì ghé nhà Bình đứng đợi Bình tắt đèn đi ngủ rồi mới quay xe đi.
Trong nhà hủ cam mật ong An làm cho Hoàng chỉ còn dính dáy. Anh không vứt đi, vì anh đã từng nói, nếu như anh dùng hết hủ này mà cô không quay về thì anh sẽ hận cô cả đời.
Mỗi tối anh ghé nhà Bình, thấy Bình vẫn còn ở đây, nhất định cô sẽ quay lại.
Anh chỉ cần thường xuyên đến đây, nhất định sẽ tóm được cô. Có vài lần gia đình Bình đóng cửa im ỉm suốt vài ngày làm anh lo sốt vó lên, nếu Bình đi rồi thì anh sẽ mất cô vĩnh viễn.
Hoàng ngồi trước nhà đợi đến khi Bình quay về. Trên tay Bình là vali kéo, Hương bế Mi, bé Mi cũng đã biết nói, nhìn thấy Hoàng khá quen nên cô bé cười. Hương không thèm liếc anh đi thẳng vào nhà.
Bình nói “Lần sau đừng đến đây nữa. Cũng đã một năm rồi, bỏ đi”
“Điều đó tôi làm không được” Hoàng hít dài điếu thuốc chỉ còn một đoạn nhỏ rồi vứt đi. Mũi chân dí vào điếu thuốc dập tắt nó.
Nhìn vali trong tay Bình, Hoàng cười “Cô ấy có khoẻ không?”
Bình miễn cưỡng gật đầu.
“Cô ấy có nhắc gì đến tôi không?”
Bình lạnh lùng đối mắt với anh, thái độ xa cách.
Lòng Hoàng lại dâng lên chua xót “Đi xa về, anh nghỉ ngơi đi”
Hoàng quay xe rời đi.
Hoàng biết An đã rời thành phố, chỉ là không biết cô đi đâu. Mỗi lần anh hỏi Bình chỉ gật đầu cho có lệ.
Sau vài lần ăn đòn từ Bình, Hoàng vẫn lì lợm đến nhà. Bình không thể cứ đánh anh hoài cho nên mặc kệ anh, dạo gần đây Bình lại có để tâm đến câu hỏi của anh, cũng xem như ăn đòn nguyên năm qua cũng đáng.
-----
Hoàng ghé lại Quận 1, tại uỷ ban hiện dì mình đang công tác để làm hồ sơ bán đất.
Địa chính ở đây hầu hết đều biết anh.
Cậu bạn địa chính còn trẻ tên là Vương, nhiệt tình chào hỏi.
Hoàng đưa giấy tờ tuỳ thân cho Vương làm rồi ra ngoài hút thuốc. Từ dạo ấy, anh đã hút thuốc trở lại, có khi nghiện nặng, một ngày anh có thể hút hết một gói.
Hút xong thuốc, Hoàng quay lại để lấy hồ sơ, cậu Vương kia đon đả chạy đến “Anh cầm đơn này về đưa vợ anh kí nữa nhé, hai vợ chồng kí mới được”
“Vợ? Ai nói tôi có vợ?”
“Trong hồ sơ nhân khẩu em có thấy giấy đăng kí kết hôn của anh mà”
Quản lí nhân khẩu không phải là việc của Vương, nhưng Hoàng là khách quý lại là cháu của phó chủ tịch quận nên anh đặc biệt để ý tới.
“Cậu lấy ra tôi xem”
Vương nhanh nhẹn làm việc, lục hồ sơ đưa Hoàng xem
Hoàng siết tờ giấy đăng kí kết hôn kia trong tay. Hoá ra chuyện năm đó không đơn giản như vậy. Chữ kí kia là của anh, nhưng là bút tích người khác mô phỏng theo, sau lưng anh không ngờ còn có chuyện ghê gớm đến vậy.
Người có tính cách như cô thì những lời đe doạ của mẹ anh chẳng là gì.
Anh còn đang nghĩ xem vì đâu mà cô bỏ anh, vì bọn họ hùa nhau nói cô là người thứ ba?
Chết tiệt, quá khứ cô từng bị tổn thương như thế nào bởi người thứ ba, vậy mà bọn họ lại độc ác gieo cho cô cái danh này.
Thảo nào Bình khinh thường anh đến mức ấy.
Hoàng xé nát tờ giấy đăng kí kết hôn. Quay người bỏ đi, anh về Gò Vấp, nhà ông ngoại anh.
Ông ngoại luôn tỏ ra thiên vị hẳn, ông từng nói đứa cháu ông yêu nhất chỉ có thằng Hoàng, ai mà động đến nó là động đến ông, cho nên liệu mà sống.
Ông ngoại tuổi cũng lớn, hiện đang nghỉ hưu ở nhà, con cái đều có chức có quyền.
Chỉ có dì Lan là đang ở chung với ông.
Dì Lan hôm nay không đi làm nên Hoàng chạy thẳng đến nhà.
Để tránh cho ông ngoại nghe được lời không hay, Hoàng và dì Lan sang phòng bên cạnh.
Hoàng ném mớ giấy vụn đã bị anh tức giận mà xe nát ra trước mặt dì Lan.
Nhìn hình hoa văn dập trên trang giấy Lan cũng đoán được nó là gì
“Sao dì lại làm như vậy? Đến cả dì cũng thông đồng với mẹ con sao?”
“Dì xin lỗi, mẹ con đã cầu xin dì, vì tương lai của con nên dì chấp nhận”
“Tương lai cái gì? Tới bây giờ con có thiếu cái gì nữa không mà phải cần tương lai? Dì quá hồ đồ rồi, mẹ con như thế nào không phải dì không biết. Dì lại làm như vậy chẳng khác nào dì giết con đi”
Lan cúi đầu im lặng, bà biết bà sai từ thời điểm bà đồng ý giúp chị mình. Nhưng không thể cứu vãn được.
Nhìn dì mình cúi đầu, lòng anh thắt lại, cơn giận của anh không có chỗ trút. Giọng nói anh đầy bất lực.
“Con tự hỏi, con đã làm sai điều gì với dì chưa mà dì lại nhẫn tâm đối với con như vậy? Con đã mất cô ấy một năm rồi, con chỉ nghĩ là cô ấy chỉ giận dỗi rồi bỏ đi, con đã mòn mỏi chờ đợi. Nhưng cuối cùng bây giờ con mới biết, cô ấy sẽ chỉ có hận con, mãi mãi không bao giờ tha thứ cho con. Dì không biết việc dì tiếp tay cho mẹ con gây tổn thương cho con đến mức nào đâu”
Giọng anh lạc đi, anh đau thương, anh bất lực. Tại sao người thân anh lại tổn thương cô nhiều đến vậy.
Một năm qua anh còn ngu ngốc chờ đợi cô, đợi cô hết giận sẽ đi tìm anh, anh còn tự mình giao hẹn, nếu hết hủ mật ong cô làm mà cô không trở về thì anh sẽ giận ngược lại cô.