Một số điện thoại khác lại gọi đến, Là dãy số lạ.
“Tôi là mẹ của Hoàng, phiền cô đến quán YT một chuyến, tôi có chuyện muốn bàn bạc”
Tim An thoáng dừng lại, bụng cô có chút co thắt vì sợ. An cố trấn an bản thân rằng không sao.
Cô cứ đến đó, những việc như ném tiền yêu cầu cô rời xa anh thì cô nhất quyết không làm, mọi chuyện cô sẽ kể hết với anh, để đứng ra giải quyết, bà không thể hù doạ được cô.
Lý thuyết là vậy, trên phim là thế, nhưng thực tế đối với cô tàn khốc hơn nhiều.
Bà Liên đi với một cô gái, bà giới thiệu người đó là vợ của Hoàng. Tinh thần cô bắt đầu hoảng loạn, kèm theo khí chất trên người bà làm An như trở thành con mèo đáng thương.
“Tôi không thích dài dòng. Đây là giấy đăng kí kết hôn của con trai tôi và con dâu, nó là người đã có gia đình. Nó nói với cô là nó còn độc thân đúng không, chắc cô bị nó lừa cũng lâu, tôi cũng cảm thấy tội nghiệp cho cô, xem như đền bù, tôi gửi cô năm tỷ”
Nhìn thấy ô vợ - Nguyễn Tường Vy, chồng – Lê Minh Hoàng.
Tâm lý An bắt đầu không vững, đầu cô chỉ nhảy lên câu nói “đây là vợ Hoàng”, bụng cô đau thắt, trán cô lấm tấm mồ hôi. Cuộc đời cô căm thù người thứ ba đến tận xương tuỷ, hôm nay cô lại nghiễm nhiên trở thành nó. Cô đã gây tội gì mà ông trời lại gieo việc này đến cho cô.
“Cô chỉ cần biến mất, bốc hơi sạch sẽ, với 5 tỷ này cô có thể thay đổi số điện thoại, chuyển đến nơi nào đó ở đất nước Việt Nam này đều có thể sống tốt”
“Chuyện này, tôi phải hỏi rõ anh ấy, tôi không tin anh ấy lừa tôi” Đôi mắt An đỏ lên, cô cố gắng để không phải thảm hại trước mặt hai người kia.
“100% người xen vào gia đình người khác đều muốn đối chất với tình nhân, tôi đã quá dễ dãi rồi mới ngồi đây nói chuyện với cô. Tôi thay mặt con dâu đến để đòi lại hạnh phúc đáng ra phải thuộc về nó, cô nên biết điều đi, kẻo hối hận không kịp” người đàn bà trung niên, chăm chút kỉ càng nhan sắc của mình, lạnh lùng nói.
Cùng lúc đó bà thảy một vài tấm ảnh, bên trong tấm ảnh là hình bé Ti đang chơi đùa trong lớp, tấm ảnh chụp ở cự li rất gần.
An hoảng sợ tột cùng, đôi mắt to trợn tròn, cô đoán được bà ta định làm gì, nước mắt cô cứ thế mà rơi “Bà muốn làm gì?”
Bà nhướng mày đầy thách thức.
“Cô thông minh lắm mà, thử dùng đầu óc xem. Đấu thử với tôi không? Tôi không cần biết cô dùng loại bùa mê gì để dụ dỗ con tôi. Nhưng hôm nay, cô cầm số tiền này và biến đi, đừng bao giờ liên lạc với nó nữa, nếu không, cô thử nghĩ xem, hậu quả là gì?”
Bé Ti hiện đang nằm trong lòng bàn tay của bà, ngay lúc này đây cô phải chọn một trong hai người. Câu trả lời đương nhiên cô có rồi, chỉ là không thể nào hình dung được, Hoàng đã lừa gạt cô tài tình đến mức nào.
An nuốt nước mắt vào trong, lấy tay quẹt nhanh nước mắt đi. Cô sẽ không khóc lóc thảm hại trước mặt bà ta.
“Sự việc hôm nay, hy vọng bà không hối hận” Cô cứng rắn nói.
An cầm tấm séc 5 tỷ đứng dậy rời đi. Tiền này cô nhất định phải lấy.
Cuộc gặp gỡ chóng vánh nhưng làm An sụp đổ không còn một mẫu.
Bước ra khỏi quán, bước chân An loạng choạng, một người con gái đứng trước mặt cô, gương mặt cô ta hơi quen.
Ánh mắt cô ta nhìn An áy náy, lại nhìn vào trong quán qua tấm kính trong suốt, An biết cô ta có liên quan đến hai người kia.
Nhìn đối mắt nhau một lúc, An mới nhớ ra, cô chính là cô gái lần trước ở trung tâm thương mại gặp chuyện. Đường nét trên khuôn mặt cô giờ đây nhìn rất giống một người.
“Cô là em của anh Hoàng?”
Hân gật đầu.
“Nể tình tôi đã giúp cô lần trước, cô có thể cho tôi biết, tờ giấy kết hôn kia là thật hay giả được không?”
Hân không nói, cô lãng tránh ánh mắt An.
An mừng rỡ khi thấy hành động của Hân, chỉ bằng ánh mắt lén lút, giấu diếm rõ ràng kia An liền biết đáp án.
“Cảm ơn cô vì không trả lời. Chắc chắn là tôi sẽ biến mất nhưng ít ra tôi sẽ không hận anh ấy, cảm ơn cô rất nhiều”
An đi nhanh qua người Hân, miệng cô cắn chặt để không phải bật khóc giữa lòng đường đông đúc người qua lại.
An như người mất hồn, thẩn thờ bước đi.
Cách đây nửa tiếng, cô còn ngồi cười như con ngốc là sẽ báo cho anh tin vui. Còn tưởng là anh sẽ ôm chầm lấy cô, cùng nhau đặt tên cho con, cùng anh nghe con đạp, cùng anh đi khám thai và sinh ra đứa trẻ kháu khỉnh. Chỉ là cô nghĩ.
Bây giờ cô phải rời xa anh như thế nào đây, cô không muốn, cô không cam lòng. Cô thật sự yêu anh đến phát điên mất rồi.
An ngồi thụp xuống ven đường khóc nức nở, khóc như trẻ con lạc mẹ, mặc cho người xung quanh nhìn cô hiếu kì, có người còn lấy điện thoại quay lại.
Cô đau, đau đến mức không thở nổi, chỉ biết khóc lớn như một đứa trẻ, mặc kệ mọi thứ xung quanh.
Ông nội Lê bị tăng huyết áp nên Hoàng trở về nhà họ Lê thăm ông, thấy ông nằm trên giường thở khó khăn, anh lại sợ điều không hay sẽ đến, nên anh tạm thời ở lại nơi này.
Nằm trên phòng Hoàng trằn trọc không ngủ được, anh liên tục lướt xem hình của anh và cô chụp với nhau, anh nhớ cô như phát điên lên được, còn cô thì hay rồi, cả một tin nhắn xin lỗi hay giải thích cũng không có. Còn phải đợi anh mở lời trước sao?
Hoàng ném điện thoại ra giường đầy bực tức.
Lăn qua lộn lại đến 3 giờ sáng anh mới vào giấc ngủ.
Ở nhà họ Lê 2 ngày, sức khoẻ ông cụ dần khá lên. Thấy ông không sao, Hoàng liền xin phép trở về công ty để lo công việc.
Về tới nhà, Hoàng bị bất ngờ, dòng chữ ‘xin loi bao boi cua em’ đập vào mắt anh. Chẳng mấy chốc đôi môi đang mím kia kéo giãn thành nụ cười ngây ngốc.
Anh vui sướng vì cô chuẩn bị cho anh, cuối cùng cô cũng xin lỗi, cuối cùng cô cũng để ý đến cảm xúc của anh.
Nhưng mà, nếu đã xin lỗi thì nên có mặt ở đây chứ, thật là chẳng có chút thành ý nào cả. Nhưng anh cũng sẽ bỏ qua cho cô, ai bảo anh yêu cô nhiều đến vậy chứ.
Hoàng lấy điện thoại ra gọi cho cô, số điện thoại không liên lạc được, gọi vài lần cũng vậy.
Hoàng khó hiểu, nhìn đồng hồ thấy cũng còn sớm, anh ghé thăm cô một lát rồi đi làm, cả tuần rồi không được gặp cô, lần này gặp nhất định phải kêu cô bù đắp cho anh thật nhiều mới được.
Buổi sáng Ti đi học, mẹ An cũng ra cửa hàng siêu thị, Hoàng giở rò lén lút làm An bất ngờ.
Anh nhẹ nhàng đóng cửa lại, tránh gây tiếng ồn, chân anh nhẹ bước đi vào phòng, định nhảy bổ vào hù cô nhưng không có ai, Hoàng có chút hơi ngượng, anh lại ngó trong nhà vệ sinh cũng không có người.
Anh vòng tìm hết khắp nhà nhưng không thấy ai ở nhà. Gọi điện thoại thì không gọi được.
Hoàng lại gọi cho mẹ An hỏi xem. Điện thoại mẹ An cũng gọi không được. Anh nhíu mày khó hiểu.
Cất điện thoại nhìn ngó lại ngôi nhà, hôm nay có chút là lạ, hay là do một tuần không về nên nó vậy. Hoàng ngó tới nó lui liền dừng lại kệ dép ở cửa ra vào, kệ dép trống trơn.
Bình thường kệ dép kia bày rất nhiều sneaker và cao gót của cô, bé Ti cũng có vài đôi.
Tim Hoàng rung lên dự cảm, anh nhanh chóng quay về phòng ngủ, mở tung tủ quần áo kiểm tra, quần áo của cô không cánh mà biến mất, bàn trang điểm cũng không còn lại đồ gì.
Hoàng nhanh chân bước sang phòng mẹ An và Phú, bên trong cũng trống trơn. Anh liền hốt hoảng, nghĩ đến điều không hay,
Hoàng lái xe qua nhà Bình, Bình cũng khoá cửa đi mất.
Số điện thoại của Bình cũng gọi không được, Hoàng trở nên lo lắng, anh gọi tất cả mọi người có thể biết Bình và An, họ đều trả lời là không biết.
Chỉ mới vài ngày giận dỗi cô liền bỏ anh mà đi sao? Anh không giận cô, thật sự không giận cô.
Hoàng lái xe về công ty, mọi người nói sáng nay không thấy An đi làm. Ngay cả lão Tôn và Tú cũng không biết.
Hoàng lo sợ, anh gục đầu trên chiếc bàn làm việc vò đầu tự trách mình.
Tại sao lại để cô một mình? Cô đã xảy ra chuyện gì?
Anh không thở nổi.
Hoàng lại về lại căn hộ của mình, anh xem lại camera.
Cô rất vui trang trí căn phòng, cô còn nhảy nhót nữa. Dòng chữ ‘xin loi bao boi cua em’ được cô chỉnh đi chỉnh lại nhiều lần.
Sau đó cô nghe điện thoại, đó là lần cuối cùng cô xuất hiện trên khung hình.
Hoàng như sụp đổ, anh không có một chút thông tin gì về cô, cô đang ở đâu?
Hoàng như phát điên, anh điên cuồng chạy về ngôi nhà hai người đã ở. Biết đâu cô muốn tạo bất ngờ cho anh, làm anh hốt hoảng một phen để sau này anh không giận cô nữa.
Căn nhà vẫn im ắng như vậy, ngoài đồ đạc của cô, mọi thứ trong nhà vẫn còn y nguyên. Trong chiếc tủ lạnh cô chuẩn bị đủ thứ cho anh. Nước uống mát giọng, hủ chanh mật ong đã nấu xong, còn có vài chai bia mà anh hay uống.
Hoàng lại chạy sang nhà Bình, lần này đèn trong nhà Bình đã sáng.
Hoàng mừng như điên, nhanh chóng chạy vào nhà, ánh đèn trong nhà Bình như cọng cỏ cứu mạng anh lúc này.
Bình vừa cùng Hương trở về, Hương mệt mỏi nên đã đi ngủ trước.
Nhìn thấy Hoàng trước cửa, Bình tỏ ra khinh thường, lạnh lùng đến cửa kéo cửa lại.
Hoàng vội chen một chân vào, không cho anh đóng “Đã xảy ra chuyện gì? An đâu? Tại sao tôi gọi cho cô ấy không được?”
“Cút” Bình kéo mạnh cửa.
Hoàng nhăn mặt, cơn đau dưới từ từ ập đến, cánh cửa không bén nhưng nó nặng, đủ làm chân anh bầm tím do cú va đạp mạnh của Bình.
“Anh phải nói rõ, An đâu?”
Bình cười tà ác “Cậu đi về mà hỏi mẹ cậu đó, đừng đến đây tìm tôi nữa, cả đời này cậu đừng mơ mà tìm thấy nó”
Nói rồi, Bình đá chân của Hoàng ra rồi đóng sập cửa lại.
Cú đá vừa rồi của Bình dùng sức rất nhiều, Hoàng phải nhăn mặt đau đớn.
Ổn định một chút, Hoàng lái xe về hướng nhà Quận 2.
Chân anh bị đau đến mức không còn cảm giác, suýt nữa anh đạp thắng không được, cũng may là đường vắng nên không có chuyện gì.
Dù vậy, nó vẫn không làm anh lo sợ bằng lời nói của Bình “Cả đời này cậu đừng mong tìm thấy nó” câu nói kia chẳng khác nào như mũi tên lấy mạng anh.