Chương 47: QUE TRÁNH THAI

Đầu tháng 9, mọi hồ sơ đăng kí lên sàn chứng khoán đã xong. Chỉ đợi thông báo của Sở Giao Dịch Chứng khoán nữa là công ty chính thức có tên trên sàn, có thể coi là bước ngoặc để Hoàng vươn mình.

Hoàng tổ chức tiệc ăn mừng và thưởng thêm mọi người một tháng lương khích lệ sự cố gắng của mọi người trong thời gian qua.

Buổi tiệc được công ty đặt ở nhà hàng năm sao, được trang hoàng lộng lẩy. Nhân viên công ty cũng được dịp thể hiện bản thân, diện lên những bộ váy rực rỡ.

Có con đường trải thảm đỏ giống như những ngôi sao đi dự sự kiện.

Đối với Hoàng nhân viên trong công ty anh cũng giống như những ngôi sao, đều có công đưa công ty đi lên như bây giờ.

Đương nhiên gia đình An cũng có mặt.

Trước đó An dắt cả nhà đi mua sắm, lần này bước đến nhà hàng năm sao, đương nhiên phải chưng diện thật đẹp.

Nhìn thấy thẻ ghi nợ báo số dư, Hoàng cười hài lòng, cuối cùng cô cũng chịu dùng tiền của anh.

Cùng lúc đó tài khoản của anh cũng bị trừ đi 5000$ với lệnh ‘đặt cọc chế tác nhẫn’

An mua cho bà Hoa một bộ váy dành cho người trung niên, một váy dạ hội tay lỡ, đuôi cá, dài quá gối.

Hương chọn bộ váy cúp ngực màu xanh thiên thanh, tà váy dài đến mắt cá, xẻ váy cao lên trên đùi, lộ ra đôi chân dài của cô, trước ngực nhấn một bông cái nơ để che bớt khuôn ngực đầy đặn nếu không sắc mặt Bình chẳng khác nào sắp đánh nhau.

An chọn chiếc váy đơn giản, chiếc váy hở một bên vai bằng chất liệu lụa cao cấp, chiều dài đến gối ôm sát cơ thể, những đường vân váy được thiết kế đính ở bên hông vừa thanh lịch vừa gợi cảm.

An và Hương tạo nhiều tư thế, từ quý phái đến hài hước, ngay cả những tư thế khó đỡ nhất cũng được hai cô bấm máy.

Cả gia đình chụp thêm một tấm ảnh nữa rồi rời đi nhường sân cho người khác.

An bị Hoàng kéo lại, anh trừng mắt với cô.

Chụp xong thì đi, chẳng biết ngó ngàng gì đến anh, thật là muốn đánh đòn mà.

An cười hề hề. Hoàng một tay bế Ti, một tay ôm An cười thật tươi trong ống kính.

Thay đổi kiểu chụp, Hoàng để Ti đứng giữa hai người, anh hôn môi cô. Một tấm ảnh gia đình thật hạnh phúc.

An chợt nhớ đến, trên chiếc vòng tay của cô, anh khắc ‘H.A.Y’, cô đoán ra được, là Hoàng – An – Yên tên của ba người bọn họ. Từ lâu anh thật sự xem Ti là con gái anh rồi sao?

An thật sự bị anh làm cho cảm động mất rồi, mắt cô đỏ hoe chực khóc.

Hoàng hoảng hốt sờ mặt cô “Em sao vậy? Sao lại khóc? Có chuyện gì?”

Một tay An giữ lấy tay anh đang trên má mình, một tay cô kéo cổ anh kéo xuống đặt nụ hôn thật sâu, thật dài, nước mắt cô cũng rơi dài trên má “Em yêu anh”

“Anh cũng yêu em” Hoàng không hiểu vì sao cô xúc động nhưng anh cũng đáp lại cô.

Anh định trêu chọc cô, cô rất ngại ngùng chỗ đông người không muốn thể hiện tình cảm nhưng bây giờ cô lại thể hiện quá mức làm anh thật bất ngờ.

Nhưng câu nói kia của cô làm anh như nhúng đường nên lần này anh sẽ không trêu chọc cô.

Bọn người Lão Tôn và Tú đã khá thân với Bình, bọn họ chọn ngồi chung bàn.

“Nhìn như diễn viên điện ảnh á” Chiến cảm thán nhìn Hương khen ngợi.

Bình lườm anh “Vợ tao”

“Thì vợ anh, em chỉ khen thôi mà”

Hương lúc đi học từng là nữ sinh thanh lịch, lên năm lớp 12 cô không tham gia nữa, tập trung cho việc học. Đương nhiên đến bây giờ cũng không thay đổi nhiều, có chăng cũng là vài nét trưởng thành hơn.

Bình xem Hương như kho báu, ai mà nhòm ngó đến vợ anh là anh cực kì mẫn cảm.

“Hoạn Bình đó, động ai thì động, đừng động vợ ổng” An bĩu môi khinh thường.

Hoạn Bình là ám chỉ Bình là họ hàng của Hoạn Thư, một người nổi tiếng ghen tuông trong tác phẩm Truyện Kiều của Nguyễn Du.

“Đừng có mà chê bai tao, Hoạn nhà ai còn chưa biết được đâu” ánh mắt Bình ám chỉ người bên cạnh An.

Người Bình ám chỉ là ai, ai cũng biết.

Tú lanh lẹ cười hả hê khi người khác gặp nạn.

Nhìn bạn trai mình bị mọi người cười đùa mà chỉ biết im lặng cười trừ, An bất bình.

“May là mẹ mày đặt mày tên Tú đó, chứ đặt tên Quang là hết đường nha con”

Lão Tôn bên cạnh cười lớn hơn “Anh thấy nó tên Quang hợp hơn đó. Hoạn Quang”

Hoạn Quang và Hoạn Quan phát âm đều như nhau. Hoạn Quan là thái giám thời xưa.

“Phản dame vậy mới vừa lòng tụi bây, toàn cười trên nổi đau người khác” Bình hài lòng cười.

“Miệng mồm anh em nhà anh độc lắm”

Chiến thật sự tâm phụ khẩu phục. Chưa bao giờ anh nói lại An, càng không cãi nổi Bình.

Phía dưới bàn, giữa Hoàng và An còn có bé Ti, tay anh tìm lấy tay cô, đan tay vào nhau, từ từ tận hưởng niềm hạnh phúc

Bé Ti ngô nghê nói “Ba ơi….ba bỏ tay mẹ ra đi….đang ngồi trong nhà…không sợ lạc đâu….khi nào ra đường…..mới được nắm tay mẹ chứ”

Hoàng đỏ mặt ngượng ngùng, ấy thế mà bị Ti phát hiện. Thường ngày ở nhà thấy cô bé đeo mẹ anh liền dạy bảo “Ở nhà con không được đeo theo mẹ, khi nào ra đường, con phải nắm tay mẹ cẩn thận biết chưa?”

Đấy lời con trẻ đều là từ người lớn truyền dạy, dạy con nhất định phải làm gương cho nó, Hoàng đành rời tay An. Cả bàn bị lời nói của Ti là cho cười lớn.

----

Dạo gần đây An cảm thấy bồn chồn lo lắng, miệng cô nhạt nhẽo ăn không còn ngon miệng nữa. Ngồi lâu một tí đứng lên liền bị chóng mặt, hoa mắt. Định đi khám nhưng cứ ngày này qua ngày nọ lại không đi được.

An đoán bản thân thiếu máu do làm việc căng thẳng nên cũng không nói với Hoàng.

Cho đến một ngày cô vừa làm việc xong, đứng lên định ra về thì trước mắt bầu trời đột nhiên tối đen, mặt đất từ từ dưới chân cô lại xoay lật ngược lên trên. An ngã xuống bất tỉnh.

Lúc an mở mắt ra, trước mắt cô là một màng trắng xoá, bên mũi cô thoang thoảng mùi thuốc sát trùng. Đầu cô nặng nề không nhấc lên được, cánh tay được đặt xuôi theo cơ thể. Kim tiêm của ống truyền nước ghim vào, An co tay lên liền cảm nhận được.

Một lúc sau An nghe tiếng mở cửa, Hoàng bước vào, sắc mặt anh vẫn còn hoảng sợ, lo lắng.

“Em tỉnh rồi sao?”

Cổ họng cô khô khốc, không thể phát ra tiếng nói.

Hoàng đỡ An dậy, đút cô miếng nước. Cô mới từ từ tỉnh ra, có thể ngồi dựa được.

“Bác sĩ nói em bị lệch que tránh thai, phải lấy ra, có vẻ vì vậy mà em ngất đi”

Giọng Hoàng đều đều nghe rất đỗi bình thường nhưng An nghe như có tiếng sét đánh bên tai, hoảng hốt nhìn anh.

Đôi mắt anh không có chút gợn sóng nào, An vẫn không thể nhìn thấy chút tức giận nào trong đôi mắt anh, có chăng là chút buồn tủi.

An quay mặt đi không nhìn anh, cô chột dạ, cô không có can đảm đối diện anh.

Cuối cùng anh cũng đã biết.

Hoàng không hỏi gì, anh đỡ cô nằm xuống “Em nghĩ ngơi đi”

Lúc này anh không nên nói những lời đả kích cô.

Lúc nhìn thấy cô ngã nằm dưới nền đất, anh đã sợ đến mức nào, gấp gáp đưa cô đến bệnh viện mà mặt không còn chút huyết sắc nào. Đôi tay run lên bần bật không kiểm soát được, trái tim như ai đó bóp chặt không buông, mắt anh đỏ hoe nhìn chăm chăm vào phòng cấp cứu cầu nguyện.

Làm ơn, đừng để cô xảy ra bất cứ chuyện gì.

Ơn trên đã nghe thấy lời khấn nguyện của anh, cô không xảy ra việc gì nhưng anh lại nghe được câu khác đả kích anh không kém. Cô bị lệch que tránh thai.

Tại sao là que tránh thai? Cô chẳng phải nói cô không thể sinh sao? Cô không sinh được việc gì phải cấy que tránh thai vào người?

Chỉ đơn giản, Cô chỉ là không muốn sinh con cho anh.

Anh không rõ cảm giác của mình lúc đó, hụt hẫng, bi thương, trái tim đang bị siết chặt được buông lỏng lại bị đám côn trùng đến cáu rỉa đến chảy máu.

Anh thức trắng đêm để ở bên cạnh cô, mặt cô xanh xao, môi nhợt nhạt mất đi sức sống, anh đau lòng cô, lại nghĩ đến bản thân thật nực cười.

Giữa việc cô không thể sinh và việc cô không muốn sinh, anh thà là cô không thể sinh để anh không phải hụt hẫng, đau lòng như bây giờ.

Nhưng anh lại không muốn cô có chút bệnh tật nào trong người cho nên thà rằng cô không muốn sinh.

Thế rồi cô tỉnh dậy, lòng anh chợt vui sướng, nhưng cô lại tránh đi ánh mắt của anh?

Cô chột dạ? Cô không muốn giải thích? Chỉ cần cô mở lời giải thích, mọi chuyện anh đều tin cô, chỉ là cái que thôi mà, anh bỏ qua được, và hai người sẽ bắt đầu lại từ đầu, nhưng cô vẫn im lặng.

Sau khi mẹ cô tới thì anh rời đi.

Anh trở về làm việc, chỉ nhắn tin cho cô bảo cô đừng suy nghĩ nhiều, cố ăn uống để mau hồi phục.

Ngày cô xuất viện, anh đến đón cô. An không dám nhìn vào mắt anh, cô sợ nhìn thấy anh thất vọng, cô sợ nhìn thấy anh đau lòng, cô sợ rất nhiều điều.

Thời gian sau đó Hoàng không trở về nhà, anh nói công ty đang bận, hiện tại anh sẽ ở nhà ở Quận 10.

Nhìn thấy con gái buồn bã mấy ngày, bà Hoa ngồi tâm sự cùng con.

“Con là con của mẹ, đương nhiên mẹ sẽ đứng về phía con, nhưng sai vẫn là sai. Dù có tiếp tục nữa hay không thì con vẫn nợ nó một lời xin lỗi”

An cúi đầu, hai ngón tay đang móc vào nhau lộn xộn, lúc thì móc móng tay, lúc thì gãi đầu ngón tay đến mức nó sưng đỏ lên thì mắt cô cũng đỏ theo.

“Ngay từ đầu con nên nói thật với nó còn hơn là để nó phát hiện ra, thực sự đã tổn thương nó rất nhiều. Con có con riêng, nó không nề hà, yêu thương bé Ti như chính con của nó, nhưng con làm vậy là xem nhẹ tình yêu của nó dành cho con. Con thử nghĩ xem, nó có làm sai điều gì với con không? Người yêu con như vậy, con tìm ở đâu ra. Mẹ đây không muốn vấn tội con, mẹ chỉ muốn con gái của mẹ sai phải biết nhận, đừng cứ im lặng như vậy, tổn thương vẫn là hai đứa”

Nước mắt An rơi lã chã, cô thực sự sai rồi, cô nhớ anh rất nhiều, cô không muốn anh buồn, không muốn anh phải thất vọng về cô.

Điện thoại gọi đến, là dãy số cố định của thành phố, An đưa tay quẹt đi nước mắt, cố chỉnh lại giọng nói cho bình thường nhất.

“Alo”

“Cô là Phạm Nguyên An phải không ạ?”

“Vâng là tôi”

“Cô có thể đến Bệnh Viện Quốc Tế V được không ạ, hồ sơ bên chúng tôi hôm trước có cập nhập sai sót”

Cầm trên tay kết quả của bệnh viện đưa cô đứng yên tại chỗ, hồn cô thả trôi theo dòng chữ ‘một thai 8 tuần sống trong lòng tử cung, phát triển bình thường’

Qua một phút, miệng cô dần dần nở nụ cười, đây chính là đứa con mà cô sẽ bù đắp cho anh ngay lúc này, đứa con đến lén lút nhưng lại là quả ngọt cho tình yêu của cô.

Cô vui sướng nhưng lại thấy có lỗi với con, nước mắt cô không kiềm được mà tuông ra, cô ngồi sụp xuống khóc nức nở.

Đứa con đáng thương của cô, mấy ngày trước cô còn luôn có ý nghĩ không cần có con, còn bây giờ cô lại yêu nó biết bao, hẳn anh sẽ rất vui.

An lập tức chạy đến căn hộ của anh bên Quận 10.

Cô sẽ xin lỗi anh thật hoành tráng, An mua bong bóng kính và dây tua rua trang trí phòng khách của nhà anh.

Chẳng mấy chốc cũng đã xong, dòng chữ được ghép lại bằng bong bóng ‘xin loi bao boi cua em’ theo đó cô sẽ tặng anh tin vui nữa, cô có thể tưởng tượng được anh sẽ nhảy cẫng lên và ôm cô xoay vòng vòng mất thôi.