Chương 46: [H] CẢNH CÁO

Thời tiết tháng 7 tới, khí trời mát mẻ hơn nhiều có đôi khi se se lạnh vì mưa liên tục do ảnh hưởng của bão ở dãy đất miền Trung.

An không ra ngoài ăn cơm mà gọi cơm về văn phòng ăn.

Dù bận nhiều công việc nhưng Hoàng cũng dành nửa tiếng để ăn trưa cùng An.

Phòng ăn của công ty cũng tương đối, đủ để nhân viên ngồi ăn. Có người lười đi lên nên họ ăn trực tiếp tại bàn làm việc rồi nghỉ ngơi sớm.

Phần lớn mọi người trong công ty đều biết Sếp với An là một cặp do mọi người truyền miệng. Ở trước đám đông An cũng không làm ra những hành động thân mật nào nên không mấy người để ý đến cô.

An gắp hành bỏ sang cho Hoàng, anh thấy công đoạn này làm mất khẩu vị nên nói “Lần sau không ăn thì nói họ đừng bỏ vào”

“Chê đồ ăn thừa à?”

Hoàng liếc cô không mấy thân thiện “Ngày thì cho ăn một đống hành, tối thì bắt anh nhịn, không ai hành hạ anh như em hết đó”

Dân gian nói, hành làm tăng ham muốn tình dục, ban ngày cô cho anh ăn quá nhiều hành, nhưng cả tuần mới cho anh quan hệ một lần, rõ là áp bức anh mà.

Đột nhiên có cuộc gọi đến trên số điện thoại An là số máy lạ, tay An đang bận, nên bảo Hoàng nghe máy giúp cô.

“Alo…..alo? Ai vậy? Alo?”

Gọi vài lần, không thấy bên kia trả lời, sau đó đầu bên kia tự ngắt kết nối.

“Chắc người ta gọi lộn” An nói.

“Có khi nào nghe tiếng anh người ta tưởng gọi lộn số không?”

“Lát em gọi lại xem sao” An dọn dẹp hộp thức ăn thừa vào thùng rác.

Bình thường mọi người nghỉ ngơi trong phòng làm việc. Trải tấm đệm lót dưới nền là ngủ thôi.

An là người yêu của Hoàng nên cô được ngủ trong phòng của anh, mà cũng chẳng ai quan tâm nhiều đến vậy. Buổi trưa ngắn ngủi, ai cũng lo ăn xong rồi tranh thủ ngã lưng một tí chẳng dành nhiều thời gian để ngó nghiêng.

Hoàng ngồi một tí rồi tiếp tục công việc. An thì thẳng chân chìm vào giấc ngủ. Buổi trưa Hoàng dành thời gian xem tài liệu và kí hồ sơ, để giữ im lặng cho cô ngủ.

Có cô bên cạnh mình, mỗi lần cô thức giấc để ôm anh, có khi còn massage cho anh, nói chuyện vài câu, đủ để anh thư giãn.

Mệt nhọc hay stress cũng không còn là vấn đề.

Khi nào cạn kiệt năng lượng thì lại ôm lấy cô, để cô vuốt ve thì thầm bên tai, là anh có thể lấy lại năng lượng.

Bẵng đi vài hôm, An không còn nhớ đến dự định sẽ gọi lại số lạ kia, thì hôm nay đang lạch cạch làm số liệu thì số điện thoại kia lại gọi lại.

“Alo?”

“Cô là An phải không?” Là giọng nữ đang nói với cô.

“Phải, ai vậy ạ?”

“Cô không cần biết tôi là ai, tôi gọi đến để cảnh cáo cô, rời xa anh Hoàng đi”

An cũng ngờ ngợ ra vài điều, đối phương đã nói chuyện không khách sáo với cô thì việc gì cô phải khách sáo?

“Tôi hỏi cô là ai, cô không nói, vậy cô có quyền gì mà bắt tôi phải nghe theo lời cô nói”

“Tôi gọi cảnh cáo cô như vậy, cô và anh Hoàng sẽ không có kết quả đâu, đừng dây dưa không dứt, người đau khổ cũng chỉ là cô thôi”

“Vậy cô đi mà nói với anh Hoàng của cô ấy, kêu anh ấy rời xa tôi đi. Hay cô sợ anh ấy?”

“Cô…đừng có mà nói nhẹ không nghe”

“Vậy để tôi nói cho anh ấy nghe về cô nhé, để anh ấy tự liên hệ nói chuyện với cô, tôi không muốn ở giữa truyền lời đâu”

“Đồ vô liêm sỉ”

“Có gì khác nữa không? Tôi đã quá tử tế khi nói chuyện rồi đó, cho nên nhân dịp này nói hết đi, rồi đừng phiền tôi nữa”

“Cô cứ chờ đi”

Đầu bên kia cúp máy trong sự tức giận.

Mặt An đã tái đi từ lúc nào, tay cô siết chặt chiếc điện thoại. Điều gì đến cũng đã đến. Lần này cô đối phó được, nhất định sẽ không để anh phải lo lắng.

Trừ khi anh muốn rời xa cô, còn lại cô sẽ không vì tác động mà rời ra anh, cô không ngu ngốc như nữ chính của bộ phim kia. Nếu cô không xử lí được cô sẽ cho anh biết, cả hai cùng cố gắng cô tin bọn họ sẽ không chia rẽ được bọn cô.

An thở đều, trái tim đang treo lơ lửng cũng dần trở về.

---

Thời gian gần đây An chăm sóc Hoàng chu đáo hơn, cô lo cho anh từng chút một. Ngay cả việc anh nói nhiều, la nhân viên nhiều cô cũng để ý, làm sẵn cho anh nước chanh mật ong, chỉ cần pha với nước ấm là uống được.

Cô chọn quần áo cho anh mỗi khi đi làm, cô tự mình cạo râu cho anh. Và cô cho anh làm tình mỗi khi anh muốn.

Nhìn thấy An dễ dãi như vậy, Hoàng thấy vui nhưng cũng thấy lạ.

Buổi tối, sau khi chơi với bé Ti xong, Hoàng ru cô bé ngủ rồi trở về phòng. An đang nằm bấm điện thoại. Hoàng nằm bên cạnh, luồng tay dưới đầu để cô gối lên, tay kia vuốt ve bụng cô.

“Dạo này thấy em khác khác”

An ngẩng đầu lên cười “Khác sao?”

“Hình như dạo này em cho anh ‘ăn’ rất nhiều lần, lại còn chủ động cho anh ăn”

“Sao vậy? Cho anh ăn nhiều anh lại ngán hả? Vậy thì rút lại”

Hoàng vội ngăn lại “Nè nè, không cho rút lại”

“Có muốn em chăm sóc cho anh như vậy không?” An nhẹ nhàng nói

“Anh vẫn thấy thiếu”

An khó hiểu nhìn anh “Thiếu gì?”

“Thiếu giấy đăng kí kết hôn”

Tim An nảy lên vài lần rồi đập gấp gáp, trong không gian yên tĩnh chỉ có tiếng máy lạnh hoạt động, cô còn nghe rõ mồn một tiếng tim mình đập.

“Kết hôn với anh, sau đó anh sẽ đưa em đi khám, điều trị cho em, sau đó chúng ta sinh cho Ti một đứa em”

An lại càng lo lắng hơn, việc cô đặt que tránh thai anh không hề biết, anh lại mong mỏi có con, kết hôn lúc này là không thể.

Cô dự tính, nếu tình cảm của cả hai tốt đẹp, đợi Ti khoảng 5 tuổi cô sẽ lấy que ra và sinh con cho anh.

Hiện tại cô và anh bên nhau chỉ gần một năm, không đủ cơ sở, nói đúng hơn là cô chưa tin vào tương lai của cô và anh, cô không muốn lại có thêm đứa trẻ không cha.

“Em không thể sinh con cho anh, nên kết hôn là không thể”

Tim Hoàng co thắt đau nhói.

“Vậy kết hôn với anh, không cần sinh con, anh có bé Ti là đủ rồi” giọng của anh đều đều, An lại nghe ra sự bất lực trong đó.

“Em chưa sẵn sàng”

Hoàng vùi mặt vào tóc cô, để giấu đi con tim đang bị giày xéo, nó đau.

Những tưởng thời gian qua cô có thể nhìn rõ trái tim của anh đối với cô thể nào, tình cảm cô trao cho anh không phải giả, vậy tại sao còn không muốn kết hôn với anh?

Cô đang áp lực chuyện có con sao? Rõ ràng chuyện đó đối với anh không cần thiết bằng việc anh có được cô danh chính ngôn thuận.

Nhưng anh không dám hỏi cô rằng cô đang lo sợ điều gì? Anh không dám, anh sợ cô tổn thương.

“Không sao, anh đợi”

An thả điện thoại xuống, xoay người ôm cổ anh, nhìn thẳng vào mắt anh. Ánh mắt anh như vực sâu, chất chứa trong đó là nổi buồn, thất vọng là đau lòng.

An hôn anh, cô muốn an ủi anh, đây có lẽ là việc cô có thể làm lúc này. Yêu anh là một chuyện, nhưng kết hôn lại là một chuyện khác, cô thật sự chưa sẵn sàng.

Trái tim tổn thương của Hoàng đang được cô chữa lành, chỉ bằng nụ hôn của cô, thất vọng trong anh đã vơi đi.

“Đừng buồn em, em vẫn yêu anh, chỉ là em chưa sẵn sàng thôi, cho em thời gian” An thì thầm bên tai anh.

Nó thổi bay hết những muộn phiền của anh, cô gái của anh sao có thể tổn thương anh được chứ? Cô cũng rất yêu anh mà, anh lại nghi ngờ tình yêu của cô.

Anh đau lòng cũng đáng đời anh.

Hoàng cuồng nhiệt đưa lưỡi vào, quấn lấy lưỡi cô mà mút. Anh yêu chiếc lưỡi của cô, yêu cái miệng xinh xắn, yêu luôn cả âm thanh phát ra.

An tựa trán vào trán anh điều chỉnh hơi thở, những lúc thế này, cô dường như muốn anh đến phát điên.

Bỏ qua những cái vờn nhau, dạo đầu An cởi quần anh ra, vén quần lót mình sang bên cạnh, trực tiếp ngồi trên người anh.

Hoàng thích thú với hành động hoang dã này của cô, anh nâng hông phụ hoạ.

Con thú của anh không được cô bú mút vẫn có thể sừng sững vươn vai, khuấy động khắp chốn bên trong cô.

An nghiến răng bởi những lần thúc hông lên.

Mỗi khoái cảm của cô anh đều biết, bộ máy xoa bóp bên trong động của cô mỗi lần sung sướng liền xoa nắn tích cực.

Cơ thể cô quá nhạy cảm, nó muốn thiêu rụi luôn người bên dưới là anh.

Ở tư thế này anh nằm dưới chỉ có chịu đựng, những lần xoay chuyển xoắn người là những sợ lông tơ trên cơ thể anh dựng đứng lên.

Nhiều lần anh muốn đổi tư thế liền bị cô đè lại không cho nhúc nhích, mông cô liền gia tăng tốc độ lên xuống, bóp siết lấy anh như cảnh cáo.

“Aaaa…kẹp….chặt quá” Hoàng gào thét sung sướng.

“Còn muốn lật kèo không?”

“Aaaaaa đổi đi, nó siết anh chịu không nổi”

Tư thế này anh vào sâu trong cô, chạm đến điểm nhạy cảm của cô nhưng cũng đồng nghĩa với việc anh bị cô hút lấy không ngừng, tư thế này mà kéo dài khéo anh buông súng mất.

“Không, để xem anh chịu đựng được bao lâu” An lại nhấp nhô liên tục, thật nhanh thật mạnh.

m thanh “bạch bạch” vang lên khắp phòng.

“Ưmmmmmm”

Nhún được độ vài chục cái, An mỏi chân, cô xếp chân quỳ, dùng đầu gối đưa đẩy.

“Aaaa, nữa đi” Hoàng cảm thán.

Anh như chìm vào nhục dục, con quái vật của anh nằm hết vào lên trong cô, đầu của nó liên tục phớt qua phớt lại điểm G của cô.

Một khi kích thích điểm G kia thì tầng tầng lớp lớp non mềm siết chặt lấy thân anh, ý thức cuối cùng của anh đã bị cô tước đoạt.

Những cái rùng mình tê dại kéo dài xuống lòng bàn chân, ngay cả chân anh cũng mất lực.

“Nhanhhhh…..ưm….nhanh nữa” Hoàng cổ động, anh cần nó nhiều hơn, bản thân anh sắp cao trào.

An tăng tốc theo lời anh nói, cô biết anh sắp ra, đây là tư thế anh thích nhất nhưng anh ít dùng nhất, vì anh rất dễ ra ở tư thế này.

“Dừng…ggg” Hoàng ghìm mông An lại, phía dưới anh đang yếu đuối ‘hộc máu’ rồi, lúc yếu ớt đừng hành hạ nó thêm nữa.

An thích trêu đùa, xoay xoay hông làm phía dưới cô siết chặt hơn.

Hoàng ngồi dậy ôm chặt lấy cô để dừng lại. Anh vạch váy cô lên tận trên ngực, dùng răng cắn vào đầu nhũ, lưỡi đá vài cái lên trên đó.

Đây là hành động tự bê đá đập chân mình, An khoái cảm liền gia tăng lực xoắn bên dưới, Hoàng rên rỉ “Aaaaaaaaaaaaa”

“Đừng cắn anh nữa” Hoàng thở ngắt quãng

“Là ai cắn ai?”

“Là em kẹp anh trước”

“Tố nữa không?” An lắc lư bụng dưới làm cơ bụng siết căng chặt.

“Aaaaaaa…khôngggg, không tố em nữa”

“Năn nỉ em” An ra lệnh

“Anh năn nỉ đừng nhúc nhích nữa, chân anh mỏi nhừ rồi” Mặt Hoàng đặt lên khuôn ngực trắng nõn mềm mại của cô mà van xin.

An dừng lại thở gấp như vừa chạy một quãng đường dài, cô ngã phủ người lên anh “Tha cho anh”

Hoàng đánh vào mông cô “Ngồi còn không vững mà đòi uy hiếp anh”

An cười thành tiếng, há miệng cắn một phát vào ngực anh. Hoàng cắn răng chịu đựng.

Cô gái của anh có mấy trò làm anh muốn rụng rời, làm sao có thể ngừng yêu cô gái này được chứ?

Hoàng bế cô đi tắm rồi chui vào chăn ôm nhau ngủ.