Hoàng lái xe đến địa chỉ Hoàng Anh gửi.
Đối phương là hai người, nhìn giống như là một cặp, cô gái luôn ôm lấy cánh tay chàng trai kia không rời. Hoàng Anh đã đến trước, thấy anh đến cô liền vui vẻ kéo ghế bên cạnh cho anh ngồi.
Hoàng không khách sao ngồi vào ghế.
Bọn họ giao tiếp bằng tiếng anh.
Hai người kia nói chuyện với anh khá thoải mái, giống như là bạn bè hơn là đối tác.
Buổi nói chuyện lần này hơi mất thời gian, toàn hỏi đời tư của anh.
Hoàng cắt ngang câu chuyện, đi vào chủ đề kinh doanh.
Đối phương nói một câu làm Hoàng hơi khựng lại.
“Anh yên tâm, chúng tôi đều là người quen của Nick, cho nên hợp đồng này chúng tôi nhất định kí”
Vậy thì gọi anh ra làm gì?
Hoàng từ chối uống rượu vì còn lái xe, lần sau sẽ tiếp chuyện.
Hoàng nhìn đồng hồ, chỉ mới 7 giờ, anh muốn về ăn cơm với An nên đứng lên nhường không gian lại cho bạn bè họ nói chuyện.
Người đàn ông tỏ vẻ thất vọng nói “Chúng tôi là bạn của Nick đấy?”
“Vì vậy tôi mới để không gian riêng cho mọi người”
“Hey! Anh phải là người yêu của Nick hay không vậy? Không chút lịch sự nào?”
“Người yêu? Anh bạn, anh nghe thông tin này từ đâu vậy?”
Người kia nhìn sang Hoàng Anh nhướng mày hỏi lại.
Hoàng Anh kéo Hoàng ra xa nói chuyện.
“Sếp đừng hiểu lầm, em chỉ nói bọn họ vậy thôi, bọn họ nói nếu anh là người yêu của em thì họ sẽ sẵn sàng kí hợp đồng”
Gì vậy? Tình huống này chẳng phải lúc sáng người yêu anh đoán ra được sao?
Vấn đề là chuyện như vậy mà cũng xảy ra với anh sao?
Hoàng tức giận nói lớn tiếng “Tôi không cần người bất tài, không có năng lực thì không cần làm nữa. Liệu cô có bao nhiêu mối quan hệ để nhờ vả. Chỉ bằng cái hợp đồng như thế này mà đòi đích thân tôi đàm phán sao? Tôi đi là để hỗ trợ cô vì cô là người mới”
Ngừng một lúc, Hoàng tiếp tục “Còn nữa, cô đang có hành động vượt quá giới hạn của mình rồi đấy, việc cô nói tôi là người yêu của cô làm ảnh hưởng đến tôi rất nhiều. Đây là lần cuối tôi cảnh cáo cô, nhất là đừng có đàm tiếu những lời không hay trước mặt An, rõ chưa?”
Hoàng Anh tủi thân, thút thít gật đầu.
----
Vào trời tháng 7, trong khi Hoàng đang gấp rút cho công ty chuẩn bị lên sàn chứng khoán thì An lại khá nhàn rỗi, cô không bận bịu như anh, nhưng lại không giúp đỡ anh được nhiều.
Cô chỉ đành nấu cho anh những bữa cơm thật ngon.
Hoàng cực thích món gà kho sả ớt thật là cay mà cô hay làm. Hoặc món canh khoai mà chỉ có cô mới nấu ra được hương vị anh thích.
Hoàng thời gian này về nhà thường rất muộn.
An lượn lờ trong trung tâm để đi dạo, tìm mua vật dụng cần thiết.
Đột nhiên An phát hiện phía trước có đám đông nhốn nháo.
An mang theo hiếu kỳ đi đến.
Ở giữa đám đông là một đôi nam nữ. Một cô gái khoác trên người những món hàng hiệu đắc tiền, còn người con trai ăn mặt rất chỉnh tề lịch sự, nhưng đều là các nhãn hàng thường, chênh lệch giai cấp rất rõ.
Cô gái liên tục ôm mặt khóc, miệng luôn phủ nhận “không phải…tôi không biết anh”
Người con trai thì luôn miệng mắng cô gái ngoại tình, lo chưng diện. Tay thì nắm kéo tay cô gái không buông.
“Đi về, muốn ở ngoài đường cho mất mặt sao?”
“Buông ra…tôi không biết anh”
“Đi về nhà rồi nói, đã ngoại tình rồi còn muốn chối bỏ tôi”
Xung quanh đứng xem hiếu kì, họ không có ý định sẽ đứng ra giúp đỡ cô gái hay can ngăn, còn có người còn lấy điện thoại ra quay lại.
Thấy cô gái còn dây dưa cứng đầu, sợ bảo vệ sẽ đến, người con trai kia vung tay tát mạnh vào má người con gái “Đi về, định làm mất mặt tôi đến khi nào?”
Nhìn cái tát kia giáng xuống, An thật sự sôi máu, chưa cần biết sự thật thế nào, đánh phụ nữ giữa đám đông là không chấp nhận được rồi.
An lao vào, đẩy mạnh người con trai kia, giằng lấy tay cô gái tách hai người ra, che chở cô gái ở phía sau mình.
“Mày dám đánh bạn tao, nợ không muốn trả rồi giờ định giở trò này sao?”
An vén tóc cô gái lên kiểm tra vết thương, hắn ta ra tay khá nặng, mặt cô gái hiện rõ bốn ngón tay của hắn.
Nhìn thấy An là người dám đứng ra giúp đỡ mình, cô gái bám víu vào An, nắm tay An nói “Em không biết hắn ta, hắn ta liên tục nói chồng em rồi kéo em đi, chị cứu em đi”
An chọn tin cô gái này, cô quay đầu nhìn trong đám đông, An quyết định ‘chọn’ hai người cao to lực lưỡng, An hét lên.
“Anh áo xám, anh áo đen giúp em giữ tên này lại, nó đã vay tiền bạn em không muốn trả lại còn hành hung nhằm quỵt tiền, giúp em nó giao cho công an đi”
Nghe nói đến Công An tên kia liền giật mình muốn tháo chạy.
Nhìn thấy thái độ giật mình của tên kia, hai người đàn ông được ‘chỉ đích danh’ nhanh tay tóm áo kéo lại, tên kia dãy giụa bị hai người đàn ông này thúc trong bụng vài cái.
Nhìn thấy tên này đánh phụ nữ, họ cũng ngứa ngáy muốn can thiệp lắm rồi, lần này mỗi cú đấm thúc vào trong bụng hắn mang theo toàn bộ sức lực.
An cũng được xem là nghi can, cũng đưa đến trụ sở cảnh sát.
Trong lúc lấy lời khai, An liên tục vuốt ve trấn an cô gái.
Thấy cô gái đã ngừng khóc, An mới nói
“Người nhà em khi nào đến?”
Giọng nói còn nghẹt lại trong mũi, cô gái hít hít vài cái “Em gọi anh trai em rồi, công ty anh ấy gần đây, anh ấy đến ngay”
An liếc nhìn đồng hồ, khá trễ rồi. An không muốn lỡ giờ cơm cho Hoàng liền đứng lên.
“Em đã không sao rồi, ở nơi này cũng an toàn, người nhà em cũng sắp đến rồi, chị đi nhé”
“Chị ở đây thêm lúc nữa được không? Anh em sắp đến rồi”
“Em đừng lo, có mấy anh công an ở đây, hắn ta không dám làm gì em đâu, người nhà chị đang đợi, vậy nhé”
Nói xong An vội vàng lấy túi ra về.
Cô gái vẫn còn đứng đó nhìn theo bóng hình An tiếc nuối.
Hoàng bỏ tất cả công việc lại nhanh chân đến trụ sở cảnh sát.
Nghe Hân nói qua điện thoại mà anh không thể tập trung làm việc được.
Hoàng hỏi tình hình qua vị chiến sĩ công an, anh xem lại tờ lời khai mà Hân khai.
Anh nghiêm túc nhìn cảnh sát nói “Tôi muốn truy cứu hình sự sự việc này, ngày mai luật sư của tôi sẽ đến, nhờ anh giúp đỡ anh ấy làm hồ sơ”
Hoàng quay sang nhìn dáng vẻ chật vật của Hân, tóc tai xuề xoà, má trái đỏ ửng lên, anh xót xa nói “Bình thường hung dữ lắm mà, chưa động tới mày đã gào cái mồm lên, sao giờ bị nó ăn hiếp rồi?”
Hân sợ chết khiếp rồi nên không đôi co với anh nữa.
“Xe để đâu?”
“Còn để ở trung tâm”
“Không nói cho mẹ hả?”
Hân lắc đầu, cũng 27 28 tuổi rồi, đâu phải nhỏ nhắn gì nữa mà động tí là méc mẹ.
“Ra xe đi”
“Lúc nãy có một chị đứng ra giúp đỡ đưa em tới đây, mà chị ấy đi về rồi”
“Người ta ở đâu?”
Hân lắc đầu.
“Đừng nói mày không biết gì về người ta đó nha?”
Hân gật đầu.
Haiz, con nhóc này, thật là.
“Thôi đi, người ta giúp chắc cũng thuận tay thôi, có duyên biết đâu lần sau gặp”
Hoàng đưa Hân về nhà ở quận 10 cho gần.
Tạm thời chứa chấp cô cho đến khi vết tích trên má kia biến mất.
“Anh đổi mật khẩu rồi hả?”
“Ừm”
“Anh sinh ngày 20/10 mà, đổi thành 2011 chi vậy?”
“Nhà tao, tao thích làm gì kệ tao”
Đó là ngày sinh của anh và tháng của cô.
“Nhà anh sao lại có đồ phụ nữ?”
Hân vào phòng bên cạnh phòng của Hoàng, nhìn thấy có vài bộ đồ công sở, có cả đồ ngủ.
“Đừng động vào, tự gọi cửa hàng đem tới đồ cho mày đi”
“Đồ này của ai?”
“Bồ tao” Hoàng lấy hết đồ của An dời qua phòng mình.
“Anh đưa về nhà ở chung sao?”
Hân dai dẳn bám theo hỏi.
“Anh đừng nói là con nhỏ lần trước nha?”
“Ở đây đi, trừ phòng tao ra, muốn ở đâu thì ở, trong tủ lạnh có đồ ăn”
“Anh đi đâu?”
“Người yêu tao đang đợi, ở đó đi, muốn khi nào về thì về, mai có cô quét dọn đến, nhờ cô ấy nấu ăn cho”
Hoàng cúi người mang giày vào, lấy chìa khoá trên kệ rồi đi.
“Mẹ biết thì sao? Mẹ sẽ không chấp nhận cho anh quen người thấp kém đâu”
Hoàng quay người lại, anh bình tĩnh vì đã quá quen với tính cách của mọi người.
“Nếu mày có gặp mẹ, hai mẹ con có bàn bạc gì mà gây bất lợi cho cô ấy, thì đừng nhìn mặt anh”
Hoàng đóng sập cửa lại, Hân đứng bất động tại chỗ, cảm thấy dù cô không nói thì mẹ cô cũng sẽ biết và sẽ làm đến cùng, thực sự anh sẽ quay lưng với người nhà sao?
Hoàng trở về nhà muộn hơn thường ngày.
Bé Ti thường ngày đợi ba về nhưng hôm nay cũng không đợi nổi.
An ngồi xem tivi đợi anh về, cô không nhắn tin hay gọi điện thoại thúc giục, công việc của anh đã quá mệt mỏi rồi.
Tiếng bấm mật khẩu bên ngoài vừa vọng vào, An biết anh đã về, cô đi ra ngoài cửa đón anh.
Vừa mở cửa liền thấy An, miệng anh tự động kéo thành nụ cười, cúi đầu đáp nụ hôn trên môi cô.
“Em nấu cơm cho anh xong rồi, ngồi nghỉ tí đi rồi ăn cơm”
Hoàng thả người lên ghê safa đầy mệt mỏi.
An đi đến từ đằng sau, đưa tay lên đầu anh dùng sức để massage.
Lần trước của Hương cô chỉ xem rồi bắt chước lại, lần này cô đi học một khoá hẳn hoi, mới đủ bài bản và sức lực massage cho anh.
Hoàng cảm thấy rất dễ chịu, trái tim anh lại được cô liếm mút nâng niu, gãi ngứa, rất nhột nhưng lại rất thích.
Độ khoảng 10 phút vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, Hoàng sợ cô mỏi nên kéo tay cô dừng lại.
Kéo cô từ đằng sau lên đằng trước, ánh mắt yêu thương nhìn cô “Yêu anh nhiều đến vậy sao?”
An vẫn không nghĩ Hoàng là người sến súa như vậy, câu hỏi lần này lại có chút vấn đề.
An vòng tay lên cổ, ngồi lên đùi anh “Sao vậy? Hôm nay có việc gì sao?”
Cô hiểu anh nhiều đến mức chỉ một chút thay đổi nhỏ cô liền nhận ra.
Hoàng cười “Cố gắng làm thật nhiều tiền để nuôi em”
“Chẳng phải anh nói chỉ với vốn của anh cũng đủ em theo anh cả đời rồi sao?”
Hoàng vuốt đi những sợi tóc không nghe lời vương trên mí mắt, khoé môi cô do cô buộc lên vội.
“Kiếm thật nhiều tiền để không ai có thể khinh thường em”
“Ai có thể khinh thường em được chứ, em có chọc ghẹo gì người ta đâu, người giàu thì em lại không chơi, sức khoẻ vẫn là quan trọng, vui vẻ hạnh phúc là được rồi”
Hoàng hôn lên môi cô nói “Anh biết rồi, yêu em”
Ngừng một lúc anh tiếp tục “Nếu sau này em có chuyện gì, nhất định phải nói với anh biết chưa, không được tự mình quyết định lung tung đâu đó”
“Vậy ngày mai ra đường em mang đôi giày cao gót năm phân màu đen, set váy sơ mi màu nâu, tóc cột cao, mang khuyên tai sợi, đeo đồng hồ và nhẫn” An báo cáo.
Hoàng gõ trán cô “Em biết anh nói đến chuyện gì mà, không cần phải chọc ghẹo anh”
“Biết rồi, đi ăn cơm thôi”
Mâm cơm An chuẩn bị cho anh rất may là chưa nguội, vẫn có thể ăn được.
Từ ngày Hoàng chuyển về Bình Thạnh ở, An đều nấu ăn cho anh, khẩu vị cô nấu rất hợp miệng anh cộng thêm công việc dày đặt anh không có thời gian chạy bộ. An nhìn anh ăn, đánh giá anh từ trên xuống dưới.
“Anh mập lên đúng không?”
Hoàng nhai miếng gà đúng vị anh thích, liếc mắt lên giận dỗi “Chê anh sao?”
“Hèn gì dạo này sờ bụng anh thấy mỡ mỡ”
Hoàng nuốt thức ăn, ánh mắt sáng lên nhìn cô đầy khiêu gợi.
“Em thấy cục thịt mỡ biến thành cục thịt nạc chưa?”
“Là sao?”
“Tí anh cho em thấy”
An liền hiểu ra anh muốn nói gì, vẫn là không đứng đắn.
“Cà chớn”