Chương 44: TÀI SẢN CỦA ANH ĐỦ EM THEO CẢ ĐỜI RỒI

Buổi sáng đi làm, An tỉ mỉ che đi những vết mờ ám bằng kem che khuyết điểm, nhìn trong gương cảm thấy hoàn hảo, không lộ gì, cô xoay người đi làm.

Hoàng đưa cô đến gần công ty rồi để cô xuống, An vẫn chưa muốn công ty loạn hết lên.

Thấy An đi rồi, Hoàng chưa vội lái xe đi, anh nhìn lên chiếc gương trên đầu, chỉnh lại cổ áo.

Hình như vẫn chưa thấy?

Hoàng cởi thêm một nút áo trên cổ, vừa vặn lộ ra vết tích ái muội đêm qua. Cơ thể anh không tính là quá trắng trẻo nhưng nó thuộc tone da màu sáng, vết tím bầm kia nhìn phát là nhận ra ngay. Có phải anh bị cuồng ngược đãi hay không, sao anh lại thích nhìn ngắm cái dấu kia đến như vậy nhỉ?

Ngắm nhìn một lúc rồi cài nút áo lại vào công ty.

Con sói được ăn no đương nhiên tinh thần nó vui vẻ rồi, niềm vui thể hiện rõ trên mặt anh. Anh vừa đi vừa huýt sáo.

“Chuyện gì thế này? Đêm qua có gì vui?” Lão Tôn trêu chọc.

Sếp đi thẳng lên, không thèm trả lời.

Chợt sếp khựng lại, lui người đến chỗ bàn Lão Tôn, anh dựa trên vách ngăn của từng bàn làm việc, nheo mắt nhìn Lão Tôn.

Ánh mắt dò xét của sếp làm Lão Tôn hơi lo sợ.

“Ê Hoàng, cậu làm cho tôi bao lâu rồi nhỉ?”

Lão Tôn lo lắng lắp bắp “n….năm năm”

“Ai mới ra sếp của cậu?”

Cái gì vậy trời, sáng ra đang vui vẻ mà, sao lại thành hỏi tội rồi.

“Em không hiểu sếp nói gì, ý sếp là sao?”

“Nay có chỗ dựa mới rồi phải không? Định làm phản hả?” Hoàng lườm anh.

À, Lão Tôn hiểu rồi, ý chỗ dựa sếp nói là An, quả nhiên là chỗ dựa tốt, sếp bị chèn ép đến mức giận cá chém thớt quay sang trút lên anh.

Chỗ dựa mới này anh nên chăm chỉ lấy lòng mới được.

Lão Tôn mím môi không cười.

“Sang tuần hoàn thành báo cáo cho tôi” Hoàng liếc “Thứ 2 nộp, không mặc cả”

Haha lúc đầu bị ép thứ 6 nộp, giờ thì được giãn ra thêm hai ngày, chỗ dựa mới, thật sự dễ dựa lắm nha.

Hoàng quay người lên phòng.

Chưa kịp đóng cửa phòng Hoàng Anh đã vào, định nhắc nhở cô nhưng thôi, hôm nay anh đang vui.

Hoàng Anh vẫn còn là người mới, trưởng phòng xuất khẩu chưa có nên vẫn thuộc quản lý trực tiếp của Hoàng.

Sau sự việc hôm qua, Hoàng Anh tỏ vẻ thờ ơ xa cách hơn, giữ đúng bổn phận với Hoàng không còn nhí nha nhí nhảnh như lúc đầu. Người yêu anh ra tay thật dứt khoác.

“Em tìm được khách hàng lớn này, ở bên Sing, lúc trước em học bên ấy quen được, em đã thuyết phục bên ấy sang Việt Nam một chuyến rồi, em đặt hẹn chiều nay ra nhà hàng”

“Tư liệu đâu?”

“À, đây” Hoàng Anh đưa tập tài liệu cho Hoàng.

Anh lật sơ vài trang xem giấy phép kinh doanh, thời gian thành lập, người có tư cách pháp nhân, thời gian hoạt động và một vài báo cáo thống kê của công ty.

“Chiều sếp đi với em nhé?”

“Được rồi, cô gửi địa chỉ và thời gian cho tôi”

“Hôm nay em không đi xe, chắc là em đi taxi”

Hoàng không chút mảy may quan tâm “Ừ”

Ngập ngừng một chút Hoàng Anh lại nói “À mà chiều mấy giờ sếp đi, em quá giang qua đó luôn đi”

“Tôi chưa biết được, cô cứ đi taxi đi, chi phí công ty thanh toán lại cho cô”

Hoàng Anh nhíu mày, cô có cần chút tiền chi phí tiếp khách kia đâu chứ.

Hoàng Anh xong việc đi ra ngoài, Hoàng định nhờ cô gọi An nhưng lại không cần.

Giờ mà gọi cô sang nhất định cô sẽ la anh.

Hoàng chỉ nhắn tin cho cô biết

Hoàng: Tối nay anh đi tiếp khách, em về một mình được không?

An: Em chỉ mới 28 tuổi thôi, sao anh có thể để em về một mình, đường xá đông đúc em sợ.

Hoàng bật cười.

Hoàng: Vậy anh bế em đi bộ về cho em đỡ sợ nha.

An tủm tỉm cười, anh cũng chịu khó nói giỡn với cô.

Thảo liếc An, mấy người có tình yêu trông rất ngốc nghếch.

An: Khách nào vậy?

An chỉ thuận miệng hỏi cho vui.

Hoàng: Khách hàng bên Sing Hoàng Anh tìm được, là bạn hay gì đó.

An: Thân thế lớn ghê vậy? Quen biết ông chỉ bên Sing luôn. Giống đưa bạn trai đi giới thiệu với bạn vậy. Haha

Hoàng: Em lại nói linh tinh rồi đó, coi chừng anh.

An cười cười cất điện thoại vào tiếp tục làm việc. Thảo xen vào nói.

“Mấy người yêu đương nhìn thấy thèm luôn đó, lúc sáng thì thấy sếp phơi phới, giờ thì nhìn chị tủm tỉm, người cô đơn như em phải sống sao?”

“Thì tránh nhìn hai người bọn chị đi”

Thảo khoanh tay nhoài người nằm lên bàn. Vẩu môi “Bọn chị? Chị nói vậy em còn tưởng chị với Sếp là một cặp đó”

An cười không trả lời, cô bận kéo chuột click vào cột thống kê.

“Mà nhắc tới em cũng thấy trùng hợp ghê vậy? Cứ mỗi lần chị cãi nhau với người yêu thì cũng thấy sếp khó ở, hôm nào sếp vui thì cũng thấy chị ngồi cười một mình….”

Thảo chợt dừng lại, cô ngồi thẳng thớm dậy, ngay cả lời nói cô nói ra mà cô còn tiêu hoá không hết.

Có điều gì đó hiển nhiên mà cũng có điều gì đó bất thường, là trùng hợp hay là…

Thảo rụt rè hỏi “Người yêu chị bao nhiêu tuổi vậy?”

An đảo mắt đoán “chắc 32 33 gì đó”

Thảo nuốt một ngụm nước bọt lấy can đảm hỏi “Vậy người yêu chị là người nơi nào?”

An cười, không có ý định giấu diếm, chẳng hiểu sao dạo này cô rất muốn công khai anh, đưa anh ra ánh sáng để những con ong con bướm kia tự biết thân mà tránh xa anh ra.

“Người yêu chị tên Hoàng, Lê Minh Hoàng, hiện là giám đốc của LMH, được chưa?”

Thảo như chết điếng, sự thật làm cô đông cứng người, cái gan nhỏ bé của cô bị sự thật làm cho sợ hãi, miệng há hốc mắt mở to.

“Con nhỏ này, có cái gì mà em làm như là thấy ma vậy?”

“Vậy…..vậy…”

“Chị không muốn công khai với mọi người thôi, chứ em cũng không hỏi trực tiếp chị nên không thể bảo là chị lừa dối em được đúng không?”

Bất động độ hai phút, Thảo cũng hoàn hồn lại, cô uốn lưỡi, nuốt nước bọt nhiều lần hỏi “Chị thật sự cua được sếp hả?”

“Chị không cua sếp, mà sếp cua chị nha”

Thảo nhớ lại một vài lần sếp nạt nộ qua điện thoại bảo cô nhắn An qua, nhưng An làm lì không qua, sếp cũng chỉ trút giận lên cô chứ không dám làm gì An, Thảo cảm thấy nể phục, đưa ngón cái hâm mộ.

“Chị giỏi thật đấy, thuần hoá được sếp luôn, sau này chị hãy chiếu cố em”

Cô bé này đang ví sếp mình là con thú hung dữ sao?

An là người huấn luyện con thú kia hả?

An nghe thôi mà cũng mắc cười. Cái công ty này ngay cả cô bé hiền lành như Thảo cũng biết nói đùa, ban đầu chọn công ty này làm việc quả không sai.

An làm xong công việc lại chạy xuống lầu chỗ Lão Tôn và Tú để tám chuyện.

Lão Tôn hưởng lây tâm trạng vui vẻ của sếp, anh ngoắc tay An lại.

“Ê, tối qua làm gì mà sáng nay sếp vui vậy?”

An lườm anh “Làm gì kệ người ta”

“Tao biết, nãy tao thấy cổ Sếp rất nhiều vết bầm, trời ơi sếp bị bạo hành” Tú cũng ở đó anh nói

An dẫm mạnh chân anh ở dưới bàn, mặc dù bọn họ trò chuyện nhỏ nhưng không bảo đảm được xung quanh có người nghe không.

Chuyện bao nuôi lần trước với cô là bài học lớn.

Lão Tôn hoàn thành xong chuyến công tác cho nên hẹn mọi người cuối tuần đến nhà chơi.

Ăn chơi thì An duyệt.

Lão Tôn giao trách nhiệm báo với Sếp cho cô.

An thấy còn thời gian liền lên phòng Hoàng.

Mỗi làn An đến lại phải gõ cửa, Hoàng đặt cách làm riêng cho An một cái thẻ.

“Cho em sao? Không sợ trong lúc đang ăn ‘gái cơ quan’ bị em mở cửa đi vào à?”

“Em nói linh tinh nữa xem?” Hoàng nhíu mày, ánh mắt anh nhìn cô cảnh cáo.

An bĩu môi. Cô cũng chưa liều lĩnh đến mức ấy. Với thái độ của anh, cô mà nói ra anh có khi đè cô tại nơi này cũng nên.

An đến bên cạnh, tựa hông vào ghế xoay anh đang ngồi, tay khoát lên thành ghế nhìn vào tập tài liệu anh đang đọc.

“Tí nữa anh đi gặp người này à?”

“Ừ, Hoàng Anh nói là bạn cô ấy”

Tay Hoàng theo thói quen kéo cô ngồi trên đùi mình.

An nhìn vào giấy phép kinh doanh, người kia sinh năm 1990, An ngạc nhiên nói “Trẻ vậy mà thành lập công ty riêng rồi sao? Vốn tới ba triệu đô, là bao nhiêu tiền Việt mình?”

“67 tỷ” Hoàng đáp tức thời.

An trầm trồ khen ngợi “người ta 30 tuổi trong tay có khối tài sản khổng lồ, chậc chậc, tuổi trẻ tài cao”

Hoàng đóng sập tập tài liệu lại nheo mắt nhìn cô “Sao chưa bao giờ thấy em khen anh nhỉ? Em có biết anh khởi nghiệp năm bao nhiêu tuổi không? Lúc thành lập công ty này vốn điều lệ của anh là bao nhiêu không?”

Hỏi tới An mới ngớ người ra, hình như từ lúc vào làm đến giờ cô chưa tập trung ghi nhớ thông số trong giấy phép kinh doanh, cô chỉ lướt qua để ghi nhớ mã số thuế của công ty mà thôi.

An cắn môi trên nhìn anh “Anh có bao nhiêu?”

Tay Hoàng liền phát vào mông cô giận dữ “Còn nói tài sản của anh em đã cầm hết rồi, còn không biết anh có bao nhiêu sao?”

An đảo mắt nghĩ, sau đó lại nói “Anh nói thử đi, nếu mà anh giàu quá, thì em sẽ yêu anh lâu hơn một chút”

“Lâu là bao lâu?” Hoàng bóp bóp vào mông cô.

An phủi tay anh “Anh bỏ tay ra. Ví như là anh có một tỷ thì em yêu anh một năm chẳng hạn, cho nên anh phải kiếm thật nhiều tiền lên”

Hoàng rút tập hồ sơ khác trên bàn mở ra, anh chỉ ngay vào ô vốn điều lệ nói “Cô ơi là cô, chỉ với vốn tôi bỏ ra thôi là là đủ cô theo tôi mấy kiếp rồi”

Trên giấy tờ An có biết, giấy phép kinh doanh đã có xem qua. Chỉ là lúc đó cô không tin số vốn kia là thật. Mà cho dù có thật thì cũng không phải 100% là của anh. Thời gian trôi qua An không bận tâm đến vốn điều lệ nữa, nó chỉ là con số để cô làm số liệu báo cáo.

Bây giờ nghiêm túc ngồi nhẩm lại. Vốn điều lên đến mười triệu đô.

Lợi nhuận ròng năm ngoái là chín mươi lăm tỷ, luỹ kế năm năm lợi nhuận xấp xỉ bốn trăm tỷ. An lẩm nhẩm tính, càng tính càng choáng.

Đáng sợ!

Anh thật sự quá giàu rồi.

“Cái này anh góp bao nhiêu phần trăm?”

“Cơ ngơi này của tôi 100%, không hề có ai góp vốn ạ”

Trên giấy phép có tên của Đại và một người tên Lê Minh Huy. Hoàng chỉ nhờ họ đứng tên trên giấy tờ, không hề có giá trị nào.

Mang tiếng là người yêu anh, nhưng hôm nay cô mới biết được anh có những gì, có phải quá cô tâm rồi không?

Nhưng mà anh giàu quá. Tự nhiên anh công bố số tài sản kia, cô thấy mình nhỏ bé quá chừng.

Hoàng mở điện thoại, trong điện thoại anh hay dùng cho công việc, có một phần mềm. Hoàng nhấp vào, nó hiển thị cho anh một danh sách, một loạt cái địa chỉ.

Anh nhấp vào một địa chỉ tiêu biểu, nó hiện lên cho anh hai cột. Một bên là thời gian và số tiền mua vào, một bên là số tiền tại thời điểm hiện tại.

An như hoa cả mắt, anh còn có bất động sản, hơn nữa lại rất nhiều.

An gạt tay anh ra, bấm vào nút back, màn hình trở lại danh sách địa chỉ. Có cả địa chỉ nhà cô đang ở. Tính luôn mặt bằng siêu thị mẹ cô đang mở thì là 14 cái. Giá trị mua vào không có cái nào dưới 10 tỷ.

Người yêu giàu quá cũng làm cô hoảng sợ.

Hoàng đắc ý “Em tính thử em theo anh mấy kiếp”

Trời ơi, cô đang dùng tư duy của giai cấp vô sản để định giá với giai cấp tư sản. Đối với cô có tiền tỷ là giàu rồi, còn anh tính bằng trăm tỷ, nghìn tỷ.

Trước đó chỉ là vài câu nói đùa, bây giờ thì cô thật sự hoang mang rồi.

“Em học bằng lái xe chưa?” Hoàng đột nhiên hỏi.

“Rồi” An thoát ra khỏi suy nghĩ mơ hồ kia thật thà đáp.

“Đừng có trả lời với anh là bằng lái xe máy nha”

“Anh hỏi bằng ô tô sao?”

Hoàng gật đầu.

“Em không có ý định mua xe lúc này”

“Em học đi, sau còn có đi đâu thì lấy xe mà đi, mưa gió, nắng nóng không sợ”

“Em không thích đi xe mượn”

“Của em tất” Hoàng vuốt ve lưng cô, dịu dàng nói.

“Sao em phải lái, chẳng phải có anh rồi sao? Nhờ vả vào anh thôi, mà nhờ không được thì vả”

Hoàng ôm siết vòng eo cô cười “Được thôi, cả đời này anh làm tài xế cho em”

An cúi đầu hôn môi anh, lướt nhẹ qua “Em về đây, cuối tuần Lão Tôn mời sang nhà chơi”

“Có vẻ bây giờ Hoàng chăm chỉ nịnh bợ em nhỉ? Bây giờ mời đi chơi cũng thông báo mỗi mình em, anh lại phải nghe gián tiếp”

An đứng dậy vuốt thẳng lại quần áo “Ai bảo anh cưng chiều em làm gì?”

Nếu nói về trong công ty giữa các nhân viên cùng làm việc với nhau thì đương nhiên An luôn thiên vị họ. Chưa nói đến việc cô hiện tại là người yêu của sếp, được sếp nâng niu chiều chuộng.

Hoàng kéo tay An lại, hôn phớt trên môi cô “Anh yêu em”

An chu miệng hôn anh “Em cũng yêu anh”

Hai người trong mắt chỉ toàn đối phương, tình cảm dành cho nhau, họ tự cảm nhận được nhưng có lời nói vẫn làm trái tim kia thổn thức vui sướng.

“Anh đưa em về nhé?”

“Anh đi công việc đi, về sớm với em”

Chỉ bằng một câu của cô, anh phải cố gắng hoàn thành xong công việc mới được, ai bảo cô là tâm can của anh làm gì.