Trái đất tròn mà người ta hay nói là thế này, người A Ô kia là Huân, bạn của Đại.
An nghĩ, không lẽ cũng là bạn chung của Hoàng?
Cứ nghĩ cả đời này sẽ không phải giáp mặt người có ‘duyên’ trời cho kia nữa không ngờ nghiệt duyên vẫn đến.
An nhận ra anh ta ngay, mặt cô không mấy dễ chịu, không chào hỏi, chỉ tập trung ăn đồ của mình.
“Mày cũng ăn đồ nướng hả? Ai đây? Không giới thiệu sao?”
Huân và bạn gái không có ý định sẽ rời đi, hai người họ ngồi vào bàn.
Hoàng biết lúc trước Huân và An có xích mích nên anh giới thiệu qua loa “Người yêu tao, tên An”
Huân không có ý định chào lại, Uyên có nghe Huân kể, ấn tượng với cô gái này rất xấu, cô cũng gật đầu cho có lệ.
An ngay cả một cái liếc mắt cũng không thèm ngó qua hai người họ, xem hai người họ là không khí.
“Lần trước tao thấy đi với thằng Đại mà, sao giờ thành người yêu mày rồi, quen chung à?”
Câu nói mang rất nhiều ẩn ý, nếu ý tốt thì là ba người cũng quen biết nhau, ý xấu thì một mình An quen hai người theo hướng không tốt.
An vẫn miệt mài ăn, cô không trả lời. Lần trước cô lên tiếng vì anh ta là bạn của Đại, cô và Đại chẳng việc gì phải dè chừng.
Lần này Hoàng là khác, anh là người yêu cô, nên cô cũng vì anh mà sẽ bỏ qua chuyện những không đáng.
Hoàng nghe ra ý tứ của Huân, anh không phản bác. Mắt anh tỏ vẻ khó chịu lạnh giọng nói “Muốn ngồi chung hay ngồi riêng?”
“Tao với mày mà còn hỏi chung hay riêng, bị câu mất hồn rồi hả?”
Hoàng bấm nút gọi phục vụ, phục vụ sắp xếp lại chén đũa cho hai người mới.
“Có người yêu sao không đưa đến giới thiệu cho anh em, giấu vậy là không muốn công khai sao?”
“Dạo này tao công việc nhiều, chưa gặp nhau được”
Huân bĩu môi không tin “Không ở bên Quận 10 nữa hả?”
Căn nhà bên Quận 10 mấy lần Huân ghé nhưng chỉ thấy cô giúp việc đến dọn nhà, không thấy Hoàng ở đó, anh đoán vậy.
“Ừ, chuyển qua Bình Thạnh rồi”
“Anh em có gái một phát, mất xác luôn, có ngày còn cái xác khô”
Cái xác khô nghĩa là làm tình nhiều quá mất tinh lực hoặc bị An đào mỏ đến không còn đồng nào.
“Bớt nói người khác” Hoàng lườm Huân
“Tao thì trước sao giờ vậy, lúc trước mày với con Vy có ở chung đâu, lâu ngày phập vài phát rồi ai về nhà nấy”
Hoàng nhíu mày, nếu tụ tập riêng với nhau thì nói sao cũng được, đằng này có An.
“Đừng có nói lung tung” Hoàng trầm giọng cảnh cáo.
“Sợ gì bây, ai mà không biết, quen thôi có cưới đâu mà lo”
“Nếu mà nói tào lao nữa thì biến qua bàn khác ngồi” Hoàng kiềm chế cơn giận.
Đây là cách nói chuyện từ trước đến giờ của Huân, Hoàng không lạ gì, nhưng từng câu nói luôn đả kích An, anh lại không muốn cãi nhau.
“Được rồi, chọc tí làm ghê vậy?”
Huân quay qua An hỏi “Em ơi, mình gặp lại nhau rồi, lần trước chia tay Đại chắc là do anh, xin lỗi em nhé”
An ngưng đũa nhìn thẳng vào Huân, mặt không lộ chút thiện cảm nào “Không sao, đó không phải lỗi của anh”
Vốn cô và Đại chẳng có quan hệ như anh nói, nên cô và Đại không nói chuyện không phải do anh.
“Em tốt nghiệp trường nào?”
“Em không có đi học”
Mấy cái thứ vô duyên cỡ này An đâu có bỏ qua được, thích nói lắm phải không? Vậy thì cô cũng dọn miệng để nói với anh.
Huân bỗng ngạc nhiên, có vẻ anh tin.
“Vậy sao em vào làm công ty nó được?”
An vui vẻ, dùng hết tất cả nhiệt tình mình có được mà trả lời
“Em bỏ bùa ảnh đó anh. Bùa mà, xuống Châu Đốc An Giang thỉnh, nhiều lắm, loại nào cũng có, giá lại phải chăng. Nói thiệt với anh, giờ anh Hoàng trong tay không còn gì nữa đâu, giấy tờ, cổ phần đứng tên công ty đều chuyển qua tên em hết rồi, cái nhà ở Bình Thạnh nãy anh nói, cũng em đứng tên luôn. Giờ ảnh không còn gì trong tay hết trơn đó, nên đâu dám rời xa em được đâu, anh chị cứ ăn đi, bữa hôm nay em mời”
Nói rồi An lấy trong ví mình ra tấm thẻ có tên Lê Minh Hoàng, để sờ sờ trên bàn như thể dằn mặt Huân.
Hoàng nhìn An cười, trong đáy mắt anh chỉ toàn cưng chiều.
Huân không biết bao nhiêu sự thật trong câu nói của An, nhưng cách nói của An làm anh tức giận.
An cười xoà nhìn sang Uyên “Chị có cần không? Em chỉ chỗ cho chị, bảo đảm linh. Mà chắc chị giàu lắm, không cần đâu ha? Mấy đứa kiểu không có tiền nhìn vào là biết đeo bám như em mới cần thôi”
Cô gái của anh làm gì chịu thiệt thòi được, Huân nuốt không trôi cục tức này được rồi. Đáng đời, cho bỏ cái tật khinh khi, móc họng người khác.
“Em kể anh như vậy là rõ ràng rồi đó, anh mai mốt có gặp bạn anh Hoàng thì nhớ kể cho đúng từng chi tiết nha, chứ mọi người lại không nắm được thông tin”
Đi nói đi, công tử thế gia đi nói xấu một đứa con gái xem ra gì?
Cùng lắm ngồi chung bàn đối mặt thì không nể mặt An mà bàn luận lung tung như vậy thôi. Ai dè An đâu có hiền lành chịu để yên.
Thế là Huân tức tối, hậm hực kéo Uyên đứng dậy rời đi.
An nhìn hai người đứng lên rời đi, mặt cô liền thay đổi miệng cười nhếch mép. Yếu mà đòi ra gió.
“Em đừng để ý lời nó nói lung tung” Hoàng nói.
“Anh nên an ủi anh ta đừng để ý lời em thì có, ai hộc máu còn chưa biết đâu”
“Ý anh là chuyện cũ”
An bỏ đũa xuống, nãy giờ cô ăn khá no rồi.
“Vậy anh có quan hệ với bồ cũ không?”
Hoàng không muốn trả lời.
Nhìn thái độ của anh cô cũng biết đâu trả lời.
“Vậy anh ta nói có sai đâu, sau khi quen em anh có quan hệ với ai nữa không?”
“Điên à? Anh có phải người lăng nhăng bậy bạ đâu”
“Vậy thì thôi, em có quá khứ, anh có quá khứ. Anh mà sạch quá thì em cũng chẳng dám xơi”
Hoàng cười “Vậy giờ anh đang dơ nè, mùi đồ nướng dính hết người anh rồi, mời em xơi”
An đang nói nghiêm túc anh lại đùa giỡn, An đánh mạnh lên vai anh “Tào lao là giỏi”
An gọi tính tiền, lần này cô lấy thẻ anh ra quẹt.
Hoàng vui vẻ “Chịu quẹt thẻ anh rồi sao?”
An trợn mắt nói “Đương nhiên rồi, anh nói anh mời em mà, đương nhiên anh phải trả rồi”
Hai người mua một ít đồ cho bé Ti rồi cả hai về nhà.
Hoàng thích nhất là chiếc cổ của An, nó không quá dài, nhưng đủ để mặt anh rúc vào, vừa thơm vừa ấm áp.
Hoàng không kiềm chế được mà vươn lưỡi liếm lên một đường. Cơ thể An run lên, trống ngực đập liên hồi, hơi thở không khắc chế được mà vận động nhanh hơn.
Hoàng cười tà mị mút chặt làn da ở xương quai xanh.
“AAAAA” An kêu lên.
Cô đẩy đầu anh ra, cúi nhìn vết đỏ hồng dưới cổ mình mà nhăn mày trách móc.
“Ngày mai em đi làm kiểu gì đây, anh già rồi mà còn chơi mấy cái trò giống tụi mới lớn vậy”
“Anh thích” Hoàng cười lại tiếp tục áp mặt vào hỏm cổ cô, lần này anh dời chiếc lưỡi của mình xuống dưới, liếm trên cái địa hình căn tròn kia.
Đột nhiên anh lại mút mạnh.
Tiếng hít hơi yêu kiều phát ra phía trên đầu.
Hoàng bật cười thành tiếng nhìn dấu vết vừa rồi anh mới tạo, cảm thấy hài lòng. Anh ngước mặt lên nhìn cô.
“Hay là anh cho em cắn lại. Trên người anh, em muốn cắn chỗ nào cũng được. Trừ một vài chỗ chỉ được mút, không được cắn”
An đẩy Hoàng nằm ra, tay cầm vào con quái vật, vuốt lên xuống.
Hoàng rít qua kẽ răng, anh rất nhạy cảm với cô, hơn nữa cô một tuần chỉ cho anh ăn một lần, cho nên cơ thể anh luôn trong trạng thái thèm thuồng, chỉ cần mỗi cái động chạm là anh liền rùng mình.
“Anh nói thử xem, nếu như một ngày có một người xinh đẹp hơn em, lượn lờ trước mặt anh thì anh sẽ thế nào?”
Nói gì bây giờ? Thì nhìn bình thường? Người ta lượn lờ chứ làm gì anh đâu?
“Anh sẽ đẩy cô ta ra” Hoàng trả lời
An bóp tay lại siết chặt hơn, Hoàng rên lên “Ưmmmmm”
“Người ta xinh đẹp chỉ lượn lờ trước mặt anh mà anh đã nghĩ người ta quyến rũ anh, có phải anh tự mình đa tình không?”
Anh sai rồi, anh nào còn đầu óc mà suy nghĩ đến câu nào đúng câu nào sai.
“Vậy một người con gái khác không phải em đang nhún nhảy trên người anh thì anh sẽ làm gì?” An vuốt ve con quái vật lên xuống nhẹ nhàng.
Sao cô toàn nghĩ ra những câu hỏi vớ vẫn vậy nhỉ? Lúc này tinh trùng muốn tràn hết não anh rồi thì nghĩ được gì?
“Anh sẽ đẩy cô ta ra”
“Aaaaaaa” An vuốt nhanh tay hơn.
“Anh dám dùng nó xiên con khác sao?”
“Là….là em ví….dụ mà” Hoàng thở hồng hộc.
“Em ví dụ cho anh ăn nửa đường thì anh phải biết đường bác bỏ chứ”
“Được rồi, được rồi, hôm nay anh sai chuyện gì nói đi, em làm kiểu này chân anh đứng không nổi luôn rồi đó”
An buông tay không vuốt anh nữa, cô ngồi lên quấn quanh hông anh nhưng không đặt nó vào trong hang. Cô liếm môi anh, mút mạnh, lại dùng răng day day khiến anh ngứa ngáy. Tay anh không ngừng nhào nặn hai quả đào tươi hồng của cô.
“Em thèm bún cua”
“Tại sao lại thèm lúc này?” Cảm giác của anh là không muốn.
“Chỉ lúc này mới thèm thôi”
“Anh không còn kiên nhẫn để đi mua cho em đâu” Hoàng thở gấp gáp, mút mút môi cô giữa lời nói
“Nhưng anh có”
Hoàng không biết cô nói gì.
An rời môi Hoàng, trườn người xuống, cúi mặt vào hạ bộ anh.
Cô không hề báo trước mà ngậm hết con thú của anh vào miệng.
Hoàng bật ra tiếng rên rỉ “Ưmmmmmm”
Ngậm mút sâu khoảng mười lần, An dùng tay đỡ con thú đang choáng váng kia, dùng lưỡi liếm chậm chậm từ gốc lên tới đỉnh đầu rồi lại từ đỉnh đầu xuống dưới gốc. Cứ như vậy lên xuống vài lần.
Con thú kia quá yếu rồi, chỉ vài cái xoay lưỡi của cô nó liền ‘hộc máu’. Miệng của con quái vậy bé xíu xiu, An đá lưỡi qua lại nơi cái miệng nhỏ nhỏ của con thú to xác.
“Aaaaaaaaaaaa” Hoàng kéo dài tiếng rên cùng hơi thở.
Sau đó An hôn môi nhẹ lên đôi môi con quái vật như lời tạm biệt. Cô lại há miệng nuốt con quái vật vào trong, cho đến khi đầu con quái vật ấy va vào vật cản trong hang động tăm tối.
An nuốt con vật kia, môi cô gần như chạm vào gốc, cô liền nhả ra và vào một lần nữa.
Hoàng căng cứng người mỗi lần cô nhả ra rồi ngậm vào. Quai hàm anh căng chặt, âm thanh trầm khàn phát ra từ cổ họng
Con thú như chui ra từ đầm lầy, toàn thân nó ướt nhẹp vì nước bọt của An.
An lại liếm nhẹ môi con quái vật kia vài lần làm nó như có dự cảm không tốt.
Ngay lập tức, nó bị cô nuốt vào, lần này An mút chặt lại dập dìu lên xuống mà không nhả nó ra. Chủ nhân của nó chỉ biết nằm đó mà rên la.
“Ưmmmmmmm”
Hoàng luồng tay vào mái tóc cô siết chặt, cơ bụng anh căng chặt, anh gồng mình cố chịu để không phải bắn ra, cô thật sự làm anh muốn hét lên.
Miệng cô ấm nóng lại ướt đẫm, cô mút mạnh còn hơn phía dưới của cô mỗi lần co thắt.
Lại còn ra vào, bên trong lưỡi cô khuấy động dọc theo thân quái vật anh nuôi.
Con quái vật kia chỉ được to xác, nhưng bản tính lại hiền lành, bị cô đối xử như vậy chỉ biết khóc, nước mắt nước mũi liền trào ra.
Hoàng giữ đầu An lại để cô không di chuyển, anh thực sự không chịu nổi nữa.
“Đừng làm nữa, anh chịu không nổi”
An ngậm bằng môi lại chuyển sang dùng răng cắn hờ con thú kia.
Hoàng nhìn xuống thấy cô đang trêu đùa.
“Em mà cắn thì không có bún cua mà ăn đâu”
Giờ anh đã hiểu Bún cua mà cô nói là gì, chỉ cần bỏ đi từ cuối của mỗi chữ Bún Cua là sẽ ra nghĩa. Cô lưu manh.
An hơi dùng sức, Hoàng hít hà một hơi.
Cơ thể anh căng cứng, hạ thân đau nhức, mạch máu đập mạnh mẽ dọc theo thân.
“Em mau ngồi lên”
“Anh không phát ra được từ nào ngoài ưmmmmm với aaaaaaa hả?”
An liếm liếm như trẻ em liếm kem, bỏ ngoài tai lời anh nói.
Hai viên bi cũng được cô nâng niu chăm sóc. Cô ngậm từng viên, đá lưỡi nhẹ nhàng, thân trụ kia An dùng tay vuốt lên xuống đều đặn.
Hoàng rùng mình phụt bắn.
Thứ nước sền sệt trăng trắng nhiễu ra tay An, lúc này cô mới tha cho anh.
Cô đứng dậy định đi lau tay liền bị anh kéo lại, quật ngã cô dưới thân, cả người anh đè lên.
Tinh trùng anh nằm trên tay cô được anh lấy quần lót cô lau qua loa.
Hoàng ngậm ngực cô, mút mạnh rồi kéo ra.
“Aaaaaaaaa”
“Em không kêu được từ khác sao?”
Anh trêu chọc cô.
Bản thân anh bị cô ép phải bắn chứ hạ thân anh chưa thật sự muốn, cho nên nó cứ còn ngạo nghễ mà đứng thẳng.
Hoàng đưa tay xuống dưới xoa nhẹ cửa hang động của cô.
“Miệng dưới này mới thèm bún cua, cái miệng ở đây tham lam dành mất, để dưới này thèm nhỏ dãi rồi”
An cảm thấy mắc cười, nói bậy mà đúng nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.
Bên dưới anh xoa cửa động cô, bên trên hết hôn rồi lại mút ngực, quả là dày vò.
“Thích không?”
An gật đầu.
“Nói”
“Thích, rất thích, rất là thích”
Hoàng cười, rời khỏi ngực cô, tay cũng dừng không xoa nữa.
An bị hụt hẫng còn Hoàng lại thích chí cười.
Cô biết là anh đang chọc tức cô muốn cho cô biết cái cảm giác bị dày vò là như thế nào, cái đồ thù dai.
Hoàng đứng lên rời đi, An giận quá mà, cô đứng dậy dí anh vào tường.
Cô bé nhỏ làm sao to cao bằng anh. Mặt cô hung hăng ra lệnh.
“Bế em lên, mau”
Hoàng mím môi cười giả vờ sợ sệt, răm rắp nghe theo.
Anh bế cô lên, tay cô choàng qua cổ, hai chân quấn hông anh, cho nên chỉ bằng một tay là anh có thể bế được cô, tay còn lại nâng con thú hiền lành đang muốn trả thù kia nhắm thẳng động cô mà đi vào.
An thả lỏng chân để cơ thể rơi xuống, nhắm đúng vị trí mà nhai nuốt con vật kia.
“Nếu không phải em hung dữ thì đừng mơ mà nhai xương được anh nhá” Hoàng nói.
Tư thế này là con vật kia vào thật sâu, mông cô chạm được bi của anh, rất sâu, thở có chút khó khăn, mới lâm trận mà cô như muốn rụng rời cả người, hình như kế sách này của cô hơi sai rồi.
“N…nó….em chỉ nhai những thứ không xương”
Hoàng nhún người nảy lên, hông anh thúc mạnh vào bên trong.
“Aaaaaaa” An bật tiếng rên to, nếu không phải phòng cách âm thì cả nhà đều nghe thấy cả rồi.
Hai chân cô chỉ vì một cú thúc dường như muốn rã rời.
“Em xuống…..em….chịu không nổi”
“Muộn rồi”
Hoàng xoay người, áp lưng cô dính vào tường. Hai tay giữ hai chân cô, thúc hông liên tục, anh cũng không thể chịu đựng nổi, cơ thể cô quá quyến rũ anh.
Bên dưới cô lại luôn mời gọi, hút quái vật anh vào trong, lại không ngừng co bóp.
“Em chặt quá….ướt nữa…”
“Chậm….anh chậm lại”
“Chậm?” Hoàng dừng lại, cố gắng lấy lại nhịp thở.
“Em nói anh chậm….chứ không phải….ngừng”
Hoàng cười hà hà “Anh một là dừng, hai là nhanh, chậm chẳng khác nào giết anh”
“Đừng giỡn nữa, thả em xuống giường”
Nãy giờ trêu đùa cho nên cuộc vui của hai người bị gián đoạn, cả tuần mới làm một lần thì nên tập trung vào nó thôi.
Hoàng bế An trở lại giường, đặt cô nằm xuống.
Anh gác hai chân cô lên vai, nhanh chóng chưa con vật vào bên trong cô.
Hai người hoà vào nhau triền miên.
Trong tâm họ chỉ có đối phương và dục vọng chiếm hữu rất cao.
Sau một hồi lăn lộn đủ tư thế, An nằm vật ra như người chết rồi, đây là lí do cô chỉ cho anh ăn mỗi tuần một lần. Thử hỏi một tuần hai ngày hay ba ngày như thế này thì cô không còn sức để đi làm nữa.
Hoàng nằm nghiêng ôm An từ đằng sau, tay vuốt ve trên bụng cô “Em có muốn đi khám không?”
An biết Hoàng đang muốn nói gì.
Lần trước cô nói dối là cô không thể mang thai được, anh lo lắng cho cô, muốn điều trị cho cô và anh cũng muốn có một đứa con giữa cô và anh.
Ngoài miệng anh nói không muốn có con nhưng cô biết anh vẫn luôn cố gắng để có được. Không dựa vào anh thì dựa vào y học, vài lần làm xong anh không rút ra liền mà cứ để yên ở trong, anh muốn hạt giống của anh được gieo trồng bên trong cô.
An giả vờ ngủ, xem như không nghe thấy anh nói.
Thấy An ngủ rồi, anh lại thôi, không nên gấp.