Đại đã biết việc An trở thành người yêu của Hoàng, anh có buồn, mang chút cảm giác thất bại nhưng không thay đổi được gì.
Hoàng là bạn anh hơn mười năm trời, đâu thể vì phụ nữ mà giận hờn nhau. Còn về phía An, Đại hay nhắn tin cũng như trêu đùa như lúc đầu.
Tự nhủ bản thân là sẽ xem cô như bạn, nhưng đôi lúc anh hay trầm tư suy nghĩ, giá như anh quyết liệt hơn, giá như anh nhận ra tình cảm của bản thân, giá như lần đó đừng đi chung với Huân.
Về phía An, cô không giận Đại, hơn nữa Đại lại là bạn của Hoàng cô lại càng không nên giận anh vì chuyện kia, cô vẫn hay bình luật bài đăng của anh với những câu hài hước hay nhắn tin nói chuyện vu vơ, như đám người Tú, Lão Tôn hay là bọn thằng phò, thế thôi.
-----
An đã nói ở công ty ‘Nhất Tú, nhì Tôn’ đây là hai người không thể giữ bí mật được lâu, nhất lại cái bí mật động trời như vậy, thật sự làm người nghe phải kinh ngạc.
Lão Tôn lướt hai ngón cái trên con iphone đời mới nhất với tốc độ cực nhanh.
Lão Tôn: Ê mấy đứa, biết gì chưa? Có chuyện cực kích thích luôn nè.
Lão Tôn: Tao đi công tác gần cả tháng nay mà còn biết được chuyện ở công ty mình, tụi bây ở nhà kiểu gì mà chẳng biết gì hết vậy.
‘Lão Tôn đã gửi 2 bức ảnh’
Lão Tôn: Nhìn đi, bồ sếp ôm hôn ngoài đường. nhỏ em tao chụp hơi xa nhưng mà con xe kia là của sếp. Cái tướng ông kia thì không lẫn vào đâu được.
Lão Tôn: Tụi bây thấy gì chưa? bình thường ở công ty thì chửi hết đứa này tới đứa kia vậy mà đi với bồ thì như con thỏ ngây thơ. Còn cầm túi cho bồ khép nép như buê đuê kìa haha.
Lão Tôn: Tao bảo đảm với tụi bây luôn, con nhỏ kia không phải là con mà gia đình ổng ghép đôi đâu, nhìn biết liền.
Lão Tôn: Đời mà, đâu ai nói trước được điều gì đâu. Dữ dằn với nhân viên chi rồi nghiệp quật nằm kèo dưới, tao hâm mộ nhỏ nào thuần hóa được Sếp quá bây ơi.
Nhắn xong một loạt tin nhắn, nhưng không thấy ai trong nhóm trả lời. Bình thường mọi người cũng nhiều chuyện lắm mà sao nay lề mề vậy, thiệt là mất hứng mà.
Chưa đầy một phút sau, điện thoại của Lão Tôn reo lên, là tin nhắn đến nhưng không phải của nhóm chat.
Sếp: Deadline báo cáo chuyến công tác là ngày 5 tháng này.
Lão Tôn mắt tròn mắt dẹp hoảng hốt. Sếp nổi chứng gì mà dí deadline rồi, dời deadline sớm những một tuần, cái này là giết người rồi.
Chưa kịp hoàn hồn, Lão Tôn nhận thêm tin nhắn từ sếp.
Sếp: Tấm ảnh kia mờ lắm, tấm này mới rõ nè.
Sếp đã gửi cho bạn một bức ảnh.
Ngón cái Hoàng nhanh chóng chạm vào tấm ảnh phóng lớn lên.
Trong bức ảnh cực rõ nét kia, sếp đang nắm bàn tay của phụ nữ đưa lên môi hôn, đôi mắt đầy vẻ cưng chiều.
Chỉ có khuôn mặt của sếp và bàn tay thon nhỏ của người nữ, lộ thêm cổ tay. Trên cổ tay là hình xăm chữ ‘freedom’ cực kì quen thuộc.
Sao giống tay con An vậy? Ý nghĩ đó vừa thoáng qua đầu, mắt miệng anh đã há to hết cỡ, chuyện này còn gây sốc hơn là tin anh vừa biết trước đó.
Trống ngực Lão Tôn đập gấp gáp, đại não bắt đầu tiếp thu câu chuyện và sắp xếp lại mọi thứ.
Cuối cùng Lão Tôn phải buộc miệng thốt lên câu chửi thề.
‘Bồ của sếp’ ‘kèo trên của sếp’ ‘nghiệp của sếp’ lại chính là con nhỏ mà mình cho là nó không biết gì.
Sếp đang cầm điện thoại của con An?
Ai đó làm ơn cứu tôi ra khỏi địa ngục đen tối này đi.
Con cá nằm trên thớt mà nghĩ là đang vùng vẩy dưới đại dương.
‘Sếp đã gửi cho bạn một bức ảnh’
Lão Tôn run rẩy chạm vào màn hình.
Ảnh chụp cắt từ chiếc cổ mảnh mai của nữ trở xuống.
Mặt sếp đưa vào hỏm cổ của cô gái, đôi mắt lạnh lùng nhìn về phía trước như đang cảnh cáo anh.
Tấm hình tông màu trắng đen cực kì nghệ thuật song lúc này lại cực kì đáng sợ đối với anh.
Thôi xong rồi, sợi dây chuyền trên cổ trắng trẻo kia, không chạy đi đâu được, lại còn lồng vào chiếc nhẫn giống hệt Sếp đang mang. Lão Tôn chính thức rơi vào địa ngục.
Điện thoại lại một lần nữa reo lên.
Sếp: Lần sau nhắn tin nhiều chuyện thì nhắn một tin thôi, enter lắm vậy.
Sếp: Nhớ deadline ngày 5 tháng này nhé, làm xong tôi dắt riêng cậu đi nhậu. Lúc đó tôi có bê đê không thì cậu kiểm chứng nhé.
Đoàng!
Tiếng súng nổ bên tai Lão Tôn.
Không biết nghiệp có quật sếp hay không, chứ nghiệp đang quật Lão Tôn đến mức không thở nổi.
Chưa bao giờ anh mong muốn chuyến công tác kéo dài vô tận như lúc này, anh không muốn trở về.
Cuối cùng Lão Tôn cũng đã diện kiến ‘gái cơ quan’ trong truyền thuyết rồi.
Tú nhận được tin nhắn Lão Tôn nhắn trong nhóm là 30 phút sau đó, anh nhắn tin riêng cho Lão Tôn.
Tú: Anh nhận ra nhỏ kia là ai không?
Lão Tôn: tao không biết nhưng sếp đã nói cho tao biết, đừng nói mày cũng biết mà giấu tao nha?
Tú: Ờ thì biết, do con An không muốn cho người ngoài biết, anh cũng biết gia thế nhà Sếp rồi mà.
Lão Tôn: Ờ, biết là vậy, nhưng mày cũng phải đánh tiếng với tao một chút chứ, tao còn cười cợt với sếp.
Tú: mọi yêu cầu anh cứ nói với con An, nay tụi mình có cây cổ thụ để dựa rồi, không phải lo.
Lão Tôn: haha
Lão Tôn: nhưng tao cứ thấy lo cho con An, nó giấu tới bao giờ, gia đình của sếp ghê gớm lắm, hào môn mà.
Tú: Em nghe Sếp nói, một thời gian nữa thì tăng vốn công ty, rồi niêm yết chứng khoán, khi đó tập đoàn Lê gia muốn gây sức ép với sếp thì trong tay cũng nắm được 35-40% cổ phần. Mà hiện tại chỉ mình ông nội Lê mới có đủ, sắp tới ông nội Lê chia nhỏ cho con cháu nữa là không còn ai đủ quyền nữa.
Lão Tôn: Hèn gì dí tao quá trời, chạy số muốn tuột quần.
Tú: Cố lên thôi, thấy Sếp hình như thương con An lắm, vì sếp, vì công ty, vì con An và vì lương của chúng taaaaaa
Lão Tôn: like like like.
Ngày lễ 30/4, Hoàng trở về nhà họ Lê.
Nhà họ Lê mỗi lần có ngày lễ lớn hay ngày trọng đại liền tập trung với nhau. Hoặc cuối tuần phải về thăm ông.
Ngoài mặt thì làm cho ông vui, tỏ vẻ hiếu thảo nhưng bên trong ai ai cũng mong ông chia phần cho mình nhiều hơn.
Số cổ phần của ông chia cho ai vẫn chưa được công bố, nên ai cũng tỏ vẻ mình là cháu ngoan, luôn hiếu thuận, biết nghe lời.
Hoàng vào đến nhà chính thì thấy mọi người đã ở đó khá đông đủ, anh cúi chào mọi người rồi ngồi xuống bàn trà.
“Lâu nay anh ở đâu? Anh còn xem nơi này là nhà anh sao?” Ông nội nổi cơn thịnh nội khi nhìn thái độ dửng dưng của đứa cháu ông yêu quý.
Những người khác một tuần không về liền tíu tít theo ông trò chuyện lấy lòng, còn tên này, thật không còn phép tắc gì.
“Công ty con nhiều việc lắm” Hoàng thổi thổi hơi nóng trong tách trà rồi hớp một ngụm.
“Công việc, công việc. Liệu công ty gì của anh có quan trọng bằng số cổ phần của Lê Gia không?”
Mọi người nín thở ngồi nghe.
Hoàng đặt nhẹ tách trà xuống, ông quả nhiên già rồi, lẩm cẩm rồi, luôn tự cho mình là tề thiên đại thánh khi xưa có thể hô mưa gọi gió sao?
“Công việc của cháu là của cháu, cổ phần của ông là của ông, ông chỉ là ‘sẽ’ chứ chưa chia, ông thật sự muốn có một đống cháu nhảy nhót làm theo ý ông, vui thì ông cho buồn thì ông đuổi ra đường sao? Ông sống tới từng tuổi này rồi, nên thoải mái mà vui vẻ với con cháu đi, đừng dùng tiền mà uy hiếp người khác nữa”
“Hoàng, không được hỗn” Ông Huy quát lớn.
Hoàng im lặng không nói nữa.
“Anh…anh giỏi lắm” ông nội Lê tức giận run rẩy cả người.
Bà Liên cùng ông Huy lo lắng, ra hiệu bảo anh đừng nói nữa, mau xin lỗi ông.
Hoàng thở dài, nghĩ đến ông tuổi đã cao, chẳng sống được bao lâu nữa, anh đành nhẹ giọng “Ông đừng tức giận nữa, là cháu sai, ông vui vẻ mà sống lâu với con cháu”
Thấy anh xuống giọng, cơn giận của ông cũng vơi đi ít nhiều.
Lần nào gặp nhau cũng là khẩu chiến, cuối cùng vẫn không ai chịu nhường ai.
“Chuyện cưới xin của anh đến đâu rồi”
“Chẳng phải cháu cưới rồi thì ông mãn nguyện liền đi theo bà sao? Cháu thấy thôi cứ ở vậy, ông chưa đạt được mục đích, ông còn sống lâu lắm”
“Hừ, tôi còn tưởng anh muốn tôi chết sớm?”
Ông nội Lê thở dài, vẫn là đứa cháu này nói chuyện vừa ý ông, không quá xu nịnh, nhưng vẫn làm người khác dễ chịu.
Dường như trong mâm cơm gia đình này mọi người luôn nghi kị nhau.
Rõ ràng biết điểm yếu của anh là gì, vậy mà trước mặt ông nội Lê lại hay bóng gió kể về bạn bè đến 30 tuổi rồi chưa có vợ, vừa mới đi khám phát hiện vô sinh.
Hoàng dằn mạnh bát ăn cơm xuống tạo nên âm thanh lớn, anh đứng lên thưa nội cùng chú bác anh lên phòng vì có việc công ty, chiều xuống tiếp chuyện với ông sau.
Không khí trở nên im lặng, mắt bọn họ đều hướng theo thân hình đang rời đi.
Ông nội cũng chưa đến mức lú lẫn để mà không phân biệt đâu là thị phi, ném đá giấu tay.
Ông liếc người kia không nói gì.
Mọi người tiếp tục quay lại bữa cơm.
Hoàng lên phòng, anh làm việc là thật.
Vừa làm vừa nhắn tin cho An. Đến một giờ trưa bé Ti ngủ thì An cũng ngủ.
Hoàng nhắn lại “Mai anh về với em, đợi anh”
Buổi chiều tối, mọi người sinh hoạt cá nhân, Hoàng vào phòng ông nội.
Ông nội có thói quen đánh cờ và uống trà ngoài ban công.
Người có kiên nhẫn sẽ thành công, người có kiên nhẫn sẽ đánh được cờ Tướng.
Hoàng ngồi đối diện ông, sắp quân cờ màu đỏ vào vị trí đúng của nó. Tự nhiên rót cho mình tách trà.
Hai người không nói lời nào, im lặng mà đánh.
Một thời gian qua đi, trên bàn cờ mỗi bên chỉ còn lại ba quân, tính luôn của Tướng.
“Ăn miếng trả miếng không phải lúc nào cũng tốt, phải biết tiến biết lùi” ông nội nói.
“Người ăn mình con Xe, mình nhất định phải ăn lại con Mã. Cháu không biết ăn miếng trả miếng có tốt hay không nhưng bị đánh mà không đánh trả thì trước mắt là rất đau và tức, mà đã tức thì làm không được việc gì cả” Hoàng khéo léo áp sát quân Pháo của mình về phía đối phương.
“Cháu còn non lắm” ông đặt quân xe nhích đến gần chiếu tướng đối phương, tiếng cờ va vào mặt bàn vang lên tiếng “cạch”
Hoàng kéo quân Mã về chắn trước quân Tướng, dùng Mã đổi Xe nếu đối phương cố đâm đầu “Tre già thì măng mọc, đạo lí này ông phải là người nắm rõ chứ”
Ông nội Lê cũng không phải dạng đâm đầu, thế hiện tại của ông yếu hơn. Ông chỉ còn lại một Sĩ và một Xe. Hoàng lại còn một Pháo một Mã. Đến cuối cùng ông cũng là người tháo chạy.
Bỏ bàn cờ qua một bên, ông cụ Lê đi vào nhà.
Ông tỉ mỉ mở khoá két sắt, trong đó có một tập hồ sơ dày.
Ông lấy ra một tờ giấy đã soạn thảo chưa đóng bất kì con dấu nào, đưa cho Hoàng xem.
Nội dung trên mảnh giấy là quyền chuyển nhượng cổ phần của tập đoàn Lê gia.
Tổng 36% cổ phần được chia nhỏ ra, mỗi người một ít không đồng đều nhưng mỗi người không vượt quá 5%. Ông có tổng cộng 9 người cháu cả nội lẫn ngoại, 8 người đã có tên, ứng với số cổ phần. Chỉ có tên anh là chưa được đánh vào và số cổ phần còn lại là 12%.
Hoàng cũng đoán ra được ông muốn nói gì, anh cứ im lặng không chống lại ông.
Ai cũng biết, anh là đứa bị ông mắng nhiều nhất nhưng lại là đứa ông thương nhất. Cũng vì nghĩ ông thương nên anh rất bướng.
“Cháu về Lê gia làm việc thì số cổ phần này ông sẽ để cho cháu” Ông nội ra điều kiện.
Là người tiếp nối của Lê Gia, ông nội không muốn nó bị suy thoái. Thế hệ sau này chỉ có đứa cháu này của ông mới có thể chống đỡ tập đoàn đi đúng vào đường ray của nó.
“Nếu ông đã yêu thương cháu thì cháu cũng nói thật với ông, cháu không thích làm ở Lê gia, nó quá ngột ngạt. Ông đã từng nói cháu chính là con sói tuyết ngang tàng, chỉ làm những điều bản thân nó muốn, cháu không phải đám cừu nuôi để lấy lông, mặc ai sai khiến cũng được”
“Cháu nói vậy mà nghe được sao? Cháu là con cháu Lê gia, cháu có trọng trách gìn giữ cơ ngơi của Lê gia, nếu đã là Sói tuyết thì phải có trách nhiệm đến cùng”
“Ông rõ tính cháu rồi, cháu sẽ có trách nhiệm với gia đình này, còn cơ ngơi đó, ông tìm người mà đào tạo đi, ông còn sống lâu lắm, đừng có đem di chúc ra nhắc hoài, khéo có đứa lại mong ông chết sớm”
Ông cũng chưa lẩm cẩm, giá mà đứa cháu này nghe lời ông một chút, mềm mỏng với ông một chút thì ông cũng chẳng nặng đầu. Những đứa trẻ kia chỉ nhìn chằm chằm vào tài sản của ông, có mấy đứa thật lòng?
“Được rồi, bỏ chuyện Lê gia sang một bên đi, hôm sau tìm được lí lẽ mới lại nói tiếp với cháu”
Hoàng phì cười, giống hệt đứa trẻ.
“Ông đừng đề cập đến chuyện cưới xin thì cháu tiếp tục ở lại nói chuyện với ông, ông mà nhắc đến nữa cháu về phòng à”
Ông nội Lê giận dỗi đánh gậy về phía anh, Hoàng nhanh chân né đi “Anh định cứ thế này mãi sao?”
“Cháu có cũng không cho ông biết”
“Cái thằng bất hiếu này, đưa về đây xem nào, con cái nhà ai?”
Hoàng cười nói “Ông nghỉ ngơi đi, cháu về phòng đây”