Chương 40: TỰ TI

Bọn họ vừa ăn vừa nói chuyện.

Bọn họ lại kể những mẫu chuyện về cấp ba.

An bị đuổi ra khỏi lớp vì bài tập làm văn sất láo.

Bài văn yêu cầu nêu cảm nhận của em về bài thơ abc. Bài làm của An chỉ có một câu ‘em cảm thấy bài thơ rất nhảm, không theo thể loại nào hết’.

Thế là cô giáo mặt đỏ phừng phừng đuổi An ra khỏi lớp mỗi khi đến tiết học của cô, hoặc bắt cô đứng hết tiết.

Dũng phải đi năn nỉ cô giáo bỏ qua cho An, còn An thì lại cứng đầu một mực không nhận sai. Tết đến còn đốt pháo ném vào nhà cô giáo, làm chó xung quanh sủa inh ỏi, náo động cả đêm giao thừa.

An còn kéo người chặn đường con trai cô giáo đang theo học bên trường khác, còn tuyên bố ‘đời mẹ ăn mặn đời con khát nước’

Hôm sau lại một trận lôi đình từ cô giáo, cô giáo đuổi An ra khỏi lớp và yêu cầu lớp làm bài kiểm tra mà không cho An làm.

Một lần khác thì vẫn cho cô làm bài.

An lén lật tài liệu, người khác cũng lật tài liệu nhưng chỉ có An là bị 3 điểm. Những người khác cũng chép tài liệu như cô, chép cùng quyển sách tham khảo văn như cô nhưng lại được 8 điểm. Đây chẳng phải là công khai vùi dập cô sao?

Dũng hằng ngày theo đuôi giáo viên xin cô bỏ qua cho An. Giáo viên yêu cầu An xin lỗi thì cô giáo mới bỏ qua, Dũng không thuyết phục được An nên chẳng thể làm được gì.

Nhưng cậu vẫn lì mặt đi xin xỏ, đến mức cả trường đồn ầm lên là Dũng thích An.

Chuyện kết thúc khi phụ huynh An lên gặp cô giáo, hứa sẽ bảo ban cháu thì cô mới bỏ qua, rốt cuộc An vẫn không xin lỗi.

Hoàng nghe câu chuyện truyền kì của An anh khẽ cười ghé tai thì thầm “Cứng đầu”

An không phản biện, vì anh nói đâu có sai.

Một thời đi học huy hoàng của An giờ kể lại chỉ có cứng đầu và ngang bướng.

“Mấy đứa không học RMIT nó ngang bướng lắm”

An cười vui vẻ

Thời đi học, ai cũng từng trốn tiết, từng bị đứng trước trụ cờ vì vi phạm nội quy. Từng bị bắt nói chuyện và rất rất nhiều điều vụng vặt mà khi gặp lại, những điều đó đều là những kỉ niệm vui vẻ.

Dũng hỏi “Hồi đi học anh Hoàng có vậy không?”

“Không, anh ngoan lắm”

“Tự nhiên anh gặp nó em thấy lo cho anh quá” Phát nói

“May là sau này anh mới gặp, trước đó anh mà gặp chắc còn khổ dài” Hoàng hài hước trêu.

Mọi người ăn uống xong, lại bàn bạc với nhau đi hát karaoke.

An nhìn đồng hồ, thấy trời còn sớm nhưng ban ngày thấy Hoàng mệt nên muốn anh về sớm để nghỉ ngơi.

Dũng lại nói “Đi hát đi, lâu mới gặp ảnh, ngày nào mày không gặp mà còn kéo về”

“Anh muốn đi không?” An hỏi Hoàng.

Hoàng kéo An vào, ôm cô chặt hơn “Đi, vui mà”

“Mọi người đi karaoke nhé, chầu này tao trả cho”

Dũng đã thanh toán cho bữa ăn, An cũng không muốn nợ ai nên tiếp lời Châu “Share đi”

Châu không trả lời.

Hoàng lại rỉ tai An “Là share, cong lưỡi lên, cong như lúc em đá lưỡi anh ấy”

Cái bệnh nghe tiếng anh không đúng tiêu chuẩn của anh lại nổi lên cùng bản tính không đứng đắn.

An thúc cùi chỏ vào hông anh mà lườm “Không đứng đắn”

“Anh phải dạy lại tiếng anh cho em mới được, sai cơ bản”

“Em.không.cần” An vẩu môi bướng bỉnh nói.

Hoàng rất thích trêu chọc cô, thật muốn cắn đôi môi kia mà.

Ai có xe thì đi lấy xe ở tầng hầm, người không đi xe thì đứng đợi ở sảnh nhà hàng.

Mọi người đứng đợi hầu như là con gái. An và Hoàng cũng đứng đợi.

Hạnh thắc mắc “Ủa An, mày không đi lấy xe hả?”

“Nhân viên lấy dùm rồi”

Mọi người ở đây không ai biết là nhà hàng này có dịch vụ đó. Mỗi ngày biết bao nhiêu lượt ra vào mà có dịch vụ ấy thì làm sao xuể.

Mọi người còn đang thắc mắc thì các bạn nam đã lái xe lên đến nơi, hầu như là tập trung gần hết.

Chiếc xe của Hoàng cũng xuất hiện.

An nói “Tao biết chỗ đó rồi, mọi người tới trước đi”

Chiếc AMG của Hoàng đậu bên đường, nhân viên cung kính cúi đầu đưa lại chìa khoá cho anh, Hoàng lịch sự gửi nhân viên một tờ tiền.

Chiếc xe hai chỗ ngồi, Hoàng mở cửa cho An rồi vòng sang ghế lái ngồi vào.

Phía bên kia đường mọi người chăm chăm nhìn vào chiếc xe An đang ngồi.

Bọn họ không biết chính xác chiếc xe giá trị bao nhiêu nhưng hình dáng chiếc xe cho họ biết nó không hề rẻ và rất ít người sở hữu được nó.

Thấy mọi người vẫn chưa đi nên An và Hoàng cũng đậu ở đấy đợi.

An lướt điện thoại, đột nhiên dừng lại ở một bức ảnh.

An không vui, xoay màn hình điện thoại cho Hoàng xem.

Trên màn hình điện thoại là bài đăng của Hoàng Anh, nhân viên xuất khẩu mới của công ty. Bức ảnh chụp ở vị trí ngồi của ghế phụ xe anh với dòng trạng thái ‘thật hạnh phúc khi tan làm có người đưa về’

“Lúc chiều cô ấy đi nhờ xe”

Nói gì bây giờ? Lý do chính đáng quá mà, cô khó chịu là việc của cô, cô tìm không ra được lỗi để mà bắt anh.

Bài đăng kia có hơi mờ ám nhưng phần lớn những đứa sống ảo thích thả thính đứa nào không vậy, chưa chắc gì Hoàng Anh đã có gì vượt giới hạn với anh.

An bật ra một câu hỏi ngu ngốc “Anh thích nó hả?”

Hoàng muốn cười không được, muốn mếu cũng không xong.

Nói xong cô liền biết bản thân ngu ngốc cỡ nào “Thôi, coi như em chưa nói gì”

Mọi người tập trung đủ, kéo nhau sang quán karaoke.

Hoàng cũng khởi động máy, anh dịu dàng nói “Em không thích thì lần sau anh không chở ai hết, được không?”

Mọi lần cô đều mắng anh trẻ con, sao lần này cô lại biến thành anh mất rồi.

An quay mặt đi không trả lời.

Xe đến quán karaoke, Hoàng xuống xe, thuận tay ném chìa khoá cho nhân viên rồi vòng sang cửa kia mở cửa cầm túi xách cho cô.

Các quán karaoke sắp xếp nhân viên đón khách, những chiếc siêu xe thường được nhân viên đưa đi đậu ở một vị trí khác, tránh va quẹt xe.

Bấy giờ mọi người mới để ý, hành động ném chìa khoá cho nhân viên là hành động quen thuộc, là hành động thường ngày của công tử thế gia.

Anh ngẩng đầu trước người khác nhưng lại cúi đầu trước An. Lúc này bọn họ thầm than An tốt số, đào được mỏ vàng.

Dũng cười ngại ngùng “Ông này nãy giờ nói chuyện tưởng ổng đi xe máy không đó trời, ai ngờ cũng đi hai chỗ mà là hai chỗ bốn bánh”

“Do con An kêu nó nuôi, tao còn tưởng thiệt” Hùng nói

An cười “Xe là tao mới thuê thiệt mà, thuê chiếc xe, thuê luôn tài xế, đi chơi cho máu”

“Rồi mày có thuê tối nằm luôn không?” Phát cười hô hố chen vào.

Hoàng vui vẻ chen ngang “Cái đó tặng kèm theo combo”

An lườm Hoàng “Xàm!”

“Anh không xàm còn lâu mới cua được em” Hoàng mặt dày nói.

Cùng lúc đó một người nước ngoài từ trong quán đi ra, nhìn thấy Hoàng liền ngạc nhiên sau đó cười vui vẻ bắt tay anh.

Hoàng cũng vui vẻ chào hỏi, hai người giao tiếp bằng tiếng anh. Thoáng chốc Hoàng như biến thành người nước ngoài, nói cả tiếng lóng.

An chỉ loáng thoáng nghe được anh giới thiệu với người nước ngoài kia là “My wife and her friends”

Nói được một lúc Hoàng thấy mọi người đứng đợi nên tạm biệt rồi vào.

Mọi người chọn phòng lớn nhất.

Chưa kịp gọi món gì thì phục vụ đã tự động bê đồ uống thức ăn vào. Mọi người ngơ ngác chưa hiểu chuyện thì Hoàng lên tiếng giải thích “Bạn anh là chủ chuỗi quán karaoke này, ông ấy mời mọi người đêm nay”

“Tôi nói hôm nay tôi mời là tôi sẽ mời” Châu khó chịu nói.

Cô từng bị mất hào quang trong tay Hương, lần này có bạn trai đi ô tô, được dịp lên mặt lại bị An chiếm mất. Giờ lại lòi ra thêm chuyện bạn trai An là một người giàu kết xù nữa, Châu tức tối dường như không thở đều được nữa.

Hoàng nhún vai “Tuỳ cô”.

Nếu cô thích tính tiền thì cứ chia đều cho nhân viên, dù sao Mr Kai đã mời thì ông sẽ không tính hoá đơn này.

Nước uống của công ty cũng xuất hiện, An chọn một chai có vị dâu.

“Ê, uống cái này đi, nước uống của công ty tao đó”

Cô ướp vài chai vào xô đá, nước này uống lạnh là tuyệt vời nhất, không cần uống chung với đá.

Dũng và Hùng cũng chọn một chai.

Nước uống có cồn, có vị trái cây lên men, lạ lạ lại ngọt ngọt. Bọn họ uống ừng ực hết cả chai.

“Loại này uống ngon quá nè, nhập ở đâu ta.” Phát xoay xoay thân chai để xem thông tin.

“Công ty cổ phần LMH? Lee Min Ho?”

Lại nữa, An nhíu mày “Điên hả? là Lê Minh Hoàng”

Dũng phát hiện ra điều gì, anh nói “Hoàng đó với Hoàng này, liên quan gì không?”

An cười lắc đầu “Không, hai người khác nhau”

Mọi người lại rơi vào mông lung. Lời nói thì phủ nhận nhưng nụ cười kia là khẳng định mà”

Những cô gái vẫn mang lòng ghen tị lớn hơn, cứ nghĩ thân thế người kia càng lớn là niềm ghen tức của các cô lại muốn nuốt chửng tính chân thật vốn có.

Chỉ cầu mong sao như lời cô nói, người kia chỉ là người cô thuê, xe kia cũng là cô thuê, công ty LMH không liên quan gì tới người tên Hoàng kia.

An lúc đi học tính tình như con trai cho nên phần lớn các cô gái trong lớp không thích cô ngoại trừ Thư và Hương.

Thư đã lấy chồng ở Hà Nội, rất ít gặp nhau, Hương thì về chung nhà nhà.

Ánh đèn mờ tối, mọi người bắt đầu chọn bài và hát. Men say trong người bắt đầu ngấm và kích thích sự tự tin của mọi người. Không cần biết hát hay hay hát dở, gặp bài nào mình biết là lên giật micro mà hát.

An quá quen với cảnh này, cô ngà ngà say dựa người vào Hoàng cười ngả nghiêng.

“Anh đưa em về”

“Em chưa muốn về”

An lại to gan hơn, bắt lấy tay anh vòng sau lưng mình, buộc anh phải ôm cô.

Cô dựa người lên ngực rộng lớn của anh, hít hít cái mùi hương nước hoa và cái mùi lành lạnh trên cơ thể anh.

Hơi thở cô nóng phả nên ngực anh, làm trái tim anh gấp gáp đập nhanh.

Hoàng hôn lên đầu cô đầy âu yếm, mỗi lần cô say cô như con mèo rất quấn người, bám lấy anh không rời.

Bình thường cô cũng say như thế này không phải tốt hơn sao.

“Em ngồi lên đi, anh đi vệ sinh”

Đỡ An dựa vào ghế anh ôn tồn hỏi “Mệt không?”

An gật rồi lại lắc.

Hoàng cười “Anh đi xong rồi đưa em về, ngồi đây đợi anh”

An ngồi một lúc liền thấy buồn ngủ. Cô đứng lên tạm biệt mọi người rồi ra ngoài phòng đợi anh.

Bên trong có máy lạnh mát mát cô dễ ngủ gục, ra ngoài hơi nóng bức bối làm An thanh tỉnh hơn.

Đứng bấm điện thoại một lúc vẫn không thấy Hoàng, An ngó dọc hành lang hai phía tìm nhà vệ sinh.

An đi theo chỉ dẫn của nhân viên thì tìm thấy lối đi chung của hai phòng vệ sinh nam và nữ.

Càng đến gần An nghe có tiếng nói qua lại.

“Anh còn đứng đó nhìn, không biết giúp đỡ phụ nữ sao?”

Là tiếng của Hạnh?

“Là cô va phải tôi, sao tôi phải giúp cô?” Hoàng khoanh tay đứng cách xa cô ta.

“Anh có phải là đàn ông không vậy?”

“Tôi không có nghĩa vụ phải trả lời cô, muốn biết cô thử hỏi người yêu tôi xem, biết đâu nghe xong cô lại thèm”

An nghe lén mà muốn té xỉu, đó là người yêu cô sao?

Sao dạo này anh xéo xắc vậy? Nhưng cô mắc cười quá đi.

An bật cười khanh khách đằng sau góc khuất.

Hoàng biết An đang ở phía sau liền nhướng mày “Cô tránh đường, tôi phải đi rồi”

Hạnh tức tối quay người bỏ đi. An đứng ở ngã rẽ, Hạnh cũng phớt lờ đi qua.

Hoàng đi ra, An miệng cười, mắt lườm anh “Đồ ong bướm”

“Về thôi”

Cái người này sao cô không thể nào yên tâm được nhỉ, ong bướm lượn lờ bên anh khắp nơi.

An ra xe ngồi, cô từ từ tỉnh táo lại, cô nheo mắt nhìn anh.

Người yêu cô đương nhiên ưu tú, đẹp trai lại có tiền, điều này rất không tốt.

Còn cô chẳng có cái gì, lại được mệnh danh là một đời chồng, lại có con riêng.

Một người thì dương vô cực, một người thì âm vô cùng. Chưa bao giờ An lại thấy tự ti như lúc này.

Hoàng thấy đôi mắt dò xét của An, anh quay sang cười hỏi “Sao vậy?”

An bạo gan nói “Anh vừa đẹp trai, vừa có tiền, em đang nghĩ xem đến khi nào anh bỏ em đi theo người khác”

Hoàng tỏ thái độ khó chịu ra mặt “Em nói điên khùng gì vậy hả?”

Nghĩ tới cảm giác lúc đó, tim An nhói đau.

“Người phụ nữ nào cũng xinh đẹp, tài giỏi hơn em, chúng nó cứ….”

Thôi đi càng nói càng sai, cô say thật rồi.

Hoàng biết cô đang tự ti về bản thân mình, những người phụ nữ kia thật đáng ghét.

Anh đau lòng cô, cô gái của anh tràn đầy năng lượng tích cực, hôm nay sao lại nghĩ ngợi lung tung thế này.

Hoàng ôm cô, vuốt nhẹ lưng cô “Nếu em không muốn anh sẽ tránh xa những người phụ nữ kia, không được nghĩ ngợi lung tung nữa, biết chưa?”

An không trả lời, ngay cả tình yêu của cô cô cũng sợ hãi, sợ khi bản thân yêu hết lòng thì cái kết nhận lại giống như cuộc hôn nhân trước.

Cuộc hôn nhân trước, sau ly hôn cô có thể vui vẻ sống, nhưng lần này lại khác, nếu anh rời xa cô, cảm giác chính là không cam tâm và không đành lòng.

Thấy An không trả lời, Hoàng nói “Vậy kết hôn với anh nhé?”

An lại không để lời nói của anh trong đầu. An chỉ có thể biết anh hiện thời đang hứng thú với cô, đang chìm vào dục vọng với cô nhưng cô thì đang yêu anh.

Cô hiện tại không tin được chuyện ngược đời mà mọi người hay nói là cổ tích này. Chính là tình yêu giữa họ, nó mong manh đến nổi có thể vụn vỡ bất cứ lúc nào.

“Về thôi”

An không trả lời anh, anh nói là thật lòng, cô lại không tin.

Hay bản thân cô không muốn? Vì cô không yêu anh đến mức dự tính tương lai.

Tim anh chậm rãi như có người dùng dao cùn cứa mạnh mà không đứt.

Hoàng đưa An về, suốt dọc đường họ không nói với nhau lời nào.

Căn nhà hiện tại An ở là của Hoàng có ba phòng ngủ, Ti đã ngủ với bà ngoại, Phú sang phòng bên cạnh. Hoàng đỡ An vào phòng ngủ.

Thả An xuống giường, cô liền lăn quay ra ngủ, bia và cooktail không hợp, uống chung thường bị say nhanh hơn.

Hoàng lấy khăn lau mặt, thay đồ cho cô, rồi ôm cô đi ngủ.