Chương 39: NHÂN VIÊN MỚI

Trở về Sài Gòn, trở về với cuộc sống thường ngày.

Có điều mới là nhân viên xuất khẩu đã vào làm.

Vì từ chối lời đề nghị xin vào làm của Thuý mà Hoàng tức tốc tuyển người vào lấp chỗ.

Cô gái tên Hoàng Anh khá trẻ độ khoảng 25 tuổi, lại xinh đẹp. Như thường lệ, người mới vào Nga sẽ dắt đi một vòng khắp công ty để giới thiệu.

Lần này cũng chưa có trưởng phòng Kinh Doanh xuất khẩu, nên Hoàng là người trực tiếp giám sát công việc của Hoàng Anh.

Chỉ là anh không cho cô ngồi làm việc trong phòng mình.

Hoàng Anh làm việc ở phòng Xuất khẩu, có việc gì lại chạy sang phòng Hoàng để anh chỉ bảo thêm.

Hoàng Anh là cô gái đã từng đi du học ở Singapore nên tính tình cũng rất cởi mở và hiện đại, vì ngồi một mình, cô hay sang phòng của An làm việc chung cho đỡ nhàm chán.

Như thường lệ, họp giao ban là lúc mọi người áp lực nhiều nhất. Hiện công ty đang trên đà phát triển mạnh nên áp lực càng tăng cao, Sếp mong mỏi năng lực mọi người càng phải nhiều hơn.

Tần suất An bị Hoàng gọi sang phòng càng nhiều.

Hoàng Anh thắc mắc hỏi Thảo.

“Chị An hay bị Sếp gọi lắm hả?”

Thảo thật thà gật đầu

“Tui thấy chị An làm việc tốt lắm mà bị Sếp kêu qua chửi quài, có bữa tui còn không dám thở mạnh nữa”

“Như tui đâu có bị Sếp nói gì đâu”

“Chắc là do bà mới vô làm, chứ trong công ty này, Sếp yêu cầu khắc khe lắm, nhìn lương thì bà cũng biết rồi đó”

“Ờ” Hoàng Anh gật gù suy tính.

Tại phòng bên kia,

Vẫn hành động cũ, gọi cô sang để ôm hôn cho đỡ ghiền.

Đầu óc anh dạo này nhiều việc nên có chút căng thẳng, chỉ cần có cô thì anh như được nạp năng lượng tức thì.

An ấn ấn trên đỉnh đầu anh, rồi massage bên thái dương.

Hoàng nắm tay An kéo cô ngồi trên đùi mình, gục đầu lên vai cô nhắm mắt.

“Mệt lắm sao?”

“Ừ”

Sao An lại nghe ra giọng điệu nhõng nhẽo từ anh?

“Vậy chiều anh về nghỉ sớm đi”

“Em đi đâu?”

“Đi sinh nhật bạn”

Hoàng nhăn mày lại hỏi “Em đi một mình?”

“Ừm, con Hương không đi”

Vấn đề anh hỏi không phải như vậy. Anh muốn hỏi là cô không đưa anh đi cùng sao? Cô không muốn giới thiệu với người khác anh là bạn trai cô sao?

Trong khuôn khổ công ty bí mật thì còn được, đằng này ngay cả mối quan hệ của cô anh cũng bí mật luôn sao?

Cổ họng Hoàng đắng chát, sắc mặt vui vẻ chợt biết đổi.

“Anh sao vậy?”

“Không”

An có thể thấy lời nói anh không bình thường, dù sao cô cũng là người giỏi nhìn sắc mặt người khác.

“Sao lại giận em?”

“Không có gì”

An lại dùng chiêu cũ, áp hai tay giữ má anh lại, buộc anh phải đối diện với cô.

“Nói xem, sao lại giận em?”

Hoàng liếc mắt đi không thèm nhìn cô.

“Không nói vậy em về làm việc nha”

Hoàng không vui không trả lời. Cái tính này là sao đây?

Anh cũng không rõ, anh chỉ muốn cô chiều chuộng anh một tí, quan tâm anh một tí. Cuối cùng đổi lại thành gì đây? Cô là vô tâm hay vô tư?

Hoàng giận An ngay cả đến ăn trưa cũng bỏ qua.

Hôm nay Lão Tôn đã đi công tác nên chỉ còn An ngồi ăn với Tú.

Tú quan sát vài ngày rồi, liên kết nhiều sự việc lại với nhau anh lại có nghi ngờ.

Cho đến khi anh nhìn thấy chiếc nhẫn được luồng vào sợ dây chuyền đeo trên cổ An.

Trên đời này không thể nào có nhiều sự trùng hợp vậy chứ? Chiếc nhẫn kia là nhẫn đôi của Cartier.

Tú bạo gan hỏi “Ê, mày có giấu tao gì không?”

Đang nghĩ ngợi nên dỗ dành Hoàng như thế nào, An liền giật mình bởi câu hỏi của Tú.

“Giấu gì?”

“Bồ mày tên Hoàng đúng không?”

An đảo mắt định chối, nhưng nhìn mặt Tú không có vẻ là đoán bừa, An tạm thời im lặng.

Im lặng là đồng ý.

Khá khen cho mày, giấu diếm đến bây giờ.

“Đừng nói là mày là đứa đi với sếp lên Đà Lạt đó nha?”

“Nói nhỏ thôi” An van xin.

Nghe vậy Tú cũng nhỏ giọng nhưng vẫn trách cứ cô.

“Cái con này, từ đó tới giờ còn giả điên với tao. Hèn gì tao thấy Sếp nói chuyện với anh Bình mà khép nép, hoá ra là anh vợ”

Dù đoán trước được bảy tám phần nhưng Tú vẫn há hốc miệng vì kinh ngạc.

“Tao thoả thuận với Sếp là giữ bí mật ở công ty rồi, cho nên mày bớt cái miệng mày lại đi”

Tú là người nhiều chuyện thật, nhưng chuyện gì nên nói và chuyện gì không nên nói thì anh luôn rõ.

An tò mò hỏi “Sao mày đoán được?”

“Tao mới nhận hình hôm bữa chụp du lịch. Sếp chụp với ai cũng xã giao, tới lượt chụp với mày ôm chặt cứng. Hôm bữa con nhỏ kia tới quan cafe đó, tao còn kêu chị dâu, ổng nhìn tao như muốn làm thịt luôn. Rồi lúc trước, tao nói giỡn đòi bê mày lên giường, ổng chuốc tao mày nhớ không? ”

“Lúc đó chưa có gì mà” An đính chính.

“Mày chưa có chứ ổng có rồi. Rồi chọn đi Phan Thiết hay Vũng Tàu, sếp toàn chọn theo ý mày. Rồi bữa tắm biển con nhỏ kia xin số, mày hỏi, ổng giải thích liền luôn. Cuộc gọi đó, nghĩ là diễn nhưng lại là thật. Hai người ghê gớm lắm”

Sơ hở cũng nhiều nên bị phát hiện cũng là việc sớm muộn thôi.

An chỉ hơi bất ngờ, thì ra lần đó anh đã thích cô sao?

“Rồi vòng tay kia cũng là sếp mua chứ gì?”

An gật đầu.

“Mày vớ được hủ vàng rồi An ơi”

An cười đùa “Bởi vậy tao mới giấu”

Lúc đi về An còn kĩ càng dặn lại “Nhớ kín miệng đó”

Tú làm giấu tay Ok.

An gõ cửa vào phòng Hoàng, anh vẫn còn giận cô.

An đặt hộp cơm lên bàn cho anh, Hoàng vẫn không nhìn cô.

“Được rồi, em thấy anh mệt nên không rủ anh đi cùng, chứ không phải là em không muốn công khai anh”

Nhận được câu trả lời, suy cho cùng vẫn là cô nghĩ cho anh nhưng anh cũng rất giận cô. Chuyện từ sáng để đến bây giờ mới chịu nói. Hoàng tiếp tục im lặng.

“Chiều nay anh đi với em được không?”

Hoàng còn đang suy nghĩ, nét mặt anh giãn ra, đáy mắt bắt đầu nhen nhóm ý cười.

“Giận dai quá”

An kéo cổ, hôn vào má anh một phát rồi cười hì hì.

Hoàng chưa thoả mãn, trầm giọng nói “Làm lại”

Cái người này, thiệt tình.

An không hôn ở má nữa mà hôn tại môi anh, nụ hôn chuồng chuồng đạp nước.

“Tưởng là em không cần anh đi cùng”

“Đã mua cơm cho anh, mở lời mời anh rồi, còn không đi sao?”

Hoàng làm bộ mặt hung dữ “Đi, ai nói với em là anh không đi?”

An véo mặt Hoàng mắng yêu “Làm trò”

Hôm nay sinh nhật của Dũng, lớp trưởng hồi cấp ba. Hương không đi vì ghét Châu trong lần họp lớp lần trước. Còn An thì không thể không đi, nói về giao tình thì An thân với Dũng hơn.

Lúc còn đi học thì có thể nói là hoạn nạn có nhau, nhiều lúc Dũng còn cho An copy bài kiểm tra, dù khác đề Dũng cũng giải giúp rồi chuyền cho An. Thời đi học mỗi lần nhắc lại An đều cảm giác như mới hôm qua.

An xin về sớm để lo cho Ti, Hoàng sẽ về chở cô sau.

5 giờ hơn Hoàng đã về, Dũng mời sinh nhật lúc 7 giờ.

Tắm rửa xong An đưa Hoàng đi mua đồ. Trang phục của anh toàn quần tây áo sơ mi, chỉnh tề quá thì trông lại khá cứng nhắc.

An lựa cho anh chiếc áo sơ mi cách điệu over size, giả nút, chất đủi thoáng mát màu trắng sữa. Quần kaki đen rách gối, thêm đôi giày sneaker jordan cùng một cặp với cô.

An nhón chân lên vuốt lại mái tóc, Hoàng dạng chân cúi đầu để cô điều chỉnh dễ dàng hơn.

An nhìn tới nhìn lui vẫn thấy chiếc áo này nên đóng thùng một tí đằng trước sẽ đẹp hơn.

Cô tự nhiên đưa vạt áo trước vào, dùng tay ép vạt áo vào bên trong quần cho thẳng.

“Xuống tí nữa” Hoàng trầm giọng thì thầm vào tai cô.

Thật sự muốn đá tên này một phát.

Tay An nắm ngay bụng dưới anh, dùng lực nhéo lớp da non phía dưới, miệng mắng ann “Dâm tặc”

Hoàng cười vui vẻ.

Chỉnh xong, An tìm phụ kiện thêm vào. Cô chọn thêm một dây đeo tay mảnh màu đen đeo chung với apple watch trên tay anh. Cô lui ra xa ngắm nhìn một lần nữa, đúng hình tượng cô thích liền kéo anh ra tính tiền.

An rút thẻ của mình ra trả, Hoàng nhíu mày “Thẻ anh đưa cho em đâu?”

“Không thích người yêu mua đồ cho mình sao?” An kênh mặt nói

“Thích, nhưng lại thích người yêu dựa dẫm vào mình hơn”

“Lần sau em hết tiền thì sẽ dùng của anh”

Tiền để dành của An vốn định mở cho mẹ siêu thị mini nhưng Hoàng chen vào làm hết, vốn cũng của anh. Anh nói anh đầu tư, mỗi tháng thu 3% lợi nhuận.

Lần này mua cho anh cũng không tính là thiệt thòi.

Mua sắm đồ thế mà lại mất hơn một tiếng đồng hồ. An đến nơi không quá trễ nhưng mọi người đã ngồi vào bàn hết rồi. Vẫn là bàn dài giống như mọi khi.

An nắm tay Hoàng đi vào.

Lần đầu tiên gặp Hoàng, mọi người không khỏi xì xào bàn tán.

Một người vóc dáng cao, gương mặt tuấn tú thu hút mọi người.

“Ủa An đi với ai vậy? Chồng đâu?”

Người hỏi là Hạnh.

An tìm chỗ ngồi, liếc đôi mắt không mấy thân thiện của mình về phía cô bạn lớn giọng nói “Có thờ có thiêng, có duyên chết liền, chồng tao vô duyên quá nên tao bỏ rồi”

Nói xong An không nhìn lại nét mặt của cô bạn không mấy thân thiết khi còn đi học kia đang bắt đầu sượng đi. An và Hoàng tìm chỗ ngồi gần Dũng.

An đặt túi quà lên bàn đẩy về phía Dũng “Chúc mừng sinh nhật lớp trưởng, kỉ niệm 29 năm ngày thương binh liệt sĩ hạnh phúc nhất của ba mẹ bạn”

Dũng cười lớn “Lớn rồi cũng còn cà chớn dữ trời”

Hôm nay là ngày 28 tháng 4, nếu tính ngược lại chín tháng thì trùng hợp rơi vào khoảng ngày 27 tháng 7 là ngày thương binh liệt sĩ của Việt Nam. Những ngày lễ, đôi trai gái thường dùng cớ đó để đi chơi.

Ý nói Dũng sinh vào ngày hôm nay thì 9 tháng trước mẹ Dũng bắt đầu mang thai.

Trong bàn đa số là người quen cũ, đã từng gặp nhau, chỉ có Hoàng và bạn trai của Châu là mới mọi người chưa biết.

Dũng nói “Ai dắt theo người mới thì giới thiệu đi nha”

An cười giới thiệu trước “Đây là bồ tao tên Hoàng, đây là Dũng lớp trưởng, nhân vật chính, còn lại thì từ từ anh làm quen sau”

Châu tiếp lời “Đây là Duy người yêu của tao, hiện đang quản lý công ty của gia đình”

An cũng không mấy khó chịu khi Châu giới thiệu vậy. Vì suy nghĩ của mỗi người khác nhau, một số người nghĩ rằng ‘phụ nữ hơn nhau ở tấm chồng’ cho nên khi có được người đàn ông bề thế họ thường có xu hướng khoe khoang.

Đối với An, phụ nữ hơn thua nhau ở bản lĩnh, ai kiếm ra tiền tự điều khiển cuộc sống mình thì người đó thắng.

Một khi đã vô duyên thì sẽ vô duyên đến cùng, lại là Hạnh, cô nàng lớn tiếng nói.

“Bồ An làm bên gì vậy?”

An trả lời kiểu khích tướng bố đời “Ở không tao nuôi”

Hạnh lại cảm thấy thoả mãn với câu trả lời của An, đàn ông dù đẹp trai sáng láng mà không có bản lĩnh thì cuộc đời của phụ nữ chỉ có khổ.

Hoàng thấp giọng nói nhỏ vào tai “Nuôi anh, nhớ cho anh ăn đầy đủ”

Đầy đủ cái đầu anh.

Một câu nói bình thường tại sao anh nói nó lại mất hết liêm sỉ như vậy chứ.

Tay An đang để trên đùi anh, cô tiện tay véo vào đùi trong của anh.

Hoàng giật nảy người suýt xoa “Em thích thể hiện tình thú ở đây?”

“Anh có đứng đắn được không?”

Hoàng cười tít mắt “Được”

Tay Hoàng đặt khư khư sau lưng An, lúc thì xoa, lúc thì vuốt.

“Anh uống bia được không?”

Dũng lịch sự hỏi.

“Anh còn lái xe, chỉ uống nước lọc thôi”

“Uống đi anh, trong này ai cũng đi xe hết mà” Tùng ngồi gần Dũng lên tiếng.

“Mọi người cứ uống đi, anh chở An nên sẽ không uống đâu”

Chỉ bấy nhiêu cũng làm cho khối kẻ ghen tị, nhưng nghĩ lại anh chẳng có bản lĩnh gì lớn cùng lắm chỉ lấy lòng An vì cô làm ra tiền mà.

“Thôi, kệ ảnh, uống vào tao không có tiền đóng phạt đâu, lần sau không lái xe cho ảnh uống” An giải vây.

Bình thường An hay nói giỡn nên lần này mọi người liền nghĩ cô nói đùa.

Châu ngồi phía bên kia rỉ tai với Hạnh “Nãy giờ tụi nó nói mà tao tưởng tụi nó đi ô tô không đó mày”

Hạnh cười hì hì theo, đôi mắt tỏ vẻ khinh thường.