Để cảm ơn mọi người đã bầu chọn cho cô, An sẽ mua đồ ăn đêm cho mọi người.
Mọi người kéo nhau qua phòng tập thể của bọn Tú với Lão Tôn để đánh bài. Phòng kia cho bọn trẻ và người già nghỉ ngơi.
An xung phong đi mua đồ ăn vặt, Hoàng lấy cớ về phòng làm tí việc nhưng thực tế là đi với cô.
Buổi tối ai về phòng nấy nên sảnh khách sạn ít người.
Hoàng nắm tay An đi dạo con đường biển có khu ẩm thực để mua đồ.
“Tính ra anh cũng rất giống tình nhân bao nuôi đó” Hoàng nói.
“Sao vậy? Hôm nay lại tủi thân gì nữa?”
An cười, cô đoán được anh đang hờn dỗi cô. Cái tính trẻ con của anh, An dần dần thích nghi được rồi tới bây giờ cô không muốn anh bỏ tính này. Rất đáng yêu.
“Thì anh thấy giống, toàn em chủ động, em muốn hôn thì em hôn, em muốn ôm thì em ôm. Anh mà lại gần thì em đẩy ra, không thấy anh rất đáng thương sao?” Hoàng tỏ vẻ tủi thân.
Khuôn mặt anh không thích hợp làm những biểu cảm này. Trời sinh mặt anh góc cạnh nam tính, làm biểu cảm này trong cực hài hước.
“Ai không cho anh ôm hôn đâu, nhưng anh phải xem là mình đang ở đâu chứ? Đi với người trong công ty mà anh làm như đi với người nhà em không bằng”
“Vậy bây giờ không có ai thì sao?”
“Em có cấm anh đâu” An phì cười.
Hoàng dặn chủ quán ăn vặt làm cho anh rồi tí nữa anh quay lại. Sau đó liền kéo cô ra biển.
Biển trời đêm không có trăng, ánh đèn từ các quán xá đằng xa hắt lại một tí ánh sáng ít ỏi chỉ đủ để nhìn đường đi.
Hoàng kéo An đến một mỏm đá trên bãi cát, thuỷ triều dâng lên làm mực nước chạm mắt cá chân.
Hoàng ngấu nghiến đôi môi cô, cô đối với anh chưa bao giờ là đủ. An nhiệt tình đáp lại, cô dựa vào mỏm đá, đầu ngẩng lên, tay vòng sau gáy kéo anh lại gần hơn. m thanh môi lưỡi quấn nhau bị tiếng sóng biển nuốt chửng.
Tay Hoàng xoa xoa eo cô, chiếc áo cô bị cắt ngắn lên, tay anh dễ dàng đi vào trong và lần mò lên áo ngực.
“Ai cho em xé áo? Muốn quyến rũ ai?”
Hoàng thở gấp gáp nói giữa nụ hôn.
“Đẹp”
“Không đẹp” nói rồi Hoàng dịch môi mình lần xuống cổ, đến xương quai xanh.
Anh rất thích ngậm xương quai xanh của cô, nó ấm nóng lại non mềm.
An nhăn mặt đẩy đầu anh ra, mở cổ áo mình ra thì thấy một chấm tròn sậm màu trên cổ.
“Anh làm gì vậy?”
Hoàng cười hì hì “Có quá nhiều người dòm ngó người của anh, anh phải đánh dấu”
“Được rồi, về thôi” An cài lại áo sơ mi lên kín cổ để che đi vết tích mờ ám kia.
“Chưa đủ” nói rồi Hoàng lại đè An lại mỏm đá tiếp tục hôn cô một lần nữa.
Khi kết thúc, môi cả hai cũng có dấu hiệu khác biệt.
Môi anh đỏ lên vì màu son của cô, môi cô lem hết son vì bị anh hôn.
Hoàng liếm môi hài lòng “Son ai mua mà ngọt vậy?”
“Son người em yêu mua, anh hỏi làm gì?”
Hoàng lại được câu nịnh nọt của An gãi ngứa trong lòng.
Là ‘người cô yêu’ chứ không phải câu nói thông thương ‘người yêu cô’
Câu nói của cô liền đánh tan mọi hoang mang suy nghĩ lo sợ mấy ngày nay trong anh. Anh thật là một đứa trẻ thích sự ngọt ngào.
Trước khi mang đồ ăn qua phòng Tú, thì An phải vào phòng Hoàng chỉnh trang lại một chút.
Vết tích trên cổ cô cực rõ, lúc bên ngoài trời tối thì không thấy rõ chứ có ánh đèn là thấy liền.
An liếc cái người gây chuyện đang dửng dưng tỏ vẻ vô tội nằm xem điện thoại kia. Không có kem che khuyết, An đành cài kín cổ áo, son lại môi rồi rời đi.
Để tránh nghi ngờ, Hoàng vẫn ở lại phòng.
“Sao đi lâu vậy?” Bình hỏi.
“Đông đen” An tự nhiên đặt túi thức ăn trên bàn rồi sắp ra đĩa.
“Sếp không chơi hả?” An giả vờ hỏi.
Bình liếc An khinh thường, diễn sâu quá.
“Sếp có việc, để em gọi sếp qua” Chiến hạ cây bài xuống rồi lấy điện thoại gọi cho Hoàng.
“Trời nóng muốn chết, ai hiếp mày mà mày cột áo lên tới cổ vậy?”
An liếc xéo Bình, không cần phải tố nhau giữa đám đông vậy đâu?
Bọn họ yêu đương bí mật không phải anh không biết, lại còn khích nhau.
“Đem anh ra biển nửa đêm coi thử anh có teo dái không?”
“Sếp nói sao?” Tú hỏi Chiến.
“Sếp nói đang gọi điện thoại cho người yêu, tí nữa qua”
Bình lại nhếch mép cười “Lại diễn”
Ngay lập tức An liền đá mạnh vào khuỷu chân Bình.
“Anh nói sao?” Tú khó hiểu hỏi lại.
“Ý anh là không tin sếp mấy đứa gọi điện thoại cho bồ đâu”
Tú cười “Do anh không biết thôi, sếp có người yêu rồi, đợt tết còn đưa nhau đi du lịch Đà Lạt nữa”
“Mùng 6?” Bình nhướng mày.
“Sao anh biết?” Tú ngạc nhiên
An vội nhét miếng táo vào miệng Bình để ‘bịt miệng’ anh “Ăn đi, bớt nói”
Lúc này Hoàng cũng vừa sang, anh mặc chiếc quần sooc và áo thun đơn giản nhãn Nike.
“Sếp, anh Bình vậy mà biết Sếp đi chơi với bồ hôm bữa tết luôn kìa. Hai người gặp nhau ở Đà Lạt hả?”
Hoàng lờ đi ánh mắt của Bình, anh nào dám liếc Bình, dù Bình nói gì cũng cố mà chống chế cho qua chứ nào dám cãi lại.
“Chắc người thân của ảnh thấy rồi kể lại ảnh nghe”
Tú lại thắc mắc “Ủa người thân anh Bình biết Sếp hả ta?”
An cảm thấy không chịu được nữa chen vào “Mày với Sếp làm ly cà phê cút ra kia tâm sự đi, đưa chỗ tao đánh bài”
“Ế, mày dám hỗn với Sếp, Sếp trừ lương nó đi”
Bình chen vào “Dám?”
Hoàng đành ngậm ngùi cười “Nể mặt anh em không dám”
Chiến lại thắc mắc “Ủa, hình như Sếp lớn tuổi hơn anh Bình mà”
Chết tiệt, cái đám này hôm nay bị cái gì, sao tò mò dữ vậy.
An nói lớn “Giờ có chơi không? Không chơi thì giải tán, Sếp muốn kêu sao kêu, tụi bây ồn ào quá”
“Ủa chứ làm gì nổi cáu?” Lão Tôn hỏi.
“Đang ghiền chơi bài mà hỏi quài, biết chừng nào em mới được chơi?”
Lão Tôn cười “Thôi chia đi, Tú ra ăn đi, nhường chỗ cho nó ngồi chơi”
Tú đứng dậy ra ăn, Bình cũng đứng lên vươn vai nói với Hoàng “Nè, cậu vào đây mà ngồi, thấy người ta có cặp có đôi mình cũng muốn về ôm hôn vợ cái. Chơi đi”
An lườm Bình “Thứ vô duyên”
Bình cứ vậy đi về, để lại mọi người tiếp tục chơi. Mọi người chơi vài ván nữa rồi đi nghỉ, vì sáng mai phải tập trung sớm.
Hoàng lôi kéo An sang ngủ cùng, nhưng cô dứt khoác từ chối, cô cảm giác chuyện sẽ bị bại lộ nếu cô ngủ cùng anh.
Hoàng đành tiêu nghỉu bỏ về phòng.
Quả như linh tính của An, sáng sớm tụi Lão Tôn gõ cửa từng phòng để rủ đi tắm biển.
An mắt nhắm mắt mở nhìn bọn họ, cô từ chối vì còn buồn ngủ và còn chăm con nữa, mọi người bỏ qua cho cô và quay sang kéo Hoàng dậy.
Lúc tập trung ăn sáng dưới sảnh.
Lão Tôn như còn dư âm của trận cười liền tìm An kể.
“Công nhân Sếp như nam châm, sáng ra tắm biển gái theo xin số điện thoại, ve vãn Sếp”
An ăn món bò né, cô chấm chấm bánh mì vào nước sốt ngạc nhiên hỏi như thể cô là người ngoài cuộc “Rồi sao? Có cho không?”
“Dù sao cũng là đàn ông mà, thấy cô gái thân hình nóng bỏng diện bộ bikini, ba vòng rõ rệt người nào không rung rinh” Lão Tôn cười khoái chí.
An dừng một giây rồi cười khẩy “Đúng là đàn ông”
Hoàng nhíu mày, tim anh đập nhanh lo lắng. Không phải cô thất vọng với anh rồi đó chứ? Anh vội giải thích.
“Tôi nói tôi đã có người yêu rồi sau đó bỏ đi, là tụi nó tự cho số”
“Là số nào?”
Lần trước anh yêu cầu mua Apple watch chung với cô thì mua kèm thêm điện thoại để tích hợp với đồng hồ. Bình thường anh vẫn dùng samsung để giải quyết công việc.
“Số công việc” Hoàng ngoan ngoan trả lời.
Lão Tôn bất mãn “Ầy, sếp giải thích làm gì, đang tạo câu chuyện bất ngờ mà”
An cầm ổ bánh mì trên tay tiếp tục ăn “Anh muốn tạo câu chuyện bất ngờ thì anh phải làm câu chuyện bất ngờ lên, có gan cho số sao không cho số cá nhân đó, cho số cũng cho nửa vời”
“Anh mới cho số công việc thôi mà Sếp đòi lột da anh rồi kìa, dính 2 cú đá của Sếp rồi, muốn nát cái đít tôi rồi” Lão Tôn khóc than.
Chợt điện thoại số công việc của Hoàng reo lên. Bình thường số điện thoại này luôn tiếp những số lạ, nhưng trong hoàn cảnh này ai cũng đoán được là ai gọi đến.
Hoàng không nghe máy, đưa đôi mắt không chút lương thiện nào nhìn về phía Lão Tôn.
An nhắc nhờ “Sếp nghe máy đi”
“Giải quyết đi!” Hoàng đưa điện thoại cho An.
“Ai gây chuyện thì người đó giải quyết, sao lại đưa em?” Lời An nói làm Lão Tôn ho nhẹ.
“Ở trong này ngoài em ra thì ai nghe?” Hoàng nói
“Không” An từ chối.
Lưỡng lự một lúc Hoàng cũng nhấn nghe.
“Alo”
“Chào anh, còn nhớ tôi không?”
“Xin lỗi, tôi không nhận ra cô”
“Là người lúc sáng gặp nhau ở bãi biển”
“Tôi hẳn đã nói rõ ràng với cô, tôi đã có người yêu”
“Chỉ là người yêu, chưa phải là cưới nhau rồi, mà tôi cũng chỉ muốn làm quen thôi mà”
Hoàng không muốn nghe nữa, đưa điện thoại cho An. An trợn mắt chống đối, Hoàng không vui đối mặt.
An đành nhận lấy điện thoại “Này cô ơi, bạn trai tôi đã nói như vậy rồi cô còn cố bám lấy, như vậy là sao?”
“Cô là ai?”
“Đây là điện thoại của bạn trai tôi, cô nghĩ tôi là ai?”
Tút….tút…..
Tiếng cúp điện thoại khô khốc vang lên.
Lão Tôn đưa ngón cái lên tán dương “Giọng điệu sắt bén, duyệt”
An lườm anh “Lần sau anh tự giả gái mà giải quyết”
“Còn có lần sau sao?” Hoàng trừng mắt giận dữ liền cắt ngang.
Lão Tôn ngậm ngùi cắm mặt ăn.
Ai biết được sếp anh yêu vào lại khác như vậy, nhớ vài năm trước anh cũng hay trêu đùa như vậy, kết cục không thê thảm như hôm nay.
Sau khi ăn xong, công ty lại tổ chức teambuilding, An có con nhỏ nên không tham gia chỉ ngồi cổ vũ.
Kéo co là trò không thể thiếu.
Nhưng có một chút tủi thân cho Hoàng.
Sau sự việc lúc sáng mọi người chuyển qua team Bình, Hoàng cùng một vài nhân viên khác một team.
Chưa dừng lại ở đó, An lại ngang nhiên cổ vũ cho team Bình không một chút nào an ủi anh.
Kết quả chung cuộc, team Hoàng thua thê thảm, anh đổ lỗi cho An không cổ vũ cho mình, kéo cô về phòng ngấu nghiến một phen.
Tối đến công ty tổ chức đêm gala để chia tay, sáng mai về lại Sài Gòn.
Đêm nay mọi người ăn mặc trang trọng và lịch thiệp vì để chụp hình kỉ niệm.
An diện một váy đuôi cá ngang gối hở lưng màu đen cô cùng quyến rũ. Ai đó nhìn vào liền không thể chịu đựng nổi muốn ôm cô lăn lộn một trận.
Hoàng không mặc vest, anh chỉ diện áo sơ mi xám khói và quần tây như thường ngày đi làm.
Mọi người thay phiên nhau chụp ảnh.
Hoàng chụp chung với tất cả nhân viên trong công ty, ai anh cũng đứng cạnh và nở nụ cười. Duy chỉ có An thì bàn tay anh to gan đặt lên hông cô, còn thì thầm vào tai cô.
“Em thật biết cách quyến rũ người khác”
“Bà để bà ngửi chứ bà không ăn” An đáp lời.
Anh thuận tay véo nhẹ bên hông cô.
Lại thêm một tấm ảnh Hoàng vô cùng hài lòng được lưu trong điện thoại.
Đêm cuối, Sếp đặc biệt hát tặng mọi người.
Trong công ty chỉ có nhóm Lão Tôn với Tú là đã nghe Hoàng hát, còn lại cả công ty chưa nghe anh hát bao giờ.
Hôm nay anh tự mình lên hát khiến ai cũng trông ngóng.
Một người đẹp trai như anh, đương nhiên khả năng hát phải tốt nên mới tự tin lên hát trước toàn thể công ty như vậy.
Anh hát ca khúc tiếng anh có tên là “Im yours” của Jason Mraz.
Trình độ tiếng anh của anh thì không bàn đến, cách phát âm đúng chuẩn cũng làm bài hát có hồn.
An từng nghe anh hát rồi, lần trước là bài tiếng Việt, lần này là tiếng anh, cảm giác hơi khang khác, nó lên một tầm cao mới.
Đối với bài hát này An nghe say mê hơn.
Cuối bài hát có đoạn
'Cause our time is short
This, oh this, this is our fate, I'm yours
Oh, I'm yours
Oh, I'm yours
Oh, whoa, baby, do you believe I'm yours?
You best believe, you best believe I'm yours, mmm-hmm.
Tim An đập nhanh hơn, cũng không phải lần đầu nghe anh tỏ tình, nhưng cô lại như cô bé lần đầu biết yêu lại rung động nhiều đến thế.
‘Em có tin anh là của em không?’ Là đang hỏi cô sao? Đương nhiên cô tin rồi, anh là của cô.
An ở nơi đó, phía dưới khán đài hạnh phúc nhìn anh. Cô lôi điện thoại ra, nhắn hai chữ vào số điện thoại anh “Em tin”
Nếu anh là của cô rồi thì cô nhất định sẽ bảo vệ anh cho tốt, không nên để ai lăm le chiếm đoạt.
Cô gái lúc sáng cũng nhìn thấy màn biểu diễn kia, cô không phải là loại không biết gì.
Dù cô muốn thử thách chinh phục anh nhưng lá chắn xung quanh anh quá dày, trong tim anh lại chỉ có một người, cô không có một chút niềm tin nào thành công nên mỉm cười cho qua, thật ghen tị với cô gái kia.