Chương 37: DU LỊCH

Chuyến du lịch được ấn định ở Phan Thiết, mọi xét duyệt của sếp đều là ý tưởng của ai đó.

Trên xe bus của tour du lịch. Phía trước An là bà Hoa và Phú, bên trái là Bình là Hương, đằng sau là Tú và lão Tôn. Còn lại bên cạnh cô là bé Ti đang duỗi thẳng chân nằm ngủ nửa trên đùi cô, nửa trên ghế.

Hoàng bị cô lườm một phát lên trên đầu xe ngồi.

Chuyến du lịch này Hoàng cho phép mọi người mang theo người nhà, đóng phụ phí 50%, cho nên lượng người tham gia đông phải chia làm ba xe.

Gia đình cô dĩ nhiên là cô bỏ tiền, nhưng anh là người thuyết phục họ đi.

An cũng muốn cho họ đi xem như là nghỉ dưỡng.

Người kia hăng hái sắp sếp chỗ cho mọi người, lại dành chỗ trống bên cạnh An cho bản thân, cuối cùng nhận lấy anh mắt như dao của cô, bản thân anh tủi thân ngồi ghế đầu.

Xe dừng lại tại một nhà hàng để ăn sáng.

An đưa bé Ti cho mẹ giữ thế quái nào khi lên xe Hoàng đã ẵm bé Ti và chơi với cô bé rất vui vẻ và không hề có ý định rời đi.

An nhướng mắt ra hiệu, Hoàng lờ đi tiếp tục ngồi chơi với bé Ti.

“Xe sắp chạy rồi, Sếp về chỗ đi”

Chẳng hiểu ở đâu lão Tôn thò đầu lên nói “Đi đâu, ngồi đây cho vui, bé Ti thức rồi, ngồi trong lòng sếp đó”

“Đúng đó, tự nhiên cả đám ngồi ở đây, mà Sếp ở tít trên kia” Tú phụ hoạ.

An miễn cưỡng “Vậy Sếp ra ngoài ngồi đi, em ngồi phía trong”

Được ngồi cạnh cô, ngồi bên ngoài hay ngồi bên trong có gì khác nhau đâu, anh vui vẻ nhường chỗ.

Bé Ti vui vẻ vì được ngồi với Hoàng, thời gian này Ti về ở chung với Hoàng nên lại càng thân thiết hơn.

“Woaaaa…kìa…kìa, ba nhìn kìa….con…con….con…trâu kìa”

Hoàng dịu dàng “Đó là con bò không phải con trâu, con trâu màu đen, con bò màu vàng”

“Dạ” Ti lại líu lo “con bò màu vàng đó….màu vàng….hai cái sừng màu vàng luôn…..ba lì là nó cắn ba luôn đó….sợ chưa”

Ti trễ miệng tỏ vẻ sợ hãi.

Hoàng bị vẻ đáng yêu của cô bé làm bật cười.

“Ba sợ quá. Ti bảo vệ ba nha”

“Dạ, Ti bảo vệ ba, bảo vệ mẹ luôn, Ti là siêu nhân nhỏ, mẹ là siêu nhân bự luôn, mẹ bảo vệ ba luôn đó”

Lão Tôn nghe cuộc đối thoại của hai người liền xen vào góp vui.

“Sếp kiên trì thật đó, quyết tâm bắt dâu luôn hả?”

“Đáng yêu như vầy không bắt về nuôi hơi phí”

Tú chen vào “Em cũng đáng yêu nè, sếp nuôi em luôn đi”

An trêu ghẹo “Sếp không ăn thịt đồng loại”

“Tao là con mèo bé nhỏ mà” Tú tỏ vẻ đáng yêu.

An cười “Điên à, ý tao là sếp không ăn bê đê đó”

An bị Hoàng trừng mắt, An không sợ, vài câu nói đùa thôi mà.

“Con này, sếp là trai thẳng 100%, chỉ là còn đang kén chọn thôi” lão Tôn nói

“Kén chọn gì? Ổng có bồ rồi, mà còn giấu tụi mình đó” Tú tiếp lời.

“À, cái đoạn clip hôm trước mày gửi hả? Người yêu cũ, hay đối tượng xem mắt?”

Hoàng lia mắt nhìn hai tên ngồi đằng sau nói tầm bậy. Đôi mày kiếm của anh nhíu lại tỏ vẻ không vui.

Tú và Lão Tôn biết bản thân nói sai nên im lặng.

An tựa đầu vào kính cửa ô tô nhắm mắt lại “Mọi người trật tự đi, em ngủ tí”

An hé mắt nhìn Hoàng mỉm cười thì thầm “Anh chăm Ti được không?”

Hoàng mấp máy khẩu hình miệng “Ngủ đi, yêu em”

An chu miệng, hôn gió đáp lại anh. Hoàng lại chơi với bé Ti, hai người thì thầm tránh làm An thức giấc.

Ti từ từ cũng thiếp đi trên tay Hoàng.

Lúc An giật mình thức giấc vì xe vấp ổ gà, cô thấy Hoàng không ngủ mà vẫn ôm bé Ti, giữ nguyên một tư thế rất mỏi nhưng sợ cô bé thức giấc Hoàng vẫn giữ yên, mặt anh có chút nhăn mặt vì tê chân, một lúc rồi giãn ra.

An ngồi thẳng dậy nói nhỏ “Đưa qua cho em”

“Em ngủ đi, anh coi con được”

Hoàng dùng tay còn lại đang rảnh, vuốt ve tóc cô.

“Để qua em đi, chứ tí anh đứng lên là đi không được đó”

“Không sao”

An biết anh đang muốn thân thiết hơn với Ti, cô cũng không tranh nữa.

Ngó thấy mọi người trên xe đã ngủ hết, An rướn người đặt lên môi anh nụ hôn nhẹ rồi phớt qua.

Chỉ bấy nhiêu thôi là nét mệt mỏi khó chịu trong anh đều tan biến, ai bảo cô là người biết quan sát sắc mặt mà hành sự.

Xe đến nơi vào giờ chiều, mọi người nhận phòng nghỉ ngơi.

An đăng ký phòng tập thể và một phòng đơn. Mục đích ở chung với nhau nhưng vẫn có nhà vệ sinh để dùng.

Cả gia đình cô dồn vào một phòng mà ở, tiện chăm lo cho hai đứa nhỏ.

Tú và Lão Tôn và Chiến chọn phòng ba đối diện.

Ba người bọn họ rất thích Bình, cách Bình nói chuyện tưng tửng và vốn sống xã hội nhiều nên họ trở nên thân thiết.

An sang phòng đơn bên cạnh để tắm thì phòng đối diện mở cửa chạy nhanh sang, An giật mình vài giây mới định thần được.

Tên kia ở đối diện, chờ cô từ nãy giờ, chỉ cần cô mở cửa liền xông vào.

“Đang đi cùng công ty đó”

An để tay lên ngực đẩy anh ra, anh là đàn ông dùng tí sức là có thể đẩy cô vào vách tường.

“Hôn lại cho tử tế xem nào, có cần anh chỉ cho em thế nào là hôn không?"

Hoàng mặt dày chu miệng áp sát cô.

An bật cười cái tính trẻ con lại đáng yêu này của anh.

“Không hôn, anh đừng có mà bắt nạt em”

Anh chạm vào môi cô, giữ ở đó “Là em bắt nạt anh mới đúng, nếu không hôn đàng hoàng thì trên xe sao lại trêu chọc anh”

Môi anh cử động gãi nhẹ lên vành môi cô, làm cô ngứa ngáy.

Lưỡi cô vô thức liếm môi, lại liếm trúng môi anh, môi cô lại không nghe lời ngậm một chút môi dưới rồi lại đến môi trên của anh. Lưỡi cô không chịu thua, tranh giành tìm kiếm lưỡi anh.

Tay An vòng dưới hông anh ôm chặt, tiếng mút mát vang lên, An chủ động mở miệng để anh tiến lưỡi vào.

Tay Hoàng đặt sau gáy, kéo cô lại gần hơn, nụ hôn của họ càng sâu càng kéo dài. Hai cái đầu xoay chuyển liên tục.

Anh rất thích mút môi dưới của cô, nó mềm mọng, làm anh không kiềm chế được hết mút rồi cắn.

An nhận ra sự thay đổi trong thân thể mình, liền đẩy anh ra.

“Được rồi, đừng quậy nữa, để em đi tắm đi”

“Anh tắm nữa”

“Anh mà tắm nữa ba tiếng sau còn chưa xong, đi về đi”

An dùng dằng đẩy anh ra, Hoàng dùng sức trấn áp lại.

“Không về, là ai nói anh bê đê hả?”

“Em nói giỡn thôi mà”

“Giỡn cũng không được”

An cố đẩy anh ra, mọi người đợi lâu sẽ nghi ngờ, giờ tập trung sắp đến rồi.

“Được rồi, không giỡn với anh nữa, anh về đi, em còn phải lo cho Ti nữa”

Hoàng mổ vào môi cô hai cái rồi buông cô ra “Tha cho em”

----

Buổi tiệc tối được tổ chức ngoài bãi biển.

Nhạc được bật lên sập xình vang vọng cả không gian rộng lớn mà không ảnh hưởng đến người dân xung quanh.

Tiệc tối đc tổ chức theo kiểu buffet BBQ, có nhân viên phục vụ nấu, nướng sẵn.

Hoàng vẫn ngang nhiên tò tò đi bên cạnh gia đình An, cũng may có đám Tú với Lão Tôn nữa cho nên không ai thấy được điều kì lạ này.

Bên công ty tổ chức Tour du lịch chỉ đạo chương trình, trong lúc mọi người ăn uống, bên tour có vài tiết mục ca hát, nhảy múa.

Bên họ có tổ chức một trò chơi ngẫu hứng. Đó là toàn thể nhân viên đăng ký tham gia, thể hiện tài năng lẻ của mình.

Toàn thể công ty sẽ gửi phiếu bầu chọn, ai có số phiếu cao sẽ giành chiến thắng. Giải thưởng là một voucher trị giá 10 triệu của công ty du lịch áp dụng bất kỳ thời điểm nào trong năm.

Nghe thấy giải thưởng An sáng mắt, không hẹn mà gặp bắt lấy đôi mắt mê mẩn từ Hương.

An và Hương nắm tay chạy nhanh lên khán đài để đăng kí tham dự.

Bình còn lạ gì cái chân đi của Hương, phần thưởng như vậy cô không quan tâm mới là lạ đó. Hương vốn là người thích đi đây đi đó, từ khi cưới về cô lại chấp nhận bỏ sở thích của mình để chăm lo gia đình cùng anh, nhiều lúc anh muốn đưa cô đi nhiều nơi nhưng vì công việc và con cái nên dự định đó vẫn còn dở dang.

“Định múa lửa hay gì trời?” Chiến than thở.

“Chắc là hát” Lão Tôn nói.

“Thôi đi, em nghe chị An hát rồi, chỉ mà thi hát chắc rớt từ vòng gửi xe”

“Là nhảy!” Hoàng khẳng định.

“Nhảy? Chị An biết nhảy sao?” Chiến há mồm ngạc nhiên.

Tú ngơ ngác hỏi lại “Sao sếp biết?”

Hoàng lườm tú “Không lẽ chửi lộn?”

Lão Tôn cười “Em thấy chửi lộn An vẫn là xuất sắc nhất haha”

Bình đang đút Mi ăn, nói thêm vào “Tí tao nói nó, để nó chửi tụi bây cho thấy”

Cả bàn lại cười rộn ràng.

Bà Hoa cũng không lạ gì tính cách của con mình, bà chỉ ôm Ti rồi cười theo.

Hoàng chăm chút lo lắng cho bé Ti làm bà cũng yên tâm

Nhìn thấy Hoàng cho Ti ăn uống Chiến bép xép “Nhìn tưởng con sếp không đó, sếp giống gà trống nuôi con vậy”

“Miệng cậu nói xui xẻo lắm đấy, sau này tôi mà có thành gà trống thì tôi giết cậu”

Đâu ai biết được nó ấy mà lại trở thành sự thật, anh lại trở thành con gà trống nếu không phải con gà mái ấy thì không đạp.

Về sau Chiến thấy Hoàng, anh chỉ dám đi đường vòng. Đó là chuyện của sau này.

Còn bây giờ anh đang trông chờ hình bóng cô gái anh yêu ở trên sân khấu.

Mọi ánh đèn đều đổ dồn lên sân khấu, mọi người đứng trước đám đông đều ngại ngùng cúi mặt, duy chỉ có cô tự tin ngẩng đầu tươi cười nhìn về khán giả.

Tiết mục biểu diễn được xếp theo thứ tự đăng ký, ai đăng ký trước thì diễn trước.

Phần lớn chương trình ngẫu hứng như vậy thường ca hát là nhiều.

Người đam mê ca hát là một chuyện và người có kĩ năng hát lại là chuyện khác.

Sau hai người thích hát nhưng giọng hát không quá nổi bật thì đến lượt An.

Ca hát thì mọi người thấy nhiều rồi. Tiết mục nhảy của An làm thay đổi không khí.

An cắt chiếc áo sơ mi đi biển hoạ tiết dưa hấu ngắn lên để lộ vòng eo rắn chắc làm Hoàng không mấy hài lòng.

Cô chẳng phải đưa tay lên cao tí nữa là lộ áo ngực ra rồi sao???

Tiếng nhạc đệm bắt đầu xuất hiện, An và Hương nhảy lại bài cũ, trước kia hai người đã luyện tập.

Từng bước nhảy bài bản, lắc người lắc hông trùng khớp với từng tiết tấu nhạc.

Lúc nhanh lúc chậm cuốn hút người xem. Vốn tiết mục đã mới lạ, lại còn rất bài bản, bài nhảy của cô kết thúc trong tiếng vỗ tay reo hò, huýt sáo của mọi người.

“Chị An nhảy đẹp ghê, nhìn như có nghề luôn vậy” Chiến trầm trồ khen ngợi.

“Dáng chỉ đẹp ghê, nhảy lại có kĩ thuật, nhìn mê luôn” Phúc ngồi cạnh Chiến tiếp lời.

“Nhìn mê thiệt chứ, tim tao đập quá trời nè, có khi nào tao thích chị An không mày?” Sinh đưa tay sờ ngực mình, đỏ mặt nói.

“À, anh nhớ rồi, hình như lúc trước mình gặp An là đang nhảy ở ngoài công viên đúng không sếp?”

Giờ mới biết sao? Anh đã bị cô thu hút từ lúc đó, lúc cô nhảy trong tràn đầy năng lượng, miệng cô lúc nào cũng tươi cười, chỉ cần nhìn thấy cô cười như vậy anh lại thấy bản thân vui vẻ theo.

Nhưng cô quá toả sáng rồi, cô giống như ngôi sao sáng mà ai cũng muốn hái, anh không thích người khác cứ lăm le kho báu của mình.

“Người ta có bồ rồi, mấy cậu đừng ăn nói vớ vẩn” Hoàng cảnh báo

Bình ngồi đó hắng giọng liên tục, anh biết hai người yêu nhau bí mật nhưng anh bất ngờ với kiểu dằn mặt đối thủ của Hoàng.

Cứ tưởng Hoàng là người cao cao tại thượng, mặc kệ mọi thứ chứ, hoá ra bề ngoài không quyết định được chuyện gì cả.

An và Hương vui vẻ đi xuống, nhường sân khấu cho người khác.

An ngồi vào ghế mình, uống cạn ly bia rồi hớn hở nói “Nhớ bỏ phiếu cho em nha”

“Đút lót tao cái gì đây?” Tú trêu chọc mặc cả.

“Đây cho mày một xâu mề, ôn cái lằn, ăn cái mề đi” An không tha, cô gắp Tú xâu mề nướng thơm phức.

Vấn đề câu nói của cô chính là chơi chữ rất không đứng đắn mà bọn họ hay chêm vào trong các cuộc nói chuyện.

Cả bàn lại cười ầm lên.

Hoàng âu yếm xoa đầu cô, cô gái này luôn tạo ra không khí vui vẻ.

Mà thực ra thì nơi nào có cô nơi đó đều vui.

Mọi người vì cười nghiêng ngả nên không để ý đến bàn tay yêu thương của người nào đang vuốt ve đầu An.

“Chị An có người yêu rồi hả?” Phúc hỏi.

An không nghĩ ngợi gật đầu đáp “Ừ!”

Lão Tôn đặt ly bia đang uống dở xuống “Hôm nào tụ tập, dắt đến ra mắt thử coi”

An nhéo nhéo lòng bàn tay người nào đó khuất dưới bàn. Khúc khích cười

“Để em xem lại, người tình bao nuôi em không đem ra sáng được”

Phía dưới bàn, bàn tay Hoàng bao trùm lấy bàn tay nhỏ bé của cô nắm chặt. Như muốn nói, anh sẽ bên cạnh em, bí mật cũng không sao.

Kết quả cuộc thi được công bố, An và Hương thắng cuộc với số phiếu bầu sát xao. Người về nhì có giọng hát rất hay nhưng vẫn thiếu chút may mắn.

An nhường cho Hương voucher đó, để cô và Bình cùng đi du lịch với nhau khi nào thích.