Lâu lắm rồi Hoàng mới được ngủ ngon đến vậy. Phải đến 10 giờ sáng anh mới thức.
Bên cạnh đã không có ai.
Từ dưới bếp bay lên một mùi thơm làm bụng anh phải réo không ngừng.
Hoàng mỉm cười nhìn thấy bóng dáng người phụ nữ đang đứng trong bếp, nấu cơm cho anh.
Thì ra đây là hạnh phúc mà mọi người hay nói, người trong nhà hối thúc anh cưới vợ là để anh tận hưởng điều này.
Hoàng khẽ ôm An từ phía sau, đặt nụ hôn lên cổ cô, rất nhẹ nhàng, dù vậy cô cũng bị giật mình.
“Em nấu xong rồi, anh ăn rồi đưa em về. Hôm nay em chở Ti với mẹ đi chơi”
Hoàng buông An ra, xoay cô lại, nhìn chăm chăm vào mắt cô.
“Sao vậy?” An nhìn không ra anh muốn gì.
“Muốn đuổi anh về?”
An ngơ ngác “Đêm qua em đã ở với anh rồi, hôm nay em phải dành thời gian cho con chứ?”
“Rõ ràng anh và em có thể cùng đưa bé Ti đi chơi được, sao lại gạt anh sang một bên?”
Anh không nói cô cũng không nghĩ đến vấn đề này, ừ thì đi chung.
“Vậy ăn tí lót dạ rồi đi”
“Coi như em biết nghe lời” Hoàng lạnh mặt nói.
Anh rời khỏi bếp vào nhà tắm.
Hôm nay anh đổi sang chiếc 4 chỗ Peugeot để chở mọi người đi cho thoải mái.
Vẫn là những trung tâm thương mại quen thuộc, Mi và Ti và Phú chơi rất vui.
Hoàng là người đi theo sau bọn chúng canh chừng, để cho những đứa trẻ khác dành đồ chơi không bắt nạt chúng.
Hoàng đưa mẹ, Hương và An đi mua sắm, anh thẳng tay thanh toán tất cả những vật phẩm xa xỉ.
Những món Bà Hoa vô tình cầm lên ngắm nghía và khi thấy giá trị bà liền bỏ xuống anh đều mua. Đây không phải là hành vi lấy lòng thì là gì?
Phải đến khi An ngăn anh lại thì anh mới thôi.
Đưa mọi người về, anh giao thẻ từ cho An. Căn nhà kia anh đã cho người quét dọn, An chỉ cần mang đồ đến là được.
An rất muốn từ chối anh, lúc vui vẻ thì ở với nhau, còn nếu đổ vỡ thì sao, chẳng phải cô lại chật vật đi thuê nhà khác nữa sao?
Nhưng cô lại không dám nói, cái con người kia dạo này rất dễ giận.
Cuối cùng cô vẫn dọn đồ qua nhà anh.
----
Dạo trước cô nghĩ những người trong công ty hay túm tụm lại nói chuyện là vì họ nói chuyện hợp gu.
Nhưng không phải như vậy, ở đâu cũng thế, ở đâu bọn họ cũng đều chia bè phái với nhau.
Cô vẫn không biết trong công ty mình thuộc bè phái nào, có chăng cũng chỉ là người thân thiết như Lão Tôn, Tú hay Chiến nói chuyện hợp thì cô nói chuyện nhiều hơn.
Những người khác chỉ dừng lại ở tính chất công việc.
Ấy thế mà trong công ty đang bàn tán rất nhiều về cô.
Lúc An đi ngang qua phòng ăn, vô tình nghe được hai bạn nhân viên kế toán nói chuyện.
“Người ta đẹp thì đại gia bỏ tiền nuôi là bình thường, hơi đâu bàn mày ơi”
“Ủa đơn giản vậy thì tao nói làm gì? Con Quyên nói là ông đó có vợ rồi, là bà An thành tiểu tam chứ gì”
“Mình có nằm dưới gầm giường người ta đâu mà biết, lỡ người ta yêu đương đường đường chính chính thì sao?”
“Nói chuyện với mày chán thiệt, để tao thêm mày vô nhóm để mày đọc tiểu sử, ghê lắm”
Hoá ra hai người đó đang nói cô. Cô có biết mọi người có bàn tán về cô được bao nuôi này nọ, cô chỉ nghĩ là dừng lại ở vậy thôi, hoá ra còn có một nhóm chat viết về tiểu sử của cô, còn rất là ghê gớm.
An đi vào “Thi muốn biết gì thì hỏi chị nhé, chắc không ai rành về cuộc sống của chị hơn chị đâu”
Thi là cô gái liên tục nói xấu An, mặc cho cô gái kia đứng ở phe trung lập.
Mặt khác, ở phòng làm việc của Hoàng.
Thảo trình ký văn kiện xong, cô nàng đi tới đi lui khó xử.
Hoàng liếc mắt thấy liền nói “Có gì thì nói đi”
“Có cái này, nếu em nói Sếp có giải quyết thì đừng nói tên em ra nha, em không muốn mích lòng ai hết”
Ai mà quan tâm, chẳng qua ngồi nghe cho cô yên tâm đi làm việc còn hơn là giấu diếm lại khó chịu “Nói đi” Hoàng vừa ký vừa nói.
“Trong công ty mình, có nhiều lời đồn đại không hay về chị An”
Hoàng dừng lại giữa nét kí dở, ngước mặt lên, đôi mắt trở nên hiếu kì.
“Mà lúc đầu em thấy cũng bình thường, sau nhiều người nói những lời lẽ không hay về chị ấy và có xu hướng lớn lên thêm, em sợ chị nghe được”
“Họ nói gì?”
Trong nhóm chat của công ty quả thật bọn họ nói những lời rất khó nghe mà Thảo không dám nói ra khỏi miệng, cô rụt rè nói “Để em gửi Sếp xem, Sếp đừng có nói là em báo nhé”
Hoàng nhận tin nhắn Thảo gửi sang.
Nhìn con nhỏ đó dẹo từ thằng này sang thằng khác nhìn mà ứa gan.
Thằng Tú bê đê mà nó còn hổng tha nói gì ai.
Ừa, hôm bữa nghe nói nó được đại gia bao nuôi, tao nghe chính miệng nó nói.
Ông Hoàng hình như cũng biết nó làm gái.
Tưởng gì mày ơi, người thứ ba trước sau gì cũng ăn axit thôi.
Sếp có vị hôn thê đó, bữa nó dẹo dẹo ngồi kế sếp, cái bồ sếp tới, biến mất xác liền.
Vừa lòng tao.
Thích thể hiện lắm, đợt trước còn tố phòng tao ăn chặn tiền để nịnh bợ sếp.
Nó có con rồi, chắc tao nghĩ nó cũng không biết ai là cha đứa nhỏ đâu, bất hạnh thật đấy.
Tụi bây nhớ hông, hồi mới vô làm, nó dẹo sao dính ngay anh Đại, nguyên một tuần ổng tặng hoa cho nó đó, mà chắc thấy con này ghê gớm nên anh Đại say bye rồi.
Giờ cũng kiếm được mối ngon mà.
Ừa, thấy tặng son đắt tiền với tặng vòng tay ngày 14/2 đồ.
Tính ra mấy cha nhà giàu dễ bị dắt mũi qua ha.
Thôi mày ơi, cần câu cơm của nó thì nó phải chăm chút, phải lành nghề thôi.
Ừ, nhìn nó mặc đồ ứa máu lắm.
Mặt Hoàng dần dần đỏ lên vì tức giận, còn nhiều đoạn sau nữa, anh không đọc hết được.
Bọn họ muốn nói gì thì là quyền của họ nhưng đây là người yêu anh, bọn họ chì chiết cô thậm tệ đến như vậy anh thật sự không thể bỏ qua được.
Chuông điện thoại anh reo lên là Tú đang gọi.
“Chuyện gì?” Hoàng vẫn còn tức giận, lời nói của anh theo đó không thể kiềm chế được mà gắt lên.
“Con An đánh nhau dưới này nè Sếp”
Hoàng vội quay người chạy xuống lầu.
m thanh cãi nhau được khuếch đại khi anh đến gần.
Mọi người vây quanh hai người, An hung hăng đứng giữa đối chất với Thơ.
Thấy sếp xuống mọi người tản ra, chỉ còn lại hai người, An cũng không thể nguôi cơn giận, trừng trừng nhìn Thơ.
“Hai người lên phòng họp, Tú đi lên” Hoàng hét lớn.
Sau khi bọn họ đi, mọi người lại chụm nhau bàn tán tiếp tục, xem sếp sẽ xử lý như thế nào.
Phần lớn mọi người nghiêng về phía Thơ vì cô là bạn thân của bạn gái sếp, anh sẽ không làm gì cô.
Vào phòng họp lớn, Hoàng kêu Tú tường thuật lại.
An cắt lời “Để em nói, là em kiếm chuyện. Chị Thơ là người tung tin đồn, nói em làm gái, cặp đại gia, chen chân vào gia đình người khác, em đối chất với chị thì chị quanh co không nhận nên có to tiếng”
Hoàng đau lòng nhìn cô lại liếc sang Thơ đợi cô trả lời.
Không trốn tránh được, Thơ nói “Chuyện đó không phải em bịa, đó là do nó tự mình nói, nó kể với Hoàng được người khác bao nuôi, em nghe sao thì em nói vậy thôi”
“Tôi nói là chuyện của tôi, mấy người liên quan gì đến tôi mà xen vào. Chưa kể chuyện tôi nói cũng đã qua mấy ngày rồi, đến bây giờ mấy người còn nhắc đến, thêm mắm dặm muối. Chẳng phải nói tôi quyến rũ sếp và ngay cả thằng Tú Bê đê tôi cũng không tha sao? Nhân tiện có mặt hai người đó chị nói luôn đi” An tức giận, giọng cô không còn nhẹ nhàng vui vẻ thường ngày mà đổi lại bằng giọng quát tháo mất bình tĩnh.
Hoàng khoanh tay trước ngực, bình tĩnh nói “Thơ nộp CV công ty khác nhé, Thảo sẽ soạn quyết định nghỉ việc và chuyển cho kế toán trong chiều nay để sớm hoàn tất lương cho Thơ”
Tú bất ngờ, chỉ vài câu cãi nhau qua lại mà Sếp thẳng tay đuổi việc Thơ, vậy còn An thì sao? Cô cũng là đương sự.
Tú lo lắng cho An, nhưng vẫn không nghe thấy Sếp nói tiếp, chỉ có Thơ oán trách.
“Chuyện chẳng có gì to tát mà Sếp đuổi việc em, chẳng lẽ mọi người đồn là thật?”
“Cứ cho là thật đi thì thế nào? Nếu lời đồn là thật, An cặp kè với tôi, về tư, nói xấu người yêu tôi, tôi đương nhiên đuổi việc Thơ. Lời đồn không phải thật thì Thơ đang kéo tôi vào chuyện không nói có, lần trước việc gian lận chi phí tôi đã cảnh cáo rồi nhưng Thơ không nghe, giờ đây hiệu quả làm việc đi xuống, suốt ngày chỉ có thêu dệt chuyện lung tung, tôi giữ Thơ lại làm việc có ích gì?”
Sếp nói rành mạch rõ ràng, cho dù về công hay về tư thì Thơ cũng phải nghỉ việc.
Thơ tức giận quay người bỏ đi, không quên lia ánh nhìn khinh thường về phía An.
Tú thấp thỏm lo lắng cho An, sau khi giải quyết xong Thơ Sếp sẽ chuyển qua khiển trách An.
Anh định lên tiếng nói đỡ vài lời cho cô thì bị Sếp đuổi xuống làm việc.
Tú rời đi với vẻ mặt luyến tiếc An, coi như cô tự cầu phúc đi.
Hoàng nhẹ nắm tay cô kéo lại, tay còn lại xoa xoa mặt cô, dịu dàng nói “Không tức giận nữa”
Tức thì không còn nhiều, nhưng vẫn còn khó chịu. Cô nhận ra cái nhóm kia nói xấu cô rất nhiều người chứ không chỉ riêng Thơ, Thơ chỉ là khơi nguồn cho mọi người thôi.
“Người ta nói cũng đúng chứ bộ, tức cái gì?”
An liếc anh, hất cả hai tay anh ra.
Hoàng cười “Ừ, nếu không đúng thì anh bao nuôi em cho đúng, để đỡ tức nha. Chứ người ta nói em quen đại gia thì cũng đâu có sai”
Cái gì vậy trời? Đây là tư duy của Sếp lớn hả? Sao giống đứa mới lớn vậy?
“Em mà thèm anh bao nuôi hả?”
“Nhưng anh thèm, rất thèm được nuôi em”
Nuôi để thịt sao? Lại không đứng đắn rồi.
Sau khi đuổi việc Thơ, Hoàng cho họp tất cả các trưởng phòng. Anh công bố thẳng tin nhắn trong nhóm chat. Nhân viên bộ phận nào, bộ phận đó giải quyết và có trách nhiệm tuyển người mới.
Mọi người đều nghĩ công ty hiện đang trên đà phát triển, sếp đang ráo riết chỉnh đốn nhân viên cho nên mới xảy ra cuộc thanh lọc nhân viên lần nữa.
Chứ chẳng ai nghĩ được Sếp nhà ta, lấy việc công trả thù riêng này cả.
----