An trở về phòng, nhìn sắc mặt An không thể kém hơn được nữa, Thảo biết cô bị sếp chửi rất nhiều.
Mỗi khi ai làm sai thì cơn thịnh nộ của sếp thật đáng sợ, Thảo thầm xót xa cho An.
Tan làm, An ghé siêu thị của mẹ mua ít đồ lặt vặt trong nhà. An dọn dẹp, sắp xếp lại nhà cửa, xong xuôi cô đi tắm.
Hoàng gọi điện thoại đến, An cắn môi trầm tư, cô nghe máy.
“Em đang ở đâu?”
“Em đang ở nhà”
“Ở nhà?”
“Sao vậy?”
Hoàng khẽ hừ một tiếng “Hôm qua ai nói gì với anh, hẹn anh hôm nay làm gì?”
“Em tưởng anh giận em”
“Em còn biết anh giận em? Em biết mà em có thèm dỗ dành gì anh đâu? Rồi tự ý huỷ hẹn nữa, vậy là sao đây?”
An vội nói “Em có huỷ đâu, em đang đi tắm mà, em tắm xong em chạy qua anh”
“Thôi, em ở nhà đi, anh qua đón, nhân tiện anh mang quà ba đi công tác cho con gái”
An không chỉnh anh nữa, cúp điện thoại đi tắm.
An vừa tắm xong Hoàng kịp lúc đến.
Trên tay anh, chỉ một vài món là lạ, An nghĩ nó mua ở Úc, còn một số món cồng kềnh như lâu đài thì ở Việt Nam cô thấy qua rồi.
“Anh mua gì mà nhiều vậy, nó có chơi hết đâu, con nít mua đồ chơi đắc tiền làm gì?”
“Đồ rẻ tiền chất lượng không đảm bảo, ảnh hưởng sức khoẻ, không tốt”
Ti ở nhà Bình chơi, Hoàng mang đồ sang nhà Bình.
Ti và Mi nhìn thấy những món quà lớn liền nhảy nhót không thôi. Hoàng còn mang Chocolate Úc và một hộp vape tặng Bình để ‘lấy lòng’. Bình hút vape nên đương nhiên rất thích món quà của Hoàng.
Hoàng và An vẫn hẹn hò theo như dự kiến ban đầu.
Họ đi xem phim, An đã đặt vé, lúc nãy còn tưởng phải huỷ, cuối cùng vẫn được xem.
An chọn bộ phim tình cảm Hàn Quốc, nghe rằng có cảnh nóng nghệ thuật.
Hai người ngồi ở phòng chờ, hôm nay ngày lễ, các cặp tình nhân rất đông. Vị trí họ ngồi đợi nằm trong góc, An dựa thẳng lưng về sau ghế, Hoàng chủ động đan lấy tay cô. Cả hai không nói gì.
Bàn tay nhỏ bé bị bàn tay to lớn của anh bao phủ.
Hoàng đưa tay cô lên, hôn lòng bàn tay cô đầy thành kính.
Hoàng lấy điện thoại chụp rất nhiều, chỉ chụp mỗi tay hai người.
An biết, anh muốn ghi lại khoảnh khắc hai người bên nhau, nhưng vì giữ lời hứa phải bí mật với cô nên anh chỉ chụp tay.
An với lấy điện thoại anh “Đưa đây”
Chơi với Huy nhiều năm, An cũng học lóm đc vài tips chụp ảnh đẹp.
An ngả đầu lên vai anh, mặt trốn trong hỏm cổ, An lựa góc máy, bắt được trọn khuôn mặt anh, còn mặt cô thì giấu trong cổ anh chỉ ló ra được phần cằm.
Hoàng thoả mãn chăm chú xem, tấm ảnh mang nhiều ý tứ mờ ám.
Đột nhiên An hôn anh, chưa kịp thích ứng, Hoàng lại nhận thấy có vật gì đó giữa nụ hôn hai người, vừa ngọt vừa đắng
An đẩy lưỡi mình truyền sang miệng anh viên chocolate bé bé, ngày valentine thì nên ăn một viên socola của người yêu mình để đánh dấu.
An rời nụ hôn “Valentine vui vẻ”
Hoàng đẩy viên socola sang má bên kia làm má anh phồng lên, khoé môi cong lên, mắt không giấu nổi niềm hạnh phúc. Làm sao mà không vui vẻ được chứ.
Đúng là son xịn nha, không hề lem.
Một sai lầm trong lúc chọn phim, bộ phim như một cái tát mạnh làm An phải tỉnh táo. Vừa điều chỉnh tâm trạng bỏ qua mặc cảm tự ti để ưỡn ngực đến bên cạnh anh thì lại gặp bộ phim này.
Phim tình cảm Hàn Quốc nói về một cô bé nghèo khó yêu một anh chàng con nhà giàu. Đến đoạn mẹ của chàng trai xuất hiện, theo kịch bản đoán trước, bà dùng tiền hạ nhục cô gái và cấm đoán.
Cô gái chỉ biết bỏ đi nhưng lòng tự trọng không cho cô cầm tiền của bà.
Hoàng siết chặt tay An thì thầm vào tai cô “Ra ngoài thôi, anh đói rồi”
Lần sau cô nên xem review trên mạng rồi hãy dấn thân vào chọn phim. Ngày đầu tiên hẹn hò mà làm mất hết tâm trạng.
Xui xẻo
Trong đầu An lẫn quẫn hình ảnh người mẹ chàng trai đến tìm cô gái, loại phim này trước giờ không thiếu, nhưng hôm nay cô lại bị ảnh hưởng nhiều đến như vậy, làm cho anh gọi cô 2 lần cô mới trở về thực tại.
Hoàng gọi món ăn ở một nhà hàng sang trọng, nhìn thấy cô bần thần nhìn chăm chăm vào lọ hoa trước mặt.
Cô gái này lại suy nghĩ rồi.
“Đang nghĩ gì?”
An cười “Đang nghĩ tí nữa đi đâu”
Cái câu trả lời gì đây, trả lời cho qua chuyện sao? Bây giờ đã 9 giờ rồi, ăn xong cô còn muốn đi đâu nữa sao.
Hoàng rời ghế, đến bên cạnh cô ngồi xuống, nắm chặt lấy bàn tay đang lạnh buốt vì lo sợ kia.
“Em đợi anh hai năm nhé”
An không biết mốc thời gian hai năm anh nói là gì, nhưng cô vẫn gật đầu.
“Nếu người nhà anh có tìm đến em, nhất định em phải cho anh biết, đừng có làm trò ngu ngốc như con nhỏ trong phim nghe chưa? Người em yêu là anh, vì vậy có gì hãy nói với anh, biết chưa?”
“Làm như em con nít dễ bắt nạt không bằng”
Hoàng cười dịu dàng nhìn cô. Đúng là phim ảnh làm hư người, phim máu chó như vậy mà cũng đem ra chiếu rạp, nếu không phải cô muốn xem anh đã đứng lên từ lâu rồi.
Món mì Ý được mang ra, An chăm chỉ ăn, vứt bỏ luôn hình tượng.
Ăn chừng nửa dĩa cô vẫn không thấy Hoàng động vào dao nĩa.
Cô nhướng mày hỏi “Anh ăn mảnh rồi đúng không?”
Bộ dạng miệng mồm cô dính đầy xốt kem còn hung dữ với anh, Hoàng thích thú không thôi. Anh cúi đầu liếm quanh miệng mút mạnh môi cô “Để bụng ăn món khác”
An biết, món khác anh nói chính là cô, anh muốn ăn cô.
An giương nĩa trong tay hù doạ “Xiên anh bây giờ”
An quấn sợi mì quanh cái nĩa cho thật gọn gàng rồi đút anh.
Hoàng đúng là tên như người, sướng như vua.
Đây là lần thứ hai An bước vào nhà Hoàng, lần trước thì bị tên kia giả say hù cho hú vía một phen có kịp nhìn ngắm gì đâu.
Căn nhà anh rất rộng, chia làm 2 gian riêng. Một gian để sinh hoạt một gian để giải trí.
Hoàng để An dạo, còn bản thân anh đi tắm.
Anh rất đầu tư cho thư giản, có máy chạy bộ, có dàn vi tính để chơi game, còn có bàn bi-a. Nhưng phần lớn không gian là để thiết kế một quầy bar, được trưng bày rất nhiều rượu và nhiều thức uống có cồn khác.
An thấy một góc để hình ảnh, An không nghĩ người như anh lại thích lưu giữ những kỷ niệm đâu.
Quả đúng thật, Nhìn thấy cuốn album ảnh, nó đã cũ An lật xem từng trang, rất nhiều ảnh lúc trước của anh.
Thật không ngờ nhìn anh lạnh lùng cao ngạo như vậy mà quá khứ lại nổi loạn, có khi nổi loạn hơn đám thằng phò.
An để ý một chi tiết, lúc chụp ảnh với bạn, giữa hai ngón tay anh có một điếu thuốc, mái tóc thì để theo xu hướng ngày đó, nhuộm vàng.
Một vài tấm ảnh An thấy khung cảnh phía sau lưng anh, nó không giống ở Việt Nam, có lẽ ở nước ngoài.
Hoàng tắm xong ra ngoài tìm cô, trên người anh chỉ mặc mỗi chiếc quần lót. Trên cổ còn vắt chiếc khăn để lau tóc, nước trên tóc chưa lau khô rũ xuống.
“Em xem gì đó?”
An ngước mắt lên thì thấy ngay một hòn đảo nổi lên giữa vùng tam giác, cô lườm anh “Mỗi lần anh đưa bạn gái về nhà anh đều mặc vậy hết sao?”
Hoàng mặc kệ, anh đến ngồi bên cạnh cô gác cằm lên vai cô hỏi “Em xem gì?”
Hơi nước từ người anh lan sang cô, mang cho cô chút lành lạnh lại có chút ấm áp của cơ thể.
An lật xem những tấm ảnh, cô hỏi “Anh từng hút thuốc à?”
“Ừm, lúc sang Anh Quốc”
Lúc đó anh làm trái ý ông nội nên không nhận được một đồng nào từ nhà họ Lê, mọi kinh phí anh đều vay từ ông Ngoại, còn lại anh phải vừa học vừa làm.
Hoàng có ngoại hình, làm việc trong quán bar lương cũng nhiều hơn làm ở ngoài song vẫn không thấm vào đâu. Lúc đó anh rất áp lực và dường như mất phương hướng, anh hút thuốc để đầu óc tỉnh táo hơn, sau khi về Việt Nam lập nghiệp thì tự biết sức khỏe là hàng đầu nên anh cố gắng bỏ thuốc.
An thấy anh hay ngậm kẹo bạc hà, An biết người cai thuốc lá sẽ rất khó chịu nên thường ngậm kẹo để kiềm chế cơn ghiền.
“Anh bỏ thuốc lâu như vậy rồi sao lại còn ngậm kẹo nữa?”
Hoàng kéo An qua ngồi lên đùi mình, anh vòng tay ôm lấy cô “Không nghiện thuốc nữa, lại nghiện kẹo”
An lật qua trang khác xem, vô tư nói “May là em quen anh lúc sau này, em ghét thuốc lá”
Trong cuốn album đột nhiên rơi ra một tấm ảnh nhỏ, là Hoàng và một cô gái, nhìn khoảng cách thì họ chính là một cặp yêu nhau, chắc là do lúc trẻ Hoàng còn ngại ngùng nên nụ cười có chút gượng gạo.
Biết là quá khứ của anh nhưng An vẫn có chút ghen tuông khi nhìn thấy người con gái khác ôm lấy anh.
“Còn yêu cô ấy hả?” An thản nhiên hỏi.
Hoàng còn không biết có tấm ảnh này. Lúc trước quen Vy anh không hề có ý nghĩ lưu lại làm kỉ niệm, cùng lắm chụp trong điện thoại, sau chia tay anh cũng đã xoá hết rồi.
Cuốn album này lâu rồi anh không động đến, không biết là ai đã bỏ nó vào.
“Bỏ đi” Hoàng không biết giải thích với cô thế nào, chỉ giật lấy định ném đi.
“Được rồi, còn tình cảm thì giữ lại đi, cũng xem như là kỉ niệm đẹp, ai biết tương lai thế nào. Đừng làm điều gì để sau này hối hận”
Hoàng nghe ra trong ý tứ trong lời nói của cô.
Cô cho rằng anh còn yêu Vy, quen với cô chỉ là qua đường, ai biết sau này có cái gọi là ‘tình cũ không rủ cũng tới’ không?
Cô là người yêu anh? Vậy mà cô không hề ghen khi có người con gái tiếp cận anh. Lại không hề tức giận khi thấy anh còn giữ ảnh cũ? Tim Hoàng như có ai cầm kim châm chích rất nhiều lỗ, cô hình như không yêu anh như anh nghĩ.
Hoàng mang tâm tình phức tạp ra vào trong cô, khoái cảm cô mang lại cũng không thể nào làm tan biến nỗi đau âm ĩ trong anh.
Anh ra vào mạnh hơn, nhanh hơn, để cho cô biết sự hiện diện của anh, để cho cô biết anh cần cô thế nào.
An nằm dưới thân anh, trên chiếc giường lớn của anh, cô vặn vẹo không ngừng, miệng đớp từng ngụm không khí, cổ họng phát ra âm thanh ái muội không rõ lời.
“Em muốn nhanh hay chậm?”
An chỉ gật đầu.
“Là chậm?” Hoàng khàn giọng hỏi.
An lại lắc đầu.
Hoàng thôi không dày vò cô nữa, anh thúc độ vài chục cái nữa rồi bắn ra.
Hoàng ôm An từ phía sau, một tay để cô gối đầu, một tay vuốt ve bụng cô.
“Chuyển đến ở với anh nhé?”
Mỗi tuần cô chỉ ngủ lại với anh một đêm, còn lại ở công ty thì giả như không có gì, mỗi lần muốn ôm hôn thì phải lén lút vụng trộm. Anh sắp tức chết rồi.
“Em còn bé Ti, còn bé Mi, còn mẹ em nữa, em ở đó để chạy qua chạy lại phụ anh Bình”
“Vậy anh đến nhà em?”
Căn phòng quá nhỏ để thêm một người, vả lại mẹ An có khi lại ngủ chung với cô, cho nên rất bất tiện.
“Như này cũng tốt mà, cuối tuần em lại sang với anh”
“Ở công ty em đã không cho anh nói, về nhà thì đợi tới cả tuần, nếu anh đi công tác thì đợi đến cả tháng mới được gặp em, anh không chịu được”
An xoay người lại vờ trách anh “Là ai trước đó nói cần trái tim em chứ không cần thân xác em”
Hoàng trợn mắt nói dối “Anh không có nói?”
Lúc trước là anh nói dùng tình nghĩa anh giúp đỡ cô đổi lại cô yêu anh, ngoài việc đó ra anh không cần gì cả.
An bĩu môi “Gian dối”
Hoàng siết chặt vòng tay ôm cô vào lòng, cọ trán mình lên trán cô “Anh có căn nhà gần chỗ em ở, ngày mai em giúp anh trang trí, xong rồi đưa mẹ và Ti qua, có phòng cho mẹ ở, có không gian riêng cho anh và em, không bất tiện”
“Anh còn có nhà khác nữa sao?”
Thấy An ngạc nhiên, anh lại thích thú hỏi lại “Sao vậy?”
“Đang ngạc nhiên đó, cảm giác như em vớ phải hũ vàng”
“Vì vậy làm ơn hãy giữ hũ vàng này cho cẩn thận đi nha”
Hai người cười rộ lên rồi cùng nhau chìm vào giấc ngủ.