Chương 33: NHỚ EM - CHỜ ANH

Ngày đầu tiên đi làm lại, bản thân An rất nhàn, nhưng Hoàng lại rất bận rộn.

Lịch làm việc được Thảo sắp xếp, An tò mò nghía sang nhìn trộm.

Anh đi rất nhiều nơi, có cả nước ngoài, An cảm thấy xót xa cho anh.

Đang suy nghĩ có nên chuẩn bị gì cho anh để đi công tác hay không thì Thảo gọi An.

“Sếp gọi chị sang phòng Sếp có việc kìa”

An giật mình, sao cô cứ cảm giác anh gọi cô là một điều không đúng đắn nhỉ?

An gõ cửa đi vào.

“Sếp gọi em có việc gì không?”

“Sếp gọi em có việc gì không?” Hoàng nhại lại giọng An “Em ăn anh sạch sẽ rồi giờ định phủi sạch quan hệ đúng không?”

“Đã thống nhất với nhau, chúng ta bí mật ở công ty, anh muốn lật lọng?”

“Em thật sự là con người vô lương tâm, anh thì nhớ em tới điên cuồng, vừa vào công ty liền quay ngoắt đi, văn phòng anh cũng không thèm ghé” Hoàng trách móc.

“Công việc anh bận nên em không làm phiền anh”

“Em biết công việc anh căng thẳng mà không thèm động viên, an ủi anh tiếng nào?”

Hết biết cái con người này.

“Được rồi, em sai”

An bước đến ngồi lên đùi anh, ôm lấy cổ, nhìn thẳng vào mắt anh.

“Em thấy lịch công tác của anh rất nhiều, đang suy nghĩ nên chuẩn bị gì cho anh để giúp anh đỡ mệt mỏi hơn”

Nghe những lời quan tâm của cô, tủi thân trong anh tan biến, tay anh vuốt ve eo cô.

“Nhớ em chết mất”

Hoàng hôn An thật lâu, thật sâu. Rất may là phòng anh cách âm cho nên những tiếng mút mờ ám không lọt ra ngoài.

Rời khỏi môi anh, An bật cười.

Giờ son môi cô đã dính hết vào môi anh, cô khá chắc môi mình cũng không khá khẩm hơn.

An lấy giấy lau môi anh mắng yêu “Ăn vụng còn dính mép”

Lau cho anh xong, cô lại lau cho mình, sau đó lại sờ lại túi áo mới phát hiện cô không mang theo son.

Tiêu rồi.

Ai đời qua phòng sếp một tí khi trở về lại trôi son hết, thiên hạ không đồn ầm lên mới là lạ.

Hoàng gọi điện thoại qua phòng An, sai Thảo xuống phòng kinh doanh và marketing lấy bảng báo cáo, anh cần xem gấp.

Thế là Thảo đi, thuận lợi cho An về phòng mà không bị phát hiện.

Hoàng mở tủ ra, đem hết bánh kẹo trong tủ đưa cho cô.

“Cho em”

An ngạc nhiên “Sao anh nói anh không thích ăn vặt?”

“Nhưng em thích”

An sắp bị anh ngâm mật cho mềm nhũn không thành hình dạng gì rồi, An kiềm nén mắng “Dẻo miệng”

An về phòng cho Hoàng làm việc, tranh thủ Thảo không có trong phòng rồi bôi lại son.

Thảo về thấy trên bàn có nhiều bánh, cô hỏi ở đâu có.

“Sắp hết hạn rồi, Sếp cho đó” An trả lời tự nhiên.

Lúc trưa đi ăn, Tú mãi mê lướt điện thoại mà không để ý dưới bàn Hoàng cố kéo tay An để nắm. Rõ ràng là người yêu của anh, vậy mà ngay cả nắm tay anh cũng phải lén lút.

“Ê, coi nè”

Tú đưa màn hình điện thoại cho An xem, mắt mở to nhìn Sếp.

Trên màn hình là clip của một người quay lại cảnh chợ đêm, người đàn ông cao lớn ngồi trên ghế hát, người đó là Hoàng với dòng chú thích “Khi được hoàng tử tỏ tình”

Clip được đăng trên nhóm ‘Tôi yêu Đà Lạt’

An liếc nhìn Hoàng, anh cũng có hơi bất ngờ, không ngờ là có người quay lại và post lên trên mạng.

Lượt xem và share vượt trội nên đến cả những người ở Sài Gòn như Tú cũng nhìn thấy.

“Sếp đi Đà Lạt khi nào vậy? Đi với ai?”

Tú tò mò hỏi, hết nhìn sang Hoàng rồi lại nhìn qua An.

An giật mình “Ủa mới gì nhìn tao?”

“Mày không bất ngờ hả?”

“Có gì đâu, chắc sếp đi với bồ”

Đôi mắt An lơ đãng nhìn đi nơi khác.

Tú như muốn gào thét “Sếp có bồ?”

Hoàng lườm anh “Không được sao?”

“Sếp có lúc nào? Mới ăn một cái tết sao em lại trở thành người tối cổ rồi”

“Muốn biết không?” Hoàng nói.

An giật thót mình hình anh, nhưng trong mắt Tú chính là cô cũng ‘nhiều chuyện’ như anh.

“Không nói cho cậu biết” Hoàng chậm rãi nói từng chữ.

An phụt cười.

Hoàng lườm An, lại còn cười? Do ai mà anh phải giấu diếm như vậy.

Buổi chiều nọ khi làm việc, An lại ngồi đối diện Hoàng để giúp Hoàng phân tích các số liệu, giảm khối lượng công việc giúp anh.

Chợt Hoàng nói.

“Em xem giúp anh”

An đi đến trước bàn máy tính của anh, lại là công thức anh áp dụng sai nên không ra kết quả.

An khom người xoay màn hình máy tính về phía mình.

Hoàng giữ lại, không cho An xoay màn hình.

An nhíu mày “Sao vậy?”

“Em xoay vậy chói mắt anh không thấy”

“Em không xoay thì sao thấy đường mà làm”

An thấy hôm nay anh hơi kỳ.

“Em nhích lại gần đi”

An nhìn khoảng cách của hai người, không thể gần hơn được nữa rồi.

Nhưng vì ghế ngồi của anh lớn nên vẫn tạo ra khoảng cách nhìn máy tính.

Hoàng vòng tay qua eo cô, kéo cô ngồi trên đùi mình.

An biết ngay mà, lưu manh mà làm bộ mặt đứng đắn.

An thoải mái ngồi trên đùi anh làm việc.

Hôm nay An mặc quần giả váy ngắn, ống quần hơi rộng.

Có người nào đó không yên phận, nhân lúc cô đang tập trung làm việc thì vuốt ve trên đùi.

“Nè, tên dâm tặc kia, bỏ cái tay ra”

Khuôn mặt anh vẫn bình thản, đôi mắt tập trung nhìn cô làm.

An phải dừng tay, đánh mạnh vào hai bàn tay hư hỏng kia thầm mắng.

“Giả điên!”

Hoàng mím môi cười, đặt lại hai tay lên eo cô, vòng eo cô rất nhỏ lại săn chắc do hay nhảy, chỉ một tay thôi anh có thể ôm trọn rồi.

An chỉnh xong công thức cho anh rồi bĩu môi chê bai “Nghe nói ai đó học RMIT”

Hoàng nhéo hông cô “RMIT thì sao? Yêu vào cũng ngu muội thôi”

An đứng lên, lại bị Hoàng đè ngồi xuống.

“Thấy gì không?” Hoàng nhướng mày hỏi, miệng cười gian xảo.

An biết cơ thể anh thay đổi chỗ nào, cô giả vờ nói “Gì là gì?”

Hoàng hẩy hông mình lên, vật nhọn kia liên tục châm vào mông cô.

Tên háo sắc này.

“Đang còn trong công ty đấy, anh đứng đắn lại đi”

“Anh không cho ai có thể bước vào phòng này được?”

An liếc anh “Anh phát thẻ từ khắp nơi đó”

Cô còn nhớ Đại từng cầm một chiếc thẻ từ có thể tự do ra vào mà không cần gõ cửa.

Hoàng cười buông cô ra, anh chuyển sang nắm cổ tay mảnh khảnh của cô.

“Tối qua nhà anh nhé”

“Không” An thẳng thừng từ chối.

“Bốn ngày rồi đó, em thật sự không nhớ anh sao?”

“Chẳng phải ngày nào cũng gặp ở công ty sao?”

“Có lúc nào em cho anh ôm được tử tế không? Em tính xem thử em hôn anh được mấy lần?”

Gì đây, sao lại trưng cái bộ mặt tủi thân đó ra?

An dịu giọng “Đợi anh đi công tác về em tặng quà cho anh”

Hoàng thay đổi sắc mặt, liền vui sướng “Thật?”

An gật đầu.

Cô hôn một cái chụt lên môi anh, thế nào son vẫn lem ra môi anh. An lấy tay bôi son trên môi anh đi “Son này là hàng giả sao? Sao dễ lem đến vậy chứ?”

Rõ ràng giá cô mua là giá của hàng thật mà.

Thấy hành động nịnh nọt của cô, anh miễn cưỡng thả cô về làm việc.

An xong việc thường về nhà đưa mẹ hoặc rủ Hương đi chơi. Buổi tối gia đình quây quần là hạnh phúc nhất.

“Trong người thấy sao rồi?” Hương ngồi đằng trước cửa nhà hóng mát với An.

Bà nội chơi cùng hai đứa nhỏ bên trong, cậu út tên Phú tức con trai riêng của bà cũng lớn, cũng quý mến hai cháu. An cũng dần có cảm tình với nó.

“Bình thường mà, bác sĩ nói rất ít trường hợp phản ứng phụ”

Vừa nói An vừa sờ dưới bắp tay mình, nơi đó có một que cỡ que diêm nổi cộm lên, bác sĩ gọi đó là que tránh thai.

“Mày nói vậy mà ổng cũng tin sao?”

“Không tin thì làm được gì? Rõ ràng bây giờ tao có thai được đâu”

“Tao vẫn thấy hai bây cứ thế nào đó. Nó không ổn”

An cười “Tao biết chứ, nhưng mà bây giờ tao không biết phải làm sao. Mày không biết đâu, nhìn thấy ảnh tổn thương, tao đau lắm. Chắc là tới đâu hay tới đó. Tao không sinh cho người ta, nhưng tao không bỏ rơi người ta được. Hay là để khi người ta tự ý thức được tự quay đầu, lúc đó tao cũng vui vẻ rời xa”

Mắt Hương đỏ hoe, giọng nghèn nghẹn “Sao mày phải khổ như vậy? Người ta tổn thương hay hạnh phúc thì liên quan gì đến mày? Mày chỉ cần nghĩ cho bản thân mày là được rồi”

“Tao không biết nữa, chắc tao bị điên thiệt rồi”

“Người ta là con nhà giàu, là hào môn, là mây tầng trên cao. Cho dù mày là con diều cũng không với tới được”

An nhẹ nhàng nói “Tao biết, tao là con diều đó, với tới người ta, chỉ có đứt dây thì diều mới với tới đám mây đó. Nhưng tiếc là, sợi dây lại là bé Ti, vì vậy sợi dây không bao giờ đứt được đâu, mày yên tâm”

“Ừm, mày cứ thả đi, có tao phía sau, mày muốn làm gì tao đều ủng hộ” Hương nắm chặt lấy bàn tay An, cho cô hơi ấm, cho cô sự tự tin.

An mỉm cười nắm chặt tay bạn mình.

An giống như người mù lần đầu được thấy ánh mặt trời cô mê mẫn nhìn nó. Mặt trời rất sáng nhưng lại rất có hại, nếu cô cứ nhìn mãi mặt trời thì cũng có lúc cô cũng sẽ mù trở lại, và lần này sẽ rất đau.

----

Sếp lại đi vắng, công ty lại bắt đầu nhộn nhịp.

Dự án lần trước An đề xuất và Tú cùng team triển khai gây được hiệu ứng trên mạng kèm theo tháng tết, doanh số đem về gần như gấp ba lần tháng trước.

Đoạn video của Hoàng ở trên Đà Lạt được lan truyền rộng rải, dân cư mạng đua nhau tìm kiếm profile của anh.

Rất nhanh bạn họ đã tìm được anh là người sáng lập là LMH và nhãn hàng anh được mọi người biết đến nhiều hơn.

Chỉ mới đầu tháng mà đơn đặt hàng gần như đem về doanh số tương đương một tháng.

Vấn đề là hàng nhập kho không kịp do tết cảng còn tồn hàng nhiều chưa xuống kịp.

Hoàng phải liên tục dùng mối quan hệ để thông quan và tìm kiếm thêm nhà cung cấp.

Vì doanh số đột phá, ngoài thưởng cho những người đạt chương trình anh đề ra, anh còn thưởng cho cả công ty đi du lịch.

Mọi người đang họp bàn nên đi đâu cho chuyến du lịch này.

An còn đang hăng say tìm kiếm địa điểm để đóng góp ý kiến thì bên ngoài có bưu cục giao đồ đến cho cô.

An nhớ là mình không hề đặt đồ gì cả.

Mà bưu cục không thu tiền nên An vẫn kí nhận.

An mở túi quà ra, bên trong là một set sáu màu son của hãng son nổi tiếng, có cả tag và thẻ đảm bảo. Giá trị không hề rẻ.

Bên trong còn có một tấm thiệp viết vỏn vẹn 2 chữ “Nhớ em!”.

Nét chữ uốn lượn này cô đương nhiên nhận ra, người nào đó dùng tay trái để viết. Không ngờ anh để tâm đến vậy.

Tú nhảy tới, làm An giật mình vội cất tấm thiệp đi, nếu đưa ra chắc chắn anh sẽ biết nét chữ này.

Rất may sự tập trung của Tú chỉ chằm chằm vào set son đắt tiền trên tay cô.

“Woaaaaaa, mày trúng số hả? Sài son xịn vậy?”

Tú nhẹ nhàng nâng niu cây son như sợ làm nó trầy xước.

“Ê giả bộ tặng tao câu cây đi”

An giật lại “Mơ đi!”

Tú trề môi, ngắm nghía cây son đắt tiền trầm trồ “Mày dám bỏ tiền ra mua son này luôn hả? Nói đi, ngoài đi làm công ty mày còn làm gì nữa?”

An liếc xéo Tú “Làm gái!”

Tú còn lại gì cái thói trả lời khiêu khích của An nữa, anh nói “Mày vớ phải thằng đại gia nào rồi?”

An tham gia theo tuyến câu chuyện vô lí của Tú “Ừ, mới hốt được anh đại gia. Chờ ảnh bao nuôi”

Tú biết câu chuyện của họ là đùa, nhưng gương mặt lại cực nghiêm túc “Ảnh có bạn bè gì không? Làm mai tao với coi”

An cười “Để tao hỏi ảnh coi bạn ảnh có ai bê đê không?”

“Con quỷ, tao cần trai thẳng, mình tao bê đê là đủ rồi”

An cười rộ lên. Cô săm soi set son rồi chụp lại.

Cô post lên trang cá nhân của mình, không có nội dung gì cả, chỉ để một icon quả chanh.

An cất điện thoại vào tiếp tục tham khảo địa điểm du lịch.

Ấy thế nào mà điện thoại cô tin tin không ngừng.

Ngoài một loạt bình luận của bạn bè khen ngợi, trầm trồ set son. Có một số lại muốn biết nội dung cô đăng là gì, một số nữa lại hỏi cô mua ở đâu, giá bao nhiêu?

Có một người thì liên tục nhắn tin cho cô.

Người kia chụp màn hình gửi vào tin nhắn riêng cho cô, An xem nhưng không trả lời, chọc cho anh tức luôn.

Hoàng xem vẫn không hiểu cô đăng như vậy là có ý gì.

Lần đầu tiên anh đi dạo trung tâm thương mại để tìm mua son cho con gái. Anh tỉ mỉ nhắn nhủ cảm xúc của mình cho cô, vậy mà cô chẳng nói năng gì, chỉ để qua chanh đó.

Ý nói gì đây?

Anh nhắn tin cô không trả lời. Đúng là chọc tức anh mà.

Hoàng hiện tại đang ở Úc. Anh đến để ký hợp đồng với đối tác mới, một loại nước uống ở Úc, với cái giá rất mềm.

Cuộc thương thảo nhanh chóng thành công vì mối nhân duyên đẹp, ông chủ công ty ở Úc là Việt kiều. Mặc dù ở Úc nhiều năm nhưng anh ta vẫn rất rành tiếng Việt.

Ông chủ với cái tên Mark Nguyễn, ông bước qua tuổi năm mươi rồi nhưng còn rất cường tráng vì chế độ ăn uống và luyện tập thể thao.

Hai người nói chuyện với nhau rất hợp, về chuyện kinh doanh về chuyện xã hội và tình yêu.

Theo lời ông Mark kể thì ông rất yêu vợ mình, chỉ cần vợ ông muốn, ông sẽ làm rất cả để vợ mình vui.

Có một câu ông nói mà anh thấy đúng với bản thân anh “Cô ấy đau một, tôi đau mười. Cô ấy nhẽo miệng cười, tôi liền cười như thằng ngốc. Ai bắt nạt cô ấy, tôi sẽ chống lại bọn họ. Người ở với tôi là cô ấy, không ai có quyền phán xét cô ấy cả. Mọi khó khăn đến với cô ấy, tôi đều chống đỡ được hết”

Hoàng đưa ngón cái lên khâm phục. Lão làng có khác.

Anh nhớ đến cô gái kia, anh đưa bài viết của cô cho ông xem.

Ông bật cười sảng khoái “Cậu thật sự còn rất ngô nghê trong tình yêu. Cậu là người Việt Nam, cậu đánh vần chữ ‘chanh’ đi, đó là nội dung cô ấy gửi cho cậu”

Anh lẩm bẩm làm theo, hai giây sau miệng anh kéo ra không khép được, anh cười hệt như thằng ngốc.

Khi anh đi, anh nhắn cô hai chữ “Nhớ em”, cô nhìn thấy liền gởi anh lại hai chữ “Chờ anh”. Cô gái này luôn đem đến niềm vui bất ngờ cho anh.

“Có lẽ tôi phải nợ lại buổi hẹn ăn sáng ngày mai với ông rồi, đêm nay tôi bay về Việt Nam luôn”

Ông Mark là người giàu tình cảm, cười hào sảng “Người trẻ các cậu nhất định phải trải nghiệm cảm giác yêu đến tận xương tuỷ mới không uổng phí kiếp này”