Phía xa xa của con đường đi bộ có một đám đông tụ tập. Nơi nào có náo nhiệt thì nơi đó có An, cô vội kéo tay Hoàng đi tới.
Đám đông đang vây quanh một nhóm nhạc acoustic, đây cũng là thể loại yêu thích của cô. Mỗi tội là cô không thể hát hay như bọn họ được.
Nhóm nhạc hoạt động theo tiêu chi hát với nhau, nhưng ai có lòng thì có thể ủng hộ nhóm nhạc tùy theo điều kiện của bản thân.
Thấy An nhìn chăm chăm vào nhóm nhạc mà ngay lập tức bỏ rơi anh. Hình như trước giờ cô không biết năng khiếu của anh thì phải, lần này phải hút hồn cô mới được.
Sau khi bạn nữ kia kết thúc bài hát ‘anh nhà ở đâu thế’ được biến tấu theo nhịp phách của acoustic thì Hoàng bước vào giữa vòng tròn, thì thầm với ban nhạc.
An giật mình khi thấy Hoàng đã vào trong đó tự lúc nào, anh nổi bật giữa đám đông vây quanh.
Giữa vòng tròn người có một chiếc ghế cao, sau lưng là vài thanh niên chơi nhạc thủ công.
Khóe môi An cong lên thích thú, anh giống như một chàng hoàng tử ở giữa vương quốc của xứ sở thần tiên.
Một người thanh cao không vướn bụi trần.
Nhạc acoustic vốn không giống các nhạc khác, dạo đầu mọi người vẫn chưa nghiệm ra được bài gì, cho đến khi anh cất lên câu đầu tiên.
Miệng An không thể khép được. Trống ngực cô đập liên hồi, lời ca anh truyền vào trong tai cô cực kì ấm áp, đôi mắt có thể nhìn được cả thế giới nay chỉ chứa đựng một mình cô.
‘Này mùa đông ơi xin hãy làm tuyết rơi, để em biết anh cần em.
Này thời gian ơi xin hãy dừng chốn đây, để những dấu yêu đông đầy.
Một vòng tay anh khao khát một giấc mơ, anh đã yêu em người ơi’
Bài hát kết thúc trong tiếng vỗ tay của tất cả mọi người.
Một người hát hay sẽ rất thu hút.
Một người vừa hát hay vừa có ngoại hình thì cực kỳ thu hút.
Giữa đám đông nghịt người, Hoàng vẫn có thể nhìn thấy cô gái của anh, An đứng nơi đó mỉm cười hạnh phúc với anh.
Hoàng lấy ra hai tờ tiền mệnh giá lớn nhất gửi ban nhạc, muốn cảm ơn đến ban nhạc đã giúp anh thổ lộ với người anh yêu.
Hoàng luồng tay qua eo An kéo cô lại sát mình hơn, anh thì thầm
“Có bị người yêu mình thu hút không?”
An cười tủm tỉm quay mặt đi không trả lời.
Hoàng lại thì thầm.
“Vui không?”
An mím môi gật đầu.
“Hạnh phúc không?”
An gật đầu lia lịa.
Sao lại không, lúc anh vừa cất giọng hát, An nghe giống như lời nỉ non đáng thương của anh, cô suýt bật khóc giữa đám đông.
“Anh yêu em rất nhiều sao?”
Hoàng véo mũi An “Hỏi thừa!”
Trở về khách sạn, Hoàng check lại công việc qua mail.
Thực tế thì công ty đã bắt đầu làm việc, những ai không có việc làm thì có thể nghỉ đến mồng mười.
Để khuyến khích mọi người, những ai đi làm sớm thì anh sẽ thưởng thêm hai triệu.
An nằm gối đầu lên đùi Hoàng nhắn tin với nhóm Lão Tôn.
Tú: Mùng mấy đi làm lại.
An: Chắc mùng 10.
Lão Tôn: Anh đang ở Phú Quốc.
An: Du lịch à?
Lão Tôn: Du lịch khỉ gì? Sếp treo giải kìa, sau tết mà full số thì thưởng gấp đôi, ồ lá la, miếng mồi quá ngon.
An nhìn ông chủ lớn của mình, sao cô không biết tin này?
“Công ty có chương trình sao anh không gửi mail cho em?”
Hoàng chuyên tâm làm việc “Chương trình của đội sales gửi cho em làm gì?”
An ngồi bật dậy khiếu nại “Treo thưởng phải đồng đều chứ? Công ty của anh lớn mạnh cũng có công sức của em nữa mà”
“Em thì có việc gì mà treo thưởng?”
“Hơ, em vì cái công ty này thức khuya dậy sớm, đi sớm về khuya mà anh nói em không có việc gì à?” An chống nạnh chất vấn.
Kiểm tra xong công việc Hoàng nghiêm túc nhìn An “Được rồi, anh sẽ kiểm điểm lại bản thân. Bây giờ anh gửi mail cho em chương trình của phòng tài chính nhé?”
An đắc ý “Như vậy còn coi được”
Tin nhắn điện thoại vang lên, An nhìn thấy tin nhắn riêng từ Hoàng gửi, An vẩu môi khinh thường.
Chương trình tiếp sức làm việc.
Gửi đến An bộ phận tài chính.
Thời gian bắt đầu từ 1/2/2020
Hình thức làm việc: ôm Sếp ngủ mỗi đêm, nếu tích cực nhún nhảy trên bụng Sếp thì thưởng thêm.
Hình thức khen thưởng: tấm thân của Sếp.
Vừa đọc an vừa mắc cười. Đồ cà chớn.
An chợt nhớ điều gì đó, cô bật người chạy ngay đến vali của anh lôi một thứ đồ trong vali của anh ra, đưa tới trước mặt anh.
“Tên kia, cái này là cái gì hả? Cái mặt thì giả vờ giận dỗi, trong khi thâm tâm thì chỉ muốn làm thịt tôi”
An ném hộp bao cao su vào người anh, tóm lấy anh vật xuống dùng gối đánh anh.
Hoàng chỉ biết mặt dày cười chịu trận.
“Nhún nhảy không? Thích nhún nhảy không? Không đứng đắn nè, dâm tặc nè” Mỗi câu hỏi là mỗi một lần An nện gối xuống.
Hoàng ôm eo An, dấu mặt vào hông cô trốn tránh. Hoàng cù lét An nhưng An nào phải cô gái dễ bị nhột, cô lấy chân đạp anh ra.
“Á à, dám chống đối nữa hả?”
An trèo lên người anh, đè hai tay anh xuống, đưa hai tay anh lên đỉnh đầu.
“Còn cà chớn nữa không?”
Hoàng cười lắc đầu chịu thua.
Lại còn cười? Nhìn là biết thái độ không phục.
An cúi người cắn mạnh ngay cổ anh, cổ anh không đen. Cô vừa cắn, dấu răng nổi lên ngay lập tức, cô còn dùng môi lưỡi mình mút thật mạnh.
Hoàng nhắm mắt thở ra, côn trùng như làm tổ trên người anh lúc này đua nhau bò khắp người.
Cổ là nơi nhạy cảm, chiếc lưỡi mềm thêm chút nước bọt ươn ướt của cô làm cơ thể Hoàng nóng lên.
Hoàng lật người lại, đè An xuống giường.
Anh ngắm nhìn cô, từ từ thưởng thức đôi môi của cô. Viên kẹo trong miệng An chưa tan hết, cô dùng lưỡi đẩy viên kẹo sang cho anh.
Hoàng cười.
“Mỗi lần em muốn thịt ai thì em sẽ ngậm kẹo hả?”
Có người đã nói với anh như thế.
An vui vẻ gật đầu thừa nhận.
“Yêu nữ”
Hoàng liếm vành môi cô, từ từ luồng chiếc lưỡi mình cuốn lấy lưỡi cô, mút thật nhẹ, thật kêu.
An đã cho tay vào bên trong áo anh từ khi nào, hai tay tích cực ân vê hai núm ti của anh.
Hoàng nhíu mày chịu đựng khoái cảm, để không phải hoá thành con quái thú mà xé toạt đồ cô ra.
Anh muốn là người đàn ông dịu dàng, nâng niu cô.
“Em muốn anh dịu dàng hay mạnh bạo?” Hoàng hỏi bằng chất giọng khàn khàn.
“Anh có thể dịu dàng với em sao?”
“Có thể”
An cười gian xảo “Vậy em muốn thấy anh dịu dàng với em”
Nói rồi cô đổi thế, đè anh nằm dưới, cởi nhanh chiếc áo thun trên người anh, đưa lưỡi quấn lấy hai hạt nâu nâu trước ngực anh.
An rõ ràng nghe thấy tiếng trống ngực anh đập nhanh và mạnh thế nào.
Cô hết liếm, mút rồi nhay nhay hàm răng làm Hoàng hít hà không thôi.
An còn quá đáng hơn, cô tự tay cởi quần anh, tự tay nắm đầu con thú to xác kia ra khỏi chiếc quần bé xíu.
Hoàng cắn môi chịu đựng, hai chân anh co lên rồi hạ xuống như chẳng thể làm được gì.
An nắm con rắn hung tợn kia bằng một tay, ngón trỏ còn xoa xoa đầu nó.
“Aaaaaa” Hoàng hệt như con lươn đang chuẩn bị nấu cháo.
Bàn tay An lên xuống, vuốt ve nó.
Hoàng khó thở, há miệng hớp lấy vài ngụm không khí.
Tay anh chộp lấy tay An giữ lại
“Em đang hành hạ anh đúng không?”
An không trả lời, tay anh giữ tay cô quá chặt, không thể lên xuống đc, An liền lè lưỡi liếm qua nhanh trên đỉnh đầu bóng loáng của con thú kia.
“Aaaaaaa” Hoàng gào thét.
Hoàng ngồi dậy, kéo An lên nằm ngang với anh, anh vùi mặt vào cổ cô, thở dốc.
“Anh không thể chịu đựng được nữa, anh sẽ không mạnh bạo với em, nên em không cần hành hạ anh như vậy đâu”
An cười “Coi như em tha cho anh, còn cà chớn với em nữa thì biết tay em”
An xoay ngươi lại, cởi hết đồ trên người xuống, xoay lưng về phía anh
Không cần nhìn, An cũng biết rõ con thú kia nằm ở đâu, cô đưa tay ra sau tóm lấy nó rồi đặt tại cửa hang mình.
An rướn người, con thú dường như đã được thuần hoá nhẹ nhàng lách người chui vào trong.
“Ưmmmmmmm”
Tư thế An nằm, hang động bị ép lại chật chội. Con thú vừa bị trêu đùa kia làm sao dễ dàng di chuyển được.
Mồ hôi trên trán Hoàng bắt đầu xuất hiện.
“Em chặt quá” Hoàng nằm nghiêng bắt đầu đẩy hông.
Anh và cái hang động bé xíu kia giống như đang kéo co, anh kéo ra thì hang động níu lại.
Một lần đi ra, lúc vào lại liền bị bóp chặt hơn.
Hoàng ôm chặt An từ phía sau, anh thở mạnh.
“Aaaaaaaa”
Khi làm tình, người đàn ông phát ra được âm thanh chứng tỏ họ đang sung sướng.
An giữ con thú kia trong người, dùng nó làm tâm, xoay người lại, chân cô gác lên vai anh, chân hơi mở ra, giúp anh ra vào dễ dàng hơn.
Không bị siết chặt quá, Hoàng thúc hông nhanh hơn.
Cơn đê mê ập đến với An, cô bắt đầu rên rỉ.
“Từ…..thôi…..anh…ưmmmmmmmm”
Hoàng không tin lời An nói, nếu anh làm chậm lại cô nhất định không thoải mái.
Hoàng giữ nhịp độ như vậy mà ra vào trong cô, anh biết cô rất thoải mái, vì bên trong cô co thắt không ngừng.
“Aaaaaaaa….chết em……ưmmmmm”
Tay An bấu chặt vào mông anh, lại càng kích thích anh hơn. Hoàng tăng nhịp độ và cường độ.
Vừa nhanh vừa mạnh.
“Aaaaaa……shitttttt……..aaaaaa”. Hoàng rên rỉ hôn lên hình xăm nơi mắt cá cô.
“Ưmmmmmmmm Hoàng….emm….chịu…..không nổi……nhanh quáaaaaaaaa”
Nghe An gọi tên mình, nó càng kích thích anh nhiều hơn. Bên trông cô lại bóp chặt anh không thôi, Hoàng tách rộng hai chân cô ra để giảm sự siết chặt bên trong, kéo dài cơn khoái cảm hơn nữa.
Nhưng tách rộng ra, An càng thoải mái, cơ quan kia càng nhào nặng con quái vật nhiều hơn.
Con thú của anh bị bóp nhả liên tục vài mươi lần nữa thì buông súng đầu hàng.
An đã xụi lơ từ đời nào, có chăng những thành vách thịt non mềm kia còn kiên trì hoạt động vì nó mặc định như vậy, có quái vật đi vào thì nó sẽ cắn nuốt không tha, còn quái vật không nghe lời cứ ra vào liên tục thì nó sẽ dùng hết sức lực nhào nặng, vắt cho cạn kiệt.
Nhìn những giọt mồ hôi trên trán Hoàng rơi xuống, An cười khúc khích.
“Lao động vất vả quá nhỉ”
“Nếu em vui, anh cũng không ngại mất sức đâu”
Hoàng hôn lên trán, từ từ xuống mũi rồi miệng.
An áp hai tay vào má anh, mổ mổ lên môi anh vài cái.
“Chuyện hai đứa mình, em muốn giữ bí mật ở công ty nhé”
“Tại sao?”
“Em chưa sẵn sàng để mọi người biết” sợ anh buồn, nghĩ rằng cô không cần anh, An lại nói tiếp “Chỉ cần anh biết em cũng yêu anh là được rồi, em không muốn có quá nhiều tác động bên ngoài ảnh hưởng đến chúng ta”
An nói cũng đúng, hiện tại anh cũng chưa thể bảo vệ cho cô trọn vẹn trước áp lực từ gia đình anh, miễn cô chịu bên cạnh anh, giấu diếm cũng không sao.
Trở về Sài Gòn, An dành phần lớn thời gian để bên Ti trước khi cho cô bé đi học lại.
Hoàng bây giờ được cô công khai xuất hiện trước mặt gia đình cô.
Bình không có ý kiến, miễn An vui vẻ hạnh phúc là được.
Hương ngược lại có cái nhìn không mấy thiện cảm đối với Hoàng chỉ vì anh giàu có.
Người chẳng giàu có hơn ai như gia đình Tân còn khinh khi An thì nói gì đến gia đình trâm anh thế phiệt như nhà anh.
Dù An có giải thích là cô chỉ bên cạnh anh, không tính tương lai, nhưng Hương vẫn lo lắng.
Nhìn vào mắt An, Hương biết An yêu anh ta, đã yêu rồi thì sao không tính chuyện tương lai được? Hương lo sợ An bị tổn thương một lần nữa.
Thấy có người đối xử tốt với con gái mình, bà Hoa hạnh phúc không thôi, bà có vất vả nhưng không thể để con mình khổ sở được, cho nên bà đối xử với Hoàng rất tốt.
Cửa hàng của bà do một tay Hoàng sắp xếp.
An muốn nhúng tay vào nhưng không phải chuyên môn mình, lại đến tay Hoàng