Thời tiết lạnh của Đà Lạt cũng không thể dịu đi ngọn lửa bên trong của hai người.
Hoàng cắn mút chiếc cổ trắng mịn của cô ngay miệng mình, bản lĩnh đàn ông của anh thế mà lại thất bại trong tay cô, thật đáng chết.
An cười “Bao năm qua xem ra kinh nghiệm của anh vẫn không phong phú bằng em”
Hoàng cắn mạnh hơn, còn dám nói kinh nghiệm lăn trên giường với anh, nghĩ tới quá khứ cô đã từng lăn lộn với người khác thôi thì anh cũng thấy khó chịu. Biết rằng quá khứ đó không thể nào thay đổi nhưng anh vẫn rất không thích.
An ngã người ra sau, Hoàng rút con thú thua trận của mình ra trong tư thế không dám ngẩng mặt kia.
Hoàng lắc đầu than thở “Lần sau đổi sân nhà, chưa biết ai giết ai đâu”
An cười, ý anh nói lần này An tập kích anh, anh bị động nên xuất tinh trước.
Hóa ra người đàn ông này đối với những chuyện xấu hổ này cũng biết nói đùa.
Hoàng mở vali của mình, lấy khăn lau hết tinh dịch đang chảy ra từ bên trong cô, sau đó ném chiếc khăn vào sọt rác rồi nằm ôm cô từ sau lưng.
Bây giờ anh mới thật sự có thể từ từ cảm nhận được niềm hạnh phúc khi ôm cô trong tay.
“Cảm ơn em”
“Tại sao?”
“Hình như anh biết hạnh phúc là như thế nào rồi”
An quay người lại, nhìn thẳng vào đôi mắt anh, nghiêm túc nói “Có quá sớm để nói điều đó không?”
Hoàng nhíu mày “Em nói vậy là sao? Em muốn rút lời?”
An lắc đầu “Cách đây một ngày chúng ta còn là cấp trên cấp dưới, chỉ lăn lộn một phát liền xác định yêu đương, nếu để có hạnh phúc thì em thấy chúng ta nói ra hơi sớm”
Hoàng gõ tay lên trán cô “Đó là em nghĩ thế thôi, thực ra anh đã muốn thịt em từ lâu rồi, nếu không phải sợ em tự ti, sợ em né tránh anh, em nghĩ anh chờ đến bây giờ sao?”
An còn đang mơ hồ, Hoàng siết tay kéo cô lại gần hơn, mổ lên môi cô một phát “Em tưởng lần trước hôn em là do anh say nhận nhầm người sao?”
An vỡ lẽ “Anh cố ý?”
Hoàng bĩu môi chê bai “Bình thường đầu óc cũng thông mình lắm mà, nói năng như trải sự đời lắm, vậy mà sự thật rành rành trước mặt thì ngu ngơ không chịu nổi”
Dừng một lát anh lại nói tiếp
“Em tưởng là nhẫn anh mua cho người yêu anh mà cô gái khác được phép mang ở ngón áp út sao?”
An ương bướng cãi lại “Em mà thông minh chắc anh gạt được em sao?”
“Là ai gạt ai?” Phải nói lại, là cô lôi kéo anh đến nơi này, trò cởi đồ này cũng là cô khởi xướng lên.
“Xí, anh định ăn hiếp em sao?”
Hoàng bật cười ha hả “Ừ, anh muốn ăn em cũng muốn hiếp em”
“Cà chớn!”
An thò tay xuống véo bắp đùi non phía trong, nơi này cực kì nhạy cảm, chỉ cần véo nhẹ cũng gây đau đớn ít nhiều.
Hoàng bắt lấy tay An đưa lên miệng hôn âu yếm “Mệt không?”
An đảo mắt lãng tránh.
Hoàng càng nhìn càng thấy yêu cô gái này, mỗi hành động của cô đều khiến anh muốn ôm hôn mãi không thôi.
“Ngủ đi”
“Nhưng trời sáng rồi”
“Ngủ đi, ăn sáng trễ, em không ngủ hay là mình làm trận nữa?”
An nũng nịu “Chân em rã rời luôn rồi đó”
Không nhắc đến thì thôi, vừa nhắc đến anh lại nhớ đến lần bại trận khi xuất quân của mình, thật là mất mặt.
Hoàng cúi đầu xuống cắn cắn đôi môi xấu xa kia.
Hai người họ lại một lần nữa triền miên không dứt, rất may là Hoàng ‘gỡ’ lại chút danh dự, khiến An phải nỉ non xin tha.
Hai người ôm nhau ngủ đến trưa mới gọi phục vụ đem đồ ăn lên, khắp người An toàn vết tích của cuộc yêu, thân thể cô trắng lại mẫn cảm với va chạm nên cho dù những mút mát nhẹ nhàng của anh cũng để lại dấu đỏ đỏ hồng hồng trên người cô.
Hoàng choàng áo tắm cho cô, rồi bế cô ngồi trên đùi mình, anh đút cô ăn.
An thật sự rã rời thân thể, cô chưa hề nghĩ là làm tình lại mất sức đến như vậy, tay chân cô không còn chút sức lực nào.
Ăn xong hai người lại ôm nhau nấp vào chăn ngủ tiếp, cái lạnh ở trên Đà Lạt mùa này rất phù hợp để trùm chăn đi ngủ.
Đến chiều tối hai người tỉnh giấc và tương đối hồi phục sức khỏe, cả hai quyết định ra ngoài.
Địa điểm nổi tiếng ở Đà Lạt phải kể đến chính là chợ đêm bên bờ sông Hồ Xuân Hương.
Dạo gần đây du lịch ở nơi này phát triển khá tốt nên người ta đã làm riêng hẵn một con đường đi bộ tách riêng biệt với những tiểu thương bán hàng sầm uất bên cạnh.
Đặc điểm của Đà Lạt rất riêng, là thành phố không có đèn giao thông, không có điều hòa và hầu hết các con đường đều là đồi dốc, ngay cả đường đi bộ trong chợ đêm cũng là đường dốc.
An đan tay mình vào người kia, nép sát vào anh để tìm chút hơi ấm của không khí lạnh ở Đà Lạt này mà đúng hơn là sang sẻ hạnh phúc với người kia.
Không phải nói, gương mặt chàng trai kia tràn đầy hạnh phúc, một loại hạnh phúc mĩ mãn.
Anh thích được bên cạnh cô, chiều chuộng cô, nhìn thấy những hành động mỗi ngày của cô.
Hoàng siết chặt tay mình để muốn xác định rằng bàn tay bên trong anh chân thật đến mức nào.
Chân anh dài, bước lên đồi dốc chẳng mấy khó khăn, nhưng anh vẫn chậm bước đợi cô, vững vàng để cô dựa vào.
An thích ăn vặt, còn anh thì không.
Là khu du lịch thì không thiếu những món ăn mà theo An thì món nào cũng ngon.
An gặp thứ gì ăn thứ đó, cô không quan tâm những đồ ăn đó kị nhau hay không.
Ví như cô đã ăn xoài xanh rồi, nhìn thấy dâu cô lại muốn ăn nữa, Hoàng nhắc nhở.
“Em ăn ít đồ chua thôi, không tốt cho bao tử đâu”
An tủm tỉm cười “Đau lòng vì em sao?”
Hoàng xoay người đứng đối diện cô, mặt mày nghiêm túc “Em là gì của anh? Không lẽ anh không có quyền đau lòng sao?”
An hài lòng “Em giỡn thôi, em biết anh rất tốt với em”
Hai người họ nhìn vào mắt nhau, trong mắt chỉ toàn đôi phương, khóe mắt nồng nàn cưng chiều.
“Từ nhỏ anh không thích ăn chua sao?”
An trò chuyện, tay cô ôm sau lưng anh xoa xoa.
Tay anh cũng đỡ sau lưng cô nhìn cô đầy ý tứ.
Hoàng cao hơn An một cái đầu, nên cô ngước đầu, lưng tựa hẵn ra sau có vòng tay anh đỡ.
Đà Lạt cũng được xem là nơi các cặp tình nhân đến nhiều nhất, cũng không có gì lạ nếu chúng ta ra ngoài mà bắt gặp một vài cặp đang âu yếm bên ngoài.
“Đại khái là không thích món ăn vặt”
“Nhưng mà em rất thích ăn vặt, anh sau này phải làm quen thôi, em thích uống trà sữa, em thích ăn trái cây, em thích ăn xiên que, còn đồ nướng nữa, em cũng thích ăn ốc...”
Đột nhiên Hoàng đem một trái dâu chặn giữa miệng cô buộc cô phải im lặng, sau đó anh nhanh chóng cúi người ngậm lấy trái dâu trên môi mà cô chưa kịp đưa vào miệng.
Hoàng chưa thỏa mãn, ngậm được trái dâu anh còn liếm mút môi dưới cô vài cái rồi mới buông.
“Anh sẽ làm quen, em cứ từ từ mà đút anh”
Anh muốn nói rằng, cô cứ dùng miệng đút anh, món gì cô thích anh điều thích.
Lòng An như nhúng vào hủ mật đầy ngọt ngào “Anh có biết những lúc anh lưu manh như thế này thì rất là đáng yêu không?”
“Vậy em có muốn thấy anh đáng yêu hơn nữa không?”
Chính là lưu manh hơn.
“Nhiều quá lại không tốt, không nên!” An cảm giác bản thân mình rất hiểu anh, chỉ cần một vài ý tứ nhỏ, vài biểu cảm thay đổi cô liền biết anh nghĩ gì.
“Còn lâu dài, không gấp!” Hoàng cười, ngậm lấy môi dưới cô mà kéo ra.
Có vẻ người khác nhìn sẽ thấy chán ghét, nhưng anh lại thấy rất thích với hành động được cho là ‘làm lố’ trước đám đông này.
Một người thanh niên mang chiếc máy ảnh Canon trước ngực rụt rè đến gần, An nhận thấy liền quay đầu nhìn anh.
Chàng thanh niên này thoạt nhìn trông rất trẻ tuổi, mặt mũi thanh tú, dáng người nhỏ nhắn, không cao bằng Hoàng, vì mặc nhiều quần áo ấm nên trông rất thư sinh.
“Em chào anh chị”
An nghe ra giọng nói đặt trưng của dân địa phương Đà Lạt, giọng nói của Đà Lạt rất dễ thương, làm người nghe cảm thấy dễ chịu.
Và một điều nữa là giọng nói này cực nhẹ nhàng, cho nên ‘chàng trai’ này chính là con gái, nói đúng hơn là một Lesbian, An cực kỳ dễ tính đối với những người thuộc thế giới thứ ba, An nở nụ cười tươi chào lại.
Bạn này đưa ra một tấm ảnh lấy ngay, tấm ảnh vừa được chụp ngẫu nhiên lúc hai người họ đang trêu chọc nhau, Hoàng cúi xuống ngậm quả dâu trên môi An.
Tấm ảnh được lấy góc kỹ lưỡng cho nên không hề dung tục mà đầy tình ý trông rất nghệ thuật.
Góc máy được lấy phần lớn là tấm lưng của Hoàng, nghiêng đầu che gần hết người An.
“Tặng tôi sao?” Hoàng vui vẻ hỏi.
“Em tặng hai người, em mê chụp ảnh nhưng không có nhiều kinh nghiệm, mong anh chị không chê”
“Cậu chụp rất đẹp, rất cảm ơn món quà của cậu, tôi sẽ giữ nó thật kĩ”
Tạm biệt hai người, cậu bạn quay người đi thì Hoàng gọi lại.
“Cậu cho tôi thông tin liên lạc đi, lần tới lên Đà Lạt nhất định sẽ nhờ cậu chụp ảnh cho chúng tôi”
Đương nhiên cậu bạn vui vẻ trao đổi số điện thoại, mặc dù không biết lần tới là lần nào.
Hoàng tham lam xin cả file gốc của tấm ảnh, vốn tấm ảnh rất đẹp, mang nhiều nét nghệ thuật việc gửi file gốc cho người làm nên tấm ảnh này cũng là điều đương nhiên.