Lê Gia Chiêm Thành.
Cái tên “Chiêm Thành” không phải là tên gọi riêng của tòa thành trì này, mà còn là tên chung của một vùng đất Chiêm Thành nằm ở phía tây Đông Lào Quốc.
Lê Gia ở Chiêm Thành coi như cũng là một phương thế lực mạnh mẽ có tiếng tăm, đứng ngang hàng với bốn gia tộc còn lại và chỉ đứng sau thành chủ Chiêm Thành.
Lãnh địa rộng lớn, tộc nhân có hơn ngàn người, nội bộ gia tộc do mười hai vị trưởng lão chủ trì lấy gia chủ làm chính.
Mà vị Lê tiểu thư Toàn quen biết kia, thật ra chính là con gái của gia chủ Lê gia, nàng tên là Lê Thị Thu Thảo, thấy bệnh tình của cha nàng, tức là gia chủ ngày một trở nặng, Lê tiểu thư vì lòng hiếu thảo, dẫn theo năm mươi hộ vệ rời khỏi Lê Gia, khởi hành một chuyến đến cứ điểm của phân hội Luyện Dược Sư với ý định mời một vị luyện dược sư trong thế lực này về xem xét bệnh trạng của cha nàng.
Những lần trước đây cũng từng có nhiều luyện dược sư khác ghé qua Lê Gia nhưng đều không thể nhìn ra bệnh trạng của gia chủ, lần này ra đi, Lê tiểu thư với ý muốn mời một vị lục tinh luyện dược sư về Lê Gia.
Nhưng lục tinh luyện dược sư là người có thân phận còn cao hơn cả thành chủ của Chiêm Thành, thân mang danh hiệu huy chương sáu sao, hiển nhiên có thể luyện chế ra được đan dược cấp sáu, cho nên rất kiêu ngạo.
Vị luyện dược sư mà Lê tiểu thư gặp được kia lại còn là một lão già khú đế, tính tình hèn mọn, bỉ ổi vô cùng.
Vừa mới gặp mặt, vì nhìn trúng sắc đẹp xuân xanh của Lê tiểu thư lại thêm dì của nàng cũng đang độ tuổi chín mùi căng mọng nước.
Ngay lập tức!
Lão ta đồng ý sẽ đến Lê Gia coi bệnh cho cha nàng, nhanh gọn và rất thẳng thắn nhưng phải lèm theo một điều kiện, đó là bản thân nàng và dì Nguyệt của nàng phải lấy thân bồi tiếp ngủ với lão một đêm.
Vì chữ hiếu, suýt tí nữa là Thảo đã dại khờ nghe theo lời dụ dỗ kia, may mà có Nguyệt mỹ phụ tinh ý, phân tích rõ vấn đề cho nàng hiểu. Cả hai dần cảm thấy gã luyện dược sư nọ có vấn đề, không đáng để tin cậy, cuối cùng đành tay trắng trở về trên đường thì đụng phải Toàn.
...
Phạch! Phạch! Phạch!!!
-Ò ó o ó!!!!
Tiếng gà gáy buổi sớm cất lên thánh thót, trên cành cây táo, một con gà trống đang đậu ở đó, nó đập cánh phầm phập, giương cổ cất cao giọng gáy.
Trời lúc này mới tờ mờ sáng, ánh bình minh còn chưa kịp ló dạng, sương mù vẫn lẩn quẩn trong khoảng không trống trãi.
Bên trong một căn đình viện sạch sẽ trang nhã dùng để tiếp đón khách khứa từ xa.
Ở góc vuông của căn phòng, nơi hai bức tường và mặt nền giao nhau tạo thành một tiếp điểm, chỗ tối tăm nhất đang phát ra ánh sáng xám lập lòe vô định.
Toàn ngồi xếp bằng tĩnh tâm, nửa thân trên cởi trần để lộ ra từng thớ cơ nhục căng cứng, sắc nét, lưng thẳng đứng dựa sát vào vách tường, mí mắt khép hời, nhịp thở thoát ra đều đặn.
Hắn đang trong trạng thái tu luyện, giọt giọt mồ hôi từ bên trong cơ thể úa ra, lúc này tầm khoảng bốn giờ sáng, không khí se se lạnh nhưng không hiểu sao hắn vẫn đổ mồ hôi được.
Quanh thân Toàn đang phát quang tỏa sáng, chỉ thấy những sợi tơ khí trong suốt theo lỗ mũi hắn hít vào chảy vô bên trong cơ thể, sau đó lại có một đám khí uẩn đục khác từ trong miệng hắn bay ra. Hiện tượng này gọi là thổ nạp, hấp thụ linh khí trong thiên địa.
Mặc dù linh khí không thể giúp hắn tu luyện, nhưng dù gì nó cũng là một loại khí rất thần diệu trong trời đất, hấp thu nó cũng có ích cho cơ thể, các tế bào được linh khí tới vào trở nên tươi tắn vui sướng hẳn làm cho cả người Toàn cảm thấy dễ chịu thư giãn, giảm bớt căng thẳng.
-Hô! Cuối cùng cũng quen thuộc!
Trong đêm qua vừa tới Lê Gia, với ánh mắt tinh tường, Toàn thầm biết chốn phồn hoa này nhất định sẽ không bình thường như vẻ bề ngoài của nó, chỗ càng đông người thì càng có nhiều phức tạp, giống như tối đó, từ trong Lê Gia bắn ra vài đạo thần thức, quét tới quét lui một lúc lâu trên thân thể ba người bọn hắn, mục đính là thăm dò, cuối cùng không có phát hiện gì dị thường mới hời hợt rời đi.
Từ biên độ dao động của linh hồn lực thì Toàn phát hiện ra những kẻ kia đều có tu vi Âm Dương Cảnh, kẻ mạnh nhất cũng là Âm Dương đỉnh phong.
Vì lo lắng thủ đoạn của bản thân quá ít, trong ngay đêm hôm khuya khoắt, hắn quyết định không ngủ, cần cù ôn lại hết toàn bộ kỹ năng mà những kiếp trước từng tu luyện qua. Sẵn tiện phổ nạp thêm một số thủ đoạn mới.
Phải nói trong đầu Toàn lúc này như một kho tàng tri thức, công pháo, thân pháp, vũ kỹ, bí kỹ, luyện khí, luyện đan,...cái gì cũng có, nằm lộn xộn trong trí nhớ.
Sau khi giết chết Tư Nổ hắn lấy được tám viên Ảo Mộng Đan trong trái tim gã, lại thêm trong nhẫn trữ vật của bốn tên thợ săn còn lại cũng đều có Ảo Mộng Đan còn sót, tuy không nhiều nhưng tổng cộng hết lại cũng tầm hai mươi viên.
Định dùng đan dược này ngay lập tức khiến bản thân tiến nhập vào huyết giới thần bí nọ, hấp thu huyết sát khí giúp tu vi thăng tiến nhưng bất chợt Toàn bị thất thú ngăn cản, hiện tại Ngoại Đạo Thính Chung không thể cứ chạy đi chạy lại để trợ giúp hắn thoát khỏi huyết giới, mỗi một lần xé rách không gian như vậy đều khiến nó tiêu hao một lượng lớn năng lượng, chưa kể ở Bát Hoang bên kia còn cần nó trấn thủ.
Cho nên bây giờ liều lĩnh xâm nhập huyết giới đối với Toàn là chuyện cực kỳ nguy hiểm, địa phương đó không phải ai cũng tiến vào được.
Thành ra biện pháp này bị hắn loại bỏ, chọn lựa ôn lại kiến thức, kỹ năng của những kiếp trước là ổn áp nhất.
Tà khí quanh thân được thu lại, thân hình Toàn lóe lên, thình lình đã xuất hiện trên cây cột kèo ở giữa nóc nhà, chân giẫm trên đó, treo ngược cơ thể xuống như con Dơi.
-Hắc hắc! Di Hình Hoán Vị vẫn còn dùng tốt! Tiếp đến thử Mê Tung Vô Ảnh Bộ xem sao!
Phần phật phật!!!
Vô số tàn ảnh chợt xuất hiện trong căn phòng rộng rãi, chỉ thấy Toàn như một bóng ma, hai chân lướt như bay trên các đồ vật mà hắn chạm vào được.
-Hè! Đủ để chạy đua với cao thủ Âm Dương Cảnh! Tạm được! Còn mấy kỹ năng tấn công, phòng thủ kia, đợi lát nữa ra ngoài trải nghiệm!
Vèo!
Thân hình hắn lại bất ngờ mờ nhạt đi, lúc hiện ra là ở bên cạnh một chiếc giường lớn đủ để cho mấy người cùng nằm ngủ.
-Ưm! Ưm!
Trên giường là một đám chăn gối lộn xộn, hai thân hình nữ nhân đầy dụ hoặc, làn da trắng nõn, ăn mặc thoáng mát đang ngủ say, nửa hở nửa kín lộ ra khỏi cái chăn ấm.
Phù Dung trên người chỉ khoác hờ nội y mỏng manh, cái yếm hồng che đậy đôi nhũ hoa ngạo nghễ, hạ thân là một cái quần lụa bóng, cụt ngủn ngay cả mông cũng không che hết, khoe cặp mông đầy đặn vểnh lên. Nenisu nằm cạnh cũng chẳng khác gì, cách ăn mặc như một đôi tỷ muội.
Hai nàng say giấc nằm ôm nhau mà ngủ, không hề hay biết có người đến gần, kẻ nọ đang thở phì phò, hắn mắt rực lửa thèm thuồng nhìn hai cơ thể gợi cảm kia, tựa như có thể nhào vào ôm ấp bất cứ lúc nào.
-Khà! Một đêm tu luyện không ngủ nghỉ gì, hiện tại cũng nên tự thưởng cho bản thân chút gì đó mới được!
Cười dâm một tiếng, đoạn Toàn nhẹ nhàng như một con mèo, leo lên giường mà không để phát ra tiếng động nào.
Mấy ngón tay dịu dàng vuốt ve cặp chân thon dài thẳng tắp của nhị nữ, hắn còn rất táo bạo, hí hửng đặt môi lên làn da đùi của Phù Dung rồi lại chuyển sang Nenisu, trên đùi mỗi nàng hôn mấy lần mới chịu.
-Ta nói...nó đã gì đâu á! Vừa mịn vừa trơn láng gì đâu á!
Hương thơm từ da thịt của nữ nhân xộc thẳng vào mũi Toàn, càng kích thích con thú hoang trong người hắn trỗi dậy.
“Không thể nhịn được nữa!!!”
Trong cổ họng Toàn phát ra tiếng gầm gừ, linh hồn gào thét điên cuồng.
Một tay hắn thò vào bên trong cái yếm của Phù Dung, tay còn lại mần mò vào ống quần lụa của Nenisu, do đồ ngủ của hai nàng được làm từ vải mềm hơn nữa lại khá thoáng và rộng, thuận lợi để hai bàn tay của Toàn tiến vào một cách trơn tru nhất.
Tay thì xoa nắn gò ngực bồng đảo căng mọng, tay còn lại tham lam bóp véo cặp mông đẫy đà, ngón giữa và ngón áp út của cả hai bàn tay thi nhau chơi cầu trượt ở khe rãnh ngực và khe đít của hai nàng.
-Hừ! Hừ!
-Ử...ử...ưm!
Hơi thở gấp dồn dập thoát ra từ hai cái miệng nhỏ nhắn xinh xinh, Phù Dung lẫn Nenisu vẫn chưa chịu tỉnh giấc, trong mê man rên rỉ nhè nhẹ, đôi lúc lại nỉ non đầy ngọt ngào.
Một bàn tay mềm mại đột nhiên đặt lên đũng quần Toàn, thình lình giữ chặt thằng đệ đang cương cứng của hắn.
-Chàng hư lắm nghen! Không ngủ thì cũng để cho người khác ngủ chứ!
Phù Dung trở người lại, cười lười biếng, nũng nịu nói. Nằm sát bên, Nenisu không biết cũng đã tỉnh giấc từ khi nào, cô nàng đáng yêu làm mặt quỷ, trề môi nhìn Toàn, đôi mắt long lanh chớp chớp dụ dỗ.
-Còn không mau cởi ra? Tính để bọn thiếp chờ đến khi nào nữa?
Vỗ đùi hối thúc Toàn, cả hai nàng xuân sắc rạo rực, tự động tuột hết nội y trên người xuống, chủ động quấn lấy cơ thể ấm nóng, săn chắc của Toàn.
-Ò ó o ó!!!!
Đúng lúc này con gà trống phía bên ngoài cất giọng gáy một tiếng nữa, trời cũng sáng hơn một chút, chắc là hơn năm giờ rồi!
-Canh năm rồi? Nhanh vậy?
Toàn thì thầm tự hỏi sao thời gian trôi qua nhanh.
Cộc! Cộc! Cộc!
-Công tử, phu nhân cùng tiểu thư muốn gặp người!
Ngay lúc đôi môi của nhị nữ tranh nhau ngậm cái khúc thịt nóng hổi của Toàn, dương vật vừa mới dạo đầu, thấm ít nước bọt, chưa kịp sơ múi gì thì từ bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa phá đám, cắt ngang hành động của ba người.
-Á!
Nhị nữ giật bắn người, vội vàng lấy chăn trùm kín thân thể, rúc sát vào trong góc giường.
-Rồi! Ra ngay đây!
Đáp vội một câu rồi nhanh chóng thu dọn chiến trường, còn không quên đá lông nheo với nhị nữ đang bặm môi, trợn mắt nhìn hắn.
“Mọe, gặp làm đ.é.o gì mà mới có năm giờ sáng đã lôi đầu người ta dậy, đây mà gọi là dùng lễ đãi khách à?”
Mắng thầm trong bụng, bực mình bước xuống giường, khoác vội quần áo vào cho lịch sự, Toàn nhăn nhó bước ra mở cửa.
Két!!!
-Oa! Không khí buổi sớm thật trong lành!
Tỉnh bơ mở cửa ra, bước khỏi phòng sau đó nhanh chóng đóng cửa lại, Toàn làm bộ vươn vai tập thể dục, vừa nhìn thấy một cô hầu gái xin xắn tầm đôi mươi, dáng người nhỏ nhắn đứng đợi sẵn ở trước cửa.
Chẳng hiểu sao vừa thấy Toàn, thiếu nữ kia liền đỏ mặt, ngượng ngùng xoay người, lấy hai ống tay áo che mắt lại.
-Công tử, ngươi thật xấu xa!
Mắc cỡ khi trông thấy cái vật thô to đang ngạo nghễ đội đáy quần Toàn lên một khối cao, thiếu nữ e thẹn lí nhí như muỗi kêu.
-Hắc hắc! Sáng sớm nên thân thể của bổn công tử hơi sung sức, ngươi chớ để ý! Mau dẫn đường gấp, ta rất bận, trong phòng còn có người bệnh đang nằm chờ ta cứu chữa!
Thiếu nữ kia cũng một mực ngây thơ, nghe Toàn nói vậy liền thầm hô vị công tử này thì ra còn là thầy y, coi bộ rất quan tâm đến bệnh nhân, thật có tâm với nghề. Sau đó liền nhanh chóng dẫn Toàn đi tới chỗ mà phu nhân cùng tiểu thư đang chờ đợi.
Sau khi Toàn cùng thiếu nữ nọ rời khỏi, bên trong phòng bắt đầu phát ra tiếng chửi rủa, tiếng nghiến răng ken két.
-Tên khốn kiếp kia, coi hắn vác cái bộ dáng ấy đi, hẳn là bắt đầu đánh chủ ý xấu xa lên mục tiêu mới!
Phù Dung, Nenisu giận dỗi mắng, hai nàng một hồi phù mang trợn má, cuối cùng lại ôm lấy nhau, tâm sự thủ thỉ.
...
Ánh bình minh đầu tiên ló dạng, vài giọt sương vẫn còn đọng lại trên mặt lá, không khí se se lạnh.
Thiếu nữ nọ rất nhanh đã dẫn Toàn tới một đình viện nằm giữa vườn hoa cỏ thơm ngát đầy màu sắc.
Khi còn cách nhau khoảng hơn chục mét thì thiếu nữ tự giác dừng chân, để cho Toàn tự đi đến đó còn bản thân nàng thì quay người rời đi.
Chắp tay sau đít, hắn thong dong vừa đi vừa ngắt hoa cài tóc, chậm chạp làm bộ ngắm nghía xung quanh, tuy nhiên ánh mắt thi thoảng lướt qua, sự chú ý đều rơi vào trên người mỹ phụ xinh đẹp lộng lẫy đang ngồi cạnh Thu Thảo tiểu thư.
Lê phu nhân coi bộ ngoại hình cũng còn khá trẻ, nhưng tuổi chắc là rơi vào tầm ba mươi tám đến bốn mươi.
Tóc búi cao, có ba cây trâm ngọc bích cài lên
Trên người nàng mặc một bộ sườn xám xẻ tà màu trắng có thêu những bông hoa nhỏ cùng với họa tiết màu xanh, cổ áo cao, đuôi áo dài tới ngang đầu gối, chân đi guốc cao gót màu đen, bày ra phong thái của một phụ nữ đã có chồng, cách ăn mặc của phụ nữ đã bước sang tứ tuần nhưng đối với Lê phu nhân thì lại càng tăng thêm nét quyến rũ bá mị của một nữ nhân thành thục chứ không hề già đi một chút nào.
Lúc này, Toàn đã bước tới trước mặt hai mẹ con nàng.
Nhìn thiếu phụ cùng thiếu nữ ngồi cạnh nhau mà hắn cứ lầm tưởng đấy là hai chị em, bởi nếu nhìn vào ngoại hình không hơn không kém kia, ai dám chắc chắn nói rằng đấy là hai mẹ con.
-Ra mắt phu nhân cùng tiểu thư, buổi sáng an lành!
Toàn ưỡn ngực hít một hơi sâu, giọng oang oang rống lên.
-Á! Dâm tặc!
Trong lúc chào lấy lễ, Thu Thảo tiểu thư vì đang ngồi trên ghế còn Toàn thì đang đứng, vô tình tầm mắt của nàng liếc qua hông, sợ hãi dừng ở trước đáy quần Toàn, bật thét chói tai, vội chạy ra núp sau lưng Lê phu nhân, ánh mắt phẫn nộ trừng trừng Toàn.
-Khách! Khách! Thật là một tiểu tử lưu manh! Mới sáng ra đã sung mãnh như vậy! Mời ngồi!
Nhu mì vỗ về con gái đang hoảng sợ vì bị Toàn trêu chọc, Lê phu nhân quả nhiên là một người từng trải, nàng chẳng hề tỏ ra chút ngượng ngùng, xấu hổ gì, trái lại còn có chút thích thú liếc nhìn cái thứ đang nhô cao giữa hai chân Toàn, mắt đẹp tinh tế lóe sáng, ý cười trên mặt nàng càng đậm, thản nhiên ra hiệu cho Toàn ngồi xuống phía đối diện.
“Nữ nhân này lợi hại! Chắc chắn không phải loại chân yếu tay mềm, phong thái của nàng ta bình tĩnh như một mặt hồ rộng lớn, tâm cảnh trầm ổn như vậy, thảo nào có thể chèo chống Lê gia thay cho chồng nàng!”
Vừa ngồi xuống, Toàn cũng thầm đánh giá vị Lê phu nhân này, khí tức mà nàng ta thả ra đúng chuẩn là cao thủ Âm Dương, nhưng không biết là đang ở giai đoạn nào.
Toàn không biết lúc này Lê phu nhân cũng đang kinh ngạc đánh giá hắn, bằng ánh mắt của người từng trải, nàng thấy thiếu niên này không hề bình thường chút nào, tuổi đời hình như còn nhỏ hơn cả con gái của nàng, nhưng lại toát ra phong thái chửng chạc, khí phách lẫm liệt, thứ vốn thuộc về một người đàn ông trưởng thành!
• Khà! Buổi chiều vui vẻ nhé ae! Mấy chương gần đây đọc có ổn áp không ạ?
Momo: 0333314571
Chân Thành Cảm Ơn!