Đường phố bên trong Chiêm Thành dù ngày hay đêm vẫn nhộn nhịp vô cùng, phố xá sầm uất, người qua lại đông nghẹt thở, hai bên lề đường bày bán vô số thứ, rất đa dạng.
Toàn đang đi dạo vài vòng quanh nội thành, bên cạnh hắn là ba cô gái xinh đẹp lộng lẫy, phong thái mê người, vừa đi đường vừa cười đùa trêu nhau, mỗi một cử chỉ giơ tay nhất chân của các nàng thôi cũng đủ khiến cho những người đi đường trông thấy phải lé mắt, nữ nhân trông thấy thì mê mẩn, nam nhân trông thấy thì ganh tị với phúc phần này của Toàn.
Vài giờ trước đây, Toàn cùng hai mẹ con Lê phu nhân hàn huyên tâm sự, sau đó hai mẹ con nàng dẫn hắn đến một căn phòng, nơi mà vị Lê gia chủ kia đang hấp hối kéo dài hơi tàn qua từng ngày, nói đúng hơn là ông ta bị giam cầm cho đến khi chết.
Từ đó hắn nhận ra, tình hình nội bộ của Lê Gia cũng không quá yên bình, các thành viên lớn nhỏ trong gia tộc đều rục rịch không yên, kéo bè kéo phái, tập hợp sẵn lực lượng. Bọn này chỉ chờ đợi một khi Lê gia chủ trút hơi thở cuối cùng liền sẽ nhảy vào tranh của, xâu xé quyền lực trong Lê Gia.
Bởi hai vợ chồng Lê gia chủ chỉ có duy nhất một đứa con gái là Thu Thảo tiểu thư, với cái quy định cổ hủ lỗi thời mà đám trưởng lão đưa ra, đã là nữ nhân thì không thể nắm quyền lực trong tay, không thể dẫn dắt gia tộc phát triển, nữ nhân chỉ biết chăm sóc chồng con, đảm đang, làm tốt công, dung, ngôn, hạnh mà thôi!
Trở lại với hiện tại.
Phù Dung, Nenisu và Thu Thảo tiểu thư, chúng nữ ngay khi nghe tin hắn dạo phố liền hí hửng xin theo, thay vào đó là Lê tiểu thư với thân phận là “thổ địa” ở đây, đóng vai trò như một hướng dẫn viên cho bọn Toàn.
Cảnh tượng này đối với chúng nữ thì không mấy xa lạ, ngay cả Phù Dung suốt ngày chỉ quanh quẩn trong bí cảnh cũng biết ít nhiều. Nhưng với Toàn, linh hồn hắn lại lấy kí ức của một kiếp ở địa cầu làm chủ, thành ra lúc này hắn cũng hơi ngờ ngợ, giống như một thanh niên ngây ngô lần đầu tiên đi chợ mua đồ vậy!
-Bánh bao đây! Bánh bao nhân thịt đây! Ba cái mười ngàn, mại dô! Mại dô!
-Hê hê! Mấy vị khách quan, ghé vào làm vài tô hủ tiếu gõ chứ hả? Hủ tiếu sáng sớm nóng hổi vừa ăn vừa thổi nè!
-Ây dô! Ây dô! Bánh ngọt, chè thái đây!!!
Đi trên đường, cả bọn hết bị đám thanh niên trai tráng dòm ngó ra thì còn bị các gian hàng lôi kéo, liên tục mời gọi bọn họ ghé vào dùng bữa. Chúng nữ thì hai mắt hau háu, nuốt nước miếng ừng ực, riêng Toàn lại cảm thấy nhức đầu muốn chết, bản thân hắn là một kẻ không thích ăn uống chốn đông người như thế này.
-Nam nhân của chúng ta! Chàng mau xem, đồ ăn ở đây ngon như vậy, cái bụng của tỷ muội bọn thiếp cứ sôi sùng sục nãy giờ nè!
Phù Dung cùng Nenisu nũng nịu than vãn, phụng phịu bặm môi làm bộ mặt đáng thương, hai đầu ngón tay trỏ cứ dí dí vào nhau, sau đó thình lình kéo lấy tay của Toàn, thay phiên áp lên cái bụng nhẵn nhụi mịn màng của hai nàng.
Ọt!!! Ục! Ục!
Quả thật là có tiếng động lạ phát ra từ bao tử, biểu hiện của sự đói bụng.
Khóe miệng Toàn giật giật dữ dội, không biết nên xử lý tình huống này như thế nào.
-Khục! Khục! Công tử...cái kia...
Trong đám người, Lê tiểu thư là thiếu nữ mới lớn, nếu xét thật ra thì nàng nhỏ tuổi nhất trong bọn, tâm hồn hết sức trong sáng, da mặt lại rất mỏng, nhìn bọn Toàn tình tứ mà nàng xảm thấy ngượng ngùng thay cho cái bọn không biết xấu hổ này, vội vàng lấy tay che cái miệng nhỏ, ho nhẹ mấy tiếng.
Tuy mắc cỡ nhưng mắt đẹp vẫn không hề buông tha cho những món đồ ăn cực kỳ hấp dẫn kia.
-Hừm! Nữ nhân các ngươi thật phiền phức! Được rồi, cô chỉ đường đi đến chỗ bán tài liệu đi, ta tự tiện mò, còn các ngươi muốn ăn uống gì tùy!
Chốt một câu rồi lắc đầu chịu thua, Toàn hung hăng xoa xoa rồi vỗ nhẹ lên hai cái bụng đang réo rắt của nhị nữ, gương mặt nhăn nhó chọc cho hai nàng phì cười, ngay cả Thu Thảo đang mắc cỡ cũng lén lút cười mỉm nhìn hắn pha trò.
-Lời vừa nói là thật? Hi ha! Ngươi cứ đi thẳng, hai bên lề đường đều có biển hiệu đấy, muốn mua cái gì thì lựa tiệm mà vào! Không tìm thấy thì cứ rẽ sang trái, quẹo sang phải, hoặc cứ tùy tiện đâm thẳng là được! Chừng nào chán chê rồi thì quay lại đây đón chúng ta!
Ba mỹ nhân ánh mắt lập tức sáng rực, Thu Thảo tiểu thư nhanh chóng xổ một tràng dài những câu chú ngữ, sau đó cả ba bỏ lại Toàn ở đó, đều dắt tay nhau chạy đi, tranh thủ lấp đầy mấy cái bụng đói meo kia.
-Ôi mẹ ơi! Nữ nhân thật là đáng sợ!
Hết biết nói gì, Toàn chỉ còn nước lững thững một mình tự mò đường.
Vừa đi hắn vừa suy nghĩ những lời nói của Lê phu nhân khi đã xem qua bệnh tình của chồng nàng.
“Chỉ cần chữa khỏi cho chồng ta thì chuyện gì ta cũng có thể đáp ứng ngươi!”
Bộ dáng của Lê phu nhân lúc đó hết sức thành khẩn, trong mắt nàng là sự đau khổ vô tận.
Câu nói đó của nàng ta cứ xoay quanh trong tâm trí hắn, nhưng với tình trạng của Lê gia chủ hiện tại, đâu phải muốn cứu là cứu, tình huống của ông ta không được lạc quan cho lắm.
Lúc vào phòng, chân chạm mép cửa thì trông thấy một thân hình xanh xao nằm trên giường, với kiến thức và ánh mắt tinh tường của hắn, vừa nhìn liền biết người này bị trúng độc, hơn nữa còn không phải là loại độc bình thường.
Lê gia chủ vẫn còn hôn mê chưa chịu tỉnh lại, sinh cơ trong người chậm chạp bốc hơi đi, đoán chừng không thể nào chèo chống nổi hai tuần nữa.
Sau một hồi xem xét qua tổng thể, Toàn thầm sợ hãi với thủ đoạn mà kẻ nọ âm thầm dùng để hạ độc Lê lão gia.
Loại độc mà kẻ giấu mặt dùng lại là chất độc mà ngay cả bản thân Toàn cũng không thể nhận biết, chất độc không màu, không mùi vị lại có tính ăn mòn nghiêm trọng, mặt khác nó khiến cho người bị trúng độc hôn mê lâu dài, thần trí không thể tập trung tỉnh táo được. Sở dĩ hắn phát hiện ra được là nhờ dùng linh hồn bán tiên thiên cảm nhận và phần lớn là do Phần Thiên Đại Pháp âm thầm rút khí độc trong suốt từ trong cơ thể của ông ta ra.
Thảo nào mà trước đây Lê Gia từng mời rất nhiều luyện dược sư về để xem xét bệnh tình của lão gia chủ, cuối cùng tất cả luyện dược sư được mời đến ai cũng phải lắc đầu chịu thua, không thể phát hiện ra nguồn gốc căn bệnh của Lê gia chủ.
Từ tình huống không mấy khả quan hắn thu được trên cơ thể Lê lão gia, Toàn dám cá ông ta bị trúng độc đã hơn mười năm, độc tính đã ngấm vào toàn bộ máu thịt, xương tủy và còn xâm nhập vào linh hồn của ông ta, gần như đồng hóa tám mươi phần trăm cơ thể Lê lão gia thành độc thể.
Cho dù Toàn có dùng Phần Thiên Đại Pháp hấp thu hết khí độc trong người ra thì Lê lão gia cũng chỉ có một con đường chết mà thôi.
Cũng may là chất độc này chỉ tồn tại và tấn công một mình Lê gia chủ, không có lây lan ra xung quanh, nếu không e là toàn bộ người trên dưới Lê gia đều nhiễm độc hết.
Xem ra, kẻ hạ độc chỉ nhắm vào một mình Lê lão gia mà xuống tay, lúc đầu Toàn thấy mục tiêu đáng hiềm nghi nhất không ai khác ngoài Lê phu nhân, vì nàng ta là người thân cận nhất, ăn nằm chung chăn chung gối với Lê lão gia. Nhưng khi suy nghĩ kỹ càng hơn, hắn lại thấy Lê phu nhân không có động cơ chính xác để hạ độc, tình cảm hai vợ chồng bọn họ trước giờ vẫn rất mặn nồng, vả lại với trình độ của nàng ta, không thể nào có kiến thức lẫn kinh nghiệm sử dụng loại chất độc này được.
Do đó Toàn dám khẳng định, chất độc này là do cá nhân hoặc một thế lực nào đó đứng sau lưng giở trò cung cấp cho thành viên cao cấp của Lê Gia ám hại gia chủ.
Còn nữa, Lê lão gia trước khi trúng độc chính là cao thủ Thiên Tôn Cảnh sơ kỳ, thân là người cầm đầu và dẫn dắt một gia tộc, trí tuệ bậc này không thể nào bị người ta hạ độc mà không hề hay biết được, ít nhất thì lão cũng phải nghi ngờ một vài kẻ nào đó, và chắc chắn có người ở trong Lê Gia tiếp tay cho kẻ địch.
Bí ẩn vẫn bao trùm Lê lão gia, còn chìa khóa để giải đáp nan đề này là Lê phu nhân hoặc là một trong mười hai vị trưởng lão cao tầng Lê Gia.
-Hô! Tới tiệm đầu tiên rồi à? Bách Hóa Khí – Đan? Tên tiệm lạ dữ bây!
Cắt đứt dòng suy nghĩ, thân hình Toàn bất giác dừng lại trước một căn nhà lầu năm tầng được xây dựng theo kiểu cách cổ điển.
Lẩm nhẩm vài chữ trên biển hiệu, hắn vẫn là đặt chân đi vào bên trong.
-Òa! Thật dễ chịu, công nghệ này là?
Vừa bước tới mép cửa, một luồng hơi lạnh mát rượi bất ngờ thổi thẳng đến mặt Toàn, khiến hắn không kìm được cảm giác thoải mái, thích thú ồ lên một tiếng.
“Thời đại này đã xuất hiện máy lạnh? Nó lắp ở đâu vậy nhể?”
Lòng thâm nghi hoặc, hết ngó đông rồi ngó tây, bộ dạng như một con khỉ tò mò.
Nhưng rất nhanh sau đó, Toàn bỗng thất vọng thở dài, rốt cuộc hắn cũng khám phá ra cái “máy lạnh” kia. Là một đường dây do các đoạn ống trúc nhỏ được khoét thông nối lại với nhau, một đầu đặt ở trước cửa tiệm, đầu còn lại cắm vào một cái hộp vuông to đùng, bên trong hộp cất mấy khối băng tuyết to như đầu người, lại bố trí thêm một cái Tản Phong Trận cỡ nhỏ, giúp tạo ra gió, thổi khí lạnh từ trong hộp truyền ra bên ngoài theo đường ống dẫn.
-Không biết cách làm này là của tên nào bày ra, ý tưởng sáng tạo hay phết chứ đùa! Nói không chừng chính là ông tổ đầu tiên phát minh ra máy lạnh ở thế giới cổ đại này!
Thì thào trong miệng chỉ để đủ mình nghe, Toàn vẫn thích thú quan sát cái “máy lạnh” độc lạ nọ, hắn đâu hay biết, xung quanh không biết từ khi nào tụ tập một đám thiếu nữ xinh đẹp đoan trang, hiện tại đang nhìn Toàn như nhìn một thằng ngu, xì xào chỉ trỏ vào hắn mà bàn tán sôi nổi.
Bởi lúc này Toàn đang đưa lưng về đám người, cho nên không một ai nhìn thấy mặt mũi hắn ra sao, chỉ biết tên này ăn mặc lôi thôi, cứ như một thằng ngố lần đầu xuống phố vậy.
-Thằng ăn xin này chui từ đâu ra đây? Coi bộ hắn đối với công nghệ “Rồng Phun Sương” của tiệm chúng ta rất thích thú!
-Hi ha! Đây có phải là lần đầu tiên đâu chứ? Trước gã này cũng từng có rất nhiều người tỏ ra kinh ngạc đối tác phẩm của Hồ tiểu thư đấy thôi!
-Đúng vậy á! Hồ tiểu thư tài hoa ngút trời, thân phận lại cao quý, mỗi một cái phất tay của nàng thôi cũng đủ khiến cho nam nhân trong thiên hạ đảo điên!
Một đám nữ nhân tụm năm tụm ba lại xì xào bàn tán, từ giọng điệu của các nàng cho thấy vị Hồ tiểu thư gì kia chính là chủ nhân của tác phẩm bậc này, hơn nữa coi bộ thân phận cũng cực kỳ cao quý, đáng để cho nam nữ trong thiên hạ ngưỡng mộ say mê.
Vèo!
Thân hình đang cặm cụi bất chợt xuất hiện bên cạnh một thiếu nữ giọng điệu có phần kiêu ngạo kia, Toàn một tay nắm lấy bàn tay mềm mại như không xương của nàng ta, miệng cười gian hỏi nhỏ:
-Hề hề! Vị Hồ tiểu thư nọ thật sự tài hoa đến như vậy sao? Có thể nói cho ta biết, nàng ấy ở đâu không?
-Á!!!
Thiếu nữ kia thoáng cái giật mình khi phát hiện Toàn đột nhiên xuất hiện bên cạnh nàng, nhất thời định quay người bỏ chạy nhưng bàn tay nhỏ bé của nàng đang bị Toàn giữ chặt, chỉ có thể run rẩy trả lời:
-Ăn mày...á không phải! Công tử...Hồ tiểu thư thật ra ở đâu thì ta không biết, vả lại nàng rất ít khi lộ diện, có một số lời đồn rằng...rằng nàng thường xuyên xuất hiện tại một quán rượu nằm ở phía tây Thần Việt Đế Quốc, cứ cách mỗi tháng Hồ tiểu thư đều một lần ghé qua đó uống rượu, đánh đàn,...Á!!!
Thiếu nữ đang run rẩy kể tóm tắt, bất chợt cảm thấy vùng da thịt chỗ mông trái đau đớn nhưng lại mang đến cho nàng một loại khoái cảm phi thường thích thú, dường như có đồ vật gì đó nóng hổi kẹp vào, liền dung nhan thất sắc, nhợt nhạt hét lên một tiếng chói tai, vội xoay người chạy vào bên trong cửa tiệm.
-Híttttt!!! Ta còn chưa hỏi xong mà! Hít hít! Thật thơm! Cái mông cũng rất co dãn đàn hồi nha!
Đưa bàn tay bóp bóp mấy cái vào không khí, ánh mắt gian xảo thoáng hiện ý cười vì mưu đồ đã thành công. Toàn ngang nhiên tham lam hít lấy hương thơm trên người thiếu nữ nọ còn đọng lại, huênh hoang bước đi vào bên trong mặc kệ cho gần trăm con mắt đang kinh ngạc nhìn hắn.
-Kẻ này da mặt thật dày nha! Dày vô đối thủ luôn!
-Chắc lại là thằng con ông cháu cha gì đây!
-Mặc kệ hắn, chúng ta tiếp tục làm việc! Chỉ tội Tiểu Cúc, hôm nay là lần đầu tiên nàng đi làm, không ngờ mới sáng sớm đã bị kẻ xấu ức hiếp trắng trợn!
Những người khác cũng không tiếp tục bàn tán nữa, giống như là chuyện vừa rồi thường xuyên xảy ra ở đây, ngày nào cũng thấy nên lâu ngày liền trở nên quen thuộc vậy!
• Buổi chiều vui vẻ ae nhá!
Momo: 0333314571
Chân Thành Cảm Ơn!