Hốc cây trở nên mờ ảo bởi sương mù dày đặc.
Lúc này Sơn trọc cùng với Hai Mốt phối hợp ăn ý hết sức, đem Phù Dung giam cầm lại bên trong một cái kén bằng bằng bùn đất nhão nhoẹt.
Thổ thuộc tính kết hớp với Thủy thuộc tính, thành công trộn hồ, phối chế ra một loại hỗn hợp sền sệt, hai tên này đem khối hỗn hợp ấy bao bọc lấy hầu như toàn bộ cơ thể của Phù Dung, chỉ chừa lại phần đầu lòi ra bên ngoài.
Nàng hiện tại như cá nằm trên thớt, tùy thời sẽ bị giết chết.
Kim Ô thần hỏa xung quanh người nàng vẫn thiêu đốt hừng hực, có điều lại làm cho nàng thêm bất lợi, bởi sức nóng của lửa nhanh chóng làm cho khối hỗn hợp kia trở nên khô cứng, nung đúc cho nó kết dính lại với nhau, mà càng cứng nhắc thì nàng lại càng khó có thể thoát thân được!
-Hê hê! Không biết làm cách nào mà một yêu tộc như ngươi lại có thể hóa hình được a! Theo như những gì ta biết thì chỉ khi yêu thú có tu vi đạt tới Thiên Tôn Cảnh mới có thể hóa thành hình dáng của nhân tộc, mà ngươi lại không có tu vi bậc đó, thật kì lạ!
Sơn trọc cười nham nhở, ánh mắt gã híp lại như muốn soi mói hết những bí mật trong đầu của Phù Dung, tuy nhiên gã không có loại siêu năng lực đọc được suy nghĩ của người khác.
-Nói nhiều với ả ta làm gì? Đây là một con điên, bộ ngươi không thấy ả đã làm những gì đối với chúng ta ư?
Nóng nảy lên tiếng, Hai Mốt suýt tí nữa thì đã chết dưới móng vuốt của Phù Dung, trong lòng dĩ nhiên đối với nàng rất sợ hãi, hơn nữa hắn thân mang thủy nguyên tố, vì chênh lệch đẳng cấp lại không thể khắc chế được hỏa diễm của Phù Dung, điều này làm cho Hai Mốt cảm thấy nhục nhã hết sức.
-Từ từ đã chú, gấp gáp cái giề!
Sơn trọc vội đưa tay ngăn lại Hai Mốt khi thấy tên này nóng nảy định xông lên hạ sát thủ.
Từ dáng vẻ, coi bộ là gã Sơn muốn moi móc một số thông tin từ trên người của Phù Dung đây mà!
-Hắc hắc! Đến lúc này ta mới biết được thân phận thực sự của cô! Hai nữ nhân các ngươi, còn có một thanh niên nữa, chính là từ trong Kim Ô bí cảnh đi ra! Há há, cái tên kia đã bị Tư Nổ truy sát, hiện tại không chừng đã về chầu ông bà rồi cũng nên!
Đến tận thời điểm này, Sơn trọc mới sực nhớ lại mấy thông tin mà gã từng bỏ tiền ra mua từ đám người La Sinh Môn. Trong đó có nhắc đến một nhóm người bước ra từ bí cảnh, một nam hai nữ, đang ẩn náu trong cánh rừng này!
-Khách! Khách! Khách! Không phải hai tên các ngươi cho rằng ta đã trở nên vô hại chứ?
Tiếng cười giòn tan như tiếng chuông bạc vang lên, chỉ thấy Phù Dung sắc mặt hơi có chút hồng vì bị cái kén đất nhão bóp chặt, nhưng mà nàng vẫn mở miệng nở một nụ cười điềm tĩnh, đôi mắt trong suốt không chút sợ hãi liếc xéo hai tên thợ săn tiền thưởng.
Phừng!
Đột nhiên không gian trong gốc cây một lần nữa trở nên nóng bức, biến thành một thế giới rộng lớn khắp nơi đều là lửa và Kim Ô pháp tướng lại một lần nữa hiện ra phía trên đầu Phù Dung.
Rầm! Tách! Tách!
Chim lửa vung cánh đập mạnh vào khối hỗn hợp đang giam giữ Phù Dung, cái kén đất tức thì vỡ tung, thân hình yểu điệu mê người thoáng cái thoát khỏi sự trói buộc, tuy bước đi hơi chút loạng choạng nhưng đã không còn nguy hiểm nữa!
Pháp tướng và ý cảnh cùng một lúc xuất hiện. Đây mới chính là toàn bộ thực lực của nàng.
Bảo sao một kẻ có tu vi Âm Dương Cảnh lại yếu đến như vậy, bị hai tên Dung Hợp Cảnh liên thủ liền không kịp trở tay, mấy ai ngờ rằng nàng đang nhởn nhơ như mèo vờn chuột.
-Hihi! Lâu quá không giết người, tạm thời quên mất bản năng!
Ngây thơ cười mỉm đầy duyên dáng, nhưng hành động này lọt vào trong mắt Sơn trọc và Hai Mốt thì biến thành một nỗi sợ hãi vô hình, khiến cho hai tên này như trông thấy ác ma chuyên giết người, uống máu vậy.
Ý cảnh vừa ra, Sơn trọc cùng Hai Mốt lập tức cảm thấy khó thở, mồ hôi hột tuôn ra như mưa, vạt áo ướt đẫm nhưng vẫn phải căng con mắt ra đề phòng nữ nhân nhìn như vô hại trước mắt.
-Nóng lắm hả? Khát không? Chào mừng hai ngươi đến với Luyện Ngục ý cảnh! Coi ta làm sao luyện chết các ngươi đây!
Phất tay đánh ra mấy đạo pháp quyết, điều khiển cho nhiệt độ nhanh chóng tăng lên, ý cảnh của Phù Dung tựa như một cái lò thiêu, bên trong lò đầy ắp lửa nóng, như có thể thiêu hủy mọi thứ bị nhốt vào trong đó.
-Phụt!!!
-Phụt!!!
Sơn trọc, Hai Mốt như gặp phải trọng kích, lồng ngực cả hai nhất thời lõm xuống một lỗ sâu hoáy, giống như bị một cái búa vô hình nện mạnh vào, còn có cả tiếng xương gãy răng rắc vang lên rất chân thực!
Cả hai tên nhất thời phun máu, thân hình bị đập bay ngược về phía sau.
-Soạt!!!
Đúng lúc này, một bàn tay thô ráp màu xám bất chợt thọc vào xé rách Luyện Ngục ý cảnh, biển lửa đầy trới đối với hắn không khác gì một tờ giấy, nói xé liền xé.
Bàn tay nọ như đã tính trước, dựa vào góc độ chính xác, thình lình bắt lấy cái cần cổ của Hai Mốt từ phía sau, giữ cứng gã trên không trung như đóng đinh.
-Aaa! Không!!!
Rắc! Rắc!
Từ sau ót, tiếng các khớp xương cổ bị ngoại lực tác động mạnh phát ra âm thanh rắc rắc ghê rợn.
Sắc mặt nhăn nhó hoảng loạn, Hai Mốt đau đớn la lên, khóe miệng gã máu tươi trào ra rất nhiều, thấm đẫm hết vạt áo trước ngực.
Sơn trọc lẫn Phù Dung nhất thời trở nên ngây dại, bọn họ lúc này mới để ý tới cơ thể của Hai Mốt đang treo lơ lửng trên không trung, vị trí nơi ngực trái của Hai Mốt không biết từ lúc nào bị đục ra một cái hang, máu thịt bầy nhầy, xuyên xuốt từ trước ra sau, bên trong trống rỗng, có nghĩa là trái tim đã bị lấy mất.
Là bị mạnh mẽ móc tim ra, có điều Hai Mốt vẫn chưa có chết đi, vẫn còn kéo chút hơi tàn, ngáp ngáp như cá thiếu nước.
Cảnh tượng máu tanh rùng rợn vô cùng, đến cả những tay giết người tàn tẫn như Sơn trọc, Phù Dung cũng hãi hùng khiếp vía, nhìn Hai Mốt bị hành hạ mà bọn họ thầm run sợ.
-Tựt...tựt...tựt...Phốc!!!
Tiếng da thịt bị kéo căng nhưng lại đứt chầm chậm phát ra, Hai Mốt thống khổ rên rỉ, sau vài giây, cái đầu lâu đẫm máu cùng vài đốt xương sống dính liền máu thịt của gã bất chợt bị bứt rời khỏi thân thể, ngay cả linh hồn màu xanh da trời mang theo thủy nguyên tố nồng đậm cũng bi rút ra.
-Á! Á! Á! Hai Mốt!!!
Sơn trọc cảm thấy da đầu tê dại như có hàng trăm con kiến đang bò loạn trong các nếp tóc, gã hoảng sợ rống lên, đối với gã, Hai Mốt là thành viên duy nhất trong nhóm mang lại cho gã sự tin tưởng, đáng để làm bạn nhất, có điều, hiện tại gã chính mắt trông thấy người bạn của mình bị hành xác cho đến chết, chết một cách đau đớn nhất, bản thân Sơn lại chỉ có thể trơ mắt ra nhìn Hai Mốt đang nhìn gã, đưa ánh mắt cầu cứu trong vô vọng, không có đường giúp đỡ.
Ánh sáng trắng lóe lên, linh hồn của Hai Mốt bỗng bị cánh tay nọ nhốt vào một quả cầu xám.
-Hắc hắc! Trong lúc ta vắng mặt, cùng chơi đùa với nữa nhân của ta, có thích không?
Một giọng nói trầm trầm mang theo hàn ý rét lạnh cất lên quanh quẩn trong không gian.
Như một tên ác ma, quanh thân Toàn bốc lên tà khí kinh thiên, Luyện Ngục ý cảnh của Phù Dung thoáng cái bị đập nát, biển lửa bị tà khí xua đuổi trở ngược về cơ thể của nàng.
Hắn lơ lửng đứng giữa không trung, hai tay khoanh trước ngực, những ngón tay còn dính đầy máu tươi tanh tưởi chưa kịp lau khô.
Toàn nhìn gã thợ săn tiền thưởng cuối cùng còn đứng vững trên mặt đất bằng hai chân, ánh mắt hệt như nhìn sâu kiến.
Khí tức trên người hắn nhộn nhạo, thình lình đã nhảy vào Dung Hợp trung kỳ!
-Ngươi...là...thanh niên lúc trước bị Tư Nổ truy sát?
Ánh mắt dè chừng, do lúc này Toàn đang đứng trên cao, buộc gã Sơn trọc phải ngước đầu lên nhìn hắn, có lẽ là bị chấn khiếp bởi cái chết thảm khốc của Hai Mốt nên Sơn trọc vẫn chưa kịp hoàn hồn, gã chần chừ dò hỏi.
-Chính là ta!
Toàn lạnh nhạt đáp, bộ dáng ung dung tự tại vì lúc này khí thế của hắn đang chiếm lợi thế.
-Như vậy...tức là...
-Chuẩn! Tư Nổ đúng là bị ta giết, không chỉ riêng hắn, ba tên khác cũng đều chết trong tay ta, lúc này chỉ còn có mình ngươi là ta chưa giết!
Thấy Sơn trọc vẫn còn nghi ngờ, Toàn một hơi đáp trả lại hết, giải thích tất cả nghi hoặc của gã, hơn nữa còn lạnh giọng nhấn mạnh câu cuối.
Đồng thời thân hình hắn từ trên không trung từ từ hạ xuống, đứng bên cạnh Phù Dung, mỹ nữ hiện tại vẫn còn đang kinh ngạc.
-Khổ cực cho nàng rồi, chuyện còn lại để ta lo!
Xuy!!!
Vừa nói, ngón trỏ của hắn nhanh nhẹn điểm tới một cái huyệt đạo phía bên dưới rốn của Phù Dung, cách lỗ rốn ước chừng một đốt tay.
Nhất thời Phù Dung mất đi trạng thái yêu hóa, cơ thể nàng khôi phục hình dáng nhân loại, yêu khí nồng nặc cũng theo đó mà co rút lại, được nàng hút hết vào trong người!
-Ừm! Đây là...
Nhu thuận gật đầu một cái, hơi ngượng ngùng vì bị Toàn chạm nhẹ vào bụng, chợt Phù Dung cảm nhận một chút tình huống bên trong cơ thể, thân hình yểu điệu bắt đầu run lên, chấn động kinh sợ nhìn qua Toàn đang đứng bên cạnh.
Biểu cảm ngạc nhiên không thể tin được, Phù Dung run giọng hỏi khẽ.
-Ha! Đây chỉ là tiểu xảo mà thôi, trò con nít ý!
Lắc đầu cười trấn an, ý hắn muốn nói “nàng không phải lo!”. Thân hình cao gầy từng bước trầm ổn bước về phía Sơn trọc, mang theo khí thế tà ác đánh phủ đầu kẻ có tu vi Dung Hợp đỉnh phong.
Sau khoảng thời gian ngắn ngủi chừng một phút trôi qua, yêu khí toàn thân Phù Dung đã được phong ấn vào sâu bên trong cái huyệt đạo dưới rốn nàng, lúc này nàng không khác gì một cô gái nhân tộc chân yếu tay mềm cả.
-Cái tên này! Chỉ giỏi làm người ta hết hồn không hà! Nhưng mà ta lại rất thích loại phong độ này!
Chớp chớp đôi mắt đẹp long lanh, Phù Dung đứng yên tại chỗ, gương mặt xinh đẹp ửng hồng phơn phớt như đánh phấn trang điểm.
-Ta đi qua bên chỗ Nenisu, ngươi cẩn thận một chút, kẻ này không hề đơn giản đâu!
Ngừng một chút, tính quan sát trận chiến giữa Toàn và Sơn trọc xem nam nhân của nàng bản lĩnh như thế nào, nhưng lại bỗng nhớ ra còn có Nenisu vẫn một mình ở chỗ kia, Phù Dung không dám chần chừ, vội phi người đi đến bên cạnh vị tiểu muội nọ, chỉ để lại một câu nhắc nhở vì đối với Toàn, nàng có cảm giác chính bản thân nàng mặc dù lúc này có tu vi Âm Dương Cảnh, nếu liều mạng chiến đấu cũng không phải đối thủ của hắn, đây chính là trực giác của nữ nhân, nàng tin tưởng nam nhân của nàng không hề yếu kém.
Thân hình lóe lên, hóa thành một dải ánh sáng đỏ vụt một cái liền biến mất tăm hơi.
Ai biết lát nữa chiến đấu diễn ra, sẽ vô tình làm ảnh hưởng tới trạng thái của Nenisu, thì coi như bao nhiêu công sức đều đem đổ sông đổ biển hết.
“Giết chết kẻ này, hấp thu lượng lớn huyết khí, sát khí, sinh mệnh khí, thổ linh khí trên người của hắn sẽ giúp cho tu vi của chủ nhân càng thêm hùng hậu hơn, lại còn hưởng lợi được hấp thu tử vong khí sau khi hắn chết nữa!”
Thất thú trong đầu Toàn hưng phấn hối thúc chủ nhân giết người, mặt khác đám quái vật còn đang nhe răng múa vuốt hù dọa bốn cái linh hồn màu sắc lam, lục, đỏ, vàng kì lạ không ngừng sợ hãi co ro rúc trong một góc ở không gian hắc ám trong não bộ của Toàn.
-Nhóc con ngông cuồng! Bộ mày tưởng lấy khí thế ra hù là tao sẽ sợ hãi sao?
Cảm thấy bản thân bị xem thường, lại nhớ tới lúc trước bị Toàn dùng cảnh giết chết Hai Mốt hù dọa, Sơn trọc da mặt nóng lên, lại âm thầm chú ý thân thể, phát hiện khí tức trên người vậy mà có xu hướng bị lôi kéo về phía thanh niên kia, khiến cho bản thân có triệu chứng không khỏe, gã gầm rú một tiếng giận dữ, dùng thổ linh khí thu hút vô số đất đá dán lên người, chẳng mấy chốc Sơn trọc liền hóa thân thành một người khổng lồ bằng đất, cơ thể của gã nổi lên phía trước giữa trán của thổ nhân, như một viên ngọc được khảm nạm vào vậy.
Khí tức Dung Hợp đỉnh phong tản ra, mạnh mẽ không kém gì tà khí đang bốc lên, đè ép thẳng đến, tiến hành xung kích với tà khí của Toàn.
Ầm!
Bang! Bang!
Từng đợt gợn sóng cuồn cuộn nổ vang, thân cây cổ thụ mục nát không thể chống lại được khí thế của hai người, những mảnh gỗ lớn nhỏ thi nhau nổ bung ra, văng tán loạn khắp nơi.
-Hây!!!! Một Dung Hợp đỉnh phong mà thôi! Tuổi l.ồ.n sánh vai!!!
Giải phóng tất cả tà khí tích lũy trong cơ thể, trên tay Toàn hiện ra thanh đao bằng kim loại lúc trước hắn tiện tay “mượn” của một hộ vệ Lê Gia, uy vũ múa một vài động tác thô thiển.
-Sóng Kình!!!
Nương theo tiếng quát của Toàn.
Một luồn đao khí màu xám tro từ trong lưỡi đao bắn ra, đao khí cấp tốc biến lớn, chỉ vài giây liền hóa thành hư ảnh một thanh đao dài tám mét, phát ra tiếng sóng vỗ rì rào cùng với tiếng gió biển.
Đao ảnh như một cơn sóng lớn lúc mặt biển động nộ, uy thế rợp trời bổ xuống đầu Sơn trọc đang trong trạng thái thổ nhân to lớn lao tới.
-Hây a!!! Đừng có ngông với tao!
Đứng trên trán thổ nhân, Sơn trọc nộ hống một hơi dài, sau đó thổ nhân do gã điều khiển giơ hai cánh tay bằng đất khổng lồ lên, đem hai nắm đấm to bằng cái gàu xúc đất của xe cần cẩu, trực tiếp đón đỡ đao ảnh đang chém tới.
Đùng!!!!
Một tiếng nổ lớn đến mức khiến cho màn nhĩ của người ta nhức nhối.
Hầu như toàn bộ khoảng không gian bốn mét trong hốc cây bị tàn phá tanh bành.
Cách! Cách!
Rầm!!!
Hai cánh tay khổng lồ của thổ nhân bị hư ảnh đại đao chẻ đôi, hóa thành đất vụn rơi vung vãi.
Thổ linh khí mặc dù có tính phòng thủ cực mạnh nhưng đối thủ của nó lại là tà khí, một khí kì lạ do rất nhiều loại khí khác nhau dung hợp lại tạo thành, làm sao mà thổ linh khí có thể chống đỡ được!
Rất nhanh toàn bộ thổ linh khí trên người Sơn trọc bị tà khí cắn nuốt hết, thổ nhân do hắn điều khiển cũng vì mất đi thổ linh khí mà tự động tan rã, chưa hết, sau khi Sơn trọc té xuống đất, thân thể vốn dĩ vạm vỡ to lớn đầy sức sống thoáng cái trở nên teo tóp khô queo, suy yếu trầm trọng.
-Ngươi...làm sao có thể? Sức sống của ta...ngươi....
Nhận thấy bản thân đang không ngừng già đi một cách nhanh chóng, Sơn trọc hoảng loạn mấp máy đôi môi nhăn nhúm, không dám tin nhìn người thanh niên đang đứng trước mặt.
Nghi hoặc, trong đầu toàn bộ đều là nghi hoặc khó hiểu, gã muốn Toàn giải đáp thắc mắc này cho gã nghe một lần trước khi chết.
-Là do thứ này!
Chiều ý gã, trên tay Toàn hiện ra một luồng khói màu tím, không giống như tà khí quỷ dị, khói tím này chỉ thuần túy một khí tức chết chóc, đối mặt với nó, Sơn trọc liền thấy tim đập nhanh, sức sống cơ thể đang héo mòn từng chút một, đều tự động thoát li khỏi cơ thể gã, chảy vào đám khói tím nọ.
-Đây...là cái gì?
Mờ mịt, ý chí chiến đấu tan vỡ, Sơn trọc như buông tay chuẩn bị sẵn sàng đón nhận cái chết.
-Thuộc tính cao cấp, một trong những loại lực lượng cổ xưa đáng sợ do Bát Đại Hoàng Tộc nắm giữ, Tử Vong Khí!
Toàn kiên nhẫn giải thích, hắn ngồi rạp xuống trước mặt Sơn trọc, vẫn không vội ra tay, hình như muốn chờ đợi câu hỏi tiếp theo.
-Hắc hắc! Thuộc tính cao cấp? Thứ lỗi cho ta ngu dốt không hiểu, nhưng mà, bị đánh bại bởi một kẻ như ngươi, vượt hai tiểu cảnh giới khiêu chiến, chỉ hạ ta bằng một đao, ta thực sự khâm phục! Làm đi, xin hãy ban cho ta cái chết thống khoái nhất!
Nghe đến đoạn thuộc tính cao cấp, trên gương mặt Sơn trọc dần dần hiện ra vẻ mờ mịt, gã đề nghị dừng lại, cũng không muốn hiểu thêm nữa, biết rõ bản thân không thể sống tiếp, gã an nhiên nhìn bầu trời bằng đôi mắt tĩnh lặng, nhẹ giọng xin Toàn ban cho một cái chết thống khoái.
-Hắc! Không như ngươi mong đợi!
Lạnh lùng cười, lộ hàm răng trắng phếu, một sợi đao khí từ đầu ngón trỏ Toàn bắn ra, đảo quanh cổ gã Sơn một vòng rồi quay trở về, chui tọt vài đầu ngón tay hắn.
Bộp!
Đầu lâu rời cổ khẽ lăn xuống đất nhưng không hề có một giọt máu nào chảy ra, vẻ mặt Sơn trọc mãn nguyện, nhưng đấy chỉ là phần thể xác thôi!
-Aaaa!!!! Ngươi! Ác ma!!!!
Về phần linh hồn, gã vẫn bị Toàn rút ra, giam cầm trong tà khí, cả trái tim màu nâu đen vẫn còn đập thình thịch cũng được moi khỏi lòng ngực!
-Nếu ta không có chút thực lực, hoặc là đến trễ một chút thì tình huống hiện tại đã đảo lộn rồi! Có tâm ý giết người thì cũng nên chuẩn bị sẵn tâm lý bị người giết, không nên xin xỏ gì ở đây!
Thu lại linh hồn cùng quả tim của Sơn trọc, Toàn không vội rời đi, mà hắn kiên nhẫn ngồi lại đó, hấp thu tử vong khí đang bốc lên từ bên trong cái xác của gã Sơn.
Sơn trọc có tu vi Dung Hợp đỉnh phong, cho nên trong cơ thể hắn, trừ thổ linh khí, sát khí ra thì sinh mệnh khí, huyết khí là hai loại có thể tích chất chứa nhiều nhất, một hơi hấp thu hết hai loại khí này, sắc mặt Toàn hơi chút hồng lên như người say rượu, hắn có cảm giác da thịt khắp người căng phồng lên, bên trong từng thớ thịt có tà khí đang ráo riết hoạt động, hấp thu số lượng lớn sinh mệnh khí và huyết khí vừa thu được.
Đang hấp thu tử vong khí, tà khí bên trong cơ thể thì bận dung hợp với các khí khác, lỗ tai nhúc nhích, đột nhiên Toàn phát hiện có tiếng bước chân từ đằng xa truyền đến, kèm theo những giọng nói thù hận.
-Chính là hắn! Nhìn xem, không khác gì hậu quả hắn gây ra lúc trước!
Lại là đám người Lê Gia, cái bọn này hiện tại còn không tới hai mươi người, lấy Lê tiểu thư cầm đầu, dáng vẻ hùng hổ sấn sấn lại chỗ hắn.
Vài tên trong đó chỉ vào cái xác khô của Sơn trọc nằm dưới chân Toàn, giọng nói phẫn hận.
-Phù! Các ngươi có ý gì đây? Là các ngươi tự động hướng Tư Nổ đánh chém giết giết, ta đâu có xúi giục ai! Khi không lại nhảy tới đây hỏi tội ai?
Cuối cùng cũng hấp thu hết số lượng tử vong khí toát ra, Toàn đứng lên, chắp tay sau đít hướng đám người Lê Gia, nhíu mày hỏi.
Hắn nhớ là bản thân chưa từng làm gì ảnh hưởng tới bọn này.
-Ma đầu! Ngươi tu luyện công pháp tà ác gì, cớ sao những huynh đệ đã chết của chúng ta ngươi cũng không chịu bỏ qua, bọn họ chẳng qua là vì giúp ngươi nên mới phải chết, không ngờ...thật không ngờ ngươi lại nhẫn tâm như vậy!
Tam quản gia Lê Hoàng Thông lúc này bước ra lên tiếng, đưa tay chỉ vào cái xác khô kia, khuôn mặt âm trầm, trong mắt lấp lóe sát khí, lão có ý định ra tay giết Toàn để trả thù cho những người đã chết.
Tuy nhiên, có thể dễ dàng giết chết Sơn trọc thân mang tu vi Dung Hợp Cảnh đỉnh phong thì đối với lão tam quản gia chỉ ở mức Dung Hợp hậu kỳ này, làm sao có thể khiến cho Toàn sợ hãi được.
-Nói năng với ai vậy hả? Biết hắn không? Thợ săn tiền thưởng Sơn trọc đấy!
Bình tĩnh chỉ vào cái xác không đầu, kế bên còn có một cái đầu lâu nằm cạnh, Toàn nhướng mày nhìn tam quản gia, hắn sẽ không ngại giết thêm một vài tên nữa để hấp thu khí của bọn chúng giúp tăng cường thực lực bản thân.
-Cái gì? Ngươi nói cái xác này là của Sơn trọc, tên máu lạnh kia vậy mà chết trong tay ngươi?
Phen này tới lượt tam quản gia hú hồn, lão bật ngửa ra đất, sợ hãi nhìn cái xác khô rồi lại quay sang nhìn Toàn, ngay cả Nguyệt mỹ phụ cùng hai vị quản gia còn lại cũng giật mình, vẻ mặt không tin nhìn người thanh niên trước mắt.
Chỉ có Lê tiểu thư là còn giữ được chút bình tĩnh.
-Lo lắng cái gì, chúng ta ở đây có gần hai mươi người, dư sức để đánh bẹp hắn!
Những tên hộ vệ khác sấn sổ gân cổ lên la hét, tên nào cũng một bộ dạng nhất quyết không thể tha cho Toàn.
Ông!!! Phật! Phật! Phật!!!!
Cả đám đang xôn xao, từ trên trời bất ngờ xuất hiện hai cỗ uy áp mạnh mẽ hướng đám người Lê Gia đè ép đến, buộc cho những tên hộ vệ hống hách lúc nãy phải đau khổ quỳ rạp xuống chèo chống.
Ba vị quản gia, Nguyệt mỹ phụ cùng Lê tiểu thư đều không thể kháng cự lại uy áp kia, ai nấy sắc mặt tái nhợt, “hự” lên mấy tiếng vội thụt lùi về sau.
-Cao thủ Âm Dương Cảnh! Hơn nữa còn có tới hai người!
Năm người sợ hãi hét lên! Sắc mặt vốn tái lại càng tái hơn.
-Có gan thì động thử vào hắn xem?
Hai giọng nói trong trẻo nhưng lại lạnh lùng phát ra sau phía sau Toàn.
Hắn vui vẻ quay đầu lại, nhìn hai vị mỹ nữ thướt tha như tiên giáng trần, trên miệng mỉm cười.
Chỉ thấy Phù Dung hiện tại đang cùng Nenisu dắt tay nhau đi tới, trên người hai nàng phóng thích ra uy áp khủng khiếp, chỉ nhắm vào đám người Lê Gia mà đè ép.
-Hiểu lầm! Thực sự chỉ là hiểu lầm! Lúc trước vị công tử này từng có nhắc nhở ta một lần, chỉ tại ta khi đó ỷ y, tin tưởng vào khả năng của mình nên mới hại chết nhiều người như vậy!
Lê tiểu thư gấp gáp đứng ra thừa nhận, nàng không dám chần chừ, vội đem tất tần tật nguyên văn lời nói của Toàn lúc trước thuật lại một lần.
Ba vị quản gia cùng Nguyệt mỹ phụ sắc mặt ai nấy đều trở nên khó coi, lúc này họ mới biết thì ra không phải người ta nhẫn tâm, mà là có nhắc nhở trước rõ ràng, chỉ tại tiểu thư của bọn họ kiêu ngạo không chịu làm theo.
-Hừ! Một lũ chó hùa!
Nhị nữ tức giận mắng một tiếng, cũng tạm thời thu lại khí thế.
Đám người Lê Gia bị chửi thì mặt đỏ lên, tuy nhiên nào có dám cãi lại, chỉ biết nhịn nhục thở gấp.
-Đúng là lỗi của ta, xin hướng vị công tử này cùng hai vị tiền bối tạ tội!
Nói đoạn, Lê tiểu thư khẽ cúi người, khom lưng xin lỗi ba người bọn Toàn.
-Chứ không lẽ là lỗi của chúng ta? Gọi tỷ tỷ được rồi!
Nenisu mở miệng lên tiếng, nàng vẫn lạnh lùng như cũ.
-Vâng tỷ tỷ! Nhưng mà người của ta chẳng may chết nhiều như vậy, mong mấy vị đây có thể cùng chúng ta đi về nhà một chuyến, thuận tiện để chúng ta dùng tiệc trà tạ lỗi, mặt khác cũng giúp chúng ta làm chứng, đối chiếu với đâm người ở trong gia tộc!
Lê tiểu thư khẩn khoản cúi đầu, coi như phải cầu xin ba người này thì nàng cũng phải làm theo, bởi tình hình hiện tại trong gia tộc rất phức tạp, cha nàng thì lâm bệnh nặng, sống dở chết dở, trách nhiệm cả nhà hiện tại đều do hai mẹ con nữ nhân chân yếu tay mềm gánh vác.
-Hừ! Nói dễ nghe nhỉ? Hiện tại các ngươi đã hùng hổ đòi đánh người rồi, chẳng qua là nhắm đánh không lại chúng ta nên mới nhẫn nhịn, ai biết đâu được, một khi trở về gia tộc, các ngươi một lời cũng chả nói, kéo hội đồng ra chơi chúng ra bầm giập thì sao?
Phù Dung, Nenisu nhất quyết cự tuyệt, sắc mặt hai nàng phát lạnh khi nghĩ đến tình huống lật mặt kia, chỉ có quỷ mới biết ở trong gia tộc của đám người này còn có bao nhiêu cao thủ lợi hại nữa!
-Tuyệt đối sẽ không! Ta có thể lấy tính mạng của mình ra đảm bảo!
Lê tiểu thư thư tiến lên vài bước, đưa cái cổ trắng ngần mềm mại ra trước mặt ba người bọn Toàn.
-Tiểu thư!!!!
Đám người Lê Gia vội la lên, nhưng bị nàng giơ tay ngăn lại.
-Khà! Cần gì phải ép nhau như vậy chứ! Nói một chút đi, gia tộc của cô cách đây xa không? Trong tộc ai là người mạnh nhất?
Lắc đầu cười cười, tình huống này hắn cũng đã suy tính tới, không ngờ lúc này lại diễn ra đúng như trên giả thuyết của hắn.
Nhị nữ thấy Toàn ra mặt thì cũng hơi nhíu mày, tuy nhiên không có hỏi nhiều, đều im lặng lui ra đứng sau lưng hắn, cho nam nhân của các nàng mặt mũi.
Lê tiểu thư cùng ba vị quản gia lẫn Nguyệt mỹ phụ thầm kinh ngạc, họ không ngờ hai cai thủ Âm Dương Cảnh này lại ngoan ngoãn nghe lệnh Toàn, đoán chừng thanh niên này cũng là một vị công tử của gia tộc nào đó, rất gì và này nọ!
Tiếp đến cả bọn thì thầm thương thảo mọi chuyện, Lê tiểu thư cũng hảo tâm nói sơ lược một số tình hình ngoại quan trong gia tộc cho ba người Toàn nghe, dặn dò một số thứ, cuối cùng được hắn đồng ý, đám người bắt đầu khởi hành, mau chóng trở về Lê Gia.
• Hehe, buổi trưa ăn bưởi chua! M4 an lành nhá anh em!
Momo: 0333314571
Chân thành cảm ơn!