Phập! Phập! Phập!
-Ba Sửu! Hai Mốt! Lúc này mà tụi bây vẫn đùa giỡn được hả? Còn không mau ngăn con ả này lại!
Cật lực dùng linh lực bao bọc lấy thân thể, Sơn trọc thoăn thoắt tránh né những mũi tên lửa đang bắn về phía hắn.
Trong một sát na đó, chợt gã gầm lớn một tiếng thật dài, những luồng linh lực màu nâu đen chạy dọc theo cánh tay khỏe mạnh được đẩy ra, ở trước người Sơn trọc thình lình ngưng tụ thành một tấm khiên bằng đất dày cộm, giúp gã cản lại trận mưa tên.
Nghe thấy đại ca tức giận mắng chửi, Ba Sửu cùng Hai Mốt vội điều chỉnh cơ thể về trạng thái nghiêm túc, ánh mắt như lâm đại địch, tập trung gắt gao vào Phù Dung đang huy động trận mưa tên phía trên đầu bọn họ.
Nãy giờ, trong bốn tên thợ săn, Thắng chính là kẻ chưa hề ra tay một lần nào. Gã này quái dị đặc biệt không giống với ba tên còn lại, từ đầu đến cuối hắn ta chỉ hời hợt né tránh các mũi tên công kích, lạ kì thay là gã còn đưa tay bắt lấy chúng, chẳng hề do dự mà hấp thu hỏa linh khí tinh thuần từ những mũi tên lửa.
Dưới chân là thân pháp vô cùng linh hoạt, khiến cho Thắng có thể di chuyển với tốc độ nhanh hơn, gã như một cái bóng màu đỏ, thoắt ẩn thoắt hiện giữa chiến trường.
Đôi mắt Thắng dần dần trở nên sáng quắc, hành động của gã gia tăng nhanh hơn, chỉ lo thu lấy những mũi tên lửa, bỏ mặt đồng bọn và vô tình thay, sự mê luyến quái dị này đã đưa gã thu hẹp khoảng cách với Phù Dung, tên thợ săn Thắng hiện tại chỉ cách nàng không quá mười bước chân.
Bất ngờ, phía đối diện với Phù Dung, cái gã Hai Mốt vốn dĩ mặt mũi ũ rũ kia đột ngột thay đổi một trăm tám mươi độ, hướng về phía nàng, khí thế trên người gã ta như sóng trào, trong không khí thoáng cái trở nên ẩm ướt lạ thường.
Sột!
Bụp! Bụp!......
Ào! Ào!
Mặt đất bất ngờ nứt nẻ, từ dưới đất phút chốc chui lên hơn mười cột nước cực kì mạnh mẽ, vây lấy Phù Dung ở trong.
Ngũ hành tương sinh thì cũng tương khắc, thủy chính là khắc hỏa.
Hay nói đơn giản, lửa gặp nước thì sẽ bị dập tắt.
Trên lý thuyết thì đúng là như vậy, những mũi tên lửa của Phù Dung bắt đầu bị màn nước tràn trề làm cho tắt ngấm, bản thân nàng cảm thấy như bị thứ gì đó dè ép, trở nên khó chịu vô cùng.
-Muốn khắc chế ta? Hừ! Ngươi còn non lắm!
Phừng phựt!
Xèo! Xèo!
Một đám hỏa diễm hai màu vàng đỏ bất ngờ xuất hiện, bao bọc lấy cơ thể của Phù Dung cùng với Nenisu, ngăn cách hai người ra riêng biệt với màn nước dày đặc kia.
-Lửa...lửa có thể cháy trong nước mà không bị dập tắt? Đây...đây rốt cuộc là loại lửa gì?
Nhìn vòm lửa màu vàng đỏ vẫn cháy một cách bình thường ở trong làn nước, Hai Mốt cảm thấy cổ họng khô khốc, đầu óc như bị búa tạ nện vào, nhất thời ù tai hoa mắt.
Sơn trọc, Ba Sửu lẫn cả Thắng trên mặt đều là một mảnh mơ hồ, ánh mắt cả ba tên đều dại ra.
Cảm giác áp bách bất ngờ tan biến, Phù Dung lấy lại sự thong thả như cũ.
-Cô gái nhỏ, nếu mà muội còn không chịu tỉnh lại, tỷ tỷ đây thực sự sẽ bị đám người hung dữ này làm thịt thật á! Còn cái tên du côn kia nữa, không biết đã chạy đi nơi nào, hắn ăn hết cả “hoa thơm, mật ngọt” xong rồi quẹt mỏ như gà, tính chạy trốn để phủi bỏ trách nhiệm ư?
Thản nhiên nhìn lướt qua gương mặt xinh đẹp đang lúc xanh lúc hồng của Nenisu, Phù Dung kiều mị nhẹ giọng nói, nhưng vẫn không thấy nàng có vẻ gấp gáp gì cả, chỉ là đơn thuần nhắc nhở, đồng thời réo gọi Toàn.
-Híc! Phù Dung tỷ cố gắng chống đỡ chừng năm phút, chỉ năm phút nữa thôi ta liền chính thức bước vào Âm Dương cảnh giới, khi đó sẽ giúp tỷ một tay, giết sạch đám chó này!
Gấp rút trả lời vội vàng, tốc độ thay đổi màu sắc trên khuôn mặt Nenisu chuyển biến mỗi lúc càng nhanh, cứ xanh rồi lại đỏ, đỏ rồi lại xanh. Nếu có Toàn ở đây, chắc chắn hắn sẽ nói: “Chỉ thiếu màu vàng nữa liền thành cái cột đèn tính hiệu giao thông”.
-Được rồi, vậy tranh thủ đi, tỷ tỷ sẽ cố cầm chân bọn này một lát, giúp muội có đủ thời gian đột phá!
Thở dài một cách bất đắc dĩ, Phù Dung một lần nữa xoay người, đối mặt với bốn tên thợ săn.
Vút!
Một dải ánh sáng vàng rực, hình dáng gần giống một con rắn độc, nhanh như chớp vỗ thẳng đến phía Thắng, gã này đang đứng cách Phù Dung rất gần, hẳn là đang định mưu tính ám toán nàng, dải ánh sáng nọ tính cuốn lấy gã nhưng đã bị gã nhanh chân chạy thoát.
Tách!
Vồ hụt mục tiêu, đường sáng lưu lại một vết quất trên mặt đất chai sạn, sau đó liền thu ngắn lại, trở về trên tay Phù Dung.
Hiện tại mới có thể nhìn thấy rõ hình dạng, thì ra dải ánh sáng kia chính là một chiếc roi dài, thân roi vàng rực được chế tác từ hoàng kim quý hiếm.
Khí thế trên người bộc phát hoàn toàn, một cỗ khí tức nóng bức lấy Phù Dung làm trung tâm nhanh chóng lan tỏa ra xung quanh, ngọn lửa vàng đỏ quanh thân nàng bùng cháy dữ dội.
Rốt cuộc nàng cũng bộc lộ ra tu vi chân thực, chân chính cảnh giới Âm Dương sơ kỳ.
Kim Mao Trường Tiên được cầm trong tay, Phù Dung lạnh lùng nhìn bốn tên thợ săn, nàng dự định sẽ cố thủ tại chỗ này, tranh thủ thời gian cho Nenisu.
-Cô ta...cô ta sở hữu Linh Vật Kỳ Dị - Dị Hỏa!
Lúc này, gã thắng run run đôi môi thốt ra vài chữ một cách nặng nề. Trên mặt gã mừng rỡ như điên, một bên mắt phát cuồng, một bên mắt là tham lam, Thắng nhìn chằm chằm Phù Dung bằng ánh mắt nóng bỏng như đang nhìn thấy một món trang sức cực kỳ quý giá.
Trong ngực Thắng, trái tim đang bốc cháy ngùn ngụt lửa của hắn sợ hãi run rẩy như gặp phải thần linh, kẻ có được linh hồn hỏa hệ đang cúi đầu trước một loại dị hỏa.
Cúi đầu không có nghĩa là sợ, đối với Thắng, càng cúi đầu thì càng sẽ ép thúc lòng tham trong tâm trí hắn trỗi dậy, khiến cho hắn trở nên liều lĩnh bất chấp tất cả để có thể đoạt được thứ mà hắn muốn.
Đúng vậy! Thắng muốn cướp lấy Kim Ô thần hỏa của Phù Dung.
Tình hình ngày càng trở nên phức tạp kể từ khi Thắng nói ra lai lịch của đám hỏa diễm màu vàng đỏ kia.
Ba tên thợ săn còn lại đều trở nên điên cuồng giống hệt như Thắng.
Sơn trọc trong mắt là sự tham lam vô bờ, cũng như Thắng, tên này mang ý định cướp đoạt dị hỏa.
Ba Sửu trong mắt là chiến ý vô tận, tên này muốn thỏa sức đánh một trận sống mái với Phù Dung, đánh hạ và sau đó sỉ nhục nàng.
Cuối cùng là Hai Mốt, sâu trong mắt gã không hề có ý cướp đoạt, cũng không có chiến ý, cái thứ mà gã có, lại chính là sát ý vô biên, là thuần túy chém giết. Bởi lẽ, uy hiếp đến từ Phù Dung đối với hắn là khắc tinh! Nhất định phải diệt trừ!
Trong năm gã thợ săn tiền thưởng, trừ Tư Nổ đã bị giết chết ra thì còn lại bốn tên này, Sơn trọc vẫn không phải là kẻ lợi hại nhất mặc dù hắn có tu vi Dung Hợp đỉnh phong.
Hai Mốt, Thắng lại càng không phải.
Mà kẻ lợi hại nhất ở đây, không ai khác ngoài Ba Sửu xảo quyệt.
Ngoài cái đầu nhạy bén ra, Ba Sửu còn là kẻ nắm trong tay nguyên tố đứng đầu Ngũ Hành, Kim nguyên tố.
Trong Ngũ Hành, Kim đại diện cho sự sắc bén, sát phạt quyết đoán.
Tuy nhiên, nếu nói về chiến đấu nhóm thì mới chính là chỗ đáng sợ của bọn này.
Sơn trọc hệ thổ chuyên về phòng thủ, Tư Nổ hệ mộc thì giỏi hỗ trợ, Ba Sửu hệ kim được chọn làm tấn công chính, còn Hai Mốt với Thắng mang hai hệ thủy với hỏa là tấn công phụ.
Cũng may là thiếu mất một tên, nếu không, để cho bọn này tập hợp lại đông đủ thì sợ rằng cả Phù Dung lẫn Nenisu đã sớm bị đánh hạ từ lâu rồi.
-Lên!!!
Không dài dòng, Sơn trọc lớn giọng xung phong đánh kích đầu tiên, gã đem hai cánh tay của mình cắm vào trong mặt đất, liên tục gọi ra những khối đất đá muôn vạn hình dạng, có cả con rối người đất, tay cầm đao kiếm hung tợn lao tới vị trí của Phù Dung mà hổ báo oanh kích.
Vút! Vút! Xoẹt!!!
Ầm! Ầm! Ầm!
Những công kích bằng đất đá kia vừa lao đến liền bị chiếc roi trong tay Phù Dung quất cho tan tành, chỉ là số lượng đất đá bay đến quá nhiều, một mình nàng khó có thể trong thời gian ngắn mà hạ hết được.
-Hai Mốt!
-Thắng!
Thằng Thắng cùng gã Hai Mốt cũng không chịu yếu kém, hai gã này đồng thời hô gọi tên nhau, một người đánh ra công kích hệ hỏa, người còn lại phóng ra thủy lực lênh láng.
Lửa và nước cặp nhau, hai loại nguyên tố khắc chế va chạm tức thì tạo ra một vụ nổ vang.
Ầm!!!
Xì xèo!!!
Nước bị đun sôi lên, ngay lập tức tạo ra một đám sương mù trắng xóa, mang theo hơi nóng cao độ.
Thân hình của Phù Dung bất chợt khựng lại, xung quanh nàng lúc này khắp nơi đều là sương mù dày đặc, làm hạn chế tầm nhìn.
Hơi nước ẩm ướt làm cho nàng cảm thấy chán ghét khó chịu vô cùng.
Không dám lơ là, cau mày, mặt đẹp nhíu lại tựa hồ đang phân vân.
Sau vài giây, rốt cuộc Phù Dung cũng thở hắt ra, trong đôi mắt đẹp là sát khí và hỏa diễm cháy rực.
Phần phật!
Phần phật!
Một cỗ yêu khí nồng nặc hết sức tinh túy từ trên người Phù Dung tản ra, xộc thẳng lên trời cao.
Một vài yêu thú thấp kém sinh sống trong rừng, cảm nhận được luồng yêu khí áp bách này liền sợ hãi quỳ rạp xuống đất, nằm im không dám nhúc nhích.
Đây chính là uy áp đến từ huyết mạch cao quý.
Động thái của đám yêu thú nhỏ yếu hiện tại giống như thường dân đang trông thấy vị vua vậy.
Phù Dung không còn lựa chọn khác, buộc phải yêu hóa một nửa thân thể, sau lưng nàng mọc ra một đôi cánh màu đỏ rực, từng cọng lông vũ lấp lánh trên bề mặt có họa tiết hoa văn màu vàng đỏ lộng lẫy.
Nhanh nhẹn đập cánh, tạo ra một cơn gió lốc thổi bay đám sương mù đang quanh quẩn gần nàng, duy trì một khoảng trống thoáng đãng cho nàng và Nenisu.
Phải nói là Phù Dung cực kỳ thông minh, đúng lúc này bộc lộ một phần của bản thể, lợi dụng phong thuộc tính giúp đỡ. Là yêu tộc thuộc họ chim, tất cả đều tinh thông phong hệ, dù không sở hữu nhưng cũng có thể dễ dàng khống chế, điều khiển phong nguyên tố trong trời đất.
Tầm nhìn trở nên trống trải hơn một chút, có điều Phù Dung đang lo lắng, nàng lần này để lộ ra bản thể, đối với nàng là chuyện cực kỳ nguy hiểm, yêu tộc hóa hình xâm phạm vào lãnh địa của nhân tộc, tức khắc sẽ bị cao thủ nhân tộc cảm ứng được yêu khí, bọn họ có lẽ không bao lâu nữa liền xuất hiện truy sát nàng, bởi nàng đang làm trái với quy ước mà hai tộc giao ra.
Yêu tộc có thể hóa hình sẽ có chỗ cư trú riêng, không có thông hành lệnh, tuyệt đối không cho phép dùng hình dáng nhân loại trà trộn vào nhân tộc.
Và dĩ nhiên, trước hết nàng phải nhanh chóng giết chết bốn tên thợ săn trước mắt để bịt miệng.
Bập! Vù!
Thân hình yểu điệu của Phù Dung lóe lên một cái, biển sương mù dày đặc tức thì bị vạch ra một đường dài, tốc độ của nàng thình lình sánh ngang với âm thanh, chớp mắt đã xuất hiện trước người gã Thắng.
Trong bốn tên, nàng luôn cảm thấy tên Thắng này hành tung mập mờ quỷ quái, nên mục tiêu xuống tay đầu tiên nàng liền ngắm lấy hắn.
-Ngươi! LÀ...YÊU...TỘC? Á...á...á!!!
Rầm!!
Hai con ngươi như muốn lồi ra vì bất ngờ biết được thân phận thực sự của Phù Dung, nhưng ngay sau đó Thắng hét lên một tiếng đau đớn tột cùng, bả vai của gã bất ngờ bị Phù Dung chộp lấy, một hơi vặn xuống luôn cả cánh tay lẫn khớp xương.
Bị tập kích bất ngờ, đối mặt với Phù Dung, chút tu vi Dung Hợp trung kỳ của Thắng làm sao đủ sức chống đỡ, ngay cả khi nàng xuất thủ hắn còn không nhìn kịp động tác, huống chi là nói đến chống trả.
Dễ dàng tháo xuống một cánh tay nhưng vì sơ ý nên đã để cho gã chạy thoát.
-Yếu như vậy mà cũng muốn cướp đoạt Kim Ô thần hỏa của ta? Hừ! Đúng là chán sống!
Vứt cánh tay máu thịt be bét đi, Phù Dung lạnh nhạt trở lại vị trí cũ, thủ hộ cho Nenisu. Bởi lúc nãy Thắng là kẻ đang ẩn nấp gần nhất nên liền trở thành mục tiêu tấn công của nàng, mọi chuyện chỉ diễn ra trong chớp mắt, đến khi Sơn trọc, Ba Sửu và Hai Mốt nhận ra thì đã muộn rồi. Ba tên này thậm chí còn chưa biết được chính Phù Dung mới vừa ra tay lúc nãy.
Còn Thắng, gã này sau khi thành công chạy thoát, do bị sương mù cản trở tầm mắt, một lèo hoảng loạn đã tông trúng thân cây, đến hiện tại vẫn im bặt không có hồi âm.
Nhìn qua Nenisu, Phù Dung tính toán nãy giờ cũng gần một phút trôi qua, nàng bắt đầu tìm kiếm mục tiêu kế tiếp.
Lần này tới phiên Hai Mốt bị ngắm đến.
Phân tách Kim Ô thần hỏa ra, để lại một màn lửa bảo vệ Nenisu, Phù Dung lại một lần nữa biến mất tại chỗ.
Vèo!
Không gian run lên, Phù Dung thoáng cái hiện ra sau lưng Hai Mốt, năm ngón tay nhọn hoắt có hỏa diễm bao bọc chộp thẳng xuống đỉnh đầu tên này!
Hiu!!!
-Hai Mốt! Coi chừng phía sau!!!!
Sơn trọc thình lình từ trong làn sương mù lao ra, cảnh báo cho đồng bọn. Cùng lúc đó gã nhanh chóng tạo ra một cái khiên bằng đất, xảo diệu ngăn cách giữa Hai Mốt và Phù Dung, khiến cho bàn tay của nàng cắm vào bên trong khiên đất thay vì cắm vào đầu Hai Mốt.
-Phù! Nguy hiểm thật!
Hai Mốt vuốt ngực thở dốc, vội chạy lại chỗ Sơn trọc đang đứng, trong lòng thầm hô may mắn vì có đại ca đến giúp đỡ đúng lúc.
-Coi ngươi làm sao mà chạy đây? Hít!!! Hình dạng này...ngươi là...yêu tộc?
Hai tên Sơn trọc và Hai Mốt sau khi nhìn rõ lại, thấy thay đổi trên người Phù Dung thì hoảng sợ, vẻ mặt không khác gì gã Thắng lúc trước.
Lúc Phù Dung chộp vào cái khiên đất, trong chốc lát cái khiên nọ như hóa thành bùn nhão, quấn lấy cánh tay nuột nà của nàng, mặc kệ nàng có vỗ cánh mạnh mẽ ra sao cũng không thể nhấc người lên được, bị bám dính cứng ngắc trên mặt đất.
Đứng đối diện, hai tên thợ săn lại càng muốn giết nàng hơn, trong mắt chúng chuyển sang thù hận, sự phân biệt chủng tộc rõ ràng.
-Không xong!
Nhìn về một phía, lúc này Ba Sửu còn chưa xuất hiện, nói rõ gã đã tiến đến chỗ Nenisu, dao động từ vòng lửa bảo vệ truyền đến nói cho Phù Dung biết có kẻ đang công kích nó từ bên ngoài.
Nhưng nàng hiện tại đã bị dính bẫy của Sơn trọc, tạm thời không thể chạy lại giúp Nenisu.
Ầm! Ầm!
Bên này, Ba Sửu đang hí hửng vung tay, chém ra từng vệt sáng màu vàng kim, hung hăng oanh kích lên vòng bao bọc bằng lửa đang bảo vệ Nenisu.
Đối mặt với vô số công kích từ Ba Sửu đánh ra, vòng lửa run run chập chờn tựa hồ sắp bị phá hủy.
Xèo!
Mùi khét lẹt bốc lên, một tia lửa vàng đỏ bất ngờ bắn ra, quấn lấy bàn tay của gã, cũng tạm thời khiến gã dừng lại thế công.
-Aaaa! Nóng! Nóng quá!
Lần này Ba Sửu không cần nước cũng thành công dập tắt lửa, có điều sau khi gã nhìn thấy bàn tay bị bỏng nặng đến lột cả da ra thì khóe miệng bỗng run run, trong mắt ngập tràn sợ hãi, một lúc sau thì hóa thành thù hận.
Kim linh khí màu vàng rực trên tay tụ lại thành một mũi kiếm, nhìn màn lửa chập chờn yếu ớt trước mắt, Ba Sửu độc ác định một kích phá vỡ nó sẵn tay giết luôn người ở bên trong, nhưng đúng lúc này, một giọng nói đột ngột vang lên bên tai gã, âm thanh nhỏ xíu vừa đủ gã nghe thấy.
-Người ta nói vàng thật không sợ lửa, còn ngươi lại sợ lửa như vậy, chắc là vàng dỏm hả?
Thần bí, còn kèm theo khiêu khích trắng trợn, giọng nói lạnh nhạt không tiêu biến cất lên bên tai Ba Sửu.
-Ai! Là ai!
Giật mình, Ba Sửu nhanh nhẹn quyết đoán, một tay phóng mũi kiếm do kim linh khí vừa nhưng tụ lại về phía màn lửa đang bảo vệ Nenisu, còn thân hình gã thì nhanh chóng thụt lùi về phía sau.
-Ngươi cũng rất cẩn thận đấy! Nhưng mà cẩn thận cũng phải chết!
Soạt! Phập!!!
Đang lùi về sau, bất chợt giọng nói thần bí lại vang lên, lần này Ba Sửu chưa kịp trở người, cái đầu liền bị một ngọn lao màu xám ngoét đâm thủng, xuyên qua tận trước giữa trán gã.
Còn mũi kiếm bằng kim linh khí gã phóng ra, bất giác bị một đám khí xám tà ác nuốt lấy, không để cho nó chạm đến màn lửa vàng đỏ.
Ánh mắt kinh hoàng, dần dần đôi đồng tử bắt đầu tan rã, đến lúc chết Ba Sửu vẫn không biết rốt cuộc là gã bị ai giết chết, giết chết bằng cách nào! Cho đến khi bị rút ra linh hồn, Ba Sửu mới rõ hết mọi chuyện.
-Đi ra đây!
Móc lấy quả tim màu vàng rực cùng với rút linh hồn của Ba Sửu đang thống khổ ra khỏi cơ thể gã, Toàn cuối cùng cũng hiện thân, trên miệng nở một nụ cười thỏa mãn.
-Không còn nguy hiểm nữa! Cứ ở đấy mà đột phá, ta đi xem Phù Dung bên kia một lát!
Nói với màn lửa, bên trong vòng bảo vệ, Nenisu mí mắt hơi giật giật, cuối cùng vẫn nhắm nghiền, nàng hiện đang trong lúc đột phá mấu chốt, không thể phân tâm, nhưng vẫn có thể nghe được những gì Toàn nói. Hiện nàng cũng có thể chuyên tâm đánh mạnh vào Âm Dương Cảnh.
-Hắc hắc! Vậy là được ba trái tim, ba loại linh hồn mang thuộc tính khác nhau!
• Mồng 3 / Valentine vui vẻ nhé ae, e thì ở nhà viết truyện, lấy sôcôla ra ăn một mình đây!
Momo: 0333314571