Bên trong thân cây cổ thụ bị gãy ngang.
Tạch...tạch...
Tích tách!!!
Lách cách!!!
Có tiếng lửa bập bùng, một bức tường lửa cháy hừng hực cao mấy mét, hình vòng cung như một nửa phần vỏ của quả trứng vịt, bao bọc lấy Phù Dung cùng Nenisu vào bên trong, nếu ở ngoài, chỉ có thể thấy được một bức tường lửa nóng bức hừng hực, ngoài ra không còn gì cả, cũng chẳng thể dùng thần thức nhìn thấu vào bên trong được, bởi...lửa này có thể đốt cháy cả hồn lực.
Để minh chứng cho hiện tượng này, chính là đạo hồn lực đã bị thiêu trụi kia của Toàn.
Trước khi rời đi, hắn từng lưu lại một đạo linh hồn thủ hộ phía bên trên kết giới cách âm kia. Nhưng kể từ lúc Phù Dung cùng Nenisu tỉnh lại, bắt đầu đột phá, sau đó gọi ra bức tường lửa này thì kết giới và đạo hồn lực nọ đã chậm rãi bị luyện hóa, trở thành đồ bổ cho hai nàng.
Và dĩ nhiên, Toàn vẫn chưa hề biết cảnh tượng đang diễn ra ở đây, hắn chỉ rõ một điều là kết giới và hồn lực mà bản thân lưu lại đã bị lẻ nào đó diệt trừ.
Cộp!
Cộp!
Hấp!!!
Tiếng lộp cộp ngân nga theo nhịp, tựa như có đồ vật gì đó cứ liên tục đều đặn gõ vào mặt ngoài của thân cây.
Bốn bóng đen thình lình xuất hiện phía bên trên thân cây, đứng vững ở cái phần bị gãy ngang, nhìn xuống phía dưới, cẩn thận đánh giá phần hốc trống rỗng bên trong thân cây cổ thụ.
-Hừm! Thật nóng bức!
Gã Sơn quệt mồ hôi trên cái đầu trọc không có một cọng tóc nào, dưới ánh nắng chói chang, da đầu gã tươm ra khá nhiều mồ hôi dầu, làm cho cái đầu gã trở nên bóng loáng lạ thường.
-Bây giờ tính sao nữa?
Cẩn thận quan sát tình hình một lúc, sau đó Sơn mới trầm giọng hỏi ba tên đồng bọn:
-Ta không rành mấy chuyện này, chỉ lấy anh Sơn làm chủ, sai đâu thì nghe đó!
Bất ngờ, người thanh niên tên Thắng bỗng giơ tay chen ngang, gã lắc đầu cười cợt, tự động lui sang một bên, đứng cạnh Sơn.
Hiện tại chỉ còn Hai Mốt và Ba Sửu nhìn nhau, lặng lẽ trao đổi bằng ánh mắt.
-Haizz! Thôi được rồi! Lần này đành nghe theo mày vậy!
Vốn không có ý định tham dự, chẳng qua đều là anh em chung một đội, bắt buộc Hai Mốt phải đi theo, hắn một bộ mặt ảo não, lắc đầu rút sang một khác.
-Hắc hắc! Vậy thì để ta tới đi! Quan sát đại khái, từ vị trí mà chúng ta đang đứng cách mặt đất bên dưới hốc cây khoảng chừng mười bốn đến mười sáu mét. Nếu bây giờ mấy người chúng ta vội vã tiếp đất thì rất mạo hiểm, nói không chừng sẽ bị tường lửa của đối phương công kích, còn không thì cũng sẽ bị sức nóng làm cho khó chịu, tinh thần không thể tập trung cao độ. Cho nên ta có ý này, bốn người chúng ta bám vào vách trong của thân cây, trượt xuống dưới một đoạn, đến khi chỉ còn cách đối phương tầm tám đến mười mét thì lập tức ẩn mình, phân ra bốn hướng nấp bóng. Yên lặng chờ đợi, lúc mà tường lửa kia biến mất, thời điểm đó ra tay đánh úp bất ngờ là thích hợp nhất.
Sự đắc ý được thể hiện rõ trên nét mặt, Ba Sửu quả nhiên là một tên âm hiểm chuyên bày những mưu hèn kế bẩn nhằm giết người cướp của, đoán chừng quá khứ của hắn coi bộ cũng không thua kém gì Tư Nổ đâu!
Vẽ ra một chuỗi sơ đồ, lên sẵn lộ trình hành động cho đồng bọn, nói hắn âm hiểm thì cũng đúng, tuy nhiên đây chính xác là một kẻ có đầu óc nhạy bén, linh động rất thích hợp cho việc hợp tác với đồng bọn.
Gã Sơn trọc, Hai Mốt cùng với Thắng đều lâm vào trầm tư, suy nghĩ kế hoạch mà Ba Sửu vừa bày ra, hơn nữa trực tiếp mô phỏng, suy diễn nó lại một lần ở trong đầu.
-Tốt! Thời điểm bức tường lửa được triệt tiêu, người bên trong cảnh giới còn chưa ổn định, lại càng không biết rõ về tình hình ở bên ngoài, cứ ỷ y tưởng an toàn, sẽ để lộ ra sơ hở, chúng ta cứ lặng lẽ quan sát, thời cơ đến liền ra tay, mỗi người đánh một đòn, nhất định phải đủ nhanh, đủ hiểm, đủ lực và đủ chính xác! Dù đối phương không chết cũng phải trọng thương!
Gã Sơn một lần nữa bổ sung và hạ quyết tâm.
Do cây cổ thụ này to lớn vô cùng, bên trong thân cây lại là một khối rỗng hình lăng trụ đứng có đường kính hơn mười mét, thành ra kế hoạch của bọn thợ săn diễn ra khá êm đẹp như mong đợi.
Thắng, Hai Mốt, Ba Sửu khéo léo phối hợp hết sức ăn ý, ba tên này cùng gã Sơn phân biệt ra bốn vị trí khác nhau nhưng lại đủ tầm để ra hiệu hoặc dễ dàng tiếp cận nhau.
Bốn tên thợ săn tiền thưởng bắt đầu hòa nhập vào thế giới động vật, động tác lanh lẹ y hệt như mấy con sóc, chuyên nghiệp và thành thạo do làm việc nhóm thường xuyên, độ ăn ý rất cao.
Tên thì đậu như Muỗi, tên thì treo mình như Dơi, có tên lại ẩn nấp như Rắn độc và ngụy trang như Tắc Kè.
Rất nhanh, bọn hắn đã tiến vào vị trí được cho là thích hợp, giấu mình trong những kẽ hở mục nát do mưa nắng lưu lại dấu vết ở thân cây, lấy rêu xanh và dây leo hoang dại đắp lên người, tạo thành một tấm thảm ngụy trang vô cùng hoàn hảo.
Nhưng mà cả bốn tên đều chẳng hề hay biết, lúc này bên trong màn lửa dày đặc, Phù Dung lẫn Nenisu vẫn một mực nhắm mắt cảm ngộ, khí tức trên người hai nàng lúc này đã đặt đến một trình độ, một đẳng cấp khác biệt, chẳng qua là khí tức ấy bị màn lửa đè nén, bao bọc lại không để lộ ra bên ngoài mà thôi.
Chỉ thấy nơi miệng đẹp môi hồng nhẹ vểnh lên, vẽ một đường cong, người thì cười mỉm còn người thì để lộ cả hàm răng trắng sáng như ngọc trai.
Phen này “kế bẩn” của Ba Sửu và “mưu hèn” của Sơn Trọc coi bộ khó có thể diễn ra êm đẹp như bọn hắn tưởng tượng a!
...
Đi về phía bên đám người Lê Gia ở khu đất trống trải.
-Này! Nói cho người của ngươi, nếu muốn sống thì tránh xa tên Tư Nổ ra một khoảng cách an toàn, tránh việc bị hắn kéo theo chết chung!
Được thất thú nhắc nhở, Toàn nhủ lòng làm người tốt thử một lần, nhỏ giọng nhắc nhở Lê tiểu thư bên cạnh.
Tuy nhiên, nàng ta lại tỏ ra nghi ngờ, đã không tin thì thôi, đằng này lại còn tỏ ra bản thân là người hiểu biết, lên mặt dạy đời Toàn.
-Ngươi thì biết cái gì? Bảo người của ta tản ra? Vậy chẳng khác gì với việc mở đường cho gã ác tặc đó chạy thoát? Một tiểu tử Dung Hợp Cảnh sơ kỳ mà thôi! Thật nhiều chuyện! Hừ!
“Hừ” một tiếng khinh thường, lúc này nàng ta lại giở cái thói tiểu thư cành vàng lá ngọc ra, tự cho là mình giỏi, bản thân có ý nghĩ riêng, không thèm quan tâm tới những lời mà Toàn vừa nói.
Nhìn thấy loại thái độ này, những lời lẽ chua ngoa kia làm cho Toàn cảm thấy rất khó chịu, chút hảo cảm tốt đẹp với nàng ta vụt như một cơn gió, tan biến sạch sẽ không còn sót lại một chút gì.
“Hắc! Vậy liền coi như ta chưa từng nói gì đi! Đúng là một “tấm chiếu mới”! Mấy tên kia...nếu có trách thì hãy trách lên đầu tiểu thư của các ngươi đi!”
Không thèm quan tâm tới nàng ta, Toàn lững thững bước đi.
Lạnh nhạt tiến lại một vị trí khác, nơi này cách ba vị quản gia và người thanh niên lúc nãy từng giúp đỡ hắn một đoạn khá gần.
Con người của hắn chính là như vậy, ân đền oán trả rõ ràng!
Ngay lúc này, Tư Nổ vốn đang trốn chui trong Ngục Tù Chông Gai mà gã tạo ra bỗng cất tiếng cười vang dội, nụ cười tàn nhẫn của một tên điên không có điểm dừng.
Vô số con mắt kinh ngạc lẫn khinh thường đổ xô vào trong tù lung bằng gai nhọn và dây leo kia.
Ai cùng cho rằng Tư Nổ sẽ chết chắc, nhưng liệu có chắc chắn như vậy không?
Toàn cũng không dám xem nhẹ cái tên điên này, vội dời mắt tập trung vào gã.
Bên trong tù lung, Tư Nổ bày ra một bộ dáng cực kỳ thong thả, mặc kệ bên ngoài có vô số kẻ đang điên cuồng công kích “cái nhà tù” mà gã xây nên.
Gã nhẹ tay mở lớp vỏ bọc bằng giấy bạc ra, vò thành một cục rồi tiện tay ném đi.
Trong lòng bàn tay Tư Nổ hiện tại bỗng nhiều ra thêm dăm ba viên bi nhỏ tròn vo, có màu trắng đục.
Nhìn sơ sơ thì cũng có tầm bảy đến tám viên.
Mỗi một viên bi trắng đều lập lờ hoa văn màu bạc huyền ảo, bao phủ khắp bề mặt viên bi.
-Hắc hắc! Xin được phép giới thiệu với các ngươi một chút! Đây...là cực phẩm đan dược cấp bốn Ảo Mộng Đan! Mỗi một viên như vậy bên trong chứa đựng khá nhiều ý cảnh mộng ảo, đủ để khơi dậy niềm khao khát cháy bỏng tận đáy lòng của các ngươi! Hắc! Kẹo đấy! Giá ở trên trời ấy chứ chả đùa đâu!
Nhìn gã lẩm nhẩm một mình mà đám người bên ngoài cảm thấy lạnh sống llưng trán toát mồ hôi hột.
-Cái gì? Mọi người, nhanh! Đẩy mạnh công kích, dồn hết vào một điểm để có thể phá vỡ kỹ năng của gã! Nhất định phải ngăn cản Tư Nổ lại, đừng để hắn cắn thuốc!
Nguyệt mỹ phụ cùng với ba vị quản vừa nhìn thấy mấy viên tròn trong tay Tư Nổ thì thầm kêu không xong, ai nấy cũng tỏ ra sợ hãi cực độ, thúc giục bản thân đánh ra những công kích mạnh nhất, tập trung đánh vào cùng một vị trí với hi vọng có thể phá thủng được Ngục Tù Chông Gai của gã Tư Nổ.
-Khà! Chưa gì mà đã háo hức như vậy rồi? Yên tâm, càng hung hăng ta càng thích! Một, hai, ba...tám! Hết thảy có tám viên, là do các ngươi ép ta thôi! Ực!!!!!!!!!!!
Ọt!!!
Trên khuôn mặt hốc hác tràn đầy vẻ điên cuồng, gã hưng phấn một ngụm nuốt sạch cả tám viên Ảo Mộng Đan cực phẩm vào trong bụng trước ánh mắt sợ hãi của mọi người.
Xèo! Xèo!
ẦM!!!
Đan dược vừa vào bụng thì cũng chính là lúc vô số công kích đầy trời ập đến, một đám linh lực đủ mọi màu sắc tỏa ra năng lượng khủng khiếp vỗ mạnh vào tù lung dây leo và gai nhọn.
Mặt đất rung chuyển dữ dội, lấy vị trí của Tư Nổ làm trung tâm, phạm vi bán kính xung quanh hai mét là một đống khói bụi mù tịt, không thấy được tình hình cụ thể.
-Òaaaaa....ú...ú...ú...ú...
-Hức! Hức...!
-T.r.ả...m.ạ.n.g...c.h.o...t.a...!!!
Tỏng! Tỏng! Tỏng!!!
Tiếng rên rỉ khóc than, tiếng oán hận tận trời.
Không gian nơi này từ một cánh rừng xanh bạt ngàn trong nháy mắt bỗng biến thành một bãi chiến trường đẫm máu, đầu lâu đầy đất, có những cái đầu vừa mới rời khỏi cổ còn đang lăng lông lốc trên mặt đất gồ ghề, hai mắt trợn trừng mở lớm, trong hốc mắt còn có huyết lệ chảy ra đáng sợ.
Khung cảnh chết chóc, máu tươi vẩy ra, biến ánh sáng nơi đây thành một màu đỏ sậm.
Huyết hà ngoằn ngoèo chảy bạo nộ, trong dòng sông máu, thây người chết lênh láng, tất cả đều bị giết chết bởi cùng một phương thức, chính là chặt đầu!
Ngàn Năm Thù Hận, Ngàn Năm Mài Đao,
Tử Khí Phun Trào, Thây Chất Núi Cao.
Huyết Hà Tanh Hôi, Tắm Trong Máu Đỏ,
Giành Lại Bầu Trời, Hỏi Ai Thấu Cho?
(Tác giả lấy cố sự đau thương, phẫn hận từ việc nước ta bị đô hộ, một ngàn năm bắc thuộc để viết lên bài thơ này, tạm đặt tên là Chí Khí)
P/s: E đã trở lại đây! Chúc các bác đọc truyện vui vẻ, thư giản sau một ngày làm việc mệt mỏi!
Sau đây e xin phép được để nhẹ cái momo, nói nguệch toạc ra là “ăn xin online” ấy mà!
[MOMO:0333314571=>BÁC NÀO CÓ HẢO Ý THÌ INBOX CHO E, E XIN NHẬN HẾT LÒNG TỐT CỦA MỌI NGƯỜI Ạ!]
•Cầu chút $$$ để ăn mì tôm sống qua ngày!
Cảm ơn mấy bác đã ghé xem truyện e viết!
Thanks for all member!