Đám người Lê Gia lại quay sang nhìn Toàn với ánh mắt nghi ngờ!
Nhưng đúng lúc này, mỹ phụ có dáng người bốc lửa bỗng cất giọng, lời nói đầy ý tứ chán ghét.
-A! Ta còn tưởng là ai? Hóa ra là Tư Nổ ngươi! Vụ án thảm sát giết người, hãm hiếp, cướp của cách đây 5 năm ở thôn An Viên, lúc đó ngươi còn là một tên nghiện ngập, vẫn nhớ chứ? Ta nói có đúng không ngài thợ săn tai tiếng lẫy lừng?
Lời này vừa ra, tức thì khiến cho gã Tư Nổ á khẩu, vẻ mặt gã không thể tin được, sợ hãi nhìn qua mỹ phụ, bởi thực chất, trong quá khứ bản thân gã từng là người sống ở thôn An Viên như lời mỹ phụ vừa nói.
-Dì Nguyệt, lời dì vừa nói là thật?
Lê tiểu thư nhíu mày nghi hoặc, thấy vậy nên mới hỏi lại một lần nữa để xác định. Thôn An Viên kia nàng cũng biết sơ sơ, nằm cách Lê Gia một ngày đường đi.
Bởi dì Nguyệt của nàng từ trước giờ rất ít khi rời khỏi Lê Gia, chuyện ở bên ngoài thường cũng không rõ cho lắm.
-Khách! Khách! Khách! Lời ta nói đương nhiên là thật! Một hộ gia đình ở trong thôn An Viên từng là ân nhân của ta, tiếc thay...họ đã nằm xuống dưới mồ sâu!
Hai bàn tay nắm chặt vào nhau, dung nhan tái nhợt như người bị thiếu máu, không biết là do nàng đang giận hay là sợ nữa.
Bao nhiêu năm trôi qua, câu chuyện thảm khốc ấy nàng vẫn không thể nào quên được, đôi khi đang trong giấc ngủ mà vẫn nghe thấy tiếng kêu cứu, tiếng khóc than oán hận giữa biển máu ngập trời.
-Á! Dì Nguyệt, nói vậy những ân nhân đó của người....
Lê tiểu thư thốt lên đến giữa chừng thì im bặt, bàn tay nhỏ bé che lấy vòm miệng, hoa dung thất sắc.
-Giống như tiểu thư nghĩ! Họ...chính là chết dưới tay của tên đồ tể này!
Nghiếng răng, từng câu từng chữ nặng nề thoát ra khỏi kẽ răng của nàng.
-Ngươi...con đàn bà này...ngươi chính là...tiện nhân Lê Như Nguyệt của năm đó?
Biểu cảm kinh hãi như gặp phải quỷ, Tư Nổ run run giọng, chỉ tay về phía Nguyệt mỹ phụ.
Năm xưa, Tư Nổ khi ấy vẫn còn là một tên “ăn không ngồi rồi”, suốt ngày lông bông lêu bêu, nổi tiếng với cái danh một tên nghiện thuốc phiện, ngày ngày gã cùng vài con nghiện khác thường hay chặn đầu người qua đường, lựa những người có tu vi yếu kém mà cướp bóc.
Hễ cướp bao nhiêu tiền là bọn hắn liền cầm lấy đi đổi Ảo Mộng Đan(*) về mà dùng.
Thứ đan dược kia, mặc dù có thể giúp cho người ta nhập mộng bất cứ lúc nào và ở bất cứ nơi đâu, tạo vô số điều kiện thích hợp để lĩnh ngộ sự ảo diệu trong quá trình tu luyện.
Tuy nhiên, tác hại nó gây ra quá mức nghiêm trọng, cứ cách một đoạn thời gian người dùng bắt buộc phải đều đặn sử dụng mà không thể ngừng nghỉ, khi dùng sẽ hứng chịu cái cảnh bản thân bị giam cầm trong ảo giác, nhẹ thì ngây ngô lẩm nhẩm một mình, nặng thì phát sinh ảo giác, đầu óc nghĩ tới vấn đề gì là tay chân nhanh nhẹn làm ngay một cách rất chi là máy móc.
Do vậy, Ảo Mộng Đan nhanh chóng bị các thế lực Luyện Dược Sư trên Thần Việt Đế Quốc liệt vào danh sách những loại chất cấm nguy hiểm, cấm luyện chế, tàng trữ và buôn bán.
Tuy nhiên, nó vẫn được bán ra bên ngoài thị trường, hơn nữa giá cả khá đắt, tất cả cũng là bởi vì nhu cầu của người tiêu dùng.
Lê Như Nguyệt, tức là dì Nguyệt hiện tại, lúc còn trẻ từng được một hộ gia đình trong thôn An Viên giúp đỡ khi ra ngoài du lịch. Kể từ lần đó nàng thường xuyên tới lui An Viên Thôn, chủ yếu là tới thăm gia đình người nọ.
Đen đủi thay, cách đây 5 năm trong một lần nàng ghé thăm và ở lại qua đêm trong thôn. Trùng hợp đêm hôm ấy, Tư Nổ cùng mấy con nghiện bắt đầu lên cơn nghiện do thiếu thuốc.
Lâm vào ảo mộng, tất cả những thứ bọn hắn nhìn thấy đều là ảo giác, trong cơn điên, đám này bộc phát sát niệm, đồ sát hơn mười hộ gia đình ở thôn An Viên.
Sau vụ đó, bọn Tư Nổ vội vã rời khỏi thôn, hai tay gã nhốm đầy máu tanh của người vô tội, cũng tạo thành tai tiếng khiến cho nhiều người kinh sợ, nên mới có thể bắt đầu lăn lộn trên giang hồ vốn dĩ hiểm ác.
-Chỉ trách lúc đó tu vi của ta quá thấp kém, trong thôn lại càng không có cao thủ để diệt trừ các ngươi! Nhưng hôm nay...hôm nay chính là ngày tàn của ngươi!
Nguyệt nghiến răng ken két, sâu trong đôi mắt của nàng là sát khí, là phẫn nộ vô biên.
T.R.A.N.H!!!
Thanh trường kiếm lam sắc trên tay nàng bỗng rời khỏi vỏ, bao kiếm đâm mạnh xuống mặt đất, bóng hình thướt tha như một tia chớp, hướng về phía Tư Nổ mà bùng phát.
-Nhanh! Tất cả bao vây kẻ này lại, đừng để cho hắn có cơ hội chạy thoát!
Mấy trung niên cứng cựa của Lê Gia nộ hống hét lên, ra lệnh cho những người khác tiến lên tạo thành một vòng tròn vây Tư Nổ vào giữa.
Trong đó có ba ngườ đàn ông lực lưỡng thân là quản gia của Lê tiểu thư, đứng lăm le vũ khí trong tay, tùy cơ có thể trợ giúp Nguyệt mỹ phụ nếu chẳng may có tình huống xấu xảy ra.
Vụ án thảm sát thôn An Viên năm đó, người ở đây ai cũng đều rõ, ai cũng căm hận bọn man rợ này thấu xương.
Choang! Leng keng!!!
Trường kiếm lam sắc mang theo những luồng hơi lạnh băng giá chém mạnh vào những sợi dây leo và gai nhọn do Tư Nổ dùng mộc linh khí biến hóa ra, hiện tại hắn xuất thủ không giống như lúc rượt đuổi Toàn, gai nhọn và dây leo trở nên biến cứng hơn, bị kiếm của Nguyệt mỹ phụ chém vào liền sinh ra những tia lửa đỏ cam, đủ để thấy gai nhọn và dây leo cứng ngang ngửa với sắt thép.
-Cái gì? Dung Hợp Cảnh đỉnh phong! Á à! Không ngờ chỉ mới có 5 năm, con tiện nhân ngươi lại phát triển đến trình độ này! Đúng là người của Lê Gia có khác, tài nguyên tu luyện luôn dư dả, đâu có như bọn dân đen chúng ta, lúc nào cũng thiếu thốn!
Sau một nhát chém liền bị bức lui, cảm thấy máu tươi toàn thân nhộn nhạo, Tư Nổ kinh sợ quát lớn, có chút không dám tin khi cảm nhận được thực lực của Nguyệt mỹ phụ.
Năm xưa khi gã hoành hành làm mưa làm gió thì nàng chỉ mới là một cô nhóc có tu vi Ngưng Thần Cảnh. Không ngờ hiện tại đã vượt mặt gã, trực tiếp bị nàng áp trên hai tiểu cảnh giới mới đau.
-Mẹ kiếp! Khi không lại xui xẻo chọc phải một tổ kiến lửa!
Đang lo sợ Nguyệt, lại bị đám người còn lại bao vây, càng đồn ép Tư Nổ vào thế bí quá hóa liều.
Gã biết rõ, thực lực của bản thân chỉ ở mức Dung Hợp trung kỳ, nếu liều mạng chiến đấu và dựa vào kinh nghiệm thực chiến thì may ra hắn còn có thể chống đỡ được thế công mãnh liệt của Nguyệt, bây giờ lại cộng thêm cái đám lâu la, lắt nhắt mấy chục tên Niết Bàn, Dung Hợp vây bắt, e là khó có thể thoát được.
Liếc nhìn Toàn đang đứng bên ngoài vòng chiến, Tư Nổ cười âm hiểm, dưới cái nhìn ghi hận của gã, Toàn sững sờ.
-Tại mày mà đời tao mới khổ!
Tư Nổ lạnh giọng gằn từng chữ.
-Lịt mọe! Khi không hiếu sát đuổi bắt tao, giờ bắt không được cái đâm ra ghi hận! Tao đã làm gì đâu?
Bó tay, lắc đầu cười vô tội. Toàn cũng éo hiểu thằng cha này suy nghĩ thế éo nào, tình huống này hắn đỡ thế nào đây? Thậm chí là hắn còn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra nữa kìa!
Lúc này, trên tay gã Tư Nổ bỗng lóe sáng, một gói đồ nhỏ cỡ hai ngón tay, xung quanh được bọc bởi giấy bạc kĩ lưỡng xuất hiện được gã nắm trong lòng bàn tay.
-Là do tụi bây ép tao thôi! Hắc hắc!
Đôi mắt đục ngầu lóe sáng, ánh mắt gã lạnh như băng buốt giá đảo qua từng khuôn mặt của những người đang vây bắt gã, chợt Tư Nổ thì thầm nói nhỏ, như một lời đe dọa chết chóc.
Hây!!!
Hét lớn, Tư Nổ tung ra hết sức, dùng tất cả mộc linh khí hắn có được tạo thành một cái lồng giam bằng vô số gai nhọn và dây leo đan xen thành, nhưng khá bất ngờ, vì hành động của gã lại cố định nhốt chính bản thân gã vào bên trong.
-Hắn muốn làm gì đây?
Một trong ba vị quản gia của Lê tiểu thư nghi hoặc hỏi.
Ngoài vòng chiến, Toàn cùng với Lê tiểu thư sóng vai đứng chung một chỗ, đột nhiên, hắn chợt ngửi thấy mùi vị nguy hiểm tiềm tàng, đây là trực giác đang nhắc nhở hắn.
“Cẩn thận, đồ vật tên kia đang cầm có chứa một lượng lớn ý cảnh mộng ảo, đủ để cho tất cả những kẻ ở đây nhập mộng, rơi vào ảo giác!”
“Ừm! Còn trong tầm kiểm soát!”
Giọng nói của thất thú ngay lúc này vang lên, âm thầm nhắc nhở Toàn.
(*) Ảo Mộng Đan: Một loại đan dược chứa ý cảnh mộng mơ huyền ảo, có thể đưa con người đi vào giấc mộng ở bất kì thời điểm nào, ở bất cứ nơi đâu. Xuất xứ từ Tây Cương, một vùng đất thần bí ở phía tây “Chung Quốc :))”.
Tác dụng: Dùng để gia tăng lĩnh ngộ ý cảnh, linh hồn, hoặc phê pha,...bla bla.
Tác hại: Tương tự “Mai Thúy Đá”.
[Hôm nay nốt hai chương, ae buổi chìu + tối vui vẻ?]
P/s: E đã trở lại đây! Chúc các bác đọc truyện vui vẻ, thư giản sau một ngày làm việc mệt mỏi!
Sau đây e xin phép được để nhẹ cái momo, nói nguệch toạc ra là “ăn xin online” ấy mà!
[MOMO:0333314571=>BÁC NÀO CÓ HẢO Ý THÌ INBOX CHO E, E XIN NHẬN HẾT LÒNG TỐT CỦA MỌI NGƯỜI Ạ!]
•Cầu chút $$$ để ăn mì tôm sống qua ngày!
Cảm ơn mấy bác đã ghé xem truyện e viết!
Thanks for all member!