Chương 74: Hung Hiểm

- Ưm! Ưm!

Âm thanh rên rỉ khe khẽ cất lên, pha lẫn một chút nũng nịu, lười biếng.

Chỉ thấy linh khí trong thiên địa chợt ùa tới, nồng độ đậm đặc vô cùng tụ tập tại phía trên lỗ hổng thân cây mục nát.

Linh khí dày đặc như sương mù buổi sớm, trong đó còn thỉnh thoảng lóe lên ánh sáng màu đỏ cam, chớp tắt như lửa cháy bập bùng.

Không gian nhẹ dao động với tần suất thấp, linh khí chậm rãi xảy ra dị biến, chỉ thấy trung tâm nó xuất hiện một vòng xoáy nhỏ, sau đó từ từ khuếch đại ra, cuối cùng hình thành một lốc xoáy tương tự cái phiễu, trực tiếp rót vào không gian bên trong thân cây.

Phù Dung ngồi xếp bằng trên mặt đất, trên người không có một mảnh vải che thân, ngọc thể trắng nõn phơi bày ra giữa thiên nhiên như một đóa hoa Lan tinh khiết.

Linh khí như thác đổ, dào dạt rót vào bên trong ngọc thể của nàng, khiến cho làn da nhẵn nhụi bỗng nhiên phát quang, tỏa sáng mờ nhạt.

Theo đó, linh khí chảy vào trong cơ thể nàng ngày càng nhiều, cảnh giới của nàng cũng vì vậy mà tăng lên một cách đáng sợ.

Từ Dung Hợp Cảnh sơ kỳ, thoáng cái đã vọt lên đến trung kỳ, hơn nữa vẫn còn có dấu hiệu tiếp tục gia tăng.

Trên vầng trán nhẵn bóng, ở giữa hai đầu chân mày nhỏ như vẽ của Phù Dung bất ngờ lộ ra một cái ấn ký hình đốm hoa lửa đỏ, bé xíu như đầu ngón tay.

Dao động khí tức không ổn định từ trên người nàng lúc này phát ra mãnh liệt như sóng biển, đột nhiên, ở cạnh bên Phù Dung, Nenisu thoáng cái bị tần suất dao động làm ảnh hưởng đã tỉnh lại, ngay sau đó cô nàng như sực nhớ ra cái gì đó, vội vàng nhắm mắt nhập định, tĩnh lặng ngồi xếp bằng, đối diện với Phù Dung.

Nhị nữ bất giác đã tiến vào thể ngộ.

Một đôi ngọc thể trắng muốt, bốn quả bưởi căng tròn vểnh lên, gay gắt ưỡn ngực.

Linh khí phía bên trên cũng vì vậy mà tách làm hai dòng, phân biệt chảy vào trong cơ thể của hai người các nàng.

Chỉ vài phút trôi qua, thình lình cả hai nữ nhân đều lên một cấp nữa.

Phù Dung thoáng cái đã tiến vào Dung Hợp Cảnh hậu kỳ, còn Nenisu do tỉnh lại sau, nhưng không biết trong cơ thể nàng đột nhiên phát sinh biến đổi gì, vậy mà lại kéo theo cảnh giới của nàng nhanh chóng đề thăng, hiện tại đã bước vào Dung Hợp Cảnh trung kỳ rồi, so ra chỉ kém Phù Dung một chút xíu nữa thôi.

...

-Mọe thằng Tư Nổ! Chạy gì mà nhanh khiếp!

Giọng nói chứa đựng đầy sự bực bội, nóng nảy của gã đàn ông.

Là giọng của thằng Sơn đầu trọc, trưởng nhóm thợ săn tiền thưởng.

Bốn thằng còn lại của nhóm thợ săn tiền thưởng lúc này đã mất dấu của Tư Nổ. Mà Tư Nổ lại chính là cái thằng đang đuổi theo Toàn.

-Cái tính háo thắng của nó từ nào giờ rồi mà!

Lúc này thằng Ba Sửu nói chen vào, tay cầm ngọn giáo dài, tay còn lại se se mấy cọng ria mép, trông hắn bẩn bựa vô cùng.

Cả bốn tên vội vã đuổi theo, nhưng trên đường đi, những ám hiệu mà Tư Nổ âm thầm lưu lại không ngờ đã bị thứ gì đó phá hủy mất, không chừa lại một chút dấu vết hay manh mối gì, thành ra cả bọn buộc phải dựa vào dao động linh lực và khí tức của mộc linh khí do Tư Nổ phát ra, chậm chạp tìm kiếm.

Và sở dĩ, cả đám không một ai tỏ ra lo lắng hay hoang mang tí nào, bởi cảnh giới của Tư Nổ đè trên thằng nhóc kia một bậc, kinh nghiệm chiến đấu phong phú, nắm chắc 70% không sợ bị lật kèo.

Nhưng đấy chỉ là ý nghĩ của bọn tầm thường mà thôi.

Lúc này, bốn tên chạy tầm bậy tầm bạ lần mò dấu vết, không biết sao lại vô tình mò đến trúng thân cây cổ thụ bị gãy ngang, nơi mà Phù Dung cùng với Nenisu đang náu thân.

-Đại ca! Mau nhìn phía trên!

Thành viên cuối cùng trong nhóm thợ săn tiền thưởng rốt cuộc cũng lên tiếng, tên này hoảng sợ la lên, ngón tay run run chỉ vào dị tượng đang diễn ra ở trên đầu bọn họ.

-Thắng? Sao vậy mạy?

Tên Sơn, Ba Sửu và Hai Mốt cũng vội nhìn theo cánh tay Thắng.

Chỉ thấy phía bên trên đầu bọn họ, linh khí nồng đậm tinh thuần được triệu tập đến, hóa thành một dòng xoáy khổng lồ đổ vào bên trong hốc cây.

-Đột phá? Linh khí nồng đậm và kéo đến một lượng lớn như vầy, rốt cuộc phải là kẻ mang tiềm năng như thế nào có thể dẫn dắt được đây?

Sợ hãi, cả bốn tên đều ngây ngốc ra như khúc gỗ, có chút chần chừ không dám tiến lên.

-Đại ca! Đây chính là dấu hiệu đang trong giai đoạn đột phá đến thời khắc mấu chốt, nếu lúc này chúng ta...hắc hắc!

Ánh mắt xảo quyệt đảo liên, Ba Sửu cất giọng đầy hiểm ác, thúc dục những người đồng đội.

-Không nên a! Hai người ở bên trong, từ khí tức dao động phát ra đã không kém gì chúng ta, một kẻ trong đó còn nhỉnh hơn, coi bộ đã nửa bước tiến vào Âm Dương Cảnh, nếu bây giờ mạo muội xông lên, làm kinh động đến họ, e là...

Lời nói đầy tính toán, Hai Mốt đột nhiên đứng ra ngăn cản đồng bọn, trong lời nói đầy ý dè chừng, cảnh giác.

-Nên nhớ chúng ta là những Thợ Săn Tiền Thưởng, chứ không phải đạo tặc!

Cuối cùng chốt lại, Hai Mốt đè giọng gằn từng chữ, lấy nghề nghiệp ra nhấn mạnh để cảnh tỉnh đồng bọn.

-Hừ! Nói lời vô ích! Nếu kẻ ở trong chỉ có cảnh giới Niết Bàn, ngươi vẫn sẽ nói vậy chứ? Hắc hắc! Làm người ai mà chẳng có lòng tham, hơn nữa lại ngay cái thời điểm thích hợp như vầy! Ngươi nói xem?

Ba Sửu cười châm biếm đầy khiêu khích.

Lần này thì Hai Mốt buộc phải im lặng, vẻ mặt hắn trở nên khó coi như người bị khó tiêu!

Chỉ có tên Sơn và thằng Thắng là nãy giờ vẫn một mực im lặng, một tên chần chừ đăm chiêu, còn một kẻ thì lại hời hợt không quan tâm.

-Haizz! Nếu lúc này có thằng Tư ở đây thì hay biết mấy, Ngũ Hành Diễn Sinh Trận của chúng ta sẽ phát huy ra uy lực mạnh nhất!

Vuốt mặt, tên Sơn bỗng lên tiếng.

Lời nói của hắn đã chứng tỏ cho ý kiến, quyết tâm.

-Liều thì ăn nhiều! Lên!

Gương mặt hung ác, Sơn ra lệnh cho đồng bọn tiến lên, lấy hắn dẫn đầu, đám người liền cảnh giác áp sát gốc cây cổ thụ.

Đi sau chót, Hai Mốt chỉ có thể phiền muộn thở dài, bản thân như bị gượng ép.

...

Phía bên chỗ đám người Lê Gia.

Bang! Ầm! Uỳnh uỵch!!!

Một bóng người bị đánh văng ra khỏi đám cây cối đầy gai nhọn và dây leo, lăn vài vòng trên mặt đất, cho đến khi cơ thể hắn đụng phải một người trong số những bảo vệ của Lê tiểu thư, được người này tiện tay giúp đỡ.

-Hắc hắc! Chỉ là một tên Dung Hợp sơ kỳ cũng dám chơi tiểu xảo với ông đây?

Từ trong lùm cây, Tư Nổ hung hãn lao ra, hắn ngạo nghễ cười rền vang, điều khiển vô số gai nhọn và dây leo, dự định sẽ tung ra đòn kết liễu mục tiêu trong nháy mắt.

Bên đám người Lê Gia.

Người nọ thả Toàn xuống đất, nhìn bộ dáng máu thịt be bét thảm hại của hắn mà không nỡ nặng lời, liền mềm lòng hỏi:

-Ngươi không sao chứ? Bị truy sát à?

Người hỏi là một thanh niên.

Giọng nói hòa nhã, khá gần gũi.

“Đm, thấy chảy máu là biết có sao rồi! Hỏi thừa vãi đái!”

Trong lòng thì mắng thầm như vậy, nhưng thực chất ngoài miệng Toàn lại niềm nở đáp trả:

-Cảm ơn! Ta không sao! Không hiểu vì lí do gì, tên này vừa gặp ta liền nổi máu điên, một đường đuổi theo ta, liên tục đòi chém giết! Mong các vị rộng lòng giúp đỡ cho!

Làm bộ mặt đáng thương, cố nặn ra vài giọt nước mắt ít ỏi cho đám người Lê Gia thấy mà cảm động thương xót, mặt khác Toàn lấm lét nhìn về phía Tư Nổ, nhếch mép cười điểu, mấp máy đôi môi khiêu khích.

Và thế là đám người Lê Gia không biết có thương hại hắn hay không, tuy nhiên bọn họ vẫn có vài người bước ra che chắn cho Toàn, cảnh giác nhìn chằm chằm tên Tư Nổ trông có vẻ hung hăng như cướp giật kia.

-Ơ? Ơ kìa...?

Vốn đang điều khiển khá nhiều dây leo và chông gai nhọn hoắc, Tư Nổ vẫn giữ nguyên bộ mặt hung thần muốn giết người lao ra khỏi lùm, người của Lê Gia nhìn thấy dáng vẻ này có hắn liền cảnh giác, sau đó lại thấy Toàn làm ra vẻ đáng thương như vậy, trong lòng hơi chút mềm, liền ngả về phía Toàn.

Đối diện gần năm mươi người, tên yếu nhất có tu vi Niết Bàn Cảnh, Tư Nổ ngơ ngác, trong lòng ngập tràn hoang mang và hơi hơi sợ, không dám manh động làm bừa.

-Vị này là? Không biết Ông anh vì cớ gì lại truy đuổi, hà hiếp một thằng nhóc đáng thương như vậy?

Từ trong nhóm người vệ sĩ Lê Gia, một người đàn ông trung niên độ tầm 35 tuổi bước ra, lời lẽ phân minh bắt đầu tìm hiểu, có điều, đối với Tư Nổ, ông ta không có một chút thiện cảm nào, hơn nữa còn mang theo chút địch ý, cảnh giác.

“Chết mẹ rồi! Rượt đuổi hăng máu quá, giờ một thân một mình, lạng quạng chắc bị tụi này nó “tẩn” cho phù mỏ!”

Thầm suy nghĩ tìm lời lẽ hợp lý, một lát sau gã Tư Nổ mới bày ra thiện chí, thu hết mộc linh khí lại, bộ dáng trầm trọng chỉ vào mặt Toàn.

-Thợ Săn Tiền Thưởng – Tư Nổ xin lỗi các vị! Chẳng qua các vị có thể đưa thằng nhãi ranh này cho ta không? Nó đã trộm một món đồ chơi của ta.

P/s: E đã trở lại đây! Chúc các bác đọc truyện vui vẻ, thư giản sau một ngày làm việc mệt mỏi!

Sau đây e xin phép được để nhẹ cái momo, nói nguệch toạc ra là “ăn xin online” ấy mà!

[MOMO:0333314571=>BÁC NÀO CÓ HẢO Ý THÌ INBOX CHO E, E XIN NHẬN HẾT LÒNG TỐT CỦA MỌI NGƯỜI Ạ!]

•Cầu chút $$$ để ăn mì tôm sống qua ngày!

Cảm ơn mấy bác đã ghé xem truyện e viết!

Thanks for all member!