Toàn lẫn Phù Dung không hiểu vì sao Nenisu lại trở nên như vậy nhưng từ nét mặt và thù hận trong mắt nàng, hai người cũng có thể đại khái suy đoán, hẳn là nàng ta và đám người quái lão bà đã từng gặp nhau.
- Ồ! Thì ra là ngươi, con chuột ngoại quốc từng dám nhục mạ người của La Sinh Môn ta!
Lão quái bà điềm nhiên thốt lên, bà ta cũng không ngờ nhanh như vậy đã gặp lại nàng, một ả nữ nhân từng may mắn đào tẩu khỏi tay lão.
- Ta phải giết các ngươi!
Không biết giữa Nenisu và bọn họ đã xảy ra chuyện gì, hiện tại chỉ thấy sắc mặt nàng lạnh lẽo âm trầm, thanh Katana được rút ra khỏi vỏ, lưỡi kiếm sắc bén bóng loáng mang theo sát khí lờ mờ chỉ vào lão quái bà, đoạn nàng nhích người, cả người lẫn kiếm lao thẳng về phía đám người La Sinh Môn.
- Hé hé hé! Lần này ta sẽ không để cho ngươi chạy thoát dễ dàng đâu!
Bà ta nhe răng cười, tiếng cười ma quái như tiếng quỷ khóc rống lên, làm chấn động tâm thần những kẻ có mặt ở đây, ngay cả Phù Dung cũng hơi nhăn mặt lại, ánh mắt dè chừng nãy giờ chỉ tập trung vào một mình lão quái bà dị hợm kia.
Thấy Nenisu hung hãn lao tới, quái bà chỉ hời hợt cười cợt, bàn tay khô quắt chỉ có da bọc xương của bà ta từ từ đưa lên, năm ngón tay có móng dài đen bóng chỉ vào Nenisu đang bất chấp lao đến, đôi môi nhăn nhúm chợt nhếch lên một đường cong.
- Thứ không biết sống chết! Từ khi nào mà lũ kiếm sĩ Phù Tang các ngươi được phép la hét ở chỗ này?
Con ngươi đục ngầu lấp lóe ánh sáng bạc, từ trên người quái bà tỏa ra mùi vị của sự nguy hiểm, cánh tay của bà ta đột nhiên trở nên mềm dẻo và cổ tay kéo dài, móng tay đen bóng nhọn như những mũi dao tỏa ra hàn khí lạnh lẽo, cả bàn tay năm ngón kia nhanh như chớp đâm tới trước mặt Nenisu.
Keng! Keng! Keng!
Móng tay đen va chạm với lưỡi kiếm trong tay Nenisu tạo ra vô số tia lửa đỏ cam.
Không biết quái bà kia tu luyện công pháp gì mà lại có thể khiến cho móng tay cứng đến trình độ ngang ngửa với kim loại, từ chất sừng vô dụng trở thành vũ khí cực kỳ lợi hại được.
Rất nhanh, Nenisu bị dồn vào thế yếu do sự chênh lệch đẳng cấp, kiếm trên tay nàng bị móng tay quái bà đánh bật ra, năm móng tay đen bóng sắc nhọn không chút chần chừ thuận thế đâm thẳng vào mặt nàng, ý muốn một chiêu móc đôi mắt long lanh kia.
Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, thân hình Toàn nhẹ nhàng di động, hắn bất ngờ xuất hiện trước mặt Nenisu như một bóng ma, phía sau kéo theo một chuỗi tàn ảnh còn chưa kịp tan biến.
Đưa tay nhanh như chớp chộp vào năm móng tay đen dài của lão quái bà.
Thiết! Thiết! Thiết!
Tiếng kim loại xoắn vào nhau inh ỏi phát ra làm cho màng nhĩ ai nấy đều ê ẩm, nhất thời bị ù tai.
Bang!!! Rắc! Rắc!
Tay còn lại của hắn tức thì tung một quyền vào cổ tay lão quái bà La Sinh Môn, đánh bay cả cánh tay dài ngoằn ra một khoảng.
Kì lạ ở chỗ khi bị nắm tay của Toàn đánh trúng, cánh tay của lão quái bà trở nên đàn hồi như cao su vậy, khớp xương nối giữa cổ tay và khuỷu tay bà ta biến dạng va đập vào nhau, tạo thành một phản lực giúp bà ta ngăn chặn lực quyền do Toàn đánh ra.
- Hé hé hé! Không tệ! Không tệ!
Cánh tay nhanh chóng thu ngắn lại và trở về trạng thái ban đầu, lão quái bà nhìn sơ qua năm cái móng tay bị vặn xoắn lại như những mũi khoan rồi chợt bật cười the thé, giọng cười của bà ta làm cho nhị nữ sởn gai óc, da gà thiếu điều nổi hết lên.
Còn Toàn, sau khi đánh ra một quyền kia, thân hình hắn lập tức bị phản lực chấn cho trượt về phía sau một khoảng dài, kéo theo Nenisu thụt lùi tới bên cạnh Phù Dung.
Chênh lệch gần như hai đại cảnh giới, chỉ mới tiếp một chiêu đơn giản của quái bà đã khiến Toàn bị trọng thương.
- Hự!
Nơi khóe miệng Toàn, một sợi chỉ đỏ bằng tơ máu trộn lẫn với nước bọt nhỏ xuống, kéo dài tận cằm. Hắn rên lên một tiếng đau đớn.
- Ngươi...
Phù Dung cùng Nenisu lo lắng hỏi thăm, hai nàng đồng thời đỡ lấy hắn, cả hai lúc này đều cảm nhận được dư lực vẫn còn sót lại trên người Toàn làm cho thân hình hắn trở nên run rẫy.
- Ta không sao!
Phất tay, hắn cố trụ vững thân hình đứng vững mà không cần nhị nữ đỡ lấy.
- Cao thủ Âm Dương Cảnh? Giữa các ngươi và La Sinh Phái có quan hệ gì? Chiêu vừa rồi có vẻ rất giống với Bạch Cốt Quỷ Trảo của bọn họ.
Sự nghi hoặc lóe lên trong đôi mắt sâu thẳm, mặt Toàn lạnh đanh như thép nguội, hắn lau máu ở khóe miệng, tùy ý hỏi một câu nghi hoặc trong lòng.
- Vậy là ngươi đã từng giao thủ với hắn? Chắc là gặp nhau ở bên trong Kim Ô Bí Cảnh rồi! Còn về giữa chúng ta có quan hệ gì ư? La Sinh Phái, thực ra là một chi nhánh của bọn ta, La Sinh Môn có rất nhiều phân điểm, mỗi một nhánh như vậy được xây dựng trên lãnh thổ của các quốc gia, tùy vào sự cường thịnh của mỗi quốc gia mà phân bố đẳng cấp mạnh, yếu của các nhánh La Sinh Phái!
Chậm rãi giới thiệu, quái bà tựa hồ cũng không có trở nên tức giận khi bị Toàn đánh trả, ngược lại đôi mắt đục ngầu của bà ta lại trở nên sáng quắc, sắc mặt khá hài lòng.
Một hồi sau, bà ta lại khéo léo mở lời, tiếp tục cuộc trò chuyện.
- Ngươi chắc hẳn là một trong những tiểu thiên tài từng góp sức trong việc phá hoại bí cảnh a? Hôm nay sở dĩ ta có mặt ở đây là được môn chủ phó thác, môn chủ của chúng ta có nhã ý muốn chiêu mộ ngươi vào thế lực mà ngài ấy đang tạo dựng, có thể “làm lính” dưới tay môn chủ, lợi ích chắc hẳn ngươi cũng rõ ràng nha!
Cười tủm tỉm, lão quái bà bắt đầu nhỏ giọng dụ dỗ, không biết La Sinh Môn trong lời lão là thế lực mạnh cỡ nào trên Trù Thiên Tinh Cầu, phân bố rộng rãi ra sao, chỉ biết khi nói, ý tứ của bà ta khẽ có chút vênh váo, hất mặt nhìn trời.
Những tưởng rằng Toàn sẽ bị mấy lời ngon ngọt và sự cám dỗ của La Sinh Môn cuốn hút, nào ngờ ý tứ của quái lão bà lại chẳng hề đả động gì tới hắn, ngay cả xao động một chút cũng không có.
- Tính thu nạp ta? Vậy vừa gặp mặt đã đánh người, đây chính là cách cư xử của môn nhân La Sinh Môn các ngươi hả? Trở về nói với môn chủ các ngươi, đề nghị này ta không có hứng thú!
Mặt Toàn tỉnh queo, không sợ hãi cũng không kích động, lời nói lạnh nhạt bất cần, hắn dứt khoát từ chối. Đối với hắn, một cái La Sinh Môn cỏn con kia làm sao có thể lọt vào tầm ngắm của bản thân được cơ chứ!
Với khối kiến thức trong đầu hắn thì cho dù có một trăm cái La Sinh Môn gộp lại cũng không thể nào sánh được.
Hơn nữa bản tính của hắn từ xưa tới giờ nổi bật nhất ở chỗ bên vực. Mỹ nhân được hắn để ý suýt nữa thì bị quái bà La Sinh Môn giết chết, thử hỏi làm sao hắn không khó chịu cho được.
Phía đối diện, quái lão bà nghe xong vẫn tươi cười điềm nhiên, có điều đám thuộc hạ sau lưng bà ta đã có chút rục rịch, đám này mang theo ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm ba người Toàn.
- Hé hé! Đánh người? Đấy là do ả ngoại quốc kia vô lễ với ta trước, không biết lớn nhỏ, chẳng lẽ ta dạy dỗ ả một chút cũng không được sao?
Quái bà cất giọng re ré, lúc nói chuyện với Toàn thì dùng ánh mắt niềm nở nhưng khi chuyển sang Nenisu, đôi mắt đục ngầu của bà ta lại trở nên nguy hiểm vô cùng, coi bộ vì thấy Nenisu được Toàn bênh vực nên quái bà cảm thấy càng khó để có thể giết chết nàng hơn.
- Nàng ấy...là người của ta!
Trầm mặt xuống, hắn nói chắc như đinh đóng cột, đoạn một tay hắn kéo Nenisu tựa sát vào cơ thể, quàng tay qua vòng eo thon gọn của nàng, tay còn lại cũng không quên ôm luôn Phù Dung đang nhăn nhó khó chịu.
- Này! Ngươi làm gì vậy? Thả ta ra!
Nenisu khuôn mặt tái nhợt thoáng cái ửng hồng, nàng bối rối gỡ tay Toàn ra, tuy nhiên mặc sức cho nàng vùng vẫy thì cơ thể mảnh mai vẫn không tài nào thoát được vòng tay cứng cáp như gọng kìm kia, trái lại bầu ngực căng tròn còn thuận thế cạ cạ vào người Toàn, khiến ham muốn trong người hắn bất chợt trỗi dậy.
Đứng bên cạnh, dù được ôm nhưng Phù Dung lại tỏ ra cau có vô cùng, bàn tay như búp măng của nàng lòn qua eo hắn, véo một cái thật mạnh.
“Đồ quỷ mê gái! Thảo nào trước khi rời đi, tỷ muội họ Bạch cứ khăn khăn dặn dò ta phải hết sức chú ý tới ngươi, còn nữa, đây có lẽ cũng chính là lí do vì sao ngươi không cho phép ta giết Nenisu!”
Phù Dung trợn mắt mắng thầm.
- HẮT XÌÌÌÌÌ!!!!!
Đang ôm gái, bỗng nhiên hắn hắt hơi một cái thật to, sau đó lại còn đưa tay ngoáy ngoáy vành tai.
- Mọe nó, đã nhảy mũi lại còn ngứa cả lỗ tai, chắc là có thằng khứa nào đang nói xấu ta rồi!
Ngang nhiên trước mặt đám đông trái ôm phải ấp, Toàn mặt vẫn không hề đổi sắc, có điều nhị nữ trong ngực hắn sắc mặt đã đỏ chót như quả bất chín muồi, mắc cỡ không thôi.
- Chúng ta đi thôi! Quái lão bà, cứ đem y lời của ta mà chuyển lại cho môn chủ các ngươi nha!
Vẫy vẫy tay vỗ nhẹ cái eo thon, Toàn khoát eo nhị nữ, càn rỡ tham lam ngửi lấy mùi thơm trên cơ thể hai nàng, sau đó ung dung xoay người rời đi trước ánh mắt ngỡ ngàng của đám người La Sinh Môn.
Chỉ có Phù Dung và Nenisu mới biết rõ nguyên cớ, ngay khi xoay người lại, sắc mặt Toàn từ hồng hào chuyển thành trắng xám, máu tươi bỗng chốc dồn lên hai mắt khiến cho tròng trắng của hắn như bị chảy máu trong, đỏ lò một mảng lớn đầy rẫy tơ máu.
Đợi cho ba người đi một quãng xa, quái lão bà mới âm hiểm cười to.
- Hắc hắc hắc!!! Tiểu tử thật kiêu ngạo, biết bao nhiêu người muốn bái vào làm thủ hạ của môn chủ mà chẳng được, ngươi đây có sẵn cơ hội nhưng lại dứt khoát từ chối, thú vị, thú vị!
- Quỷ bà! Sao lại nói là thú vị? Đệ tử thấy kẻ này hẳn là một tên ngu ngốc bị thiểu năng trí tuệ a! Chúng ta có cần đi theo sau bọn chúng, tiện tay...!
Quái lão bà vừa cuồng tiếu xong tức thì có vài tên thủ hạ bước lên, mấy tên môn nhân La Sinh Môn này nãy giờ đã kìm nén dữ lắm rồi, một tên khẽ nói, sau đó đưa tay lên làm động tác cứa cổ, ánh mắt thăm dò nhìn quái lão bà.
- Hắc hắc! Thú vị hay ngu ngốc thì sau này ngươi sẽ biết! Thủ tiêu? Không cần đâu! Chúng ta cũng nên đi thôi, chỉ cần đem tin tức và vị trí hiện tại của ba tên này lan truyền đi, chắc chắn sẽ có vô số người tìm đến bọn chúng để gây sự, La Sinh Môn ta cứ đứng một bên quan sát là được! Ta không tin là hắn có thể kiêu ngạo mãi, tới một lúc nào đó sẽ tự khắc nguyện ý gia nhập La Sinh Môn.
Âm hiểm tính toán, quái lão bà cười đầy xảo trá, bà ta vẫn chưa thôi ý định mời chào Toàn gia nhập La Sinh Môn.
P/s: E đã trở lại đây! Chúc các bác đọc truyện vui vẻ, thư giản sau một ngày làm việc mệt mỏi!
Sau đây e xin phép được để nhẹ cái momo[0333314571], nói nguệch toạc ra là “ăn xin online” ấy mà!
[BÁC NÀO CÓ HẢO Ý THÌ INBOX CHO E, E XIN NHẬN HẾT LÒNG TỐT CỦA MỌI NGƯỜI Ạ!]
•Cầu chút $$$ để ăn mì tôm sống qua ngày!
Cảm ơn mấy bác đã ghé xem truyện e viết!
Thanks for all member!