Biên cương phía tây Thần Việt Đế Quốc, vùng đất được cho là bị thần linh nguyền rủa lại là nơi cư trú của các quần thể yêu tộc cổ xưa, các bộ tộc thần bí và tội phạm bị truy nã.
- Cẩn thận một chút, nhẹ tay nhẹ chân thôi! Nhất định không được phá hỏng giấc ngủ ngon của thánh nữ!
Người đàn ông đi đầu có gương mặt nghiêm túc và cương trực, ông ta nhỏ giọng nhắc nhở đám thủ hạ, để cho đám người phía sau hết sực nhẹ nhàng nâng chiếc kiệu đen, lướt như bay trên mặt đất mà không hề tạo ra một tiếng động ồn ào nào.
Có lẽ, người ở bên trong chiếc kiệu đen nọ chính là thánh nữ mà ông ta gọi.
Đoàn người tiếp tục tiến bước, càng đi vào sâu thì quan cảnh mỗi lúc một tối dần, vùng đất này đột ngột trở nên âm u và đáng sợ một cách thần bí.
...
Xong bữa tối đạm bạc, cả ba lại nhanh chóng khởi hành, không dám nghỉ ngơi qua đêm ở chốn rừng sâu núi thẳm này.
Tuy nhiên trên đường đi Phù Dung có vẻ không được thoải mái cho lắm, bởi không biết vì nguyên nhân gì mà Toàn lại nhất quyết không cho nàng thủ tiêu Nenisu.
Nhóm của Toàn tiếp tục di chuyển thẳng về hướng Bắc, do hắn dẫn đầu, trong quá trình di chuyển hắn luôn tỏ ra gấp gáp, không hiểu vì sao nội tâm cứ liên tục hối thúc hắn, tựa hồ muốn hối thúc hắn càng phải tiến nhanh về phía trước.
Điều này càng làm cho nhị nữ cảm thấy kỳ lạ, nhưng vẫn một mực đi theo sau hắn.
“Chủ nhân! CHỦ NHÂN!!!!”
Sâu trong không gian tối đen ở trung tâm não bộ Toàn, thất thú bỗng giận dữ gầm vang, chúng không ngừng kêu gọi Toàn.
Đang chạy như bay, Toàn thoáng cái như bị mất đà, hắn hụt chân lăn vài vòng trên mặt đất, cả người như một quả bóng, va đập khắp nơi trên mặt đất gồ ghề.
Phù Dung thấy vậy vội tiến lên đỡ hắn dậy.
- Này! Ngươi bị sao vậy?
Nàng quan tâm hỏi han, Nenisu đứng ở cạnh bên cũng khó hiểu nhìn người thanh niên này.
Cả hai nàng đều thắc mắc không thôi, một kẻ có tu vi Niết Bàn Cảnh đỉnh phong như hắn, làm sao có thể vô ý mà mất đà hay hụt chân được.
Mặc kệ bên ngoài Phù Dung đang la hét vô tư, đầu óc Toàn lúc này trở nên mộng mị lạ thường.
Linh hồn hắn tiến nhập vào vùng không gian huyền bí trong não bộ, cũng chính là nơi cư trú của thất đại quái thú.
“Hửm? Các ngươi gọi ta?”
Nhìn bảy con thú cưng, mỗi con sắc mặt đều cực kỳ khó coi, thở phì phò nhìn hắn, Toàn ngạc nhiên dò hỏi.
“Ngài thật sự không biết hay là đang giả bộ vậy?”
Bạo Long là con mở miệng trước tiên nhất, hình thể khổng lồ của con quái vật cao lớn vô cùng, nó nghi hoặc dùng cánh tay bé xíu, tỉ lệ nghịch 100% với thân thể khổng lồ, nhẹ nhàng chộp lấy linh hồn Toàn, đặt hắn lên đầu của nó, sau đó mới nghi hoặc nói ra đều khiến bọn thú đang lo lắng.
“Đúng vậy, chẳng lẽ ngài không cảm nhận được gì sao?”
Sáu thú còn lại cũng vô cùng lo ngại, bắt đầu ồm oàm đưa ra suy đoán.
“Ta? Không phải ta đang đứng đây sao? Vẫn trò chuyện bình thường với các ngươi mà!”
Lần này tới phiên Toàn, hắn cũng ngạc nhiên không kém gì thất thú, lời vừa nói ra, chợt hắn cảm thấy có gì đó không đúng, linh hồn màu xám bỗng chớp tắt mờ ảo, dùng hồn lực kiểm tra một lượt ở ngoại thể một phen.
“Ra là vậy! Các ngươi đang nói đến thứ này?”
Sau vài giây cảm nhận, Toàn bỗng thò tay vào khoảng không gian tối đen như mực, một trảo chộp lấy cái gì đó, rồi ngay sau đấy hắn kéo ra một đám khói xanh, quỷ dị vô cùng và đám khói kì lạ này như có linh tính, như một con tiểu xà, nó hung dữ quấn lấy cánh tay Toàn.
Xèo! Xèo! Xèo!
Tê! Tê!
Nhưng mà khói xanh bất chợt run lên, vùng vẫy như muốn chạy thoát khỏi bàn tay cứng cáp của Toàn.
Bởi, khói xanh khi vừa chạm tới cổ tay hắn, tà khí từ trên linh hồn hắn lập tức tỏa ra, hóa thành quỷ dữ hung tợn táp một cái, nuốt hơn phân nửa khói xanh vào bụng, làm cho đám khói này sợ hãi vô cùng.
“Hừ! Láo toét!”
Cười lạnh một tiếng, Toàn không chút do dự bóp nát đám khói xanh, để cho tà khí hấp thu hết toàn bộ.
“Các ngươi có nhận biết lai lịch của thứ này không?”
Vừa nói hắn vừa đánh ra một chưởng, lập tức có thêm một đám khói xanh khác bị kéo ra, đẩy về hướng thất thú.
Rồng Xanh, Hỏa Kỳ Lân, Rùa Vàng, Phượng Hoàng Đen, Chó Ba Đầu, Khủng Long Bạo Chúa và Cá Voi Xanh.
Thất thú nhanh chóng dùng lĩnh vực cố định đám khói xanh ở giữa không trung, trầm mặc quan sát nó như một món bảo vật thần bí.
Ánh mắt của bọn chúng đều lâm vào suy tư, nghi hoặc.
Mãi một hồi lâu sau đó, Tam Đầu Khuyển mới khẽ mở miệng, giọng nói có phần không chắc chắn lắm.
“Nhìn thứ này có chút quen mắt, chủ nhân, ngài có còn nhớ trận chiến với Chúc Ô năm đó?”
Cái đầu chính giữa của Tam Đầu Khuyển lúc lắc qua lại, ba con mắt trợn trừng lên, răng nanh lởm chởm lồi xỉa ra, ồm oàm nói trong khi hai cái đầu còn lại vẫn đang ngủ say.
“Ta đương nhiên còn nhớ! Ý ngươi là...không lẽ?”
Lâm vào hồi ức, hắn bất giác nhớ về hồi kiếp thứ ba, nhớ về cuộc dạo chơi một lần ở Quỷ Môn Quan.
Lần đó sau khi thất thú trưởng thành, một mình hắn mang theo đám thú, mon men nghe tin đồn về kho báu cổ đại xuất hiện ở Cổng Địa Ngục, cả bọn vì tò mò mà đã tìm đường đi tới nơi đó.
Tại Vùng Đất Chết, mảnh đất giáp ranh với Cổng Địa Ngục nằm ở sa mạc Sahara xa tít tận Châu Phi, tại nơi này, một người cùng bảy thú đã chạm mặt với Chúc Ô - một con chồn đã sống hơn ngàn năm.
[...]
“Ngươi muốn nói, thứ này giống với chất độc trong túi hôi của Chúc Ô?”
Ngờ vực, Toàn hỏi ngược lại Tam Đầu Khuyển, ban đầu hắn cũng nghĩ vậy, nhưng ngay sau đó liền nhận ra điểm không hợp.
“Chính nó! Về đặc tính và tác hại, khói xanh hoàn toàn không khác gì độc của Chúc Ô, chỉ không hợp ở chỗ khói xanh này lại là một linh thể đã có linh trí độc lập còn độc của Chúc Ô thì không, hơn nữa nó lại không có hòa tan trong không khí theo thời gian, ngược lại càng để lâu, thứ này sẽ thấm sâu vào bên trong linh hồn, khiến người ta trở nên nóng nảy, gấp gáp hơn bao giờ hết!”
Tam Đầu Khuyển dùng bóng vuốt nhọn hoắt ở chân trước khều khều đám khói xanh khi đang nói chuyện với Toàn, mặc dù chỉ còn là linh hồn thể nhưng uy áp khủng bố của nó tỏa ra phảng phất như hung thần khiến cho đám khói xanh hoảng sợ co rúm lại, không ngừng giật giật lên.
“Nói vậy không chỉ có mình ta trúng phải thứ này? Không ổn!”
Toàn chợt nói, tức thì linh hồn hắn nhanh chóng rời khỏi vùng không gian này, bỏ lại đám thú ở đó mãi mê khám phá sự kì lạ của đám khói xanh.
- Ta không sao!
Xua tay, Toàn lắc đầu ý bảo hắn không bị gì, sau đó hắn khéo léo nắm lấy bàn tay trắng nõn của Phù Dung, kéo nhẹ nàng lại sát người.
- Cẩn thận! Chúng ta rơi vào bẫy rồi!
Khẽ thì thầm truyền âm, vốn rất tinh vi và có bản năng đề phòng từ trong máu, Phù Dung rất nhanh đã hiểu ý Toàn, trong nội tâm nàng hơi chút hoang mang, thầm nghĩ trên đời này có loại cạm bẫy đáng sợ cỡ này sao? Vì cái gì mà ngay cả bản thân nàng cũng không thể nhận biết được.
Nenisu cũng được Toàn gọi tới, không nói không rằng, hắn thô bạo đột ngột véo mông nàng một cái làm cho nữ nhân này la oai oái lên, rút kiếm đòi sống chết với hắn.
- Tên khốn! Ngươi...ngươi muốn chết phải không hả?
Một tay xoa xoa bờ mông vẫn còn cảm giác đau nhói, tay kia nàng chỉ kiếm vào mặt hắn, cả khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng bừng.
Phù Dung đang suy tư thấy vậy cũng phải bật cười, hơi chút khó hiểu vì cớ gì hắn lại làm như vậy.
- Khà! Nhiều cỡ này ư?
Trên tay Toàn bất ngờ nhiều thêm ra hai đốm xanh đang bị tà khí bao bọc. Hẳn là thứ được hắn lấy ra từ trên người của hai nàng.
Ẩn trong lớp màng khí xám đục có thể thấy được hai luồng khói xanh đang mặc sức vùng vẫy, nhưng không thể nào thoát ra được quả cầu khí xám tưởng chừng như mong manh dễ vỡ kia.
- Á à! Lại có thể bức thứ này ra khỏi cơ thể bọn họ, có thể nói cho ta biết, ngươi làm bằng cách nào không?
Ngay khi Toàn bắt lấy hai đám khói xanh, từ đằng xa bất giác vọng đến tiếng kinh ngạc, chất giọng the thé bén nhọn làm cho màng tai ba người đau nhói.
Những bóng người phiêu dật nhẹ đạp trên các nhành cây kẽ lá, từ trong đêm tối lộ diện, chắn ngang đường đi của ba người bọn Toàn.
Âm thanh lúc nãy chính là của Quái Bà đi đầu phát ra.
Bà ta một thân đầu tóc trắng xóa, ấy thế mà chẳng thèm buộc lại, xõa tung bay trong gió lộng giữa đêm.
Dung mạo già khằn, làn da nhăn nhúm dính sát vào xương, trông bà ta như một cái xác ướp biết di động vậy.
Dùng móng tay dài đen bóng ngoáy mũi, hành động tuy có chút bẩn bựa nhưng lại mang đến cảm giác thích thú cho quái bà.
Cười toe toét, bà ta vẫn đứng đấy ngoáy mũi, tựa hồ còn đang chờ đợi câu trả lời từ Toàn.
- Bạch Dạ Xoa? La Sinh Môn?
Ngay lúc này, Nenisu bỗng nhiên hét chói tai, ánh mắt nàng tràn ngập thù hận lẫn uất ức tập trung vào quái bà và đám môn nhân phía sau bà ta.
P/s: E đã trở lại đây! Chúc các bác đọc truyện vui vẻ, thư giản sau một ngày làm việc mệt mỏi!
Sau đây e xin phép được để nhẹ cái momo [0333314571], nói nguệch toạc ra là “ăn xin online” ấy mà!
[BÁC NÀO CÓ HẢO Ý THÌ INBOX CHO E, E XIN NHẬN HẾT LÒNG TỐT CỦA MỌI NGƯỜI Ạ!]
•Cầu chút $$$ để ăn mì tôm sống qua ngày!
Cảm ơn mấy bác đã ghé xem truyện e viết!
Thanks for all member!