Tiến lại ngồi xổm xuống cạnh gốc cây cổ thụ, mang theo ánh mắt nghiêm nghị dè chừng quan sát kẻ thần bí nằm bất động trên mặt đất, hai đầu lông mày Toàn xoăn tít lại, chau vào nhau.
“Vì sao dị sĩ Phù Tang lại xuất hiện ở nơi này? Lũ kiếm tu cứng đầu các ngươi sao không chịu ở yên trong cái eo biển chật chội đó đi? Chẳng lẽ bao nhiêu năm trôi qua, sự tò mò về Thần Việt Đế Quốc trong lòng các ngươi không hề giảm chút nào ư?”
Toàn khẽ thì thầm, nội tâm là một mảnh nghi hoặc, ngờ vực không thôi, đoạn hắn đưa tay, nhẹ vén chiếc mũ trùm đầu và khăn lụa trắng mỏng che mặt tên hung thủ đánh lén ra.
Trong giây lát ngắn ngủi đó, hắn thất thần!
Ngơ ngác trước vẻ đẹp lộng lẫy.
Tròn xoe mắt kinh ngạc, trước mắt Toàn là một gương mặt nữ nhân cực kỳ xinh đẹp, quá hoàn mỹ mà không hề có một khuyết điểm nào để chê bai hết.
Có điều, dung nhan ấy giờ đây đang nhợt nhạt và tái đi do bị thương nặng.
- Hô! Vẻ đẹp của mỹ nhân Phù Tang quả nhiên giống như lời đồn! Thứ vẻ đẹp này khiến cho một nam nhân như ta trông thấy cũng phải rúng động!
Hắn định đưa tay, sờ thử làn da mặt láng mịn màng của nữ nhân lạ lẫm này nhưng bất giác bàn tay đưa ra hơn một nửa liền co rụt trở lại.
Ánh mắt hồi hộp khẽ liếc về phía sau lưng, lặng im quan sát động thái của Phù Dung, thấy nàng dường như không thèm để ý tới bên này hắn mới nhẹ nhõm thở phào.
Ngay lúc này, nữ nhân nọ khẽ cựa quậy thân hình, té úp xuống đất nên một bên mặt dính đầy đất cát, cô ta cố gắng liếc nhìn Toàn, trong đôi mắt đầy tơ máu là sự kiên quyết và bất khuất, tượng trưng cho ý chí của một kiếm sĩ chân chính.
Cả hai nhìn thật lâu vào mắt nhau, đột nhiên chân mày Toàn thoáng cái nhướng lên, con ngươi đen nhánh lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Kiếm ý? Thật đáng sợ, rốt cuộc nàng ta là ai? Không ngờ ở độ tuổi này lại có thể luyện ra một tia kiếm ý, lại còn dùng nó làm trụ cột để chèo chống tâm cảnh đang hỗn loạn! Quá sáng tạo!”
Xuất phát từ tiền kiếp là cao thủ, với kho kiến thức siêu phàm, không quá khó để Toàn có thể nhận ra sự tinh tường trong mắt nữ nhân kia, và chân tướng thật sự làm cho hắn kinh ngạc.
Còn cô gái xa lạ sau khi bị Toàn nhìn ngắm thì trong mắt rất nhanh đã mất đi sự tự tin, cảm thấy như tâm can bị soi mói, nàng vội thu lại ánh mắt, không dám nhìn thẳng vào mặt người thanh niên trước mắt này.
- Khục!!! N.g.ư.ơ.i...g.i.ế.t...t.a...đ.i!
Cô ta chợt phun ra một ngụm máu bầm đen, cố gắng thều thào vài chữ, sự kiên định và ý chí ẩn sâu trong đôi mắt đẹp dần tan rã.
- Ha? Lạ ghê! Vì sao ta phải giết cô?
Giúp nàng tém vài cọng tóc ra khỏi vết máu, Toàn kinh ngạc hỏi.
- L.ấ.y...b.à.n...t.a.y...d.ơ...b.ẩ.n...c.ủ.a...n.g.ư.ơ.i...r.a...k.h.ỏ.i...n.g.ư.ời...t.a!!! Khục! Khục! L.ũ...n.a.m...n.h.â.n...k.h.ố.n...n.ạ.n...c.á.c...n.g.ư.ơ.i...t.ê.n...n.à.o...c.ũ.n.g...đ.ề.u...n.h.ư...n.h.a.u...c.ả...t.h.ô.i!!!
Gồng người nói ra từng tiếng một cách khó khăn, nàng ta lắc đầu qua lại, tránh né bàn tay của Toàn.
- Há? Vẫn còn nhiều sức lực như vậy? Để ta nhìn một chút, thương thế của ngươi có nặng không! Lần sau nhớ đừng quơ đũa cả nắm, ta không cần biết cô từng có ác cảm với người đàn ông nào, nhưng nam nhân trên đời này, không phải ai cũng giống ai đâu!
Cười khẽ, Toàn nói mà không hề để ý tới cảm xúc và biểu cảm trên mặt người đẹp.
Hắn nhích người lại gần hơn, đưa tay chạm nhẹ vào lưng nàng ta.
- CÚT!!! Đ.ừ.n.g...đ.ộ.n.g...v.à.o...n.g.ư.ờ.i...t.a! T.r.ê.n...đ.ờ.i...n.à.y...t.a...g.h.é.t...n.h.ấ.t...n.h.ữ.n.g...k.ẻ...t.h.í.c.h...l.à.m...b.ộ...l.à.m...t.ị.c.h!!!
Giãy giụa chống cự, tuy nhiên không còn được bao nhiêu sức lực, cô gái nọ buộc phải dùng lời nói cay nghiệt quát mắng Toàn, giọng nàng bén nhọn ré lên, theo đó máu tươi cũng từ trong miệng nàng trào ngược ra, bê bết trên mặt đất.
Không lâu sau, rốt cuộc nàng cũng mệt lừ ra, yếu ớt nằm một chỗ không thể cựa quậy được nữa, do xúc động nên ảnh hưởng tới vết thương cũ, làm nó chuyển biến nặng hơn khiến nàng ta liên tục ói ra máu.
Nhưng cũng vì vậy mà buông tha chống cự, để mặc cho Toàn – người nam nhân xa lạ đụng chạm da thịt.
- Hắc hắc! Như vậy có phải ngoan hơn không?
Khoái chí, Toàn lộ ra rõ cái đuôi cáo gian xảo, thích thú sờ soạng khắp cơ thể của nữ nhân xa lạ, không hề kiêng nể gì, hắn mượn cớ xem xét vết thương nhưng ngay cả cặp nhũ hoa tròn trịa của người ta cũng bị bàn tay hư hỏng của hắn bóp qua mấy lần.
- Ưm...ưm...ưm!!!
Bị vuốt ve khắp cơ thể, làm cho nàng vừa cảm thấy nhột vừa thấy nhục nhã, người con gái mới tuổi đôi mươi, chưa một lần tiếp xúc da thịt với bất kì nam nhân nào, nghẹn uất, nước mắt nàng khẽ tuông rơi, lệ nóng lăn dài trên gò má mỹ miều.
Bất lực, nàng chỉ biết nhắm mắt thở dài, thầm phó thác số phận cho ông trời, chỉ mong sao trời cao có mắt!
Thoải mái sờ soạng một phen thật lâu, nếu có thể cởi áo ra, chắc hẳn là ngực và mông của nàng ta gần như bị Toàn nắn cho đỏ chót.
Càng sờ, mặt hắn càng nhăn lại, biểu thị sự nghiêm trọng.
“Vì sao? Vì cái gì mà thương thế lại nặng như vậy? Nội tạng đã vỡ nát một vài chỗ, bị chấn động mạnh khiến cho lệch vị trí ban đầu, hơn nữa trên người nàng ta còn có vài đạo hồn lực quấn lấy, tựa hồ là bí pháp nào đó dùng để truy tung. Phần lưng bị gãy đôi, xương sống lệch khớp bốn đốt, cái này chắc là do Phù Dung gây ra rồi!”
Mãi một hồi sau, nét mặt Toàn mới giãn ra, hắn nhẹ giọng hỏi:
- Cô tên gì? Từ đâu đến?
Hỏi xong, hắn tại tiếp tục công việc chính, nhưng không phải là chữa thương, mà là sờ ngực và mông con gái nhà người ta!
- Ứ! Dâm tặc! Còn không chịu buông tay?
Bị sờ soạng nãy giờ, cô gái rất là tức giận, như đạt đến đỉnh điểm, nàng gào lên thật to.
Ngay sau đó, dường như cảm thấy có chút không đúng, cô gái liền nhận thấy sức khỏe toàn thân ít nhiều hồi phục lại, tuy cực kỳ chậm nhưng quả thật đã và đang hồi phục. Dấu hiệu cho thấy chính là nàng không còn phải thều thào cố gắng nói nữa, mà thay vào đó là có thể phát ngôn thật trôi chảy.
Nàng ngờ ngợ nhận ra, gương mặt tái nhợt thoáng ngượng ngùng mà ửng hồng nhạt.
Nàng nhận ra, sức khỏe của bản thân đang hồi phục dần sau những lần bị Toàn sờ soạng.
- Ta...ta tên là...Nenisu! Tên đầy đủ...thứ lỗi cho, ta không thể nói được! Bản thân ta là con dân của Phù Tang Đế Quốc, nhà ta ba đời có truyền thống Samurai!
Ấp úng, sau một hồi đắn đo thì cô gái cũng chịu nói, thì ra nàng ta tên là Nenisu. Nửa úp nửa mở, nàng ta dường như không muốn nói quá nhiều về bản thân.
- Nenisu à? Tên lạ đấy! Ngươi là đặc công nữ của quân đội à? Ta biết rõ tình hình tranh đấu giữa các đế quốc đang khá là căng thẳng, mặt khác ta cũng chẳng phải là thành viên của chính quyền quốc gia nên ngươi khỏi phải lo, ta chẳng thèm quan tâm tới những thứ vớ vẩn đó đâu!
Cuối cùng cũng chịu thu tay lại, không còn sờ soạng nữa. Hắn vừa nói vừa quan sát động thái và biểu cảm của Nenisu, khi nghe Toàn hỏi bản thân có phải là đặc công nữ của quân đội quốc gia không, tức thì trong đôi mắt của nàng ta bùng lên một luồng sát khí rét lạnh, ánh mắt sắc bén và rất lãnh khốc.
Ngay lúc đó nàng ta đã có ý định liều mạng giết chết Toàn, cùng lắm là nàng cũng sẽ chết, tuy nhiên điều đó lại có thể giúp nàng bảo vệ kín được bí mật quốc gia.
Nhưng không hiểu vì sao nàng vẫn chăm chú lắng nghe hết những gì hắn nói, cuối cùng, sát ý trong mắt bỗng được thu liễm lại, Nenisu bình tĩnh quan sát Toàn một lúc lâu, người thanh niên này biểu hiện ra bên ngoài cái vẻ vô lại trông rất đơn giản dễ dụ nhưng chính cái sự đơn giản dễ dụ ấy lại khiến cho Nenisu cảnh giác, sâu trong thâm tâm nàng không nhìn thấu được kẻ này.
Mặc dù nhận ra được sự thay đổi trong chớp mắt của cô gái, tuy nhiên Toàn lại làm như không biết gì, hắn dò hỏi.
- Thương thế cũng khá nặng đấy! Ban nãy ngươi núp ở đó là để cướp thức ăn ư? Lần sau nếu muốn cướp thứ gì thì cũng nên suy nghĩ cho kỹ trước khi hành động. Mà ta khuyên ngươi nên hạ mình đỉ xin xỏ thì hơn! Nếu không ngươi sẽ bị ăn đòn no nê như lần này á! Tóm lại trong chuyện này nàng nọ đánh hơi mạnh chân, cho nên...ngươi có muốn đi theo bọn ta không? Đợi khi nào vết thương chuyển biến tốt thì rời đi cũng chẳng sao! Thấy thế nào?
Bộ dáng thật hòa ái, để cho người ngoài nhìn vào cảm thấy đáng tin cậy, Toàn dò hỏi, bên cạnh đó hắn cũng bắt đầu toát mồ hôi hột vì bản thân chợt cảm nhận được một luồng hàn ý lạnh giá từ sau lưng ập đến, không cần nghĩ cũng biết chủ nhân của luồng hàn ý kia là ai.
Vài phút trôi qua, Nenisu trầm lặng không nói.
Ánh mắt nàng hết nhìn Toàn lại chuyển sang nhìn Phù Dung, hai nữ nhân liếc xéo nhau, vẻ mặt người nào cũng hất lên, khiêu khích.
- Ưm! Cảm ơn ngươi, thế thì ta xin mạnh dạn đồng hành vài hôm, các ngươi đi đâu thì ta đi theo đó, đợi khi vết thương tốt hẳn thì ta tự giác rời đi!
Ăn một cú đá như trời giáng khiến nàng gãy cả lưng, có lẽ lúc này muốn trả thù Phù Dung, Nenisu như bắt được cơ hội thích hợp, nhanh chóng đồng ý ngay.
- Oh! Thế thì nhanh đứng dậy nào! Lưng của ngươi đã được ta nắn lại cho bốn khớp xương gãy vào ngay khớp, tạm thời có thể di chuyển chậm mà không sợ bị ảnh hưởng gì!
Phủi tay, bỏ lại vài câu, Toàn bắt đầu nặng nề lê từng bước về đống lửa, nơi đó có con gà rừng đã được nướng chín sẵn, thơm nức mũi, bên cạnh còn có một tuyệt sắc giai nhân đang chờ đợi nãy giờ.
Không một ai hiểu rõ cảm xúc trong lòng hắn lúc này.
- Ngươi...nắn...lưng...giúp...ta? Á Á Á Á AAAAAAAA!!!
Nãy giờ trò chuyện say sưa, thành ra cơn đau bị nén lại ở tại đốt xương sống cuối cùng, một phần cũng là do thâm ý của Toàn, dùng thủ pháp đặc biệt giữ lại cảm giác đau đớn trong một khoảng thời gian ngắn, để lúc này nó phát huy tác dụng, giúp hắn thoát khỏi trận bạo hành từ Phù Dung.
Nenisu đau đớn lăn qua lộn lại trên mặt đất, hai tay ôm lưng, nước mắt giàn giụa, cô ta liên tục kêu gào thảm thiết.
Đằng này, ở cạnh đống lửa ấp áp.
- E hèm! Chủ nhân đã “xem xét thương thế” cho người nọ xong chưa? Có moi móc được thông tin gì không? Như là số đo vòng một, vòng ba chẳng hạn? Vậy giờ thiếp đã có thể giết cô ta rồi chứ?
Nhỏ nhẹ cất tiếng, Phù Dung yểu điệu ngồi nghịch vài lọn tóc trước mái, giọng nàng châm chọc, mỉa mai đá điểu chuyện Toàn mượn cớ để sờ soạng thân hình của Nenisu.
- Tuy thiếp ngồi yên ở một chỗ nhưng mà mọi chuyện thiếp nắm rõ trong lòng bàn tay, chàng hiểu chứ?
Phù Dung liếc Toàn, nàng cười mỉm, nhẹ nhàng xòe bàn tay phải nhỏ nhắn ra hơ hơ trước mặt Toàn, rồi bất ngờ nàng chộp lấy cần cổ của con gà rừng, một phát giật mạnh, bẻ gãy cổ nó, tách rời ra khỏi thân.
Bụp!
Giật mình bật ngửa té khỏi phiến đá, vẻ mặt Toàn như người đang “đưa đám”, mếu máo.
- Ặc ặc! Nàng bình tĩnh, bình tĩnh! Nãy giờ ta có làm gì đâu!
P/s: Chúc ae đọc truyện vui vẻ & thư giãn. Cảm ơn vì mọi người đã ghé xem truyện của e!
Tiện đây để nhẹ cái momo [0333314571]..., bác nào tốt lòng mát dạ có ý ủng hộ thì e xin nhận! Và xin cảm ơn rất nhiều, gửi lời chúc sức khỏe đến toàn thể ae thiendia!
Kiếm chút $$$ ăn mì tôm!
Thanks for all member!