Chương 66: Đánh Lén

Bụp! Tách! Tách!

Màn đêm đen như một bức màn, bao trùm toàn bộ khu rừng, bầu trời buổi tối lấp lánh ánh sao.

Bên cạnh đống lửa to đùng, Toàn cùng với Phù Dung đang ngồi nghỉ ngơi sau một ngày dài đi bộ mệt gần đứt hơi.

Một con gà rừng vặt sạch lông bị đoạn gỗ nhỏ xỏ xuyên, đang được nướng trên lửa nóng, mỡ của nó tươm ra, nhỏ giọt nhiễu lên đống than hồng phía bên dưới làm phát ra tiếng nổ lốp bốp.

Soạt! Soạt! Soạt!

Chợt! Vài tiếng xào xạc xuất hiện ở lùm cây gần đó, tiếng động lạ vang lên trong bụi táo rừng đầy gai, cành lá rậm rạp che khuất hết tầm nhìn.

Vút! Vút! Chát!!!

Nhanh như chớp, Phù Dung tiện tay rút Kim Mao Trường Tiên giắt ngang eo, vung một nhát roi vào giữa lùm táo, mãnh lực vô hình áp súc không khí, chiếc roi tự động kéo dài ra, như sợi dây vàng dài ngoằng, một roi đơn giản xé tan nát bụi táo gai chằng chịt.

Đoạn roi ngay sau đó liền thu ngắn lại, quấn quanh bàn tay của nàng.

Phù Dung nhíu mày, đôi mắt long lanh bất chợt lóe lên sự nghi ngờ.

- Này! Không cảm nhận rõ ràng được thì đừng đánh lung tung! Nếu là yêu thú yếu kém, tất nhiên sẽ bị giết chết, ngược lại, nếu lúc nãy nấp ở đó là một con yêu thú cấp cao, vậy thì phiền phức rồi!

Xé một miếng da gà giòn rụm bỏ vào miệng, Toàn liếc mắt nhìn Phù Dung, nhẹ giọng nhắc nhở.

- Ừm, ta biết rồi! Chắc là do ta nhầm lẫn!

Giắt lại roi vào bên hông, nàng ngại ngùng thè lưỡi lí nhí, ánh mắt có rụt rè như một đứa trẻ vừa làm chuyện gì đó sai trái.

Hấp!!!

Đúng lúc này, từ phía sau lưng hai người đột nhiên phát sinh tiếng xé gió, cùng với rung động từ mặt đất và không khí truyền đến.

Vì là tu luyện giả, các giác quan của Toàn và Phù Dung rất nhạy bén, linh hoạt, ngay sau đó hai người liền nhận ra sự bất thường, Phù Dung tức khắc quay lại nhìn về phía sau, trong khi đó Toàn lại hời hợt mút mút ngón tay vừa xé da gà, vẻ mặt hắn bình thản chẳng thèm để ý.

- Chết đi!!!

Giọng nữ thần bí bén nhọn phát ra từ phía sau, nương theo âm thanh, một tiếng crít chói tai do kim loại ma sát vào nhau tạo thành. Luồng khí tức cực kỳ sắc bén bỗng bất ngờ bao phủ bán kính năm mét phạm vi xung quanh Toàn và Phù Dung.

- Ngươi! Cẩn thận!!!

Phù Dung hốt hoảng la lên cảnh báo Toàn, khi vừa quay đầu lại, nàng ngay lập tức bắt gặp một bóng đen ăn mặc khá kì dị đang lơ lửng trên ngọn cây cao mọc cạnh bên.

Nhưng kẻ thần bí này đã hành động trước nàng một khắc.

Tung người, bóng đen nọ nhảy xuống, lúc giữa không trung thì nhanh nhẹn rút ra một lưỡi kiếm thật dài, dáng cong.

Lưỡi kiếm bóng loáng phát ra ánh sáng lờ mờ như bóng đèn huỳnh quang bị “lu” khi sắp hết tuổi thọ.

Kẻ này dùng ánh sáng trên thân kiếm, rọi thẳng vào mắt Phù Dung gây hiệu ứng chói lóa, buộc nàng phải nhắm hai mắt lại, rên lên đau đớn, bị tổn thương nhẹ vùng mắt.

Một vài chủng yêu tộc thuộc họ chim, gà,...gọi chung là động vật có lông vũ (trừ những loại đặc biệt như Cú, Quạ, Ưng,...) khi về đêm thường thì đầu óc và cơ thể trở nên chậm chạp và không phát huy ra được hết sức mạnh vốn có, trạng thái này được gọi là “quáng gà”.

Trong đêm tối, bất ngờ bị chiếu sáng vào hai mắt, con người còn lú chứ nói chi đến con chim.

Thành công ngăn lại Phù Dung, kẻ thần bí một hơi lộn vòng trên không trung, tung kiếm bổ thẳng xuống đầu Toàn, sát khí lạnh toát xuất hiện, đường kiếm sắc bén như muốn dùng cách nhanh nhất để hạ gục đối thủ.

Kẻ này cho rằng Toàn là tên yếu nhất trong hai người, đâm ra hắn muốn diệt Toàn trước tiên, sau đó mới đánh với Phù Dung.

Hơi liếc nhìn nàng hầu gái đơ người đứng tại chỗ ngơ ngác, Toàn nhẹ lắc đầu, thầm than nhược điểm của chủng họ yêu tộc này thật chí mạng, rất dễ bị kẻ địch giết chết.

- Âm thanh quen thuộc! Kiếm này ta biết, có điều...cái tiếng mà nó phát ra quá mức khó nghe, chói tai y như là tiếng của ngươi vậy!

Nhếch môi cười một bên miệng, Toàn chậm rãi xoay người ngước lên nhìn về phía sau, cũng đúng lúc kẻ thần bí từ trên cao đáp xuống với thế kiếm muốn bổ vào đầu hắn.

Đối diện với kiếm khí sắc bén, trực diện nhìn vài lưỡi kiếm dài hơn mét đang phát quang, Toàn chẳng hề sợ sệt, trái lại hắn còn cười to hơn, hai mắt nhấp nháy, một thói quen lâu năm khó bỏ mỗi khi hắn bắt đầu mưu tính chuyện xấu xa nào đó.

Đúng như hắn đoán.

- Khà! Không ngờ lại gặp người Phù Tang ở đây! Còn là nữ nhân nữa chứ!

Tự nói một mình, trong lời nói chả có ý tứ sâu xa hay bất ngờ gì, hắn dường như nhận dạng và còn có chút rất quen thuộc với xuất thân của kẻ thần bí nọ. Tuy nhiên, những lời trên vừa lọt vào tai kẻ thần bí thì giống như sét đánh vậy, thân hình mảnh mai run nhẹ, hai mắt mở lớn biểu thị sự kinh ngạc ngay sau đó vẫn quyết liệt, hiếu sát giữ chặt chuôi kiếm, chém thẳng vào đối phương.

Lúc này, thế kiếm đã đủ đà, đủ lực, thế như chẻ tre, bổ mạnh.

Bất ngờ, Toàn lại hời hợt giơ tay phải lên, nhẹ nhàng, ung dung đỡ lấy.

Thấy vậy, ánh mắt kẻ thần bí toát lên vẻ khinh thường và dường như còn có cả tiếng hừ lạnh phát ra sau chiếc khăn lụa bịt mặt màu trắng.

Rồi ngay sau đó, vẻ khinh thường nhanh chóng chuyển sang kinh ngạc, cuối cùng là sợ hãi hoảng loạn.

Bởi...kẻ này phát hiện ra đối phương đơn giản chỉ dùng hai ngón tay lại có thể dễ dàng bắt lấy lưỡi kiếm sắc bén, hơn nữa còn kẹp thật chặt khiến cho hắn không thể rút kiếm ra được. Chỉ với ngón trỏ và ngón giữa lại có thể làm cho kẻ khác bối rối trong phút chốc.

- Ngươi!!!

Âm thanh của sự sợ hãi, một giọng nữ thật êm tai cất lên, chỉ là dung nhan đang bị che đậy nên không thể hình dung được thế nào, nhưng dù vậy, kẻ này vẫn một mực lấy hai tay giữ kiếm, dù đang biết đối diện với nguy hiểm.

- Hắc hắc! Sore dake desu ka? Có chút khí phách của một kiếm sĩ đấy! Dòng dõi của ngươi chắc hẳn có kẻ là kiếm sĩ lợi hại nên mới sản sinh ra được một hậu nhân như ngươi!

[ Sore dake desu ka? (Tạm dịch: Chỉ thế thôi à?)].

Tay vẫn giữ kiếm, đôi mắt lóe lên ánh mơ màng, nhớ về một lần trong quá khứ, ở Địa Cầu, hắn là một sinh viên được du học ở tại Nhật Bản hay còn gọi là du học sinh. Sống ở Nhật năm năm trời, thành ra khi rảnh rỗi hắn cũng tham khảo một ít kiến thức lịch sử và văn hóa tại đó, nên biết được sơ sơ. Lúc nãy chính là Toàn dùng tiếng Nhật ở Địa Cầu để nói chuyện với kẻ thần bí kia. Không ngờ nó lại có hiệu quả.

- Ngươi? Ngươi biết....

BANG!!!

Kẻ thần bí kinh ngạc đến mức nói không thành lời, nhưng mà không đợi cho tên này nói hết câu, bởi Phù Dung lúc này đã tỉnh táo trở lại, giận dữ vì bị phát hiện ra nhược điểm, nàng cấp tốc lao tới như một cơn gió, hỏa linh lực nồng đậm tỏa ra, một cước đá bay kẻ thần bí.

Nộ cước với hỏa lực như búa tạ, nện vào giữa lưng kẻ thần bí, đá hắn bay đập vào một gốc cây cổ thụ phía đối diện.

- Tránh ra! Kẻ phát hiện ra điểm yếu của ta, ắt phải chết!!!!

Giọng nàng lạnh lẽo, sát khí ẩn ẩn trong đôi mắt đỏ ngầu.

- Ế!!!

Toàn nghe thế thì sợ hãi vứt luôn thanh kiếm trên tay.

- Ta...ta không thấy, ta không biết gì đâu à nha! Ngươi sẽ không giết luôn ta để bịt miệng chứ?

Hắn dò hỏi, vẻ mặt sợ dẹt, hai chân rón rén giữ một khoảng cách nhất định với Phù Dung.

- Lải nhải nữa ta giết luôn ngươi! Tránh ra!!!

Bực mình, nàng quát lên, định vượt qua người Toàn tiến đến kết liễu sự sống cho tên người Phù Tang kia nhưng không ngờ bị Toàn cản lại lần nữa.

Dùng ánh mắt giết người nhìn Toàn, Phù Dung không nói lời nào, tay nàng khẽ giơ, dùng hành động để trả lời.

Nhưng mà, cổ tay thon thả mềm mại đột nhiên đang giơ lên quá nửa thì bị Toàn nắm lại kéo xuống.

- Bình tĩnh đã, ta cần tra hỏi hắn một số thông tin, xong rồi ngươi muốn làm gì thì làm!

Toàn trầm giọng nói, hắn đánh hơi được cái mùi của sự bất ổn.

- Hứ! Thả tay ta ra! Ngươi thật phiền phức!

Hờn dỗi, nàng bỏ lại một câu sau đó đỏng đảnh bỏ đi, đặt đít ngồi trên khối đá vuông vức nằm cạnh đống lửa.

Còn Toàn thì lắc đầu cười trừ, hơi liếc qua cặp mông to tròn của Phù Dung đang đặt trên mép đá phẳng lì, lúc này hắn còn thầm ước bản thân đang là cục đá để được nàng ngồi lên.

Vu vơ thế thôi, hắn từ từ tiến lại chỗ tên người Phù Tang hiện đang nằm bất động trên mặt đất, không rõ sống chết ra sao.