Nắm phần đầu và phần cuối của sợi lông nóng hổi bằng hai tay, đôi mắt hắn hiện lên nét suy tư.
- Hoàng Kim ở trạng thái dẻo, độ tinh thuần cực phẩm, nên chế tạo vũ khí gì nhỉ?
Toàn lẩm bẩm, chợt hai mắt hắn sáng lên, khóe miệng khẽ nhếch.
- Haha! Chính là nó, vũ khí dạng roi!
Nói rồi hắn bắt tay luôn vào việc chế tạo, mỗi tay nắm lấy một đầu sợi lông, kéo nó dài ra.
Phần đầu dùng lực mạnh hơn, hắn kéo cho sợi lông dãn ra hết mức.
Sợi lông bị kéo dài ra đến đâu, tà hỏa hanh chóng đuổi theo đến đấy, bao phủ, tiếp tục nung nóng để hoàng kim giữ nguyên tính chất dẻo.
Một lúc sau, chiếc roi rốt cuộc cũng thành hình.
Phần đầu roi nhỏ và nhọn, kéo dài, càng về sau thân roi càng to dần, đến đoạn cuối thân roi to bằng ngón tay cái.
Tổng chiều dài ước chừng gần ba mét.
Nhìn đoạn roi cuộn tròn như một con rắn nhỏ nằm im trong đốm lửa, Toàn bỗng cười nhẹ, ánh mắt đắc ý liếc sang Phù Dung ở bên cạnh đang mê mệt nhìn Tà Hỏa.
Bất ngờ, hắn lại móc ra một khối kim loại màu đen, bóng loáng ném vào trong đốm lửa xám đang bọc đoạn roi đỏ hồng.
Một đoạn Vạn Niên Hắc Thiết dài cỡ hai gang tay, là nguyên liệu luyện khí của Thiên Tà Lão Nhân còn sót lại trong nhẫn trữ vật.
Hắc thiết bị ném vào lửa nóng, đang ở nhiệt độ cao, không quá hai phút sau khối hắc thiết to bằng cùm tay liền bị nấu chảy, kim loại màu đen lỏng lẻo hòa vào đoạn roi, bám vào phần gần cuối chót roi, bọc lấy đoạn cuối với kích thước một gang tay, bao bọc tạo thành một đoạn đen thui, giống như cán roi.
Hỏa diễm bừng bừng vẫn tiếp tục trui luyện để nâng cao hoạt tính của kim loại Hoàng Kim lên hết mức, nhằm mục đích sau khi thành hình, chiếc roi kim loại này sẽ mang hai đặc tính đặc trưng, mềm dẻo và cứng bền bỉ.
Bởi vì bị kéo dãn, trên thân roi bắt đầu phóng to ra các hoa văn, kí hiệu đặc trưng của sợi lông cương thi do Khuất Dạ dùng chính tinh lực của bản thân tân tạo bấy lâu.
Các sọc kẻ ca-rô chéo chéo đan xen vào nhau như một mạng lưới, mỗi sọc đều ánh lên màu vàng đậm và bóng, chúng chính là một loại kết cấu giúp cho sợi lông trở nên bền dẻo và dễ uốn nắn hơn.
- Hô! Tứ cấp linh phẩm? Thôi cũng tạm được đi!
Thở hắt, Toàn từ từ thu tay, Tà Hỏa chậm chạp chui ngược trở vào bàn tay hắn, biến mất.
Nhìn đoạn roi vàng rực rỡ cuộn tròn mấy vòng, có cán màu đen dài hơn gang tay, hắn thầm thở dài, trong lòng chợt nảy sinh một chút cảm giác lạ lẫm, trong đó có hai loại cảm xúc, vừa buồn vừa vui.
“Haizz! Nếu đổi lại “ta” của lúc trước...hẳn là sẽ không phung phí nguyên liệu như vầy! Dùng tài liệu đỉnh cấp chín để chế tạo pháp bảo tứ cấp, cũng may là nhờ có linh hồn Bán Tiên Thiên mới đủ sức luyện đến linh phẩm, chứ nếu là linh hồn hậu thiên, sợ rằng ngay cả tứ cấp thông thường cũng không thể luyện thành!”.
Tự thân cảm thán, đoạn hắn ném chiếc roi vừa luyện thành cho Phù Dung.
Pháp bảo tung mình trong không trung, lóe lên ánh sáng vàng, trực tiếp bị Phù Dung bắt lấy.
Cầm chiếc roi trên tay, một loại cảm giác lạnh buốt thấu xương truyền đến làm cho lòng bàn tay nàng đột ngột tê dại.
Kinh ngạc, cái trán láng trơn của nàng hơi nhướng lên, ánh mắt chăm chú nhìn món pháp bảo đang tỏa sáng trên tay.
- Pháp bảo tứ cấp linh phẩm? Ngươi dùng lông của Hoàng Kim Cương Thi để luyện một món pháp bảo như vậy? Thấy phí không? Ngươi biết một khối Hoàng Kim đỉnh cấp chín có giá trị như thế nào không?
Vẻ tiếc hận hiện rõ trên gương mặt xinh đẹp của Phù Dung, nàng gắt giọng, trách Toàn phung phí không biết nhìn ngó.
- Haha! Không phí! Không phí đâu! Chưa nói đến chuyện nếu như ta thực sự luyện ra pháp bảo đỉnh cấp chín, với tình trạng cơ thể hiện tại, ngươi dùng được sao?
Toàn nhếch môi cười nhạt, giá trị của một khối hoàng kim to bằng sợi lông kia? Ở đây hắn đương nhiên là hiểu rõ nhất, nhưng nếu nói hắn phung phí thì chưa hề, bởi lông lá trên xác của Hoàng Kim Cương Thi còn rất nhiều, ước chừng có hơn vài ngàn sợi, một con số khủng như vậy, ngay cả Toàn cũng không dám nói ra.
- Cái gì? Đây là luyện để cho ta dùng?
Khẽ thốt lên, Phù Dung ngạc nhiên, bàn tay nhỏ nhắn che miệng, trong đôi mắt long lanh lấp lóe ý cười, vui mừng nhưng rất nhanh liền bị nàng giấu đi, mặt đẹp khôi phục lại sự lạnh lùng vốn có.
- Chứ ngươi nghĩ nên cho ai dùng thì thích hợp?
Toàn cười tà tà, nhẹ giọng hỏi.
- Hứ! Ai thèm dùng đồ của ngươi! Trả nè!
Đỏng đảnh cất giọng, bộ dạng đanh đá mười phần được bày ra. Nàng toan muốn ném trả chiếc roi lại.
Thấy vậy, trong mắt Toàn hiện lên sự gian xảo, ranh ma như một con cáo già.
- Êy! Ngươi không dùng thì ai dùng? Ngươi không nhớ nhiệm vụ của mình ư? Hiện tại ngoan ngoãn làm một cô hầu gái điềm đạm biết nghe lời đi! Chừng nào ta thấy thái độ của ngươi làm vừa lòng ta, thì lúc đó vấn đề về hỏa diễm sẽ được giải quyết! Hahaha!!!
Cười phá lên, hắn lại một lần nữa gọi ra Tà Hỏa lẫn cả Tiên Thiên Thần Hỏa, một loại nằm trên một bàn tay, hai tay chập lại, múa lửa loạn xạ cả lên.
Ánh mắt trêu tức liếc xéo Phù Dung đang tức tối bặm môi.
- Ngươi! Ngươi! Đáng ghét! Tức chết ta mà!
Mặt đẹp đỏ bừng, hàm răng trắng bóng cắn chặt đôi môi hồng, Phù Dung giậm chân giãy nảy lên.
Giọng nàng trở nên bén nhọn khiến cho Toàn giật mình, hắn thầm nghĩ sau này sẽ bớt bớt trêu ghẹo bà cô nóng tính như lửa này, chứ không là sợ có ngày cháy nhà!
- Roi này hiện tại cứ gọi là Kim Mao Trường Tiên đi! Đợi khi nào thân thể của ngươi khôi phục, tu vi trở về như cũ thì ta sẽ luyện lại nó một lần nữa!
Chắp tay sau đít, Toàn cất bước nhanh chóng tiến về phía trước, sau lưng hắn là một bóng hồng xinh đẹp yểu điệu ngoan ngoãn đi theo, vẻ mặt mếu máo không phục.