Ngày thứ 2 kể từ khi chia tay tỷ muội họ Bạch. Cả nhóm 4 người thoáng cái tách ra, rẽ hai hướng khác nhau ở cuối đại lộ 21.
Bạch Ngân, Bạch Dung trở về gia tộc, còn Toàn và Phù Dung thì bắt đầu cuộc hành trình tìm đường về Lâm gia.
Đã đến lúc hắn có đủ sức mạnh để trở về gia tộc rồi.
- Khặc! Không ngờ ta lại nổi tiếng như vậy! Cái danh Đao Thần này...ta buộc phải nhận rồi, hắc hắc!
Đi trên đường, Toàn liên tục lải nhải, hắn đưa tay vuốt cằm làm bộ dáng như một ông cụ non, tay còn lại cầm tờ giấy thông báo màu vàng nhạt, trên đó có viết vài thông tin gì đó.
- Hừ! Suốt ngày mơ tưởng!
Giọng nữ cực kỳ dễ thương cất lên, Phù Dung đã khôi phục lại bộ dáng lãnh đạm, hiện tại đang đồng hành song song với Toàn cùng tiến về Thiên Tinh Thành ở phía nam.
Nàng lườm lườm hắn, mắt đẹp vô cảm quét tới làm cho Toàn hơi chột dạ.
- Thì chứ gì nữa? Bọn họ tìm kẻ từng chém qua mấy đao ở trong bí cảnh, đấy chắc chắn là tìm ta rồi! Đây, còn miêu tả rõ ràng cơ mà: “Kẻ đó cao 1m8, tay cầm đại đao bằng gỗ, một đao chém đôi bầu trời, xẻ dọc mặt đất,....mọi người trong cảnh đều gọi hắn là Đao Thần!”.
Hắn phân bua. Trên đường đi, cả hai bắt buộc phải cải trang lại ngoại hình, bởi thông tin về hai người bọn họ không biết vì cái gì được dán khắp mọi nơi, nhất là những nơi đông người.
Không chỉ có Toàn và Phù Dung, còn có rất nhiều người nữa cũng bị “treo” như trên, trong đó có luôn cả Hành Không, Bạch Ngân, Bạch Dung,...toàn bộ đều là những người xuất sắc hoặc có thân phận thần bí.
Bên cạnh đó, ý đồ của kẻ treo bản thông báo tìm những người trên cũng khá là thú vị, nào là chiêu mộ thiên tài, gia nhập thế lực, truy nã tội phạm,...
Phía dưới bản thông báo còn đưa ra giá tiền khủng dùng để thưởng cho kẻ nào phát hiện hoặc giao nộp thêm thông tin về những kẻ có tên trên thông báo.
- Hắc hắc! Coi bộ đợt này cơ hội kiếm ít tiền lại tự động dâng tới tay ta rồi!
Lạnh lùng nở nụ cười man rợ, vẻ mặt hắn trở nên tà ác, lấp lóe dáng vẻ của một tên lưu manh.
Cặp mắt sắc bén lóe sáng ánh sáng bạc lãnh khốc kèm theo ý cười vẫn còn vương trên đôi môi, Toàn bất chợt dừng lại ở lề đường vắng vẻ.
- Ê người đẹp! Dừng lại nghỉ chân, uống chút nước đã!
Hắn nhìn qua Phù Dung đang cau có ở bên cạnh, nhẹ giọng nói.
Sau đó, cả hai lặng lẽ đi vào một hốc nhỏ, gần đó có vài gốc cây to nhưng đã sớm mục nát, chỉ còn lại phần rễ thô to nổ cộm lên trên mặt đất.
...
Một lúc sau, trên tay Toàn thình lình hiện ra một đồ vật kì lạ, giống như sợi dây thừng nhưng chỉ dài khoảng ba gang tay, bề ngang to bằng ngón cái người lớn, khắp thân dây là một màu vàng rực rỡ, chói lóa.
Đây chính là một phần nhỏ chiến lợi phẩm của Toàn, sợi lông của Hoàng Kim Cương Thi Khuất Dạ bị Toàn đánh chết lúc trước.
- Khà! Khà! Cũng đã đến lúc kiểm nghiệm chất lượng của tài liệu luyện khí đỉnh cấp chín rồi!
Vuốt ve sờ soạng cọng lông màu vàng óng, cũng không biết hắn bứt nó ở vị trí nào trên cái xác của Hoàng Kim Cương Thi nữa. Là tóc trên đầu? Hay là lông nách? Hoặc cũng có thể là lông cu chăng?
Phù Dung ngồi đối diện Toàn, mắt đẹp đảo nhẹ, đầy phức tạp nhìn hắn.
“Hừ! Tên vô lại này không ngờ may mắn đến vậy! Ngay cả lông của tồn tại bậc này hắn cũng nhặt được?”.
Hơi kinh ngạc một chút, Phù Dung nhanh chóng nhận dạng được lai lịch của sợi lông. Nhưng nếu nàng biết được chủ nhân của sợi lông, liệu nàng sẽ còn kinh ngạc hơn nữa?
- Này! Sao lại luyện khí vào lúc này?
Một hồi sau, rốt cuộc Phù Dung cũng không kìm được tính tò mò, nàng hỏi nhỏ Toàn, bởi cả hai đang trên đường đu về phía trước, bỗng hắn đột ngột làm ra tình huống như vậy, nàng thấy không hợp cho lắm.
- Hả? Ta hứng lên thì ta luyện chơi thôi! Có gì đâu mà ngạc nhiên? Không phải ở đây lại càng trống trải, thoáng mát và thoải mái thích hợp để luyện khí hơn ư?
Làm bộ mặt bất ngờ, Toàn gãi đầu, tròn xoe mắt nhìn Dung, đưa ra những yếu tố hết sức thuyết phục.
Cùng lúc đó, trên bàn tay đang cầm sợi lông vàng chợt bốc cháy. Một ngọn lửa màu xám xuất hiện, nhanh chóng bao lấy toàn bộ sợi lông vàng, bắt đầu thiêu đốt, tôi luyện nó.
Xì...Xèo! Xèo!
Sức nóng khủng khiếp từ ngọn lửa tỏa ra khiến cho không khí bị bẻ cong, rối loạn.
Mùi tanh và gay mũi từ trong đám lửa xịt ra, là tử khí và thi độc khí bị lửa nóng bức ra, tinh lọc khỏi sợi lông.
Dùng tài liệu từ trên thân thể của một cương thi chính tông để luyện khí, nếu không tôi luyện dùng nhiệt độ cao để khử bỏ những thứ này đi, sau khi luyện thành sản phẩm sẽ để lại tai họa ngầm nghiêm trọng cho người sử dụng.
Đấy là trường hợp người bình thường sử dụng, còn nếu như sử dụng là những người tu luyện công pháp đặc thù chuyên về độc hoặc về cương thi thì không cần khử bỏ tử khí, thi độc khí. Những thứ này sẽ là đòn sát thương chí mạng để tấm công đối thủ trong trường hợp sống còn.
Không biết lửa trên tay Toàn rốt cuộc là loại lửa gì, chỉ trong nháy mắt thôi, ngọn lửa ấy đã gần như tinh lọc hết toàn bộ những chất độc bên trong dọi lông.
Trong lửa nóng, sợi lông to bằng ngón cái lúc này teo nhỏ lại, chỉ to hơn chiếc đũa một chút. Khắp thân nó thuần một màu đỏ rực, phát quang. Là thứ ánh sáng hồng khi kim loại bị khử bỏ hết tạp chất và được nung nóng tới một nhiệt độ nhất định.
- Ha? Đồ tốt! Không thể tin được, hắn gần như kim loại hóa khắp cơ thể! Chỉ riêng sợi lông thôi mà sau khi tinh luyện liền đọng lại 95% kim loại, chỉ có 5% là tạp chất!
Nhìn ánh hồng quang mà sợi long đang phát ra, Toàn khẽ giật mình, thầm đánh giá cao khả năng trui rèn cơ thể của Khuất Dạ, bên cạnh đó hắn cũng mừng húm vì vớt được đống “của hời”. Với khối cơ thể của tên cương thi kia, tất cả xem ra đều là tài liệu luyện khí cực phẩm.
Về Phù Dung, cô nàng cứ hễ nhìn thấy lửa là lại ngơ ngác. Ánh mắt nàng si mê, nhìn ngọn lửa xám ngoét trên tay Toàn, dường như đã bị nó mê hoặc.
Gương mặt xinh đẹp lộ rõ sự thèm khát, ham muốn, Phù Dung hé môi thủ thỉ:
- Đây chính là Tà Hỏa? Thật lợi hại! Cấp độ và sức nóng của nó vượt trên Kim Ô Thần Hỏa nhưng lại không mạnh bằng thứ hỏa diễm lúc trước ngươi dùng!
Nàng nói mà mắt cứ nhìn chằm chằm vào đóa hỏa diễm trên tay Toàn, một lần nữa xảm thấy sợ hãi, Phù Dung bỗng nhớ lại thứ hỏa diễm đáng sợ lúc trước, chính là Tiên Thiên Thần Hỏa đã từng hù dọa, triệt để gạt bỏ uy lực chiêu hỏa tiễn của nàng.
- Ưm! Trên người ngươi sao lại có nhiều loại hỏa diễm như vậy? Hay là...ngươi tặng cho ta một loại có được không?
Đặt ngón trỏ lên đôi môi mềm, mắt đẹp nhấp nháy, Phù Dung bày ra bộ dáng thướt tha nhu mì, giọng nói nhỏ nhẹ mà tha thiết như van xin Toàn.
Nhìn gương mặt xinh xắn diễm lệ, lòng Toàn khẽ động, hơi dâng lên chút cảm xúc ham muốn, hứng thú. Trong tâm thoáng cái nổi lên một cỗ tà hỏa, dục vọng dâng trào.
Dự định sẽ cho nàng một chút tà hỏa, nhưng hắn chợt nhận ra, nếu cho đi dễ dãi như vậy thì quá “êm đẹp” đối với Phù Dung, mỹ nhân đanh đá này cần được bàn tay đàn ông dạy dỗ lại một lần nữa mới ngoan lên được.