Chương 70: Tiểu Hồng Thức Tỉnh

Trời lúc này cũng đã tờ mờ sáng, Phù Dung cùng Nenisu dìu Toàn chạy như bay, cả ba cứ chạy như vậy mãi cho đến khi Nenisu phát hiện ra được một thân cây cổ thụ đã gãy ngang, phần gốc vẫn còn trụ nguyên trên mặt đất và hình thành một cái hang sâu bên trong hốc cây.

Hai nàng nhanh chóng dìu Toàn vào bên trong, đặt hắn ngồi xuống, dựa lưng vào thân cây.

Lúc này, gương mặt sáng lạng của hắn đã bị một lớp màng máu đỏ thẫm che giấu, máu tươi chảy từ trong mắt, hai bên lỗ tai, trong mũi cũng có và trào ra cả miệng.

Nhìn Toàn lúc này không khác gì một gã huyết nhân vừa từ trong biển máu thoát ra.

Quái bà La Sinh Môn rõ ràng là một cao thủ có tu vi Âm Dương Cảnh, tuy chỉ mới là sơ kỳ nhưng nhưng cũng đã là một kẻ cao tay, với chút tu vi yếu ớt của Toàn hiện tại hoàn toàn không có khả năng kháng cự, bị phản lực do bà ta tạo ra đánh cho trọng thương. Hơn nữa lúc trước hắn lại chính diện đón lấy một đòn của quái bà thay cho Nenisu, va chạm với năm cái móng vuốt như năm lưỡi dao găm kia đã khiến hắn suýt phải bỏ mạng.

- Sao còn đứng ngẩn người ra đó, cô không mau giúp hắn đi?

Rối bời, không biết vì sao lúc này Nenisu lại tỏ ra khác hẳn với vẻ lạnh lùng vốn có của nàng, tay chân nàng vụn về vội lấy từ trong ngực ra một tấm khăn lụa mỏng toanh, cẩn thận lau máu đang trào ra ở trên mặt Toàn, tiếc rằng chùi mãi vẫn không thể nào sạch được, máu tươi tanh tưởi cứ trào ra như nước lã.

Cạnh bên, mỹ nhân yêu tộc lúc này đang nhìn Toàn bằng ánh mắt đăm chiêu, thần thái trên mặt nàng lúc thì quyết liệt, lúc thì không nỡ.

Phù Dung đang đứng giữa ranh giới của hai sự lựa chọn, một là nhân lúc này giết chết Toàn, cướp lấy hai loại thần hỏa trên người hắn và những bí mật mà hắn đang nắm giữ.

Hai là cứu Toàn, giúp đỡ hắn thoát khỏi hung hiểm.

Nói thật thì mối quan hệ giữa nàng và hắn chỉ như tình một đêm, “ăn bánh thì phải trả tiền”, đối với Phù Dung tên nhân tộc này giống như một cái xiềng xích vậy, hắn kìm hãm nàng, khống chế sự tự do của nàng. Thay vì rời khỏi bí cảnh tự do tung tăn thì nàng lại bị hắn bắt giữ, dùng thần hỏa để cám dỗ.

“Ta có nên nhân lúc hắn suy yếu mà ra tay không? Thần hỏa mà hắn sở hữu quá quan trọng đối với sự thăng tiến tu vi của ta! Nhưng...nếu bây giờ ta giết hắn, vậy thì sâu trong thâm tâm ta sẽ phải ân hận cả đời!”

Trong não Toàn, thất thú cùng linh hồn hắn hồi hộp quan sát toàn bộ tình huống đang diễn ra ở bên ngoài cơ thể, ngay lúc cả đám thở dài thất vọng, bảy quái thú chuẩn bị lộ diện ra tay thì bỗng bị Toàn cản lại, vẻ mặt hắn cười tươi như hoa, sáng mắt nhìn Phù Dung, cảm thấy bản thân hắn không nhìn lầm người.

Bên ngoài....

Nhìn lướt qua gương mặt thiếu niên đang bị máu đỏ che đậy trông rất đáng sợ, Phù Dung khẽ cau mày, vầng trán nhăn lại, ánh mắt nàng chần chừ không chịu hạ quyết tâm.

“Haizz! Phút cuối ta yếu lòng, coi như ngươi may mắn! Đợi khi ngươi khỏe hẳn rồi, khi đó ta sẽ đường đường chính chính đánh bại ngươi, đoạt lấy thần hỏa, chúng ta sẽ không ai nợ ai nữa!”

Không hiểu vì sao càng nhìn Toàn, nàng ta bất giác lại nảy sinh suy nghĩ như vậy, đành buông tha sự cám dỗ của thần hỏa, Phù Dung thở dài một lượt, tiếp đó nàng trở với cảm xúc thực của bản thân, ân cần tiến đến bắt đầu chữa thương cho Toàn.

- Ngươi...không phải lúc nãy ngươi có ý định đó sao? Tại sao lại không làm? Khách! Khách! Khách! Đừng nói với ta là ngươi không nỡ à nha, cơ thể ta rất mẫn cảm với sát khí, chút sát niệm đó của ngươi làm sao có thể qua mắt được ta?

Bị Phù Dung chen ngang đẩy sang một bên, Nenisu nói đầy thâm ý, nàng tỏ ra ân cần chăm sóc Toàn, thực ra là có ý đồ khác.

- Khách! Khách! Khăn của ngươi, có tẩm thuốc mê? Cả hai chúng ta đều có cùng chung một suy nghĩ, cớ gì phải nói thẳng ra làm mất lòng nhau?

Vẻ mặt Phù Dung chẳng chút bận tâm, nàng liếc nhìn Nenisu đầy thâm ý, bất ngờ làm ra một hành động táo bạo, chính là tự cắn nát môi hồng, sau đó áp đôi môi ướt át vào môi Toàn, mặc kệ cho máu tươi tanh tưởi của Toàn dính khắp mặt đẹp.

Phù Dung biết rõ, máu nàng muốn cho Toàn uống, thực chất là tinh huyết của bản thân nàng chắt lọc trong nhiều năm, bởi huyết thống chảy trong người nàng không phải tinh thuần mà là đã bị lai tạp qua nhiều đời, chẳng phải Kim Ô thuần huyết cao quý, do đó phải cô đọng máu huyết và để dành từng chút một trong cơ thể, giữ chúng ở đấy, chờ ngày phản tổ cải tạo lại huyết thống.

Thứ nàng cho hắn uống, chính xác là những giọt Kim Ô thuần huyết tinh túy, cao quý mà nàng phải trải qua vô số năm tháng cực khổ mới chắt chiu dành dụm được.

- Ngươi? Những lời ta và ngươi nói lúc nãy chắc hẳn đã bị hắn nghe được, kẻ này tuy đã mê man nhưng linh hồn còn rất tỉnh táo, lúc này ngươi vẫn không từ bỏ ý định cứu hắn, chẳng lẽ ngươi không sợ sau khi hắn tỉnh lại, sẽ ngay lập tức giết chết ngươi mà không hề thương tiếc?

Giọng Nenisu trở nên ngạc nhiên rồi nhanh chóng chuyển thành âm hiểm, lời nói mang tính khiêu khích đánh mạnh vào tâm trí Phù Dung nhưng vẫn bị Phù Dung bỏ ngoài tai, chẳng thèm đếm xỉa tới.

- Ưm...ưm...khục...PHỤT!!!

Rất nhanh, Phù Dung bỗng đẩy mạnh vai Toàn, cả hai bị tách ra, kèm theo đó là một vòi máu đậm đặc bị hắn phun ra, máu tươi nóng hổi văng trúng người Phù Dung, làm ước nhẹp hết bầu ngực to tròn khêu gợi của nàng.

- Khặc! Khặc! Cuối cùng nàng vẫn lựa chọn không giết ta!

Kim đâm vào thịt thì đau,

Thịt đâm vào thịt, nhớ nhau cả đời!

Ho sặc sụa, hắn tỉnh lại liền nhìn ngắm mỹ nhân yêu tộc trước mặt, rồi đột nhiên mạnh tay kéo nàng ôm vào lòng, miệng máu chậm rãi ngâm lên hai câu thơ đầy thâm thúy.

- Hắc! Hắc! Nàng là của ta!

Máu nóng trong huyết quản chợt trào dâng, hắn bất chấp sự có mặt của người thứ ba và thương thế, hơn nữa hoàn cảnh nơi này vắng vẻ như vậy, rất thích hợp để hâm nóng tình cảm.

Khéo léo kéo trễ vai áo của Phù Dung, Toàn tham lam hôn lên đôi vai gầy của nàng dù trên miệng vẫn còn be bét máu, ham muốn đối với nữ nhân đúng lúc này lại bộc phát.

- Ưm! Ngươi...ngươi không cảm thấy chán ghét ta?

Nhìn thiếu niên bằng ánh mắt phong tình, Phù Dung hết sức nhu mì nói trong khi ngón tay nàng tinh nghịch khều khều những vết máu khô đã đặc cứng lại thành vảy dính trên mặt hắn.

- Chán ghét? Vì sao ta lại có thể chán ghét nữ nhân của mình được chứ? Phút chót, nàng vẫn không muốn giết ta, điều đó chứng tỏ trong tim nàng, hình bóng của ta đã thấm nhuần và in sâu vào đó rồi!

Hắn đã sống quá lâu để có thể hiểu thấu được từ “Đủ”, hắn biết, bản thân Phù Dung quả thật không có ác ý, chẳng qua lúc ấy nàng nhất thời cảm thấy thần hỏa có chút quan trọng hơn hắn.

Là con người, trừ khi có thể thật sự mạnh mẽ đánh vỡ số mệnh, nếu không khi sống đến một độ tuổi nhất định liền sẽ chết đi, trở về với cát bụi. Còn yêu tộc thì lại khác, bản thân chúng có ưu thế trời sinh, càng tiến hóa và tu luyện thì có thể gia tăng tuổi thọ, cứ liên tục tu luyện và tiến hóa thì bọn chúng có thể sống được thật lâu trong trời đất.

- Hoặc giả như lúc trước lựa chọn của nàng chính là giết ta, sau đó cướp đoạt thần hỏa, haha, chuyện này có lẽ chỉ tồn tại trong giả thuyết, bởi vì trên đời này, phàm là kẻ có thể giết được ta vẫn chưa kịp sinh ra! Trong mắt nàng, ta không quan trọng bằng thần hỏa, vậy để bây giờ ta chứng minh cho nàng thấy, giữa ta và thần hỏa, đâu mới là thứ quan trọng nhất đối với nàng!

Ngông cuồng và ngạo nghễ, Toàn mấp máy đôi môi, hai mắt nhìn trời, sâu bên trong con ngươi đen nhánh là ý cười trêu, có chút chọc tức hướng thẳng trời xanh.

- Phì! Chàng đừng có mà ngông nghênh, không cần thiếp ra tay đâu, chẳng phải ai kia suýt tí nữa đã mất mạng trong tay bà già La Sinh Môn gì đó rồi ư?

Nghe hắn chém gió mà Phù Dung không nhịn được phải phì cười, thân hình mỹ miều bắt đầu uốn éo, tránh né bàn tay hư đốn của Toàn đang xoa nắn cặp nhũ hoa tròn trịa trắng ngần.

Khi áo ngoài của Phù Dung bị Toàn gỡ xuống hết, thân trên nàng chỉ còn duy nhất chiếc yếm hồng che lấy đôi gò mềm mại bồng đảo, thì bất chợt, Nenisu bĩu môi chen ngang vào.

- Hừ! Nữ lăng loàn, nam thì dâm tà, hai ngươi đúng là một cặp trời sinh nha!

Có lẽ đứng ở một bên xem phim tình cảm nãy giờ nên nàng ta có chút ngứa mắt, lúc này không kìm nỗi nên mới tức tối buông ra lời chói tai như vậy.

Trùng hợp những lời này của nàng lọt vào tai Toàn khiến hắn nhớ tới chuyện dang dở còn chưa giải quyết.

- À há! Quên mất sự có mặt của cô, chuyện chụp thuốc mê ta vẫn còn nhớ đấy! Bên trong hốc cây này cũng khá thoáng và rộng rãi, vậy nên cô cũng tới đây luôn đi!

- Á! Không!!! Thả ta ra! Ta liều mạng với ngươi!!!

Rắn mắt, Toàn cười đầy gian tà, ánh mắt lấp lóe dâm ý cực cùng, còn một cánh tay trống rỗng, hắn thô bạo bắt lấy cổ tay Nenisu, giật mạnh làm cho nàng té nhào luôn vào ngực hắn.

Tiếng hét của nữ nhân vang lên thật to, thật rõ.

Mỗi tay ôm lấy một người, trái ôm phải ấp đều có nữ nhân sát cạnh, những thói hư tật xấu của bản thân lần lượt được hắn giở ra hết, áp dụng lên trên người nhị nữ.

“Thôi rồi! Lại có một nữ nhân xấu số bị hắn cường bạo, số phận của nàng ta coi bộ cũng sẽ giống mình lúc trước a!”.

Phù Dung mắt đẹp nhẹ nhàng chớp chớp, trong lòng thầm than, không cần nói màng cũng biết rõ kết cục sắp sửa xảy ra của Nenisu.

Bên trái Phù Dung một đoạn, chiếc áo ngoài của nàng bị vò lại thành cục tròn quăng trên đất, giữa chiếc áo, một con rắn nhỏ vảy hồng có hai khối u trên đầu khẽ ngóc đầu dậy, cặp mắt mờ mịt nhìn ngắm xung quanh, sau đó ngó sang ba tên không biết mắc cỡ đang quấn lấy nhau triền miên ở gần đó.

P/s: E đã trở lại đây! Chúc các bác đọc truyện vui vẻ, thư giản sau một ngày làm việc mệt mỏi!

Sau đây e xin phép được để nhẹ cái momo, nói nguệch toạc ra là “ăn xin online” ấy mà!

[MOMO: 0333314571=>BÁC NÀO CÓ HẢO Ý THÌ INBOX CHO E, E XIN NHẬN HẾT LÒNG TỐT CỦA MỌI NGƯỜI Ạ!]

•CHÂN THÀNH CẢM ƠN MỌI NGƯỜI Ạ!

•Cầu chút $$$ để ăn mì tôm sống qua ngày!

Cảm ơn mấy bác đã ghé xem truyện e viết!

Thanks for all member!