Căn phòng cuối cùng nằm ở dãy hành lang tầng hai của quán trọ Đông Xuân.
Nhìn bên ngoài, mặt tiền khá là sạch sẽ và thoáng mát, khiến khách trọ vừa nhìn đã ưng mắt.
Vừa đi vừa suy nghĩ, thanh niên miên man lê bước trên từng bậc thang gỗ, hắn tựa hồ đang tập trung chú tâm suy nghĩ, không màng đến tình huống ở bên ngoài, đưa tay đẩy cửa phòng vào trong.
Lúc này, bên trong phòng có rèm che kín, ánh đèn dầu le lói thắp sáng cả căn phòng, không khí trở nên ấp áp hơn ở bên ngoài một chút.
Tích tách!
Tiếng nước chảy nho nhỏ phát ra ở phòng tắm, trong căn phòng rộng rãi không có ai, chẳng thấy ba nữ nhân lúc nãy ở đâu.
...
[Hồi ức]
Giữa khung cảnh sụp đổ bộn bề, trong cuộc hỗn loạn, Toàn cùng với đám Hành Không hội ngộ nhau, đám người tụ thành một cụm nhỏ, giữ khoảng cách san sát, tìm đường thoát khỏi bí cảnh.
Mọi người đều lấy Toàn làm người dẫn đầu, bởi lẽ không hiểu vì sao hắn lại rất am hiểu không gian đoạn lưu, một đường tháo chạy, chính hắn đã hóa giải hơn một nửa hung hiểm do những mảnh vỡ không gian giăng bẫy, nhiều lần cứu giúp mọi người thoát khỏi cửa tử.
Vì vậy mà hắn được tôn sùng, được công nhận làm kẻ cầm đầu. Cũng như Hành Không, hắn mang thân phận thần bí khó lường.
Chật vật trong hung hiểm, cuối cùng cả đám cũng an toàn thoát khỏi hiểm địa, cùng xuất hiện ở ngoại giới sau gần tháng trời bị “giam giữ”.
Ngay khi vừa ra bên ngoài, Hành Không lập tức nói lời tạm biệt với bọn Toàn, tên này có thân phận bí hiểm, làm bộ dáng gấp gáp, hơn nữa lại có vẻ sợ sệt Hỏa Phù Dung nên không dám nán ở lại lâu.
Hắn rời đi, bất ngờ khi tam thú Heo, Hổ và Voi cũng sống chết đòi đi theo, bất chấp sự ngăn cản của Phù Dung, bốn tên thoăn thoắt như một tổ hợp những con sóc linh động, bóng hình dần khuất xa ở chân trời.
Đám còn lại thì vui mừng khôn xiết, vội vã tìm đường trở về yêu tộc sau ngần ấy năm vắng bóng, cuối cùng chỉ còn lại bốn người, Toàn, tỷ muội họ Bạch và Phù Dung.
Loay hoay xác định phương hướng, mất gần nửa ngày để hỏi thăm, cả bọn mới biết hiện tại đang ở một nơi được gọi là Đông Lào Quốc, một tiểu quốc gia nhỏ nằm ở phía Tây Nam của Thần Việt Đế Quốc. Hỏi ra Toàn mới biết, nơi này cách Liệt Nham Quốc khá xa, phải dùng yêu thú có sức chạy khỏe, phi liên tục trong hai tháng không ngừng nghỉ mới đến biên giới của Liệt Nham Quốc.
Vốn cũng chưa suy tính tiếp theo sẽ đi đâu, lại nghe Bạch Dung, Bạch Ngân muốn trở về Bạch gia ở Trung Đô Hà Thành, hắn liền mang theo Phù Dung, cùng tỷ muội họ Bạch bầu bạn trên đường.
[Kết thúc đoạn hồi ức]
...
- Ha? Đi đâu hết rồi?
Toàn thoáng ngạc nhiên, vừa đặt đít ngồi trên cái ghế gỗ, chưa nóng đít hắn đã đứng dậy, hai tay chà sát vào nhau, lần mò theo âm thanh xối nước, nhẹ chân rón rén chạy tới vách phòng tắm được dựng ở phía cuối phòng, vén rèm vải lên, híp mắt nhìn vào bên trong.
- Khà khà! Chưa gì đã vội chạy đi tắm, không biết là do lâu ngày không gặp nước nên khoái hay là có ý đồ gì khác đây?
Tự hỏi khẽ một câu.
Lấy tay vén nhẹ tấm rèm, Toàn lấp ló phía sau vách gỗ như một con thỏ nhú đầu ra khỏi hang, cặp mắt sáng rực chực chờ quét tới quét lui.
Cốp!!!
- Ui da!
- Ý đồ cái đầu ngươi!
Vừa đưa đầu qua khỏi rèm, mắt còn chưa kịp nhìn thấy gì liền ăn ngay một cái gáo múc nước bằng gỗ.
Mặt nhăn như khỉ ăn phải ớt, Toàn vội rụt cổ, lác người chạy ra khỏi vách gỗ.
Từ trong phong tắm, tỷ muội họ Bạch cùng với Phù Dung dắt tay nhau bước ra, ba nàng tóc vẫn còn ướt, trên cơ thể mỗi người chỉ quấn duy nhất một chiếc khăn vải mỏng, đường cong lả lướt được tôn lên rõ ràng.
Bên trên, cặp ngực no tròn, trắng ngần của các nàng bị đường viền của chiếc khăn ép sát lại, càng tạo nét nổi bật và gợi cảm.
Bên dưới, cặp đùi thon lấp ló sau lớp khăn mỏng ngắn ngủn, chỉ vừa che qua được phần mông một tí.
Ba đôi chân dài miên man, thướt tha, được các nàng lả lướt nâng bước.
Nước da trắng hồng không tì vết, hương thơm từ cơ thể của ba người các nàng ngào ngạt lan tỏa trong không khí, Toàn lúc nãy đứng cạnh, hít được vài hơi khiến cả người ngây ngất thất thần.
Bạch Dung lúc này trong tay cầm cái gàu múc nước bằng gỗ, mắt đẹp nhìn Toàn, hơi trợn lên một chút làm cho hắn đổ mồ hôi hột, Bạch Ngân và Phù Dung thì đứng ở phía sau nàng, che miệng cười duyên.
- Làm sao? Lúc nãy ngươi vừa nói cái gì?
Tay cầm cái gàu chỉ thẳng vào mặt Toàn, tay còn lại nàng đặt ở trên đùi, năm ngón tay trắng như củ sắn bóc vỏ, đầu ngón tay hồng mịn, lẳng lơ miết nhẹ trên làn da đùi láng mịn trơn trượt, liên tục miết lên miết xuống, đôi lúc còn vén nhẹ mép khăn che chắn ngắn ngủn lên để lộ khu vực tam giác huyền bí, Bạch Dung hất cằm hỏi Toàn, trên mặt là một mảnh khiêu khích, ánh mắt trêu chọc nhìn hắn.
- Ực! Ực ực!!!
Trợn trừng hai mắt, tròng trắng và con ngươi ngập tràn tơ máu đỏ ngầu, trên trán nổi lên vài sợi gân xanh to gần bằng ngón tay út, cổ họng Toàn bất giác trở nên khô khốc, hắn khó khăn, yết hầu miễn cưỡng nuốt mấy ngụm nuốt bọt liên tục, đôi mắt sáng quắc nhìn Bạch Dung như hổ đói nhìn thấy nai tơ.
- Tỷ! Coi kìa, hắn sắp phát điên rồi kìa!
Bạch Ngân che miệng cười khúc khích khi nhìn thấy bộ dạng lúc này của Toàn, biết rõ hắn đang cố kìm nén, nàng khẽ lay cánh tay thon như búp sen của tỷ tỷ, giọng ngọt nhẹ cất lên, ý bảo Bạch Dung đừng đùa nữa, sợ hắn sẽ không kìm được nữa thì khổ!
- Hừ! Còn không mau đi tắm rửa, tính đứng đấy chờ ta tới tắm dùm cho hả?
Hung hăng trợn mắt, hai tay chống nạnh, Bạch Dung quát một tiếng làm cho hắn giật mình, ngơ ngác chạy vội vào phòng tắm, lúc đi ngang qua ba nàng, lỗ mũi liền tranh thủ hít mạnh mấy hơi thật sâu.
Suốt cả quá trình, Phù Dung chỉ đứng ở một bên quan sát, bàn tay quý phái vuốt ve con rắn nhỏ màu hồng đang ngủ say, thân hình dài không quá một gang tay của tiểu xà cuộn tròn trên vai Dung, nàng im lặng mỉm cười dịu dàng, không lên tiếng phụ họa cũng chẳng tỏ ý kiến gì, con ngươi kim sắc nhìn Toàn, có khó hiểu, cũng có chút mong chờ.
...
- Hứ! Chỉ giỏi làm bộ làm tịt! Lát nữa tính sổ với ngươi sau! Các muội, chúng ta cùng vào trong chải tóc, thư thả một chút!
Lém lỉnh lè lưỡi, biểu cảm hết sức đáng yêu, liếc mắt nhìn bóng hình Toàn vừa khuất sau tấm rèm, Bạch Dung mới tinh nghịch nháy mắt với muội muội và Phù Dung, tiện tay nàng ném luôn cái gàu múc nước vài lại trong phòng tắm, nhanh tay kéo hai nàng còn lại đi tới giường ngủ.
Cốp!!!
Đang loay hoay, chợt bị một vật thể lạ bất ngờ đập mạnh vào đầu, bất ngờ đến nỗi bản thân Toàn là một kẻ có tu vi Niết Bàn Cảnh đỉnh phong cũng không kịp tránh né.
- Đệt! Gì nữa đây trời!
Làu bàu trong miệng, vẻ mặt non nớt bắt đầu xuất hiện vài nét phiền muộn, lom khom đi lụm lại cái gàu múc nước.
Bên ngoài lại truyền đến tiếng cười khúc khí của tam nữ, các nàng có vẻ khá thích thú khi làm cho Toàn trở nên như vậy.
“Haizz! Mất mặt quá đi! Đường đường là đấng Chí Tôn quát tháo vạn giới, vốn không biết sợ là gì. Hiện tại lại đem một đám nữ nhân đội lên đầu! Thua! Người xưa nói quả thực không sai: {Ai rồi cũng phải sợ vợ thôi!}”.
Giọng thất thú có phần hả hê, đá điểu chủ nhân của chúng, trong khi bên ngoài Toàn đang hậm hực không thôi!
“Đũy!!! Có tin tao đem tụi bây đi mần giả cầy hết không hả?”.
Toàn cáu gắt, đám thú nghe xong im phăng phắc, ngoan ngoãn không dám cà rỡn, lấc cấc tí nào.