Chương 61: Li Biệt (2)

Màn đêm dần buông xuống, không khí lạnh lẽo ùa vào phòng từng đợt.

Bên cạnh khung cửa sổ đơn giản, Toàn ngồi đưa mắt ra bên ngoài nhìn trời một cách suy tư.

Bầu trời đêm hôm đầy sao, mỗi một ngôi sao lấp lánh chiếu sáng giữa màn đêm u ám.

Cạch!

Hai bóng hình thướt tha, một trắng một xanh chợt xuất hiện.

Tỷ muội họ Bạch nhẹ nhàng bước tới, phân biệt mỗi người một bên, tựa vào người Toàn, lặng yên không nói một lời.

Không gian trầm lắng và yên tĩnh, nhịp tim của cả ba vang lên đều đều, thình thịch rõ tiếng.

- Xong rồi à? Phù Dung đâu? Nàng ấy không phải đi theo hai người sao?

Khẽ cảm nhận hơi ấm từ trên cơ thể của hai nàng, hắn đưa tay, mỗi tay đặt ở eo của các nàng, vuốt ve.

- Dung đã đi xuống tầng dưới rồi! Muội ấy muốn mua một ít vật dụng cá nhân bày tại gian hàng giữa sảnh!

Bạch Dung nhẹ giọng nói, gương mặt xinh đẹp thẫn thờ, ánh mắt rối bời với những dòng suy nghĩ miên man.

Váy ngắn màu xanh ôm sát người tôn lên vẻ đẹp cơ thể với những đường cong chí mạng, vẻ đẹp gợi cảm của bậc mỹ nhân tuyệt sắc.

Nàng tựa đầu lên vai hắn, yên lặng cảm nhân từng hơi thở nóng ấm.

- Hôm nay là ngày cuối cùng ở bên nhau, ngươi...

- Đừng! Ta hiểu! Lời muốn nói dĩ nhiên có rất nhiều!

Bạch Ngân xinh đẹp lộng lẫy trong tà váy ngắn trắng muốt, áp sát mặt vào ngực Toàn, nghe tiếng của con tim hắn, nàng nhỏ giọng thủ thỉ, nỉ non từng câu chữ nghẹn ngào.

Nhưng lời còn chưa thốt ra hết, đôi môi mềm mại đã bị một đôi môi khác áp vào, mút nhẹ.

Hơi bất ngờ, giật mình, Ngân say sưa đáp trả lại, khóe mi run run, tiếng môi, tiếng thở hòa lẫn với tiếng nấc nghẹn ngào.

Bạch Dung ở bên cạnh, thấy vậy trong lòng liền chùng xuống, mắt buồn nhìn về phía xa xăm, có điều, lệ nóng cũng bất giác mà tuông rơi lã chã trên gương mặt tròn trịa xinh đẹp.

Ngày mai, hai nàng phải trở về Bạch gia, đây là nguồn gốc xuất thân, cho dù muốn hay không thì các nàng vẫn phải trở về một chuyến để xác nhận bản thân còn tồn tại trên đời, nhân tiện thăm lại người thân, gia tộc.

Làm người, cuội nguồn là thứ không thể quên được.

Toàn vừa lúc nhìn thấy, hai mỹ nhân trong ngực hắn với gương mặt đẫm lệ, trong lòng bứt rứt, như bị ngàn lưỡi dao sắc lẹm xé nát tâm can, hắn sực nhớ lại đoạn quá khứ ngọt ngào khi hắn vô tình lọt vào hồ thi khí, tao ngộ gặp mặt được hai nàng cương thi tuyệt sắc.

- Đừng khóc! Chuyện thế này trong đời ai cũng phải một lần trải qua, dù muốn hay không thì vẫn phải chấp nhận! Li biệt, biết là đớn đau, điều này ai cũng rõ, gặp nhau là duyên, lỡ có xa nhau cũng tại duyên!

Bàn tay ấm áp dịu dàng lau nước mắt ướt đẫm trên mặt hai mỹ nhân, chạm vào lệ nóng làm cho lòng hắn càng khó chịu hơn, nhưng biết làm sao bây giờ? Trong khi hắn giờ không như xưa, thân phận khác xa và còn có hướng đi của riêng mình.

Tỷ muội họ Bạch khóc càng lúc một lớn, tiếng nức nở, sụt sùi, vành mắt và cánh mũi đỏ hoe. Cả hai cũng không biết nói gì ngoài việc dùng gương mặt đáng thương, đôi mắt nhòe lệ nhìn Toàn.

Rưng rưng!

- Ngoan! Không khóc nữa! Đời người như một chuyến đò, khách sang sông thì cũng có một ngày khách sẽ trở lại. Càng đau buồn, càng thương tâm hơn! Nào, lại giường, đêm nay có lẽ sẽ là một đêm dài, ta cũng có rất nhiều chuyện muốn nói với tỷ muội nàng!

Chợt Toàn đứng dậy, trên người bất chợt phát ra tiếng nổ rôm rốp, thân hình phút chốc trở nên cao to, vạm vỡ như một lực sĩ. Hai cánh tay hữu lực tràn đầy sức mạnh, kẹp lấy cái eo bé xíu của Bạch Ngân và Bạch Dung nhấc lên, tha các nàng đến bên mép giường.

- Oái! Làm gì vậy? Phù Dung còn đang ở bên ngoài, không biết muội ấy sẽ trở về lúc nào đâu!

Tỷ muội họ Bạch chợt ngưng khóc, nét mặt nhanh chóng hiện lên sự bối rối, thẹn thùng, thất thanh kêu lên.

- Haha! Vậy thì khi nào Phù Dung trở về, để cho nàng ấy nhập cuộc, vào bồi ta một đêm cũng được!

Toàn cười nham nhở, nụ cười của một kẻ gian manh, trong lời nói có khá nhiều ý tứ gian dối.

- Hứ! Đồ bại hoại! Chàng thật là tham lam! Nhưng bọn thiếp cá chắc muội ấy sống chết cũng không chịu đâu nha!

Hai nàng nghe thế thì vội liếc mắt nhìn nhau, như là đã tính trước từ sớm, Bạch Ngân nháy mắt một cái với muội muội, ngón trỏ đưa lên trên môi, làm động tác im lặng. Có điều, trong đôi mắt của hai mỹ nhân lấp lóe ý đồ khó đoán, ngay cả Toàn cũng vì hời hợt không để ý nên không thể nhận ra sự khác lạ ở hai người các nàng.

- Há! Sống chết cũng không chịu à? Ai bảo thế? Vậy thì các nàng cứ chờ xem!

Hời hợt cười tà, nụ người của một con sói ranh mãnh, Toàn thần bí nhỏ giọng nói.

“Khà khà! Nói vậy là các nàng chưa biết sự lợi hại của chủ nhân rồi! Ây da, chúng ta lại phải chuẩn bị gượng ép ngủ say nữa ư? Hay là hôn nay phá lệ, len lén xem phim tình cảm nhỉ? Hắc hắc hắc!”

“Úi! Nhớ khi trước có ai đó trong đêm một hơi xơi hết hai mươi bóng hồng! Há há, trâu bò thật!”.

“Đúng a! Nhắc mới nhớ, lần đó ta thức tới tận sáng để xem hết tất tần tật, công nhận đúng là xịn xò thực sự!”

Không gian não bộ Toàn lúc này oang oang giọng trêu chọc của chính thú, cái bọn này còn moi cả đoạn quá khứ “huy hoàng” trong một kiếp ở Địa Cầu của hắn ra làm trò vui nữa chứ!

“Mọe cái lũ này! Nói năng với người từng có ơn nuôi dưỡng các ngươi bằng cái giọng đấy hả? Có tin ta sẵn sàng bỏ lỡ thời khác vàng đêm nay, đem từng tên ra hành hình không?”.

Toàn bực tức quát tháo cái đám đang làm loạn ở trong đầu, tuy nhiên lời nói chứa đầy sự bất lực, hiện tại đừng nói là hành hình, cho dù muốn chạm được vào thất đại quái thú cũng khó khăn muôn vàn, hơn nữa với chút tu vi yếu kém này của hắn còn chưa đủ để đám quái thú ngó tới.

“Haha! Thôi mà chủ nhân, đừng có quẩn quá mà khóc nha, lo mà chuẩn bị hỉ sự để li biệt đi kìa! Hắc hắc!”.

Vẫn là cái giọng trêu ghẹo ấy, thất thú càn rỡ khiến hắn tức điên, nhưng bất lực, không có cách nào trị chúng cho hả lòng hả dạ!